• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Như chốn thiên đường
  3. Trang 10

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 27
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 27
  • Sau

Chương 7

Honoria quay lại Luân Đôn ngày hôm sau. Hơn một tháng nữa mùa lễ hội mới bắt đầu, nhưng có rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho xong. Theo như người chị họ Marigold mới kết hôn gần đây, người đã đến chơi trong buổi chiều đầu tiên Honoria trở lại, màu hồng bây giờ đang là mốt thịnh hành, nhưng nếu người ta đến cửa hàng may trang phục, người ta phải cẩn thận gọi nó là màu hoa anh thảo, hoa anh túc hoặc hồng ngọc. Hơn nữa, mọi người đều phải có một bộ sưu tập vòng tay. Không ai có thể làm gì khi không có chúng. Marigold đảm bảo với cô.

Và đó mới chỉ là khởi đầu cho những lời khuyên về thời trang của Marigold, Honoria đã lên kế hoạch đến cửa hàng may trang phục vào cuối tuần này. Nhưng trước khi cô có thể chọn tông màu hồng yêu thích của mình (màu hoa anh thảo, chỉ để mọi việc đơn giản), có một lá thư gửi cho cô từ Fensmore.

Honoria cho rằng đó hẳn là thư của Marcus và cô nôn nóng mở nó ra, ngạc nhiên vì anh đã dành thời gian để viết cho mình. Nhưng khi cô mở trang thư duy nhất, nét chữ đó quá nữ tính để có thể đến từ tay anh.

Lông mày nhíu lại lo lắng, cô ngồi xuống đọc thư.

Quý cô Honoria thân mến,

Xin thứ lỗi vì đã đường đột viết thư cho cô, nhưng tôi không biết mình có thể tìm đến người nào khác. Ngài Chatteris không khỏe. Cậu ấy đã bị sốt ba ngày rồi và tối qua gần như bất tỉnh. Bác sĩ đã đến thăm bệnh mỗi buổi chiều nhưng ông ta không có lời khuyên nào khác ngoài chờ đợi và quan sát. Như cô biết, bá tước không có gia đình. Nhưng tôi cảm thấy mình phải báo cho ai đấy và cậu ấy luôn rất đề cao gia đình cô.

Kính thư,

Bà Wetherby, quản gia của Bá tước Chatteris.

“Ôi không,” Honoria lẩm bẩm, nhìn chằm chằm xuống lá thư cho đến khi mắt cô mờ đi. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Khi cô rời khỏi Fensmore, Marcus đã bị ho trầm trọng, đúng thế, nhưng anh không có dấu hiệu gì của sốt. Vẻ ngoài của anh cũng không có gì báo hiệu rằng anh có thể bị đột ngột chuyển biến xấu hơn.

Bà Wetherby gửi thư cho cô là có ý gì? Bà ấy chỉ đơn giản thông báo cho cô tình hình của Marcus, hay bà ấy đã kín đáo yêu cầu cô đến Fensmore? Và nếu là ý sau, điều đó có nghĩa là tình trạng của Marcus đang rất nguy cấp đúng không?

“Mẹ ơi!” Honoria gọi. Cô đứng lên không suy nghĩ và bắt đầu đi tìm quanh nhà. Tim cô bắt đầu đập nhanh và cô dần dần bước nhanh hơn. Giọng cô cũng to hơn. “Mẹ ơi!”

“Honoria?” Quý bà Winstead xuất hiện ở đầu cầu thang, vẫy con gái bằng chiếc quạt lụa Trung Quốc ưa thích. “Có vấn đề gì thế? Có rắc rối ở cửa hàng may đồ sao? Mẹ tưởng con đã định đi với Marigold.”

“Không, không, không phải thế,” Honoria nói, vội vã đi lên cầu thang. “Là Marcus.”

“Marcus Holroyd?”

“Vâng. Con nhận được một lá thư từ quản gia của anh ấy.” “Từ quản gia của cậu ấy? Vì sao bà ta lại...”

