Tôi được trời định phải chia tách
Vì khi tôi không có lựa chọn nào khác
Sự sống và cái chết trong cơ thể tôi
Đã bắt đầu cuộc chiến sinh tồn
Khi ý thức tối đen của tôi
Sắp chìm đắm
Vực thẳm của nó càng dâng cao
Mũi tên xuyên lối
Không hướng về thiên đường
Cũng không hướng về địa ngục
Một nửa má tôi rám ánh mặt trời
Khát khao kiều mạch đắng
Điên cuồng vươn lên trong tự do nơi đó
Còn một nửa má bên này của tôi
Thì chìm trong bóng tối
Biến mất giữa những tòa cao ốc nơi thành phố xa lạ
Tai trái của tôi có thể nghe
Âm thanh tiễn hồn từ cả ngàn năm trước
Vì thực tế đã chứng minh
Nó có thể chịu đựng được bạo lực của thời gian
Nó có thể dùng đôi bàn tay vô hình
Nhanh như cắt giữ chặt
Truyền thuyết vô hình và huyết mạch
Nó có thể đem những gốc rễ ngôn từ đã lãng quên
Phục hồi sự sống từ đống tro tàn giá lạnh
Nhưng tai phải của tôi đã không còn nghe thấy gì
Tiếng sắt thép đã giết chết nó
Đôi mắt của tôi
Khi con mắt này nhòa lệ
Thì con mắt kia lại khô hạn như sa mạc
Đó là đôi mắt tôi
Một con mắt trốn tránh thứ vĩnh hằng: ánh sáng
Một con mắt lại lóe lên khoảnh khắc: màn đêm
Đôi môi tôi như hai cực của địa cầu
Khi tôi hé miệng
Thế giới chỉ có sự tĩnh mịch như cái chết
Khi tôi trĩu nặng câm nín
Cả ngàn câu tục ngữ ngân vang như chuông
Tôi từng được thừa hưởng
Một cách thức khác nhưng phía sau tôi
Lại nhẹ nhàng khiến nó tan biến
Tôi vĩnh viễn đứng trong điệu vũ của xung đột và khác biệt
Tôi là một Jidi Majia khác
Tôi là một con người
Hoặc có thể nói chỉ là một con vật
Vô danh với dòng lệ nóng hổi.