Tối thứ Sáu
H
ắn về chưa? - Nathan Crescimanno vừa lớn tiếng vừa leo ra khỏi chiếc BMW và đi về phía cổng chính quán trọ Domus Jefferson.
- Chưa. - Samantha trả lời. Cô đứng một mình trên hành lang. Với chiều cao khoảng một mét năm mươi lăm, trong bộ đồ vét thùng thình quá khổ, Samantha thấy Nathan như một cậu nhóc chạy ké xe của bố mình. Hắn đeo cặp mắt kiếng gọng vàng theo phong cách John Lennon.
- Rain đâu?
- Bên trong. Nhưng anh nhỏ tiếng chút được không? Đang lúc tang gia bối rối.
- Matthew đâu?
- Bên trong. Gì đây Nathan? Thẩm vấn đương sự hả?
- Xin lỗi. Tôi cảm thấy bất an. - Theo thói quen Nathan đưa tay gãi gãi sống mũi. - Cô làm ơn gọi Matt giùm tôi được không? Tôi đứng ngoài này.
Samantha gật đầu, mắt cô thoáng nét cười và bước vào bên trong quán trọ đang chật kín người. Một lát sau, cô kéo Matthew ra hành lang.
- Chào Nathan. - Matthew nói và bắt tay Nathan thật chặt.
- Matt, Matt, Matt, anh đã làm được điều đó. Mọi chuyện sao rồi? Cuộc sống ở Boston thế nào?
- Boston rất tuyệt, nhưng thật ra thì tôi sống ở New Yo...
- Và người phụ nữ tuyệt vời của cậu đâu? Mon không về à?
- Không, Monica không về được. Công việc đang bù đầu.
- Thế thì còn gì bằng. Này Matt, xin chia buồn về chuyện của bố mẹ anh. Tôi biết là rất đau lòng.
Bên kia hành lang, Samantha quay đầu lại và đảo mắt.
- Cảm ơn anh... Thế còn tin mới nhất? Anh đã nói chuyện với thẩm phán Romenesko chưa?
- Tôi nói rồi, và như đã hứa với anh qua điện thoại, tôi đã làm được điều đó. Tôi sẽ thử cách khác khi đám tang kết thúc. Dù sao đi nữa tôi cũng đã thuyết phục ông ta rằng dẫu sao Malcolm cũng không dám liều lĩnh bỏ trốn... trong vài ngày.
- Cảm ơn anh. - Matthew nói. - Chúng tôi rất cảm kích. - Matthew vừa nói vừa nhìn em gái mình.
Cô gượng gật đầu tỏ vẻ biết ơn những gì Nathan đã làm.
Cánh cửa bật mở và Rain xuất hiện.
- Chào em! - Nathan nói. - Em khỏe không? Hôm nay, anh đã cố gọi tới đây ít nhất là năm mươi lần. Sao em không trả lời?
- Em xin lỗi, Nathan, chúng em không thể trả lời hết tất cả các cuộc gọi, điện thoại cứ reng suốt.
Nathan tiến tới và kéo cô lại gần. - Không sao, - hắn nói với một giọng thật dịu dàng chỉ dành riêng cho cô. - Anh chỉ lo cho em.
- Em biết. - Cô nói, lùi ra một chút và siết chặt vai hắn. - Em xin lỗi.
- Rồi sẽ ổn thôi, em yêu. - Hắn cố tình nói lớn để người đứng bên kia hành lang cũng nghe được. - Mọi việc rồi sẽ qua nhanh thôi.
- Em đi vào đây. - Samantha nói, rồi ho một tiếng thật lớn như để che giấu một cái gì.
Matthew nhìn xuống giầy và mỉm cười.
- Rain, em yêu, sao cưng không theo cô ấy vào trong nhà. Anh cần bàn bạc riêng với Matthew một vài điều. - Hắn sà đến gần và hôn lên má cô. - Yêu em. - Hắn thầm thì.
Rain mỉm cười nồng nhiệt, ôm hắn thêm một cái, bước vào trong nhà và theo Samantha lên lầu.
- Giờ thì nghe này, Matt, tôi phải ở quanh đây vài ngày đến khi giải quyết xong mọi việc. Tôi chắc sẽ cần sự giúp đỡ của Sammie, anh biết đấy, để ý Malcolm. Không nên để hắn một mình.
- Hiểu rồi, Nathan. Và rất biết ơn anh đã để chúng tôi giải quyết việc này một cách êm thắm. Mất đi cả hai người thân trong một đêm là quá đủ đau buồn rồi. Chúng tôi không muốn có thêm sự đổ vỡ nào nữa trừ những việc nhất thiết phải làm. Chúng ta phải cố gắng vài ngày.
- Lẽ thường thôi. Nhưng nghe này, Rain và tôi tốt nhất là nên tránh xa việc này, càng xa càng tốt. - Nathan cố nói cho có vẻ uy quyền. - Và tôi tin là anh sẽ luôn có mặt khi Malcolm lộ diện?