“Con đã gặp anh ấy ở Cambridge, mẹ nhớ không? Con đã kể với mẹ về...”

“Ồ, ừ, ừ.” Mẹ cô mỉm cười. “Gặp lại cậu ấy đúng là một sự tình cờ thú vị. Bà Royle đã viết thư kể với mẹ chuyện đó. Mẹ nghĩ cô ấy hi vọng Marcus có thể nảy sinh tình cảm với con gái mình.”

“Mẹ, đây này, xin hãy đọc cái này.” Honoria giơ lá thư của bà Wetherby ra. “Anh ấy đang ốm nặng.”

Quý bà Winstead lướt nhanh lá thư ngắn, miệng mím lại lo lắng. “Ôi trời. Đây đúng là tin rất xấu.”

Honoria đặt tay lên cánh tay mẹ mình, cố gắng gây ấn tượng với mẹ mình về tầm nghiêm trọng của tình huống này. “Chúng ta phải đến Fensmore. Ngay lập tức.”

Quý bà Winstead ngạc nhiên nhìn lên. “Chúng ta?” “Anh ấy không có ai khác.”

“À, không thể thế được.”

“Được mà,” Honoria khăng khăng. “Mẹ không nhớ anh ấy thường xuyên đến ở với chúng ta như thế nào khi anh ấy và Daniel học ở Eton sao? Đó là bởi vì anh ấy không có nơi nào khác để đi. Con nghĩ quan hệ giữa anh ấy và cha mình không được tốt đẹp lắm.”

“Mẹ không biết, điều đó có vẻ võ đoán.” Mẹ cô cau mày. “Chúng ta không phải người trong gia đình.”

“Anh ấy không có gia đình!”

Quý bà Winstead cắn môi dưới giữa hai hàm răng. “Cậu ấy là một cậu bé tốt bụng, nhưng mẹ chỉ không nghĩ…”

Honoria chống tay lên hông. “Nếu mẹ không đi với con, con sẽ đi một mình.”

“Honoria!” Quý bà Winstead sửng sốt lùi lại và lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt nhợt nhạt của bà. “Con sẽ không làm như thế. Thanh danh của con sẽ tan tành.”

“Anh ấy có thể đang chết.”

“Mẹ chắc là tình hình không nghiêm trọng đến thế.” Honoria nắm chặt tay vào nhau. Chúng đã bắt đầu run rẩy và những ngón tay cô cảm thấy lạnh kinh khủng. “Con khó mà nghĩ quản gia của anh ấy lại viết thư cho con nếu tình hình không phải như thế.”

“Ôi, được rồi,” Quý bà Winstead nói cùng tiếng thở dài khẽ khàng. “Chúng ta sẽ đi vào ngày mai.”

Honoria lắc đầu. “Hôm nay.”

“Hôm nay? Honoria, con biết là những chuyến đi như thế cần lên kế hoạch. Mẹ không thể nào...”

“Hôm nay, mẹ ạ. Không có thời gian để hoang phí đâu.” Honoria vội vàng quay xuống cầu thang, nói vọng lại. “Con sẽ bảo người chuẩn bị xe. Hãy sẵn sàng trong vòng một giờ nữa!”

Nhưng Quý bà Winstead, thể hiện phần nào chất lửa bà sở hữu trước khi người con trai duy nhất bị trục xuất khỏi nước, đã làm thậm chí còn tốt hơn thế. Bà đã sẵn sàng sau bốn mươi lăm phút, đồ đạc đã đóng gói xong, cô hầu phòng theo cùng và đợi Honoria trước cửa phòng khách.

Năm phút sau họ đã ở trên đường đi.

Chuyến đi đến Bắc Cambridgeshire có thể mất một ngày (dài), và vì thế, gần nửa đêm, cỗ xe của nhà Winstead mới đến trước cửa Fensmore. Quý bà Winstead đã chìm vào giấc ngủ khi qua khỏi phía Bắc của Saffron Walden một chút, nhưng Honoria hoàn toàn tỉnh táo. Từ giây phút họ rẽ vào lối đi dài dẫn đến Fensmore, tư thế của cô đã trở nên căng thẳng và cảnh giác, tất cả những gì cô có thể làm mà ngăn mình siết lấy tay cầm cửa. Và vì thế, khi cuối cùng họ cũng dừng lại, cô không đợi ai đến giúp mình. Trong giây lát, cô đã đẩy cửa xe mở ra, nhảy xuống và vội vã chạy lên bậc thềm trước nhà.

