Tần Dao kiệt sức đặt ống nghe điện thoại trong tay xuống, gương mặt bà tiều tụy thêm mấy phần. Bà không nhớ được mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại để thu xếp việc của chồng. Từ tháng trước, Vệ Đông Hải vô duyên vô cớ bị người ta ghép tội nhận hối lộ, giờ bà đã nhìn rõ được nỗi ấm lạnh của lòng người. Những kẻ trước kia bám theo nịnh hót, giờ thấy bà thì tránh như tránh tà, sao có thể mong họ đưa tay ra giúp?
Người ta nói quan trường như chiến trường, năm ngoái khi chồng bà lên chức phó chủ tịch quận, bà vẫn chưa nghĩ câu ấy đúng. Nhưng giờ nghĩ lại, đúng là chí lí vô cùng. Ai bảo quyền cao chức trọng là tốt nào? Bây giờ bà nghĩ, chỉ cần chồng vẫn lặng lẽ làm một trợ lí quèn như ngày xưa thì tốt biết bao, ít ra một nhà ba người vẫn có thể cùng vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau như trước.
Tuy nói vậy nhưng bà vẫn chưa bao giờ tin rằng chồng mình lại làm chuyện tồi tệ như vậy. Vệ Đông Hải là người thế nào, hai người cùng chung chăn gối đã hơn hai mươi năm, chẳng lẽ bà lại không biết rõ ông hay sao? Sẽ có một ngày sự việc được sáng tỏ, đây chính là câu con trai đã nói với bà, cũng là điều bà luôn luôn kiên trì tin tưởng.
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa, từ hồi chồng xảy ra chuyện đến giờ, lâu lắm rồi nhà bà chẳng có khách đến. Tối muộn thế này rồi, ai còn đến nhỉ?
“Ai thế?” Tần Dao đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi ra mở cửa.
Nhà Vệ Bắc và nhà cô cách nhau không xa nên cô tìm được nhà anh khá dễ dàng, chỉ có điều Diệp Sơ không hiểu tại sao mình lại nóng vội đến thế, đến khi Tần Dao ra mở cửa, kinh ngạc nhìn thấy cô thì cô mới bối rối, luống cuống không biết làm thế nào.
“Cô.” Cô khẽ gọi.
Tần Dao bình tĩnh lại, hơi ngạc nhiên: “Diệp Tử, muộn thế này rồi, cháu…”.
“Cô ơi, Vệ Bắc có nhà không ạ?” Diệp Sơ hỏi luôn.
Cuối cùng Tần Dao cũng hiểu: “Có, có, cháu vào nhà ngồi đi đã, Tiểu Bắc vừa về nên cô bảo nó đi tắm”.
Đúng là anh có nhà, thế tức là việc của bố anh là có thật ư? Không biết tại sao, lòng Diệp Sơ chùng xuống. “Vâng ạ.” Cô gật đầu rồi bước vào nhà.
Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai cô đến nhà anh, lần đầu là hồi còn ở nhà cũ, khi anh ném bùn vào chiếc váy công chúa của cô, mẹ cô đã dẫn cô sang tận nhà anh mách tội, mới đó thôi mà đã mười mấy năm trôi qua rồi, chắc chẳng ai nghĩ lại có lần thứ hai cô đến nhà anh đâu nhỉ. Đã thế lại còn trong hoàn cảnh này nữa chứ.
Tần Dao dẫn Diệp Sơ vào phòng, trong bụng cũng đoán ra được quan hệ giữa cô bé này và con trai mình, nhưng bà không sao vui nổi, bởi vì với tình hình nhà bà hiện tại, thì dù Diệp Sơ có đồng ý thì e rằng bố mẹ cô bé cũng sẽ không cho phép cô con gái ưu tú trong sạch này yêu đương với con trai của một kẻ phạm tội tham ô đâu.
Nghĩ đến đây, bà bất giác thở dài, có rất nhiều chuyện bà lực bất tòng tâm, thôi thì cứ để con trai tự giải quyết vậy.
“Diệp Tử, Tiểu Bắc vẫn chưa xong, cháu vào phòng đợi nó nhé?” Tần Dao nói.
