Ngày 1:
Một ngày trước khi bắt đầu nhịn, bạn chỉ nên ăn các sản phẩm từ sữa lên men. Hãy tự trấn an rằng mọi thứ sẽ ổn, bạn sẽ hoàn thành đợt nhịn, và nếu chẳng đặng đừng thì hoàn toàn có thể ngừng nhịn mà không hề bị nguy hại. Nếu bạn chuẩn bị tốt và có thứ để giết thời gian, ngày đầu sẽ trôi qua nhanh chóng.
Ngày 2:
Thường bạn sẽ thèm ăn, nhưng cần phải vượt qua cảm giác này. Tập thể dục để quên đói. Có thể bạn sẽ bị chóng mặt, nhức đầu, bụng cồn cào. Đừng nên sợ các triệu chứng này – chúng đang khởi động các quá trình tái cấu trúc và thải độc nội sinh của cơ thể. Bạn nên đi bộ nhiều hơn, chiều tối trước khi ngủ nên dạo bộ ngoài trời và thực hành các bài tập thư giãn.
Ngày 3:
Hầu hết người nhịn sẽ bắt đầu có khủng hoảng nhiễm toan vào ngày 3. Đây là mốc rất quan trọng của nhịn khô, xảy ra sau khi cơ thể chuyển qua dinh dưỡng nội sinh. Đừng sợ sệt hay lo lắng khi thấy khó chịu ở thời điểm này, mà với người mới nhịn thường bắt đầu vào ngày thứ 3 (tuy nhiên một số người trong chu trình nhịn 5 ngày có chuyển sang dinh dưỡng nội sinh nhưng không xuất hiện triệu chứng khủng hoảng rõ rệt).
Khủng hoảng nhiễm toan xảy ra khi nồng độ các thể ketone (sản phẩm của quá trình phân giải triglyceride hay chất béo không triệt để) trong cơ thể tăng, và chẳng có cách nào loại bỏ chúng. Trong giai đoạn này, bạn sẽ thấy khó chịu và có các triệu chứng nhiễm độc điển hình. Tuy nhiên, ngay khi cơ thể bắt đầu sử dụng các thể ketone này, nồng độ của chúng sẽ ngừng tăng. Do chúng chứa nhiều năng lượng nên sẽ được cơ thể sử dụng để tổng hợp các amino axit mới để từ đó có thể tái tạo mô.
Quá trình tái tạo có thể cực kỳ đau đớn, và bạn cần phải biết trước điều này. Trong các đợt nhịn khô đầu, khủng hoảng nhiễm toan có thể xảy ra vào ngày thứ 4, thứ 3 hoặc thậm chí ngày thứ 2, nhịn khô càng nhiều thì đến các lần sau khủng hoảng xảy ra càng sớm hơn. Khủng hoảng hết càng nhanh, cơ thể càng còn lại nhiều thời gian để tái tạo. Ví dụ, nếu như bạn gặp khủng hoảng vào ngày 2, cơ thể bạn sẽ có 3 ngày để tái tạo. Lúc này, bạn có thể thở ra mùi axeton, thấy buồn nôn, chóng mặt, hụt hơi, yếu mệt. Cảm giác đói hết dần, bạn chịu khát ngày một dễ hơn. Huyết áp lúc này biến động tùy vào đặc điểm cơ thể. Bạn không nên lo sợ bất cứ hiện tượng nào, do khi cơ thể đang thích nghi với các điều kiện hoạt động quan trọng mới thì các triệu chứng sẽ nặng hơn đôi chút. Bạn nên đi bộ nhẹ nhàng thư thái ngoài thiên nhiên, đó là lựa chọn tốt nhất ở giai đoạn này.
Ngày 4:
Huyết áp có thể tụt hoặc tăng, thân nhiệt có thể tăng. Đây là phản xạ sinh lý bình thường khi nhịn khô. Bạn có thể cảm thấy ớn lạnh hoặc sốt, tùy theo bệnh nền, đặc tính cơ thể, giới tính và tuổi tác.
Cơ thể tăng nhiệt độ để kìm tốc độ phát triển của vi khuẩn. Hệ miễn dịch sẽ dễ truy tìm và tiêu diệt các vật lạ hoặc những thứ bị biến đổi hơn. Thêm nữa, thời điểm này bạn sẽ chịu lạnh tốt hơn, các cơ chế điều nhiệt được quân bình, biểu hiện là bạn có thể cảm thấy bốc hỏa, cần dùng nước lạnh để cân bằng lại. Trong giai đoạn này bạn hoàn toàn miễn nhiễm với cảm lạnh, có thể đi chân trần trên tuyết hoặc sương, dội nước đá lạnh lên người, đi bộ khỏa thân trong thiên nhiên.
Ngày 5:
Tất cả các bệnh mạn tính bắt đầu nặng lên, gồm cả những bệnh có thể bạn chưa biết. Những cơ quan bị ảnh hưởng nặng nhất sẽ tự lộ diện qua cơn đau, và bạn cần chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Hãy cảm ơn cơ thể vì cuộc chữa lành tuyệt vời ấy. Nếu buồn nôn, bạn có thể mát-xa bụng và chườm lạnh ở vùng gan. Nếu khó đi bộ, bạn nên nằm nghỉ ở nơi yên tĩnh, mát mẻ và nghe nhạc cổ điển. Do cơ thể đang đấu tranh với bệnh tật, thân nhiệt sẽ tăng và bạn cảm thấy sốt.
Huyết áp có thể tăng hoặc giảm tùy theo đặc tính cơ thể. Bạn có thể tắm nước lạnh, ở ngoài trời nhiều hơn mà mặc ít đồ hơn, thậm chí có thể khỏa thân trong bất cứ điều kiện thời tiết nào. Nếu có tuyết, bạn có thể đi bộ bằng chân trần. Bạn cũng có thể bị mất ngủ, khát nước hơn, huyết áp dao động. Khi nhịn khô, người nhịn thường sụt 1-2kg, tùy theo mức cân ban đầu và mức độ vận động.
Đương nhiên, khoảng cách nào trải nghiệm giống người nào. Nhịn khô có thể sẽ hoàn toàn khác đối với bạn, nhưng tôi cố gắng mô tả những biểu hiện mà tôi thấy phổ biến nhất ở các bệnh nhân của mình.