Ngôi nhà im ắng và Honoria phải mất ít nhất năm phút dộng lên dộng xuống cái vòng cửa trước khi cô nhìn thấy được một thoáng ánh nến ở cửa sổ và nghe tiếng bước chân vội vã đến gần.

Người canh gác mở cửa, Honoria không thể nhớ tên anh ta, và trước khi anh ta có thể thốt ra lời nào, cô nói, “Bà Wetherby viết thư thông báo cho tôi về tình trạng của bá tước. Tôi phải gặp anh ấy ngay lập tức.”

Người gác cửa lùi lại một chút, thái độ của anh ta cũng tự mãn và quý tộc như chủ của mình. “Tôi e rằng điều đó là không thể.”

Honoria phải túm lấy nắm cửa để dựa dẫm. “Ý ông là sao?” Cô thì thầm. Chắc chắn Marcus không thể nào không chống cự lại được cơn sốt trong khoảng thời gian ngắn kể từ khi bà Wetherby viết thư cho cô.

“Bá tước đang ngủ,” người gác cửa cáu kỉnh nói. “Tôi sẽ không đánh thức ngài ấy vào giờ này trong đêm.”

Sự nhẹ nhõm tràn qua Honoria như máu chảy đến một cái chân bị tê. “Ồ, cám ơn,” cô hồ hởi nói, đưa tay ra và nắm lấy bàn tay ông ta. “Làm ơn, bây giờ tôi phải gặp anh ấy. Tôi hứa sẽ không làm phiền anh ấy.”

Người gác cửa có vẻ hơi lo lắng vì Honoria đang nắm tay mình. “Tôi không thể cho phép cô gặp ngài ấy vào lúc này. Tôi có thể nhắc cô rằng cô thậm chí không đáng để cho tôi biết tên.”

Honoria chớp mắt. Khách khứa đến Fensmore bình thường đến mức ông ta không thể nhớ chuyến viếng thăm chưa đầy một tuần trước của cô sao? Sau đó, cô nhận ra ông ta đang nheo mắt trong bóng tối. Chúa tôi, ông ta có thể không nhìn thấy rõ cô. “Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi,” cô nói bằng giọng xoa dịu nhất của mình. “Tôi là quý cô Honoria Smythe-Smith và mẹ tôi, Nữ bá tước của Winstead đang đợi trong xe cùng cô hầu phòng. Có lẽ người nào đó có thể giúp bà ấy.”

Sự thay đổi đáng kể xuất hiện trên khuôn mặt nhăn nheo của người gác cửa. “Quý cô Honoria!” Ông ta thốt lên. “Tôi xin cô thứ lỗi. Tôi không nhận ra cô trong bóng tối. Mời vào, mời vào.”

Ông ta nắm lấy cánh tay cô và đưa cô vào trong. Honoria để ông ta kéo mình theo, chậm chân hơn một chút để ngoái lại và nhìn cỗ xe. “Mẹ tôi...”

“Tôi sẽ bảo một người hầu phục vụ bà ấy nhanh hết sức có thể,” người gác cửa đảm bảo với cô. “Nhưng chúng ta phải đưa cô đến phòng ngay lập tức. Chúng tôi không có phòng nào đã được chuẩn bị sẵn, nhưng rất nhiều phòng chỉ mất một chút thời gian để dọn dẹp.” Ông ta dừng lại ở một ngưỡng cửa, ghé người vào và kéo sợi dây thừng rất nhiều lần. “Các cô hầu gái sẽ dậy và làm việc ngay.”

“Xin đừng giục giã họ vì tôi,” Honoria nói, mặc dù với cách ông ta giật cái dây chuông dữ dội như thế, cô ngờ rằng điều đó đã là quá muộn. “Tôi có thể trao đổi với bà Wetherby được không? Tôi ghét phải đánh thức bà ấy, nhưng đây là chuyện quan trọng nhất.”

“Tất nhiên, tất nhiên,” người gác cửa cam đoan với cô, tiếp tục dẫn cô vào sâu trong nhà hơn.

“Và mẹ tôi...” Honoria nói với một cái liếc mắt hồi hộp ra sau lưng. Sau lời phản đối đầu tiên, Quý bà Winstead đã tỏ ra mạnh mẽ một cách tuyệt vời suốt ngày hôm nay. Honoria không muốn để bà ngủ trong một cỗ xe. Người đánh xe và giữ ngựa sẽ không bao giờ rời khỏi bà mà không có người phục vụ, và tất nhiên, cô hầu phòng của bà ngồi ở ghế đối diện cũng đã nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nhưng dù sao, việc này có vẻ không đúng.

“Tôi sẽ đón tiếp bà ấy ngay khi đưa cô đến chỗ bà Wetherby,” người gác cửa nói.

“Cám ơn, ờ...” cảm giác không biết tên ông ta thật kỳ quặc. “Springpeace, thưa cô.” Ông ta cầm cả hai tay cô và siết lại. Bàn tay ông ta ẩm ướt và cái nắm run run, nhưng có sự khẩn cấp trong cái nắm tay đó. Và cả sự biết ơn nữa. Ông ta nhìn vào mắt cô. “Tôi xin phép được nói rằng tôi rất vui vì cô đã ở đây, thưa cô.”

Mười phút sau, bà Wetherby đang đứng với Honoria ngoài cửa phòng Marcus. “Tôi không biết bá tước có muốn cô nhìn thấy cậu ấy trong tình trạng như thế này không,” người quản gia nói, “nhưng vì cô đã đi quá xa như thế để gặp cậu ấy...”

“Cháu sẽ không làm phiền anh ấy đâu,” Honoria đảm bảo với bà. “Cháu chỉ cần đích thân nhìn thấy anh ấy khỏe mạnh thôi.”

Bà Wetherby nuốt khan và nhìn cô với vẻ bộc trực. “Cậu ấy không khỏe, thưa cô. Cô nên chuẩn bị tinh thần cho điều đó.”

“Cháu... ý cháu không phải là ‘khỏe’,” Honoria vội vã nói. “Ý cháu là, ồ cháu không biết ý mình là gì, chỉ là...”

Bà Wetherby đặt nhẹ tay lên cánh tay cô. “Tôi hiểu. Cậu ấy đã khá lên một chút so với ngày hôm qua, lúc tôi viết thư cho cô.”

Honoria gật đầu, nhưng cử động đó có vẻ cứng nhắc và kỳ quặc. Cô nghĩ bà quản gia đang nói với mình rằng Marcus đang không ở ngưỡng cửa của tử thần, nhưng điều này chẳng an ủi được cô là mấy, bởi vì nó có nghĩa là anh đã đứng ở cánh cửa của tử thần. Và nếu điều đó là thật, chẳng có lý do gì để nghĩ anh sẽ không ở đó lần nữa.

Bà Wetherby đặt ngón tay chỏ lên môi, ra hiệu cho Honoria im lặng khi họ bước vào phòng. Bà xoay nắm đấm cửa từ từ và cánh mở ra không một tiếng động.

“Cậu ấy đang ngủ,” bà Wetherby thì thầm.

Honoria gật đầu và bước về phía trước, chớp mắt trong ánh sáng mờ mờ. Bên trong phòng rất nóng và không khí nặng nề. “Anh ấy có bị nóng không?” Cô thì thầm với bà Wetherby. Cô gần như không thể thở trong căn phòng ngột ngạt này và Marcus có vẻ bị vùi giữa một núi ga trải giường và chăn.

“Đó là hướng dẫn của bác sĩ,” bà Wetherby trả lời. “Trong bất kỳ hoàn cảnh nào chúng ta cũng không được phép để cậu ấy bị lạnh.”

Honoria kéo cổ váy mặc thường ngày của mình, ước gì có cách nào đó để nới lỏng cổ áo. Và Chúa tôi, nếu cô cảm thấy khó chịu, Marcus hẳn đang khốn khổ. Cô không nghĩ bị bọc kín trong hơi nóng như thế này là tốt cho sức khỏe.

Nhưng dù anh có quá nóng thì ít nhất anh cũng đang ngủ. Hơi thở của anh có vẻ bình thường, hoặc ít nhất, Honoria nghĩ là bình thường. Cô không biết phải nghe ngóng gì ở bên giường bệnh, nhưng cô nghĩ là cần lắng nghe bất cứ điều gì không bình thường. Cô nhích lại gần hơn một chút, cúi người xuống. Anh có vẻ toát mồ hồi rất nhiều. Cô chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt, nhưng làn da anh lấp lánh một cách không tự nhiên và không khí mang mùi của một người đang phải gắng sức.

“Cháu thực sự không nghĩ anh ấy nên đắp nhiều chăn như thế này,” Honoria thì thầm.

Bà Wetherby khẽ nhún vai bất lực. “Bác sĩ đã nói rõ ràng như thế.”

Honoria bước một bước lại gần hơn, cho đến khi chân cô chạm vào thành giường. “Anh ấy không có vẻ thoải mái.”

“Tôi biết,” bà Wetherby đồng ý.

Honoria ngập ngừng đưa một tay ra để xem mình có thể kéo chăn của anh xuống không, ngay cả chỉ một vài xăng- ti-mét. Cô nắm mép chăn trên cùng, kéo thật nhẹ và sau đó...

“Á!!!”

Honoria hét lên và nhảy lùi lại, túm lấy cánh tay bà Wetherby. Marcus thực sự đã vùng ngồi dậy và đang đờ dẫn nhìn quanh phòng.

Và dường như anh chẳng mặc gì. Ít nhất là từ eo trở lên, đó là những gì cô có thể nhìn thấy.

“Ổn rồi, ổn rồi,” cô nói, nhưng giọng cô thiếu sự tự tin. Nó có vẻ không ổn với chính cô và cô không biết làm thế nào để tỏ ra như thể mình đang nghĩ ngược lại.

Anh đang hít thở nặng nhọc và có vẻ vô cùng kích động, nhưng mắt anh dường như không tập trung vào cô. Thật ra, cô không chắc anh có nhận ra mình đang ở đó hay không.

Đầu anh gục ra trước rồi hất ra sau, như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó, và rồi nó có vẻ tăng tốc thành một cái lắc đầu kỳ lạ. “Không,” anh nói, mặc dù không mạnh mẽ. Anh không có vẻ giận dữ, chỉ cáu kỉnh. “Không.”

“Cậu ấy không tỉnh đâu,” bà Wetherby khẽ khàng nói. Honoria chầm chậm gật đầu và cuối cùng cô cũng nhận ra tính chất khắc nghiệt của việc mình đã nhận làm. Cô không biết gì về bệnh tật và cô chắc chắn không biết làm thế nào để chăm sóc một người bị sốt.

Thế thì tại sao cô đến đây? Để chăm sóc cho anh sao? Sau khi đọc thư của bà Wetherby, cô đã hốt hoảng vì lo lắng đến mức tất cả những gì cô có thể nghĩ là đích thân nhìn thấy anh. Cô đã không nghĩ gì nhiều hơn điều đó.

Cô đúng là một kẻ ngốc. Cô nghĩ mình sẽ làm gì sau khi nhìn thấy anh? Quay người đi và trở về nhà?

Cô sẽ phải chăm sóc cho anh. Bây giờ, cô đã ở đây và cô không thể nghĩ đến việc làm bất kỳ điều gì khác. Nhưng viễn cảnh đó làm cô sợ hãi. Nếu cô làm gì đó sai thì sao? Nếu cô làm tình hình của anh tệ hơn thì sao?

Nhưng cô có thể làm gì khác? Anh cần cô. Marcus không có ai và Honoria giật mình, với đôi chút xấu hổ, vì từ trước đến giờ mình đã không nhận ra điều đó.

“Cháu sẽ ngồi với anh ấy,” cô nói với bà Wetherby.

“Ồ, không, thưa cô, cô không thể. Việc đó là…”

“Nên có người ở bên anh ấy,” Honoria nói chắc chắn. “Anh ấy không nên ở một mình.” Cô nắm cánh tay bà quản gia và dẫn bà đến phía xa của căn phòng. Không thể nói chuyện quá gần Marcus. Anh đã nằm xuống, nhưng anh quăng quật mình qua lại mạnh đến mức làm Honoria giật thót mình mỗi lần nhìn vào anh.

“Tôi sẽ ở lại,” bà Wetherby nói. Nhưng bà không có vẻ như thực sự muốn thế.

“Cháu nghĩ rằng bác đã dành rất nhiều thời gian ở bên anh ấy rồi,” Honoria nói. “Cháu sẽ thay ca cho bác. Bác cần nghỉ ngơi.”

Bà Wetherby gật đầu biết ơn và khi bà tiến đến cửa dẫn ra hành lang, bà nói. “Sẽ không có ai nói gì. Về việc cô ở trong phòng cậu ấy. Tôi hứa với cô, không một người nào ở Fensmore tiết lộ một từ nào.”

Honoria dành cho bà thứ mà cô hi vọng là nụ cười trấn an. “Mẹ cháu đang ở đây. Có lẽ không ở trong căn phòng này, nhưng bà ấy ở Fensmore này. Điều đó đủ để tránh những lời đồn đại rồi.”

Bà Wetherby gật đầu, lách ra khỏi phòng và Honoria lắng nghe tiếng bước chân bà cho đến khi chúng chìm vào im lặng.

“Ôi, Marcus,” cô nói khẽ, chầm chậm quay trở lại bên anh. “Chuyện gì đã xảy ra với anh?” Cô đưa tay ra để chạm vào anh, sau đó nghĩ, Không, tốt hơn là không. Việc đó là không phải phép và bên cạnh đó, cô không muốn làm phiền anh nữa sau những gì đã làm.

Anh vung một tay ra khỏi chăn, xoay người cho đến khi nằm nghiêng sang một bên, tay vung ra đặt trên đống chăn. Cô đã không nhận ra anh cơ bắp đến thế. Tất nhiên, cô biết anh khỏe mạnh. Điều đó là hiển nhiên. Anh là… Cô dừng lại một phút, suy nghĩ. Thực ra, điều đó không hiển nhiên. Cô không thể nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy anh nâng cái gì. Nhưng anh có vẻ khỏe mạnh. Đơn giản là anh có cái vẻ ngoài đó. Có năng lực. Không phải tất cả đàn ông đều có phẩm chất đó. Thực ra, phần lớn họ không có, ít nhất là phần lớn những người Honoria quen biết.

Dù sao đi nữa cô đã không nhận ra rằng cơ bắp trên cánh tay của một người đàn ông có thể rõ ràng đến thế.

Thật thú vị.

Cô hơi ngả người về trước, nghiêng đầu sang một bên, sau đó di chuyển cây nến ra trước một chút. Cơ ở vai gọi là gì? Cơ vai của anh thực sự khá đẹp.

Cô thở dốc, cảm thấy hoảng sợ bởi chiều hướng suy nghĩ không phù hợp của mình và lùi lại một bước. Cô không ở đây để liếc mắt đưa tình với người đàn ông tội nghiệp này, cô ở đây để chăm sóc anh. Và hơn nữa, nếu cô định liếc mắt đưa tình với ai, người đó nhất định không phải là Marcus Holroyd.

Có một cái ghế cách đó hơn một mét, vì thế cô cầm và kéo nó về phía trước, đủ gần giường để cô có thể đứng phắt dậy và đến bên anh trong giây lát, nhưng không quá gần để anh có thể đập vào cô trong lúc lăn lộn.

