Diệp Sơ về nhà bà nội, ở quê có rất nhiều đồ ăn ngon nên cô cũng ở khá lâu, chớp mắt đã đến tết âm lịch.
Bà nội không nỡ xa rời cháu gái, muốn giữ cô thêm mấy ngày, Diệp Sơ nhớ đến chuyện mình đã hứa với Vệ Bắc nên khuyên bà cùng cô về nhà ăn tết, khuyên mãi cuối cùng bà cũng đồng ý.
Diệp Kiến Quốc rất vui mừng, mẹ của ông cái gì cũng tốt, mỗi tội không thích bị phụ thuộc, đã hơn tám mươi rồi mà vẫn cứ nhất định ở quê, mấy đứa con ba bốn lần khuyên bà vào thành phố an hưởng tuổi già mà bà nhất định không chịu. Không ngờ, lần này Diệp Sơ loạng quạng thế nào lại thuyết phục được, khiến người làm con như ông cảm thấy vui vô cùng.
Trước tết âm lịch mấy hôm, ông chu đáo lái xe đến đón mẹ, trên xe mẹ ông bỗng nhiên hỏi: “Kiến Quốc, Diệp Sơ nhà chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Sang năm là tròn hai mươi mốt ạ.” Diệp Kiến Quốc trả lời.
“Hai mươi mốt sao? Mẹ năm hai mươi hai tuổi đã sinh hai đứa nhỏ rồi…” Bà lẩm bẩm một hồi rồi bỗng nhiên hỏi Diệp Kiến Quốc: “Vậy con bé đã có người yêu chưa?”.
Diệp Sơ ngồi ở ghế sau giật mình như bị sét đánh.
“Mẹ, sao tự dưng mẹ lại hỏi việc này?” Diệp Kiến Quốc hỏi.
“Cũng không có gì, ở cạnh nhà có cậu con trai nhà ông Vương, năm nay cũng hai mươi mốt, nếu Diệp Sơ chưa có người yêu, mẹ định giới thiệu ấy mà…”
Lúc đó Diệp Sơ đang gửi tin nhắn cho Vệ Bắc, tay cô run lên, suýt nữa thì rơi điện thoại.
“Bà nội định giới thiệu bạn trai cho em.” Cô gửi một tin nhắn cho Vệ Bắc.
Lát sau, Vệ Bắc trả lời, chỉ có hai chữ: ”Em dám?”.
Tên nhóc này, đắc ý đến nỗi không biết lo lắng gì nữa sao? Vì thế cô liền gửi lại: “Có gì mà không dám?”.
Vệ Bắc không cam lòng chịu yếu thế. Vì vậy trên đường về nhà, hai người nói đến vấn đề bà định giới thiệu đối tượng, gửi đi gửi lại N tin nhắn, cứ thế, một giờ đi xe cũng trôi qua.
“Còn mải gửi tin nhắn nữa à? Còn không mau xuống xe xách hành lí đi.” Diệp Kiến Quốc giục con gái.
Diệp Sơ bừng tỉnh, bỏ điện thoại vào túi, xuống xe xách hành lí.
Nhìn bóng lưng con gái vội vội vàng vàng, trong lòng Diệp Kiến Quốc thở dài, hai đứa trẻ này cũng thật lộ liễu quá? Nếu để cho mẹ cô biết được, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa mất, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà ông đã thấy đau đầu rồi.
Ông nghĩ bụng, xem ra phải tìm cơ hội để nhắc nhở con gái một chút.
Bà nội ở nhà cô đến hôm thứ ba thì đến giao thừa, trừ đêm giao thừa và ngày mùng một thì khách đến nhà cô nườm nượp.
So với nhà Diệp Sơ, nhà Vệ Bắc còn náo nhiệt hơn.
Vệ Đông Hải được giải oan, cấp trên cảm thấy có lỗi với ông, không chỉ phục lại chức vị mà còn giao cho ông những công tác quan trọng. Tháng trước còn cử ông lên họp trên tỉnh, có vẻ như định bồi dưỡng ông thành người kế nhiệm vị trí chủ tịch quận.
Ngày trước thì ai cũng e sợ tránh cho xa, hôm nay ngửi thấy mùi vị quyền lực, lại ra vào không ngớt mang quà cáp đến nhà ông nịnh hót.
Có sự việc lần trước làm bài học, Vệ Đông Hải đều hiểu rõ đám người này, cho nên mấy ngày liền đều đóng cửa không tiếp khách, không ngờ mấy kẻ đó vẫn mặt dày bám chặt.
