Diệp Sơ lớn như vậy mà chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như tối hôm qua. Sau khi chuyện bị phát hiện trong bữa cơm tối qua, Lưu Mĩ Lệ lại bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đã có câu trời “bình yên trước bão tố”, Diệp Sơ cảm thấy tình huống hiện tại nhất định là như thế. Sáng nay bố mẹ cô đưa bà nội về quê, dự báo buổi chiều trong nhà sẽ có một trận ầm ĩ, gió tanh mưa máu rồi.
Nghĩ đến biểu hiện tối qua của mẹ, Diệp Sơ có thể cảm giác được mức độ nghiêm trọng.
Cô hơi sợ hãi, muốn gọi điện thoại cho Vệ Bắc, lại cảm thấy giờ anh đang ở xa ngàn dặm, nếu biết chuyện sẽ lại lo lắng cho cô. Nhưng một mình cô, thực sự không dám đối mặt.
Đang suy tính không biết nên giải quyết thế nào, bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn của bố.
Diệp Kiến Quốc chỉ nhắn một chữ: “Chạy!”.
Một chữ này lập tức khiến Diệp Sơ bừng tỉnh, tính cách của mẹ rất cương quyết, chắc chắn sẽ ép cô phải thay đổi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cứ chạy đã rồi nói sau.
Nghĩ vậy, Diệp Sơ vội vàng thu xếp hành lí, vội vàng lên đường về trường.
Còn Lưu Mĩ Lệ mãi mới đưa bà nội về quê yên ổn, vốn định khi trở về sẽ nói chuyện nghiêm túc với con gái, nhưng chân trước bước vào cửa nhà, chân sau liền phát hiện không thấy con gái đâu cả, chỉ có một tờ giấy để trên bàn, nhắn là trường học có việc nên đi trước.
Đây chính là thứ xấu xa được gọi là lấy cớ đó sao? Bà cố nén lửa giận được một đêm, cuối cùng bây giờ mới được bộc phát, ném tờ giấy xuống bàn rồi chỉ vào chồng mắng: “Ông xem đi, tất cả là tại ông chiều quá sinh hư!”.
Vẻ mặt Diệp Kiến Quốc tỏ ra vô tội: “Sao lại là tôi?”. “Không phải ông thì còn ai nữa? Tôi đã nói gần đây
Diệp Tử rất lạ, đang yên đang lành mà cứ ra ngoài suốt, chính ông bảo tôi đừng quá để ý đến con. Giờ thì thấy chưa? Trốn biệt tăm rồi, chạy rồi!”
“Chạy cái gì mà chạy? Diệp Tử về trường học cơ mà.” “Đừng tưởng tôi không biết gì nhé! Còn lâu mới nhập học, con bé về trường sớm thế làm gì? Còn không phải là muốn tránh tôi sao… Không đúng!” Bà lại nghĩ tới điều gì đó lại nói: “Từ nhỏ Diệp Tử rất thật thà, không bao giờ dám làm như vậy, không phải là ông dạy nó chứ hả?”.
Diệp Kiến Quốc lúc đó đang pha trà, bị lời nói của bà làm cho giật mình, suýt nữa thì bị bỏng.
“Sao lại là tôi dạy chứ? Bà cũng thật lắm chuyện, con gái về trường là do có việc thôi.”
“Hứ! Ông đừng hòng qua mắt tôi, dù sao thì chuyện này tôi cũng phải hỏi cho rõ, chạy trời không khỏi nắng đâu, cùng lắm là tôi đi lên trường tìm con bé!” Lưu Mĩ Lệ nói xong, định đi ra cửa thật.
Diệp Kiến Quốc thấy tình hình không tốt, vội vàng ngăn cản bà xã: “Bà đừng có nóng nảy mà”.
“Tôi có thể không lo lắng sao? Diệp Sơ lén lút yêu đương bên ngoài, con bé còn nhỏ như vậy, nhỡ đâu bị người ta lừa gạt thì làm sao đây?”
“Bà cũng đừng có nói quá lên thế, Diệp Sơ của chúng ta đã lớn rồi, con nó biết tốt xấu mà.”
Lưu Mĩ Lệ cười nhạt: “Khó nói lắm! Nếu thực sự còn bé có đôi mắt tinh tường như vậy, thì sao phải lén lút không dám mang về nhà? Con bé chột dạ, không muốn tôi biết được, không chừng lại đi yêu cái đồ không đứng đắn… Không đúng!”. Lưu Mĩ Lệ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thoáng cái hốt hoảng thốt lên: “Mẹ nói thằng nhóc kia rất đẹp trai, sẽ không phải là tên nhóc nhà họ Vệ chứ?”.
Lưu Mĩ Lệ bị giấu giếm nhiều năm bỗng bừng tỉnh, hình như bà đã hiểu ra điều gì đó
Nếu đúng là thằng nhóc Vệ Bắc kia, thì Diệp Sơ, con nhất định sẽ chết với mẹ!
Trong mắt Lưu Mĩ Lệ, lửa giận phừng phừng.