Anh trông gầy hơn. Cô không chắc làm thế nào mình có thể nhận ra điều này giữa tất cả đống chăn và ga trải giường đó, nhưng anh nhất định đã xuống cân. Khuôn mặt anh hốc hác hơn, và ngay cả trong ánh sáng mờ ảo của cây nến, cô có thể nhìn thấy những quầng thâm lạ dưới mắt anh.

Cô ngồi bất động trong nhiều phút, thực sự cảm thấy rất ngốc nghếch. Có vẻ như cô nên làm việc gì đó. Cô cho rằng quan sát anh là việc gì đó rồi, nhưng cảm giác như không làm được gì nhiều cho lắm, đặc biệt khi cô đang rất cố gắng để không nhìn vào những bộ phận nhất định của anh. Anh có vẻ đã bình tĩnh lại, thỉnh thoảng anh vẫn cựa mình không yên dưới chăn, nhưng phần lớn thời gian anh ngủ.

Nhưng Chúa ơi, nóng quá. Honoria vẫn mặc chiếc váy ban ngày, một chiếc váy xinh xắn cài khuy ở đằng sau. Nó là một trong những trang phục lố bịch nhất của phụ nữ vì cô không thể tự mình mặc vào (hay cởi ra).

Cô mỉm cười. Rất giống đôi bốt của Marcus. Thật hay khi biết rằng đàn ông có thể hết lòng một cách phi thực tế với thời trang như phụ nữ.

Nhưng dù sao, chiếc váy này nhất định không phải thứ mặc trong phòng bệnh. Cô cố gắng cởi được vài cái khuy trên cùng, phải há hốc miệng thở trong lúc nới lỏng chúng ra.

“Thế này không thể nào có lợi cho sức khỏe được,” cô nói thành tiếng, móc hai ngón tay vào cổ áo và kéo ra trước rồi ra sau để cố gắng quạt cho cái cổ đang toát mồ hôi của mình.

Cô nhìn qua Marcus. Có vẻ anh không bị làm phiền bởi giọng nói của cô.

Cô đá bật giày ra, và sau đó, bởi vì thực sự cô đã cởi đủ trang phục để hủy hoại thanh danh của mình nếu có người bắt gặp, cô thò tay xuống dưới và kéo tất ra.

“Ôi trời.” Cô thất kinh nhìn xuống chân mình. Đôi tất gần như đã ướt sũng.

Cô thở dài cam chịu, vắt chúng lên thành ghế, sau đó suy nghĩ kỹ hơn, có lẽ không nên phơi bày chúng như thế. Cô cuộn chúng thành một quả bóng và nhét vào giày. Và trong khi đang đứng, cô túm váy và vung vẩy nó, cố gắng làm mát đôi chân mình.

Thế này thật không thể chịu nổi. Cô chẳng quan tâm bác sĩ đã nói gì. Cô không thể tin rằng như thế này là có lợi cho sức khỏe. Cô quay lại giường để nhìn xuống anh lần nữa, giữ một khoảng cách an toàn đề phòng anh kích động.

Cẩn thận, ngập ngừng, cô đưa một tay ra. Cô không chạm vào anh, nhưng cô đến gần hơn. Không khí gần vai anh ít nhất phải ấm hơn mười độ so với phần còn lại của căn phòng.

Hơi cường điệu một chút, nhưng cô nghĩ mình hoàn toàn có quyền làm vậy, dựa trên tình trạng quá nóng này.

Cô nhìn quanh phòng xem có thứ gì đó để có thể quạt cho anh không. Khỉ thật, cô nên nhón lấy một cái quạt lụa Trung Quốc của mẹ mình. Những ngày gần đây mẹ cô luôn dùng quạt. Bà không bao giờ đi đâu mà không có ba cái quạt gói trong hành lý. Việc đó thực sự cần thiết, vì bà hay để quên chúng ở khắp nơi trong thành phố.