“Vâng ạ!” Diệp Sơ gật đầu rồi vào phòng Vệ Bắc.
Một căn phòng con trai điển hình, trên giá sách bày đầy các mô hình, trên tường dán áp phích của các cầu thủ nổi tiếng, trên bàn bày một tấm ảnh cả nhà chụp chung. Diệp Sơ quan sát xung quanh một lượt rồi nhanh chóng nhận ra thứ đồ nữ tính duy nhất trong căn phòng này chính là chú lợn bông vô cùng xấu xí treo nơi đầu giường.
Cô vẫn nhớ món đồ chơi này, hồi học cấp ba, họ cùng đi ăn KFC, được khuyến mãi cùng suất ăn. Không ngờ anh vẫn còn giữ.
Lòng Diệp Sơ khẽ rung động, cô bước tới cầm nó lên. “Diệp Tử, trong phòng hơi bừa bộn, cháu đừng phiền lòng nhé!” Tần Dao bảo.
Diệp Sơ đang định đáp lời thì đã nghe thấy giọng Vệ Bắc ngoài cửa: “Mẹ ơi, sao…”.
Cô quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Vệ Bắc. Anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông và chiếc quần thể thao. Mái tóc anh còn sũng nước. Anh ngạc nhiên nhìn cô: “Diệp Tử à?”.
“Hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ ra ngoài rót nước cho.” Tần Dao rất tế nhị rút lui khỏi phòng con trai.
Bà vừa đi, căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại hai người. Vệ Bắc vẫn chưa dám tin vào mắt mình, cho đến khi Diệp Sơ giơ món đồ chơi trong tay ra lúc lắc trước mặt thì anh mới tỉnh trí lại, khăng định: đúng là cô rồi!
“Sao vật này vẫn còn thế?” Diệp Sơ hỏi với mục đích bình ổn lại tâm trạng đang căng thẳng. Thực sự thì đây là lần đầu tiên cô vào phòng của con trai mà.
Vệ Bắc bước tới ngồi bên cạnh cô, giật món đồ chơi trong tay cô lại: “Cái gì là ‘vật này’, nó có tên hẳn hoi đấy nhé, tên nó là Thừa Cân!”.
Diệp Sơ phì cười: “Tên gì mà khó nghe thế!”.
Vệ Bắc cũng cười: “Chứ sao, rất khó nghe, nhưng mà anh thích”.
Khi anh nói câu này, ánh mắt nhìn cô chăm chú, Diệp Sơ cảm thấy má mình nóng rực, cô tránh ánh mắt của anh. Lát sau, một chiếc khăn bông xuất hiện trước mặt cô.
“Lau tóc giúp anh đi!” Bao năm qua rồi mà anh vẫn thế, nói cái gì cũng quen thói dùng câu mệnh lệnh.
Diệp Sơ gật đầu, nhận lấy chiếc khăn bông rồi bảo anh quay lưng lại. Sau đó cô chầm chậm lau những giọt nước trên tóc anh, hai người tựa vào nhau rất gần. Cô có thể ngửi được mùi dầu gội thơm mát trên tóc anh, mùi hương ấy có một ma lực thần kì, khiến cho người ta bình tâm lại.
Căn phòng bất chợt yên ắng, họ đều có lời muốn nói với nhau, nhưng chưa ai chịu mở lời. Thôi thì cứ tận hưởng sự êm đềm hiếm hoi này đã.
Từ bé đến lớn, rất ít khi họ ở bên cạnh nhau như hôm nay.
Lát sau, Vệ Bắc bỗng dụi đầu vào lòng Diệp Sơ: “Diệp Tử!”. Anh khẽ gọi rồi thủ thỉ: “Anh cảm thấy mình thật kém cỏi”.
Diệp Sơ không đáp, cô tiếp tục lau tóc cho anh.