Nếu như là trước đây, thì nói không chừng Vệ Bắc đã đánh cho bọn họ một trận, nhưng hiện tại anh đã không còn là cậu thiếu niên kích động ngày xưa, đã hiểu rõ rằng rất nhiều việc không thể dùng nắm đấm để giải quyết, chỉ là anh thực sự không nhìn nổi mấy bản mặt đáng ghét này. Vì vậy anh đều kiếm cớ ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Đi tránh nạn, tất nhiên là phải kéo Diệp Sơ theo.
Diệp Sơ đáng thương, ngày nào cũng phải kiếm cớ đi tránh nạn cùng anh, mấy lần như thế, Lưu Mĩ Lệ phải cằn nhằn: “Lâm Mậu Mậu cũng thật rảnh rỗi, sao hôm nào cũng rủ con ra ngoài thế?”.
“Bạn ấy ham chơi mà!” Diệp Sơ ấp úng giải thích vài câu rồi ra khỏi nhà.
Sau khi ra ngoài, Vệ Bắc và Diệp Sơ cùng nhau đi xem phim.
Phim họ xem là “Trường Giang Số Bảy”, bộ phim nổi nhất năm đó, có Châu TInh Trì đóng nên trong phim rất nhiều cảnh hài hước. Chỉ có điều năm tháng không chừa một ai, Châu Tinh Trì năm đó còn đóng con trai Ngô Mạnh Đạt giờ đã diễn được vai bố trẻ con rồi, phong cách đóng phim cũng bắt đầu thiên về tâm lý tình cảm.
Cuối phim, cảnh Châu Tinh Trì chết khiến không ít người rơi nước mắt.
Diệp Sơ dĩ nhiên cũng không kìm được, khóe mắt hơi ướt ướt, không phải vì nội dung bộ phim, mà bởi vì ngày trước diễn viên này toàn đóng phim hài, giờ lại diễn một bộ phim buồn, trong lòng cô dậy lên một cảm giác thật khó gọi tên.
Một ngày nào đó, cô cũng sẽ lớn lên, ra trường, đi làm, kết hôn rồi sinh con. Rồi có một ngày, cô không còn trẻ nữa, liệu người ngồi cạnh cô xem phim lúc đó có phải là anh không?
“Em đang nghĩ gì thế?” Vệ Bắc thấy cô thất thần bèn hỏi.
“Em đang nghĩ đến chuyện sau này.” “Chuyện gì sau này?”
“Ví dụ như tốt nghiệp ra trường, đi làm, kết hôn…”
Vệ Bắc ngẩn ra rồi cười lớn: “Vợ à, em đang ám chỉ việc muốn anh cưới em sao?”.
Diệp Sơ thật bội phục khả năng nắm bắt trọng điểm câu chuyện của anh, nhưng mà nếu chủ đề câu chuyện đã bắt đầu, không bằng cứ thuận theo tự nhiên. Vì vậy Diệp Sơ nói: “Vậy anh chịu cưới sao?”.
“Thế mà cũng hỏi! Em không gả cho anh thì còn gả cho ai hả?”
Anh vừa nói xong, hai người đều sững sờ, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, đây không phải lời nói vui đùa, lời hứa hẹn đã nói ra khỏi miệng, đó chính là chuyện cả đời.
Sông có thể cạn đá có thể mòn, nhưng lời hứa này quyết không thay đổi.
“Diệp Sơ”, Vệ Bắc ôm Diệp Sơ vào lòng, giọng nói bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Em biết mà, anh không nói đùa, anh thật sự chỉ muốn ở bên em”.
“Em cũng vậy.” Diệp Sơ cúi đầu dụi vào trong ngực anh, khẽ nói: “Thế nhưng nếu có một ngày, chúng ta bỗng chán ghét đối phương thì phải làm sao?”. Phụ nữ trời sinh thích đặt giả thuyết cho tương lai.
“Sao có thể như thế được?” Vệ Bắc kích động. “Chuyện tương lai, ai có thể nói trước đây?”
“Thì nếu thật sự có một ngày như vậy.” Vệ Bắc bỗng trở nên nghiêm túc, đưa tay chạm lên mặt cô, kiên định nói: “Anh cũng nhất định sẽ không buông tay em đâu”.
Diệp Sơ sững sờ rồi bỗng bật cười.
“Em cũng sẽ không buông tay anh đâu.” Cô nói rồi vươn tay ôm lấy tay anh.
Hai vòng tay ôm nhau thật chặt, đây chính là hẹn ước của bọn họ, ai cũng sẽ không buông tay trước, Diệp Sơ nghĩ như thế là quá đủ rồi.
Trường cảnh sát khai giảng rất sớm, Diệp Sơ còn được nghỉ một tuần nữa mà Vệ Bắc đã phải quay về trường rồi. Ngày anh đi, lại đúng hôm trời mưa, người nhà lái xe tiễn anh nên Diệp Sơ không thể đi tiễn cùng, cô không thể làm gì khác ngoài việc ngồi bên cửa sổ, nhìn xe chầm chậm rời đi.
Giọt mưa cô đơn khẽ bay bay vào cửa sổ, gợi thêm nỗi buồn chia xa.
Gặp nhau, xa nhau, rồi gặp nhau, rồi lại xa nhau. Tình yêu của hai người như một vòng tròn luẩn quẩn, có đôi khi chan chứa những nhung nhớ, có đôi khi lại tràn đầy những u buồn, thời gian càng lâu cô càng cảm thấy không đành lòng, chỉ mong có một ngày, được gặp nhau rồi không phải xa nhau nữa.
“Con gái, ăn cơm!” Lưu Mĩ Lệ ở bên ngoài gọi cô ăn cơm. “Con đến đây!” Diệp Sơ nén lại tâm tư, ra khỏi phòng. Bừa cơm hôm nay là bữa tối cuối cùng bà nội ở lại, ngày mai bà sẽ trở về quê, bà nói trong thành phố rất không tốt, quá nhiều xe cộ, đường phố lại đông đúc, không yên bình bằng quê nhà của bà.
Trong cùng một ngày, phải đối mặt với hai lần chia ly, lòng Diệp Sơ thấy rất hụt hẫng.
“Diệp Sơ, còn một tuần nữa cháu mới khai giảng, hay là về quê với bà mấy ngày?” Bà nội rất yêu mến cô cháu gái, không chỉ có một lần tỏ ý muốn cô cùng trở về.
Diệp Kiến Quốc ngồi cạnh cười nói: “Mẹ, mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Diệp Sơ ạ?”.
Bà nội lắc đầu: “Con cho rằng mẹ đã lớn tuổi mà không biết hả? Diệp Sơ đã có bạn trai rồi, mẹ cũng không cố chấp làm gì?”.
Trai tim trong lồng ngực Diệp Sơ bỗng đập mạnh, đôi đũa cầm trong tay suýt nữa rơi xuống.
“Mẹ, mẹ nói gì ạ?” Lưu Mĩ Lệ cảnh giác.
Diệp Kiến Quốc cảm thấy không ổn, lập tức chen ngang: “Không có gì, không có gì, chắc mẹ nghĩ tiểu Nam là bạn trai của Diệp Sơ hả? Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đó không phải là bạn trai của Diệp Sơ đâu!”.
“Không phải là người đến nhà chúng ta chơi!” Bà nóng nảy cắt lời: “Hôm nọ ta thấy Diệp Sơ tay trong tay với cậu bạn kia ở dưới tán cây dưới nhà, cậu bé đó cũng rất đẹp trai”.
Diệp Sơ ngay cuống cả lên, mấy hôm trước, đúng là cô có gặp Vệ Bắc ở dưới nhà, nhưng hôm đó là ban ngày, cô sợ bị người khác nhìn thấy nên hai người chỉ gặp nhau rồi đi, không ngờ lại bị bà nội nhìn thấy.
Thảo nào mấy hôm nay bà nội không nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho cô nữa.
Thảo nào buổi sáng hôm nay bà nội đã nói linh tinh rằng muốn có cháu bế.
Diệp Sơ nhịn không được liếc nhìn mẹ cô, sắc mặt Lưu Mĩ Lệ lúc này đã đen sì, cố nhẫn nhịn hỏi: “Có chuyện đó không?”.
Mặc dù vì Vệ Bắc, cô đã nói dối mẹ không ít lần, nhưng chuyện này, cô lại không thể lắc đầu phủ nhận. Trong lòng có một âm thanh nói với cô, chuyện gì đến cũng phải đến, chi bằng nhân cơ hội này thừa nhận luôn.
Bàn ăn vừa nói vừa cười rôm rả giờ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Diệp Sơ rối loạn, không rõ mẹ sẽ phản ứng thế nào.
Vừa lúc đó, có một đôi đũa rơi trên bàn gây ra một tiếng “cạch!”
“Sao thế?” Bà nội càng hoang mang hỏi con dâu.
“Không có gì ạ, con trượt tay thôi, mẹ đừng để ý!” Lưu Mĩ Lệ cười cười xin lỗi bà, nhưng khi vẻ mặt tươi cười qua đi, lại hung dữ trừng mắt với Diệp Sơ.
Ánh mắt kia như muốn nói, mẹ sẽ tính sổ với con sau!