- Nên thế.
- Vậy anh sẽ ở đâu?
Matthew khẽ hất đầu và cặp chân mày rậm của anh châu lại - Tôi sẽ ở đây, Nathan, đây là một quán trọ mà.
- Đúng. - Hắn bẽn lẽn ngó nghiêng ngôi nhà như thể lần đầu tiên trông thấy nó. - Tốt, tôi nên vào trong.
- Nathan à! - Matthew gọi khi Nathan vừa mới chạm tay vào cánh cửa.
- Sao?
- Đám cưới vẫn diễn ra chứ?
- Anh biết tin rồi à?
- Tất nhiên.
- Sao lại hỏi thế? Anh biết điều gì mà tôi không biết à? - Nathan cười một cách căng thẳng; Matthew nghe như tiếng khọt khẹt hơn là tiếng cười.
- Có gì đâu, chỉ là tôi không rõ. Sống ở New York nên tôi không biết nhiều chuyện ở khu Woodstock này. Sam có nói là khách sạn đã nhận tổ chức tiệc của anh và tôi kết hợp hai chuyện lại. Tiệc. Đám cưới.
- Thông minh. Vâng, mọi việc cứ như vậy. Trừ phi có chuyện khác xảy ra, đúng không?
- Đúng. - Matthew gật đầu.
- Hãy để ý thằng em của anh.
***
Trong phòng ngủ chính, gọn gàng như thể chưa từng chứng kiến cái chết của hai ông bà, Samantha và Rain nằm trên chiếc giường đôi rộng lớn nhìn lên chiếc quạt trần đang quay đều đều.
- Tớ vẫn không thể tin được điều này. - Rain nói.
- Tớ biết.
- Bố và mẹ của cậu đã qua đời. Thế đấy.
- Tớ biết. Như một giấc chiêm bao. Tớ cứ ngỡ như bố đang đi dạo ngoài sân hay đọc sách trong phòng làm việc. Nhưng tớ kiếm khắp nơi rồi. Ông đã ra đi.
- Tớ cũng rất đau lòng, mặc dù tớ chỉ là một người bạn, một nhân viên...
- Rain, - Samantha ngắt lời, - cậu biết cậu hơn thế nhiều mà, chúng tôi luôn xem cậu là người nhà. Bố và mẹ yêu cậu.
- Tớ cũng mong vậy. - Rain đưa ngón tay cái quệt nước mắt đang bắt đầu tuôn ra từ khóe mắt. - Tớ ốm vì khóc mất, mới chỉ có hai mươi bốn tiếng. Chúng ta còn phải vượt qua vài ngày nữa.
- Tớ biết. - Samantha thở dài thành tiếng. - Cậu đã nghĩ về những gì phải làm trong mấy ngày sắp tới chưa? - Cô quay qua nhìn Rain.
- Về việc gì?
- Cậu biết là tớ đang nói gì mà.
- Về công việc của tớ ở đây ư? Hay tiệc chiêu đãi của Vanatter vào cuối tuần tới? Hay mấy chuyện linh tinh tớ đang làm? Cây thông Nô-en tớ trồng sắp lớn rồi...
- Cậu biết tớ nói về cái gì mà.
- À.
- Ở đó mà à...
- Ý cậu là tớ sẽ đối xử với anh chàng đó như thế nào chứ gì? Tên anh ta là gì nhỉ... anh chàng lang thang phải không?
- Chính hắn.
Rain cười khổ sở. - Tớ chẳng nghĩ xa đến thế. Thiệt tình là tớ chẳng còn đầu óc nữa Sam à. Để tớ nhớ xem việc gì đã xảy ra.
- Cậu định đánh lừa một nhân viên cảnh sát sao? - Samantha phát vào mông của Rain.
- Tớ không biết nữa. Thiệt mà, mọi chuyện thoáng qua tâm trí tớ một lần, hai lần hoặc thậm chí là hàng trăm lần đi nữa... thì cũng chẳng đi tới đâu, nó chỉ khiến tớ phát ốm thôi.
- Anh ấy sẽ về đến đây vào tối nay, cậu biết mà. Anh ấy đã gọi cho tớ từ Miami.
- Anh ấy đến đây bằng gì?
- Xe thuê tự lái. Anh ấy không lừa được tớ đâu. Tớ có thể đi bộ đến tận đó và rinh ổng về đây, nếu chỉ mất vài giờ.
- Ôi, không, có nhiều người ở dưới lầu không? Có muốn tớ mời mọi người đi về không?
- Không, không, vẫn ổn mà. - Samantha nói. - Nhưng thông tin sẽ bị rò rỉ. Tớ sẽ bám sát vụ này. - Hai người nằm yên không nói gì trong giây lát. - Cậu biết cậu không thể tránh mặt anh ấy suốt ba ngày.
