Chiếc đàn môi của ai lóe sáng dưới ánh mặt trời
Tựa như đôi cánh chuồn chuồn xiết bao
- Dẫn đề
Trong sơn cốc trập trùng
Tiếng đàn môi xuyên qua màn sương mù cô độc
Những vì sao nhỏ của âm thanh... tung tóe
Trinh nữ ngừng bước nhảy
Người đàn ông bàng hoàng
Bởi sự hòa hợp của vẻ đẹp và tình yêu
Hắt xuống từ phần eo cong
Tỏa sáng dưới ánh trăng
Ôi đôi bàn tay già nua đầy nếp nhăn
Như dòng sông trên cao nguyên tháng 12
Tuôn trào dòng âm thanh của đất
Tuôn trào những tư duy phập phồng
Đang nhẹ nhàng
Tỉa từng chút đồng
Một chú cá tự do vẫy vùng trong đôi tay
Nhấp nhô đôi vây màu đồng
Tảng đá giơ cao giơ cao
Đập vào chú cá kim loại
Trong thế giới đồng thoại
Bay lên vô số đám chuồn chuồn mê hoặc lòng người
Khẽ rung rung hỡi đôi cánh chuồn chuồn
Vang trong đất trời đầy nắng
Vang trên đỉnh núi mênh mang
Vang trên vầng trán của người đàn ông
Rung trên đôi môi của người phụ nữ
Vang trong đôi tai trẻ nhỏ
Khẽ rung rung hỡi đôi cánh chuồn chuồn
Vang lên ở phương Đông
Vang lên ở phương Tây
Vang lên cho người da vàng nghe
Vang lên cho người da đen nghe
Vang lên cho người da trắng nghe
Trôi vang trên sông Trường Giang và sông Hoàng Hà
Trôi vang trên nhánh sông Mississippi
Những âm vang của người Di từ ngàn xưa
Những âm vang của linh hồn người Di
Mặt trăng trồi lên từ sau núi
Như tượng đài tình yêu sừng sững
Chuồn chuồn vờn vã
Chuồn chuồn hối hả
Chuồn chuồn ngọt ngào
Đậu trên bầu ngực thiếu nữ
Những bông bìm bìm câm lặng
Độc thoại trong màn đêm
Bởi đã có từng đôi cánh vàng óng
Tình yêu trên mảnh đất này mới trường tồn đến vậy
Nếu mảnh đất này mất đi từng tiếng đập cánh
Nếu mảnh đất này mất đi tiếng gọi của tình thương
Thế giới sẽ chết trong cô độc
Đất đai sẽ hóa thành hoang phế
Còn điều gì khiến người ta tuyệt vọng hơn thế?
Còn điều gì khiến người ta đau thương hơn thế?
Nhân loại khi nhào nặn nên gốc của sinh mạng
Nhân loại khi chế tạo nên thứ nguyên tử chết người
Những chú bồ câu của Picasso
Phải bay cùng đám bom
Vụt qua trên đầu con người
Bay qua bình nguyên, bay mãi
Bay qua núi cao, bay mãi
Bay qua dòng sông, bay mãi
Bay qua những u cốc vô danh, bay mãi
Ông cha ta đã tạo nên cả vạn ái tình
Ông cha ta đã tạo nên cả ngàn thái dương
Ngắm nhìn những đôi cánh chuồn chuồn vàng óng
Đang bay qua mỗi quê hương của muôn loài
Có một ngày ông sẽ lặng lẽ ra đi
Vì tình yêu vĩnh hằng mà ngừng hơi thở
Lúc đó trên cái đầu tĩnh lặng của ông
Sẽ là một đám chuồn chuồn xinh đẹp đang vờn bay
Chúng đập khẽ những đôi cánh vàng óng
Người Di yêu ca hát trên mảnh đất này
Sẽ nhấc thi thể của ông lên, đưa đi
Đi về phía thái dương mãi không hề tắt.