Câu Hỏi 9
Nhiều lúc ở cạnh người yêu mình, tôi có cảm thấy như đang ngồi trên thiên đường và bên cạnh tôi là một thiên thần đích thực. Tôi chỉ muốn biết có phương pháp nào gieo các hạt giống để có thể giữ cảm giác đó kéo dài mãi mãi không?
Cái cảm giác mơ hồ về thiên đường mà đôi khi chúng ta cảm thấy là thực vì chúng đến từ những hạt giống nghiệp ở bên trong tâm trí của chúng ta, cũng như bất kỳ thứ gì khác. Nếu chúng ta hiểu được chính xác chúng đến từ những hạt giống nào thì chúng ta có thể gieo những hạt giống đó và khiến những khoảnh khắc này xảy ra thường xuyên hơn - thậm chí là tất cả mọi lúc. Những hạt giống mà chúng ta cần gieo để đạt được điều đó là luôn cầu chúc những điều tốt lành cho cả thế giới và không quá khó để bắt gặp những điều này.
Những người Tây Tạng cổ nói rằng những hạt giống mạnh mẽ này phát sinh từ một thảm họa trong gia đình. Nếu chúng ta may mắn, nó sẽ xảy đến sớm trong cuộc đời của chúng ta. Mẹ bạn mất vì ung thư vú, anh trai bạn cũng qua đời.
Những thảm kịch như vậy buộc chúng ta phải đối mặt với những điều đang thực tế xảy ra trên thế giới. Nếu trong quãng thời gian chúng ta tồn tại trên trái đất này, mọi thứ đều rất tốt đẹp (điều rất ít khi xảy ra) thì chúng ta có thể có một công việc tốt, một người bạn đời tốt, một ngôi nhà tốt, một gia đình tốt. Và rồi lần lượt, từng thứ đó sẽ bị thế giới lấy đi khỏi tay chúng ta - đơn giản vì nó là như thế. Cứ mỗi ngày trôi qua, bạn lại già đi, cả hai bạn đều già đi, yếu đi, và đi gần đến cuối cuộc đời.
Sâu bên trong, tất cả chúng ta đều biết - thậm chí ngay từ khi còn bé - rằng nó sẽ diễn ra như thế. Nó đem lại cho chúng ta một cảm giác buồn cho chính bản thân mình và cho thế giới, nhưng còn có một cảm giác ngọt ngào nữa.
Khi tôi còn là một thiếu niên, tôi từng đi máy bay từ Phoenix đến Washington DC. Theo lịch, chúng tôi sẽ đổi máy bay ở Chicago.
Đó là một chuyến bay bình thường: một bộ phim dở tệ mà mọi người đang càu nhàu về nó, một vài gói đậu phộng nhỏ mà họ thậm chí còn càu nhàu nhiền hơn. Khi đến gần Chicago, chúng tôi gặp phải một vùng mây dày. Có vẻ như chúng tôi sẽ phải mất nhiều thời gian mới có thể hạ cánh.
Đột nhiên, chiếc máy bay bay thẳng lên trên như một viên đạn. Khi đạt đỉnh, nó lại lao thẳng xuống như trò chơi tàu lượn siêu tốc, rồi khi chạm đáy, nó bay thẳng lên một lần nữa. Chuyện này diễn ra ba hoặc bốn lần. Một tiếp viên hàng không bước ra khỏi cửa khoang lái, khuôn mặt có chút mỏi mệt. Giọng cơ trưởng vang lên, thông báo.
“Thưa quý khách, máy bay của chúng ta đang gặp chút vấn đề. Chúng tôi đã cho hạ bánh đáp xuống nhưng đèn trong khoang lái báo hiệu bánh đáp đã xuống hay chưa lại không sáng. Có thể là đèn bị hỏng nhưng cũng có thể là bánh đáp bị trục trặc, chúng tôi hiện vẫn chưa rõ. Chúng tôi đã cho máy bay bay qua đài kiểm soát một vài lần để họ có thể nhìn xem bánh đáp đã xuống hay chưa, nhưng do mây quá dày nên họ cũng không nhìn rõ. Chúng tôi đã thử cho máy bay lao thẳng xuống một vài lần để xem có thể hất bánh đáp xuống không nhưng đèn vẫn không sáng. Vì vậy có lẽ chúng tôi sẽ thử hạ cánh và xem liệu bánh đáp có đỡ chúng ta không.”
Lại thêm một khoảng im lặng căng thẳng…
“Vâng, chúng tôi sẽ cho máy bay bay vòng quanh cánh đồng một lúc để cho họ có thời gian chuẩn bị đường băng cho chúng ta. Chúng tôi sẽ liên tục thông báo tình hình với quý khách. Từ giờ đến khi đó, xin hãy nghe theo sự chỉ dẫn của phi hành đoàn.”
Họ tắt bộ phim - không còn ai quan tâm đến nó hay những gói đậu phộng nữa. Mọi người nhìn nhau hoang mang, không biết phải làm gì. Anh chàng ngồi cạnh tôi lấy ra một tờ giấy và ghi chép, sau vài phút anh ta gấp nó lại một cách cẩn thận và nhét vào trong túi sau ghế ở trước mặt.
Anh ta nhận ra tôi đang nhìn. “Tôi đã từng đọc về một vụ rơi máy bay ở đâu đó,” anh ta giải thích. “Chỉ một, hai người sống sót nhưng một số người trước khi chết đã viết vài dòng để nhắn gửi cho gia đình mình và về sau người ta đã tìm thấy nó. Bên trong máy bay, không khí ngày một căng thẳng; người tiếp viên đi vào trong khoang lái, đến khi trở ra nét mặt còn tệ hơn trước. Cô cầm míc lên và thông báo.
“Thưa quý khách, như quý khách đã thấy, chúng ta đang bay để chờ hạ cánh ở Chicago. Chúng tôi làm vậy để cho nhân viên dưới mặt đất có thời gian sắp xếp xếp đường băng, đề phòng bánh đáp không hạ xuống hoặc không đỡ được máy bay. Chúng tôi… chúng tôi cũng đang cố gắng tận dụng toàn bộ lượng nhiên liệu dự phòng trên máy bay, phòng khi dưới mặt đất có vấn đề…” Nói đến đây, cô bỗng bật khóc nức nở. Người tiếp viên thứ hai dẫn cô ra một ghế trống và dìu cô ngồi xuống. Tất cả chúng tôi bị bỏ lại với một cảnh tượng u ám: xăng máy bay tràn ra đường băng, đốt cháy những gì còn lại của chiếc máy bay.
Một thoáng im lặng, rồi bỗng nhiên, một chuyện lạ xảy ra. Ở hàng ghế ngay trước tôi, dãy bên kia phía trái đường đi, một phụ nữ ngồi quay sang ôm người phụ nữ ngồi cạnh. Một người khác đứng lên và đi đến ôm cô tiếp viên đang khóc. Những bàn tay chìa ra để nắm lấy bàn tay của những người xa lạ, những cái ôm xuất hiện một nhiều hơn ở mỗi hàng ghế, và đột nhiên sự an ủi chảy tràn khắp máy bay như một luồng điện. Tình yêu thương giữa người với người ngập tràn - và bên trong, mỗi người chúng tôi đều bỗng nhận ra, đây mới chính là trạng trái nguyên bản của tâm hồn con người, trạng thái nhân bản cố hữu bấy lâu. Chiếc máy bay luôn luôn phải tiếp đất, vì thế vào bất cứ ngày nào trong đời chúng ta, chúng ta không biết còn bao nhiêu phút hay bao nhiêu giờ nữa thì nó đâm.
Cuối cùng, họ bảo chúng tôi bỏ hết trang sức ra - nếu có cháy, lửa sẽ thiêu rụi cả thịt và xương. Chúng tôi còn cởi cả giày nữa vì nó cản trở việc nhảy khỏi máy bay, cũng như gây khó khăn cho việc thoát hiểm.
Rồi ngay trước khi tiếp đất, khoảnh khắc tồi tệ nhất, hãy lấy tay che đầu, cúi người về phía trước, úp mặt xuống. Hãy im lặng nghĩ về cuộc đời bạn, và nghĩ về cái chết của bạn.
Bánh đáp chạm đường băng và chúng đỡ được máy bay. Chúng tôi trượt xuyên qua đống xốp trên đường băng như một người trượt tuyết, hai bên là hai hàng xe. Bên trái là xe cấp cứu đang sẵn sàng để vận chuyển những người còn sống. Bên phải là xe tang dành cho người chết. Chúng tôi trượt đến cổng và tinh một cái, đèn tín hiệu dây an toàn tắt.
Mọi người nhảy ra khỏi ghế của mình. “Phải lên ngay xe trung chuyển mới được!” Một người đàn ông thốt lên khi anh ta chen qua tôi, khủyu tay tỳ cả vào sườn của tôi. Tình yêu lại trở lại vị trí của nó, rất sâu ở bên trong, và tiếp tục chờ đợi khoảnh khắc hiện diện tiếp theo.
Chiếc máy bay lúc nào cũng trong tình trạng đang rơi
Nhưng tôi không bao giờ quên sự ngọt ngào mà trái tim chúng tôi được nếm trải khi ở trong máy bay, không bao giờ quên làn sóng yêu thương giữa người với người đã lan tỏa khắp chúng tôi, và tôi nghĩ sẽ chẳng có ai có mặt lúc đó lại có thể quên được cả. Cảm giác đó cho thấy tất cả chúng tôi đều phải chết, tất cả chúng tôi đều sẽ chết, và dù cho sắp cbó chuyện gì xảy ra với chúng tôi đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ chết cùng nhau.
Và cảm giác này sinh ra một cảm giác khác, một cảm giác thậm chí còn sâu sắc hơn. Đó là tất cả chúng tôi đều muốn chăm sóc cho nhau. Từ rất sâu bên trong, tất cả chúng tôi đều muốn có một cơ hội để giúp tất cả những người còn lại, bằng một cách nào đó - đặc biệt là việc chống lại kẻ thù lớn nhất trong mỗi con người chúng tôi lúc đó: sự sống đang trượt dốc không phanh và cứ đang tiến về phía cái chết. Sâu bên trong trái tim của mọi sinh vật sống trên trái đất này đều có một khát khao cháy bỏng giúp mọi sinh vật sống khác được sống.
Bất cứ khi nào chúng ta cảm thấy khát khao ngọt ngào này, đó là ham muốn được giúp đỡ thế giới này, nó đều sẽ gieo vào bên trong chúng ta một hạt giống đặc biệt. Đây chính là ham muốn của một thiên thần, và nó gieo vào bên trong chúng hạt giống được sánh vai với các thiên thần rồi sau đó là trở thành một trong số đó. Đây chính là hạt giống dành cho những khoảnh khắc đặc biệt đó, những khoảnh khắc mà bạn cảm thấy như mình đang ngồi cạnh một thiên thần ở trên thiên đường.
Không quá khó để tìm ra một hạt giống. Chỉ cần nhìn xung quanh khoang máy bay mà chúng ta gọi là thế giới này và yêu thương họ như chính bản thân chúng ta.
CÂU HỎI 10
Chồng tôi không bao giờ thể hiện bất kỳ cử chỉ yêu thương nào với tôi cả; mỗi lần về nhà trong khi chờ đợi cái ôm thật chặt thì anh ấy chỉ nói “Chào” rồi ngồi xuống kiểm tra thư điện tử. Tôi phải tạo ra nghiệp gì để anh ấy ấm áp với tôi hơn?
Nếu bạn muốn hiểu được hạt giống mà bạn phải gieo để thấy chồng mình thể hiện nhiều cử chỉ yêu thương với mình hơn thì trước hết bạn cần phải biết câu chuyện về cây sồi.
Tôi từng trải qua nhiều buổi đào tạo trong một ngôi đền Phật giáo nhỏ, được xây theo theo kiểu truyền thống, ở ngay dưới trung tâm New Jersey. Những người tị nạn Mông Cổ từ thời Chiến tranh Thế giới thứ hai đã khởi xướng những buổi đào tạo này. Ngôi đền của chúng tôi được xây theo kiểu Mông Cổ thời xưa, với mái cao dẫn lên một gác chuông được che bằng những thanh xà bằng vàng kiểu truyền thống. Xung quanh ngôi đền có rất nhiều cây sồi già, cao và sum suê. Vào một buổi tối, chúng tôi gặp phải một cơn bão lớn. Cơn bão đã quật ngã một cây sồi ngay cạnh ngôi đền. Nó đổ lên mái và ngọn của nó nằm cách mặt đất hơn 9m. Sáng hôm sau, tất cả chúng tôi cùng ra đường để xem xét tình hình.
“Chúng ta cần cắt ngọn cây đi,” Abbot nói. “Rồi sau đó để cây đổ xuống từ từ mà không làm hỏng cửa sổ và tường.”
Các nhà sư gật đầu nhất trí. Họ đúng là một nhóm kỳ lạ, gần như tất cả đều trên 75 tuổi, đến từ những cánh đồng hoang ở vùng Trung Á, và thuộc thế kỷ XV. Zungru, một nhà sư ít khi ra khỏi phòng, nói nhỏ nhẹ: “Tất nhiên rồi, và người cắt cây sồi phải là nhà sư ít tuổi nhất.”
Tôi thở dài. “Nhà sư ít tuổi nhất” thực tế chính là tôi: So với người trẻ nhất trong số các nhà sư tôi vẫn kém họ hơn 50 tuổi. Cũng không có chuyện các thiếu niên Mông Cổ trong vùng đang xếp hàng lập nguyện của một nhà sư, khi mà chúng có thể nhảy lên xe để đi đến các vũ trường, vào một buổi chiều thứ Bảy ở vùng Phía Đông của New York mất chưa đến hai tiếng đồng hồ.
“Tôi sẽ làm,” tôi nói và cúi xuống cầm một cái cưa máy, trông rất cũ kỹ và ghê rợn. Tôi trèo lên một cái thang rất cao một tay bám thang, sau đó đứng lên rìa mái đền, kéo dây khởi động và cố để không bị ngã. Rồi tôi leo lên trên, về phía những nhánh cây cao hơn. chân bám chặt vào giữa thân và một cành cây, sau đó đứng dậy và cắt. Sau ba phút, chân tôi đã run lên phần vì kiệt sức và sợ hãi. Tôi vốn ghét độ cao mà.
“Ha ha,” tiếng cười của Zungru vọng lên từ tít dưới. “Nhìn anh chàng Pic-Pic kìa.”
Tôi bắn cho ông ta một cái nhìn khó chịu. Trong tiếng Tây Tạng, pic-pic có nghĩa là “thạch” và ông ta đang gọi tôi là “anh chàng cẳng thạch.”
Ba tiếng sau thì tôi hoàn thành; chúng tôi để cây trượt nhẹ nhàng ra khỏi ngôi đền, và tôi trèo thang xuống. Khi xuống đến mặt đất, tôi nhìn thấy một quả sồi bé nhỏ nằm trên con đường mòn. Tôi nhặt nó lên, để nó lăn tròn trong lòng bàn tay, rồi đột nhiên tôi thấy nó biến thành một cây sồi trưởng thành, có lẽ là 100 năm sau: một cây sồi cao lớn, khổng lồ.
Tôi thấy một cơn bão khác xuất hiện trong tương lai, tôi thấy cây sồi mới này đổ lên ngôi đền, và tôi thấy chính mình, một thế kỷ sau, vẫn là nhà sư ít tuổi nhất - đang trèo thang lên để cắt nó. Thốt lên một tiếng để thể hiện sự khó chịu của mình, tôi cầm lấy quả sồi và ném nó ra giữa con đường, nơi mà nó sẽ không bao giờ có thể bám rễ được.
Hãy thử cảm nhận sự khác biệt giữa sức nặng của một quả sồi và sức nặng của một cây sồi, mà quả sồi kia chỉ có sức mạnh để tạo ra nửa gram so với hàng trăm tấn của một cây sồi trưởng thành. Cái kết quả nặng hơn hàng ngàn lần cái hạt giống mà tạo ra nó.
Mọi hạt giống, cả bên ngoài lẫn bên trong chúng ta, đều hoạt động như vậy. Bản thân cơ thể của chúng ta được tạo thành từ hàng tỷ tỷ tế bào và những tế bào này đều liên tục tái sinh từ ngày này sang ngày khác trong 50, 60, hoặc 70 năm. Vậy mà nguồn gốc của chúng chỉ là từ một trứng của người mẹ và một tinh trùng của người cha.
Các hạt giống tinh thần cũng không có gì khác biệt; thực tế, một vài hạt giống tinh thần nhỏ bé còn tạo ra được các kết quả lớn hơn rất nhiều so với các kết quả mà bất kỳ hạt giống hữu hình nào có thể tạo ra. Đây rõ ràng là một tin tốt nếu bạn muốn chồng mình thể hiện nhiều cử chỉ yêu thương với mình hơn.
Vì chúng ta muốn anh ấy thể hiện cử chỉ yêu thương không phải trong một đêm, hay trong một vài ngày, mà trong phần còn lại của cuộc đời bạn. Chúng ta muốn một cái ôm - một cái ôm thực sự, một cái ôm kéo dài vài phút, trong yên lặng, khiến bạn nghẹt thở và mãn nguyện - mỗi lần bạn ra khỏi nhà để đi làm, mỗi lần bạn về đến nhà, và một vài cái ôm nữa ở chỗ này chỗ kia rải rác khắp cả ngày, trong tất cả mọi ngày.
Mấu chốt ở đây là, tất cả những gì chúng ta cần chỉ là một vài hạt giống nhỏ, được gieo một cách cẩn thận. Một lần nữa, hãy học cách tìm ra bản chất của những điều bạn muốn là gì, rồi tạo ra các hạt giống tương ứng. Ở đây, điều chúng ta muốn chính là có được một sự ấm áp chân thành, và để có nó, chúng ta cần phải cho đi trước.
Hàng ngày, bạn hãy cố gắng thân thiện thật nhiều với tất cả những người bạn gặp trên đường. Hãy làm điều đó một cách có ý thức. Không cần phải nỗ lực đâu, chỉ cần để ý hơn thôi. Hãy vỗ vai khen ngợi người cùng công ty khi họ làm tốt; hãy cám ơn người tính tiền ở cửa hàng thực phẩm vì sự giúp đỡ của họ; hãy giữ cửa cho người đằng sau đi vào.
Quan trọng nhất là, hãy mỉm cười thật nhiều với những người đi ngang qua bạn trên phố hoặc trong cửa hàng. Đặc biệt, nếu bạn đang cẩn thận thực hiện Thiền Cà phê, phương pháp mà chúng ta đã miêu tả ở câu hỏi 4, thì những hạt giống nhỏ này sẽ phát triển thành một cái cây cổ thụ, cả đời bạn sẽ được yêu thương. Vì những cử chỉ ấm áp bất ngờ là những cử chỉ ấm áp ngọt ngào nhất, và chồng bạn sẽ tìm ra những phương thức mới để thể hiện chúng với bạn.