- Tớ biết. - Rain thừa nhận. Thêm một phút nữa trôi qua.
Cuối cùng rồi Samantha cũng thốt ra câu hỏi mà Rain ái ngại nhất. - Cậu vẫn còn yêu anh ấy - cô ngừng một lúc - phải không?
Rain xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay mình. - Tớ sắp kết hôn, Sam.
- Đó không phải là điều tớ muốn hỏi.
- Tớ yêu Nathan. Thực sự anh ấy rất tốt với tớ, lúc nào cũng nâng niu tớ như một công chúa. Tớ biết anh ấy cư xử không đúng với một số người, tớ thấy được điều đó mà. Nhưng đối với tớ anh ấy là một quý ông lịch thiệp. Anh ấy luôn một lòng một dạ và kiên trì đeo đuổi tớ. Anh ấy yêu tớ. Và anh ấy có những giấc mơ.
- Mơ được điều khiển cả thế giới.
- Không phải cả thế giới, Sam, chỉ là bang Virginia thôi. Và, tớ xin được bổ sung thêm, anh ấy sống ở nơi có cùng mã vùng với tớ. Cũng dễ cho tòa án nữa.
- Nghe này, có vẻ như cậu không cho kẻ lang thang ấy một lý do để ở lại. - Samantha quay đầu lại nhìn Rain, ánh mắt như có lỗi.
Họ lặng thinh nằm bên nhau, lắng nghe tiếng xì xầm dưới nhà và tiếng cửa cái đóng rồi mở mỗi một hoặc hai phút gì đó.
- Sam?
- Gì cơ?
- Nói về những ước mơ...
- À, ừ - Samantha lầm bầm.
- Những ước mơ của cậu ấy? Giờ là gì?
- Tớ từng có nhiều ước mơ, cả những ước mơ lớn lao nhưng tớ cất chúng vào ngăn tủ lâu rồi. - Cô ngập ngừng. - Cậu biết thế nào mà. - Samantha lại nhìn lên trần nhà.
- Tại sao cậu lại từ bỏ?
- Biểu diễn ư?
- Ừ.
- Ôi, tớ không biết nữa. Will ghét cuộc sống đó. Ghét những diễn viên khác. Anh ta cho rằng họ sẽ thay thế vị trí của anh ấy trong cuộc đời tớ, cho rằng mọi diễn viên đều nông cạn và ích kỷ.
- Nhưng cậu đâu có vậy.
- Hy vọng là không.
- Nhưng lão ấy thì có, đúng không?
- Còn hơn cả thế. - Samantha trả lời một cách dứt khoát.
Rain phát vào chân của Samantha. - Vậy sao giờ cậu không thực hiện ước mơ ấy đi?
- À, tớ nghĩ là một ngày nào đó. Giờ thì tớ chẳng có thời gian để nghĩ tới.
Rain trầm ngâm những điều bạn nói. - Nhưng cậu có thể, một lúc nào đó, hãy dành nhiều thời gian hơn. Và tớ cá là mọi người đều muốn cậu trở về với đoàn kịch ở Harrisonburg.
- Có thể.
- Bao lâu rồi nhỉ? - Rain hỏi. - Năm? Hay bảy năm?
- Cỡ đó.
Rain dụi mắt và vươn hai cánh tay qua đầu. - Cậu biết không, tớ sẽ xếp hàng đầu tiên. Vé đầu tiên. Dãy đầu tiên. Buổi diễn đầu tiên.
- Tớ biết. - Samantha nói. - Nhưng hãy lo cho cậu trước đi.
- Ôi, người anh em. Làm sao mà cậu còn có thời gian để lo lắng cho chuyện tình cảm của tớ giữa bao nhiêu là thứ thế này?
- Đó là liệu pháp. Nhìn xem, tớ thấy mình chín mươi chín phần trăm là người vụng về. Tớ sẽ chẳng thể giúp được gì nếu nhỡ bố và mẹ cậu cũng cùng qua đời trong một đêm như thế này. Vì vậy mà quan tâm đến những rắc rối của cậu giúp tớ cảm thấy mình dễ chịu hơn một chút. - Cô quay lại nhìn Rain và cười.
- Samantha Cooper! - Rain tóm lấy cái gối còn thừa ở giữa họ và nện vào đầu Samantha.
- Suỵt, mọi người đang khóc dưới nhà. - Hai cô gái cố kiềm chế nụ cười mệt mỏi.
- Sam, tớ phải làm sao đây?
- Tớ không biết nữa. Thiệt tình là không.
Họ lặng thinh nghĩ ngợi cho đến khi tiếng ồn ào dưới nhà di chuyển ra bên ngoài sân, ra đến bãi đậu xe và cuối cùng là chia ra, chui vào hàng tá chiếc xe hơi.
Quán trọ lại trở nên yên ắng.