Thấy không ngăn được bà xã, Diệp Kiến Quốc “cái khó ló cái khôn” nói: “Cho dù bà muốn đi thật, thì cũng phải nghĩ kĩ xem sẽ nói gì với con gái chứ?”.
Lời này là hỏi khó Lưu Mĩ Lệ rồi, chuyện xảy ra quá đột ngột, bà lại đang nóng giận, quả thật chưa nghĩ ra làm thế nào với con gái.
Thấy bà xã yên lặng, Diệp Kiến Quốc bắt đầu lấn tới: “Bà nghĩ xem, chúng ta cũng yêu nhau từ hồi mười mấy hai mươi tuổi, năm đó tôi là người yêu của bà, nếu mẹ bà phản đối, bà sẽ có phản ứng như thế nào?”.
“Còn có thể phản ứng gì? Cái ngữ như ông, nếu mẹ tôi không đồng ý, tôi cũng chẳng gả cho ông đâu!”
“Bà chắc chứ?” Diệp Kiến Quốc cười cười, cặp lông mày mơ hồ làm lộ ra mấy phần phong độ năm xưa.
“Đương nhiên…” Miệng bà tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng hơi dao động.
Khi đó bọn họ còn trẻ, cái lão già nát rượu bụng bia trước mắt này còn là một cậu thanh niên ưu tú, có học thức, mặc áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn là lượt đứng dưới tán cây mỉm cười nhìn bà, nụ cười lấp loáng giữa ánh mặt trời ấy khiến lòng người cũng rung động theo.
Bà rời ánh mắt khỏi nụ cười của lão già bụng bia, lòng bỗng ấm lại, bà bảo: “Cho qua vậy...” .
Diệp Kiến Quốc mừng như được mùa: “Cho qua thật à?”.
“Đừng hòng!” Lưu Mĩ Lệ trừng mắt với ông: “Hôm nay tôi cho qua, dù gì thì nó cũng không trốn ở trường học cả đời được? Chờ nó về, tôi vẫn phải tính sổ với nó!”.
Diệp Kiến Quốc âm thầm thở dài: Chậc, đúng là, làm cha khó lắm!
Rất rõ ràng, Lưu Mĩ Lệ đã đánh giá thấp năng lực trốn tránh của Diệp Sơ, và kĩ xảo mật báo của ông xã.
Vốn là Diệp Sơ giả vờ về trường để trốn, dĩ nhiên lần này ở trong trường một mình cho đến khi khai giảng. Chuyên này cho qua, đến sau khi khai giảng, Diệp Sơ lại lấy lý do hoạt động chi đoàn cuối tuần nên mấy tuần liên tiếp đều ở lại trường, không về nhà.
Kể từ đó, đừng nói là mấy bạn cùng phòng với Diệp Sơ, mà ngay cả Vệ Bắc ở thành phố C xa xôi cũng cảm thấy có gì đó là lạ, mấy lần ở trong điện thoại hỏi cô lí do đều bị cô lấp liếm giấu giếm.
Cuối tuần này, Diệp Sơ lại không về nhà, một mình trốn trong phòng lên mạng.
Bỗng nhiên máy tính nhảy ra một khung chat QQ.
Bạn tốt “Bắc Cực” vừa gửi cho bạn một cửa sổ rung.
[Mẹ A Bảo]:?
[Bắc Cực]: Ở nhà?
[Mẹ A Bảo]: Ở trường.
[Bắc Cực]: … Em lại không về nhà sao?
[Mẹ A Bảo]: Vâng.
[Bắc Cực]: Ở trường có hoạt động gì sao?
[Mẹ A Bảo]: Không có.
[Bắc Cực]: Không có chuyện gì sao em lại không về nhà?
[Mẹ A Bảo]: Trong trường có hoạt động.
[Bắc Cực]: … Vệ Bắc bị chọc tức, rõ ràng cô nhóc này có việc giấu mình.
[Bắc Cực]: Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có phải em cãi nhau với bố mẹ không?
[Mẹ A Bảo]: Không có.
[Bắc Cực]: Không cãi nhau sao em lại không về nhà?
[Mẹ A Bảo]: Vâng.
[Bắc Cực]: Vâng cái gì mà vâng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
[Mẹ A Bảo]: Không có chuyện gì cả.
[Bắc Cực]: ……
[Bắc Cực]: Diệp Thừa Cân, anh cảnh cáo em, đừng nghĩ em lừa được anh!
[Bắc Cực]: Diệp Siêu Năng, em nói mau!
[Bắc Cực]: Diệp Thừa Cân, em chết chắc rồi!
Bạn tốt “Bắc Cực” gửi cho bạn một cửa sổ rung.
Bạn tốt “Bắc Cực” gửi cho bạn một cửa sổ rung.
[Bắc Cực]: ….
Nhìn hệ thống nhắc nhở trên màn hình có quá nhiều cửa sổ rung, Vệ Bắc đang tức giận, cuối cùng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, rốt cục cũng không nói được câu gì…
[Bắc Cực]: Diệp Sơ, ngay cả anh em cũng không muốn nói thật sao?
Một lúc sau, trên khung chat rốt cuộc cũng hiện lên câu trả lời của Diệp Sơ.
[Mẹ A Bảo]: Hình như mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi…