M
alcolm nhìn xuống chồng bản đồ địa phương.
- Tôi mới bay từ Nam Mỹ về để dự đám tang. - Anh nói với Salima, cô gái làm việc theo ca tại quầy cho thuê xe của công ty Avis. Cô gái dễ thương và tốt bụng đã nâng cấp cho anh từ xe hạng thường lên hạng trung. Khi anh kể thêm rằng đám tang không phải của một mà là cả cha lẫn mẹ kính yêu của anh, cô đã nâng anh lên hẳn hạng xe cao cấp. Rồi khi anh tiết lộ cho cô nghe chuyện người con gái duy nhất anh từng yêu đã rời xa anh hai năm trước và anh rất ái ngại khi sắp gặp lại thì anh được lái chiếc Mustang mui trần màu xanh đen ra khỏi bãi xe thuê.
Đó là một ngày ấm áp trái mùa ở Virginia, dù đã là giữa tháng Tư; nhiệt kế chỉ 21,7 độ. Anh chuyển sang làn đường khẩn cấp trên xa lộ và điều khiển cho cái mui của chiếc Mustang đóng lại.
Malcolm phóng thẳng về hướng Tây băng qua ngoại ô phía bắc Virginia, đến khi các siêu thị và cửa hàng thức ăn nhanh nhỏ dần rồi khuất hẳn sau cánh đồng lúa và những ngọn đồi nằm liên tiếp nhau trên Đường 66, anh rẽ hướng nam đi theo Đường 81. Chưa đến ba giờ đồng hồ sau khi đáp máy bay xuống Dulles, anh dừng lại tại trạm đổ xăng ở ngoại vi khu Woodstock mua một lon cô- ca và hai gói thuốc hiệu Tic Tacs. Anh nhìn người bán hàng đang ngồi sau quầy tính tiền và cảm thấy hơi ngạc nhiên vì đó là gương mặt anh chưa từng gặp.
Anh điều khiển dựng cái mui xe lên trước khi phóng khỏi trạm xăng chạy thẳng về thị trấn. Có một chút đổi thay sau hai năm anh đi xa. Một chi nhánh mới của chuỗi nhà hàng bán thức ăn nhanh Arby mọc ngay cuối đường cao tốc và trạm xăng của Shell vừa mới tân trang thật đẹp, nhưng trung tâm thị trấn Woodstock thì không có gì thay đổi so với hai năm trước khi anh ra đi với một giỏ quần áo và một vé máy bay miễn phí trong túi.
Cửa hàng thuốc tây Walton & Smoot’s đã đóng cửa. Tương tự, cửa hàng bán quà lưu niệm và văn phòng công ty Thế kỷ 21 phía góc đường cũng thế. Xa hơn một chút, dãy nhà nằm trên đường Main và rạp chiếu phim gia đình của nhà Devin Rovnyak vẫn còn sáng đèn, Malcolm đoán chắc giờ này hai thằng con sinh đôi tuổi chừng mười mấy của nhà Devin đang tụ tập cùng với đám bạn để xem trước những bộ phim sẽ được công chiếu vào tuần sau. Anh tự hỏi không biết bọn chúng có quên đóng cửa sau hay không. Nhớ hồi trước, anh hay lẻn vào từ phía sau với cái thùng bắp rang to tướng trên đầu, tay cầm hai cái đồ gắp bánh hotdog và dọa chúng sợ phát khiếp. Anh chắc chắn một trong hai đứa sẽ tè ra quần dù đứng trước mặt nó lúc đó có là người nó đang thầm thương trộm nhớ; Malcolm đã từng chứng kiến. Thích thật, anh nghĩ. Sẽ lại có một đêm như thế.
Malcolm chạy thẳng về hướng cuối thị trấn, tấp vào bãi đậu xe của cửa hàng bách hóa Ben Franklin và chợt nhớ lại tại sao anh yêu Woodstock đến thế. Không giống những thị trấn khác ở Virginia, Woodstock không hẳn là thị trấn của thế kỷ trước, mà cũng chẳng phải là một thị trấn tân tiến hiện đại. Tại bãi đậu xe của Ben Franklin – một trong số những cửa hàng bách hóa xưa cũ cuối cùng còn sót lại – mọc lên một chi nhánh mới toanh của hệ thống ngân hàng nhà nước. Những di tích lịch sử nằm xen kẽ với vô số nhà hàng và khách sạn mới xây dọc theo con đường chính. Đối với Malcolm thì đây là sự kết hợp tuyệt vời giữa cái cũ và cái mới. Người dân địa phương nơi đây sẽ không bao giờ quên những di sản quý giá hay chấp nhận để mất đi sự bình yên và tinh thần của thị trấn nhỏ này. Mà cho dù họ không muốn đi chăng nữa thì mọi thứ vẫn diễn ra chẳng theo quy tắc nào, vẫn sẽ tồn tại một phần hamburger Wendy lớn với phô mai và một ly to sô-cô-la Frosty bên cạnh những điều xưa cũ.
Malcolm lái chiếc mui trần đi trên Đường 11 và theo một con đường khác trở về thị trấn. Anh quẹo trái, men theo đường đèo dẫn lên tháp Woodstock nhiều dặm nữa, trèo lên một ngọn núi quanh co vào rừng quốc gia George Washington. Chỉ vài phút sau, từ trên đỉnh núi nhìn xuống Woodstock và bảy nhánh của con sông Shenandoah, Malcolm đi bộ hơn chín mươi mét nữa theo con đường mòn lởm chởm đá tới cái tháp bằng kim loại nổi tiếng. Anh leo lên cầu thang và bước lên tầng trên cùng rộng rãi của tháp.
Malcolm thường ôm cái ba-lô từ hồi còn đi học của mình leo lên thơ thẩn trên đỉnh tháp Woodstock hàng giờ. Từ đó anh nhìn bao quát một khung cảnh tuyệt đẹp, độc nhất vô nhị của miền bắc Virginia. Tòa tháp này trước đây là trạm quan sát cháy rừng, đứng trên này nhìn về hướng tây, khách tham quan có thể thấy Woodstock và bảy nhánh sông nhỏ hợp thành ngả sông lớn phía Bắc của dòng Shenandoah. Nhìn về hướng đông, nếu trời khô lạnh và ít mây, người ta có thể thấy thung lũng Fort và núi Massanutten. Những ngày đẹp nhất trong năm có thể nhìn trọn dãy núi Blue Ridge. Anh tự nhủ sẽ quay về tòa tháp một buổi sáng nào đó để ngắm nhìn cảnh đẹp ban ngày của nơi đây.
Anh rọi cái đèn pin lên mái kim loại của tòa tháp và bật cười khi nhìn thấy những hình vẽ nguệch ngoạc trên đó. Một số cái mới vẽ, một số cái có lâu rồi. Anh nhìn thấy nét chữ của chính mình trên một cái cột bằng viết lông dầu màu đỏ hiệu Sharpie: TÔI YÊU RJ.