Nhưng vì không có thứ gì dùng để quạt, Honoria cúi người xuống và thổi nhẹ vào Marcus. Anh không nhúc nhích, cô coi điều đó là một dấu hiệu tốt. Được khuyến khích bởi sự thành công của mình (nếu thực sự đó là thành công, vì cô thực sự không biết), cô thử lại lần nữa, với lực mạnh hơn một chút. Lần này anh hơi run rẩy.

Cô cau mày, không chắc đó có phải là tín hiệu tốt hay không. Nếu anh đang toát mồ hôi như vẻ ngoài, cô đã mạo hiểm làm anh bị lạnh và đó chính xác là điều bác sĩ đã cảnh báo cần tránh.

Cô lại ngồi xuống, rồi đứng lên, lại ngồi xuống, không ngừng gõ tay vào đùi. Việc đó trở nên tệ đến mức cô phải lấy tay còn lại chồng lên tay đó, chỉ để giữ nó ở im.

Điều này thật lố bịch. Cô đứng phắt dậy và bước về phía anh. Anh đang trở mình, lăn lộn dưới đống chăn, mặc dù không đủ lực để hất chúng ra hẳn ngoài.

Cô nên chạm vào anh. Cô thực sự nên làm vậy. Đó là cách duy nhất để xác định xem làn da của anh nóng như thế nào. Sẽ làm gì với thông tin đó thì cô chưa chắc, nhưng điều đó không quan trọng. Nếu cô là y tá của anh, và có vẻ đúng là như thế, cô cần phải quan sát kỹ hơn về tình trạng của anh.

Cô đưa tay về phía trước và khẽ chạm ngón tay vào vai anh. Anh không có cảm giác ấm như cô dự liệu, nhưng điều đó có lẽ là do thực tế là cô cũng đang rất nóng. Nhưng anh đang toát mồ hôi, và đứng gần như thế này, cô có thể thấy rằng chăn của anh đã bị ướt.

Cô có nên bỏ chúng ra không? Anh vẫn còn nhiều cái chăn khác. Cô đưa tay và kéo chăn một cái, tay kia giữ mép chăn trên cùng ở nguyên chỗ. Nhưng việc đó không có tác dụng, cả đống chăn trượt về phía cô, để lộ một cái chân dài, hơi gập lại.

Môi Honoria hé ra. Đùi anh cũng khá cơ bắp.

Không, không, không, không, không, không, không. Cô đang không nhìn Marcus. Cô không nhìn. Không nhìn anh. Nhất định không nhìn vào anh. Và hơn nữa, cô phải kéo một cái chăn về vị trí cũ trước khi anh lăn mình và để lộ cả người, bởi vì cô không biết anh có mặc đồ lót hay không. Anh không mặc gì ở cánh tay và ở chân, vì thế có lý do để...

Cô nhìn xuống phần giữa cơ thể anh. Cô không thể không nhìn. Anh vẫn đang bị che lại, tất nhiên, nhưng nếu cô vô tình va vào giường...

Cô túm lấy một đầu chăn và xô, cố gắng che kín anh lại. Người nào khác sẽ phải thay chăn cho anh. Lạy Chúa, người cô nóng rực. Làm thế quái nào mà ở đây có thể nóng hơn được nữa? Có lẽ cô phải ra ngoài một lúc. Hoặc mở cửa sổ he hé và đứng gần nó.

Cô quạt quạt tay gần mặt mình. Cô nên ngồi xuống. Có một cái ghế tuyệt hảo và cô có thể ngồi đó với hai bàn tay đặt nghiêm trang trong lòng cho đến sáng. Cô chỉ cần ngó anh một cái, chỉ để chắc chắn rằng anh vẫn ổn.

Cô cầm nến lên và giơ trước mặt anh. Mắt anh mở ra.

Cô cẩn thận lùi lại một bước. Anh đã mở mắt ra trước đây. Điều này không có nghĩa rằng anh đã tỉnh dậy.

“Honoria? Em đang làm gì ở đây?” Tuy nhiên, anh thực sự đã tỉnh.