“Từ bé đến giờ, anh chỉ biết gây phiền phức cho gia đình, gây ra một đống rắc rối, suốt ngày trách bố hay đánh mình, suốt ngày mắng bố là ông già cổ hủ. Cho đến khi mẹ gọi điện cho anh bảo bố xảy ra chuyện mà vẫn không muốn cho anh biết, sợ ảnh hưởng đến việc học của anh, thì anh mới phát hiện ra mình đã sai thật rồi. Nhưng giờ anh chẳng làm được gì cả, đến việc đứng trước mặt ông nói một câu xin lỗi cũng không làm nổi nữa…”
Diệp Sơ dừng tay lại, lòng cô khẽ rung động.
Bao năm qua, người con trai này để lại cho cô ấn tượng về một kẻ ngang tàng, bá đạo, bất chấp lý lẽ, nhưng chưa bao giờ anh giống như hôm nay, vùi đầu vào lòng cô tâm sự, không chút giấu giếm mà thổ lộ góc yếu đuối nhất trong lòng mình ra trước mặt cô.
Cảm giác này thật sự rất kì diệu.
Tựa như cô đã quen biết một người hoàn toàn khác, sự ngang tàng của anh chẳng qua chỉ được dùng để che giấu nỗi yếu đuối trong lòng, đằng sau tính bá đạo là nét dịu dàng ấm áp, đôi khi anh bất chấp lý lẽ, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn chịu đựng của cô… Có lẽ đứng trên một góc độ nào đó mà xem xét, thì họ thuộc cùng một loại người.
Những kẻ cô đơn bao giờ cũng khao khát được thoát khỏi nỗi cô đơn.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung động mãnh liệt, cô vươn tay ra ôm lấy anh: “Đừng buồn nhé, tất cả rồi sẽ ổn thôi mà, em tin anh”.
Tâm trạng u uất mấy hôm nay của anh được an ủi phần nào sau cái ôm ấm áp ấy, Vệ Bắc thẳng lưng lại, ôm Diệp Sơ vào lòng: “Trước đây anh không tốt, anh không nên nghi ngờ em, anh xin lỗi…”.
Đối với Diệp Sơ, câu xin lỗi này của anh đã khiến cho bốn tháng chiến tranh lạnh dài dằng dặc kia biến mất tựa mây tựa khói.
Anh mãi mãi không bao giờ biết được, bốn tháng qua em nhớ anh chừng nào, Diệp Sơ vùi đầu vào lòng anh, áp tai vào nghe tiếng tim anh đập khỏe khoắn rõ ràng, khẽ thủ thỉ: “Em cũng vậy…”.
“Hai đứa này!” Tần Dao đẩy cửa bước vào, thấy cảnh hai đứa đang ôm nhau âu yếm thì bối rối lắm: “Hình như mẹ vào không đúng lúc, hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục đi…”. Bà vừa nói vừa đóng cửa rút lui, nhưng cửa vừa đóng đã lập tức bật mở, “Không xong rồi, Diệp Tử, hình như mẹ cháu đang tìm cháu đấy!”.
Sao cơ? Diệp Sơ sững sờ, bấy giờ mới nghe thấy tiếng mẹ gọi cô từ tít dưới lầu. Giọng Lưu Mĩ Lệ rất to, không thấy con gái đâu nên đi réo gọi khắp khu chung cư.
Cô bỗng cuống quýt: “Cô ơi, cháu về đây ạ!”.
“Anh đi cùng em!” Vệ Bắc vội vàng đứng lên đi theo nhưng bị Tần Dao ngăn lại.
Bà lắc đầu bảo con trai: “Đợi khi nào việc của bố con xong xuôi rồi hẵng nói, giờ chưa phải lúc”. Trong tình hình trước mắt, tình yêu non trẻ yếu đuối vô ngần, bà là người từng trải, đã năm mươi tuổi đầu rồi nên trong lòng bà hiểu điều đó hơn ai hết.
Vệ Bắc hiểu ý mẹ, bước chân đang vội vã lập tức khựng lại.
Dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng chỉ cần anh và cô vững tin vào tình yêu giữa hai người, thì dù gặp phải khó khăn gì, dù giông tố bão bùng đến đâu, hai người vẫn sẽ bên nhau vượt qua muôn gian khó, cuối cùng sẽ được ngắm trời trong mây trắng và cầu vồng rực rỡ.