Malcolm lái xe theo con đường hẹp rải đầy sỏi xuống chân núi ra Đường 11. Anh rẽ lại về hướng nam và bắt gặp ánh đèn trên lầu cao nhà bảo tàng của thị trấn. Anh tự hỏi bà Maria Lewia rốt cuộc đã về hưu chưa. Bà từng là giáo viên dạy môn tiếng Anh của anh thời còn trung học và cũng là người gieo vào lòng anh ước mơ trở thành một tiểu thuyết gia. Bà đã có vài quyển tiểu thuyết được xuất bản; trong số đó có một cuốn tiểu thuyết diễm tình được viết dưới một bút danh khác. Cô giáo Lewia cuối cùng đã nộp đơn thôi dạy tại trường khi nhận ra mình không còn đủ sức để hò hét đám trẻ mười bảy tuổi. Chưa đến một tuần sau bà được toại nguyện. Bethany Brickhouse, một phụ nữ tám mươi hai tuổi rất vừa người và đẹp lão, đã làm giám đốc bảo tàng từ rất lâu và dĩ nhiên bà cũng là người có đóng góp phần lớn cho nó. Một năm nọ, bà Brickhouse bị đột quỵ do không chịu nổi sức nóng và sự ẩm thấp của thời tiết ngay trong lễ tốt nghiệp do trường Central High tổ chức và bà chẳng bao giờ có thể tỉnh táo lại được như xưa. Được sự khích lệ của thị trưởng, các thành viên trong hội đồng nhân dân thị trấn, những người hàng xóm và cả chính Malcolm nữa, cô Lewia đã thay bà Brickhouse giữ vị trí giám đốc bảo tàng.
Mặc dù đã quá trễ, Malcolm vẫn muốn ghé vào thăm cô giáo dạy văn của mình, nhưng rồi anh suy nghĩ lại và thấy tốt hơn là không nên. Cô Lewia có thể sẽ hỏi thăm anh đã viết xong quyển tiểu thuyết nào chưa. Mà anh thì vẫn chưa hoàn thành. Thêm vào đó, điều cuối cùng mà cô quan tâm, như bất cứ bậc trưởng lão nào trong thị trấn, cũng sẽ là chuyện về tai nạn xảy ra cho cặp song sinh nhà Rovnyak.
Anh nhấn ga chạy thẳng và dừng lại phía trước quán bar Woody. Quán hơi vắng đối với một bữa tối thứ Sáu. Mùa bóng đá của trường đã qua lâu rồi; chả có trận cầu nào để xem.
Malcolm đã không loanh quanh quán bar này kể từ lần cuối cùng gặp Rain. Nhìn ra vỉa hè, anh nhớ đến buổi tối hôm đó, trong ký ức của anh là hình ảnh chiếc răng dính đầy máu lăn xuống nắp cống làm anh cảm thấy cái dạ dày yếu đuối của mình muốn lộn vòng.
Anh nhớ lại cảnh chạy đến nhà Rain vào sáng sớm hôm sau cuộc ẩu đả. Anh đứng ngay cửa nhà cô và bảo với cô rằng người đàn ông mà anh đã dần cho một trận tơi bời tối đó là con của một nhà lập pháp nổi tiếng của bang Virginia, và Malcolm tin chắc anh sẽ bị xét xử một cách không công bằng vì cuộc ẩu đả đó. Theo Malcolm, cú đánh đó là vết nhơ cuối cùng trong hồ sơ cá nhân vốn đã nhiều vết tích của anh. Anh nói Nathan đã khoe khoang với anh về việc đính ước giữa hắn và cô là chính thức. Có thật vậy không? Anh tha thiết muốn biết. Anh nói với Rain rằng cô cần thêm thời gian và nên giữ khoảng cách giữa cô với người đàn ông mà Malcolm biết chắc là không đáng tin. Anh nài nỉ cô cùng anh rời khỏi Woodstock.
Rain òa khóc, xòe ngón tay trống trơn của mình và trách Malcolm một lần nữa để cho cố tật ghen tuông chi phối.
Malcolm khẩn cầu.
Rain khóc.
Hai mươi bốn tiếng sau, cô vẫn còn ở Woodstock còn Malcolm đã ở phía bên kia bán cầu.
Malcolm lắc đầu xua đi những ký ức và nhấn ga, tăng tốc vượt qua quán bar Woody, băng qua những ngọn đèn cuối cùng trước khi rời thị trấn, hướng thẳng về vùng bóng tối nuốt chửng con đường số 11. Không còn nơi nào khác để đi. Anh chỉ còn cách người anh trai, cô em gái và cuộc hội ngộ với quá khứ hai dặm nữa.
Một lần nữa, mùi nước hoa của Rain lại phảng phất qua anh.