S
amantha dẫn Malcolm lên lầu và kể lại cảnh mà A&P thấy khi đẩy cửa phòng ngủ vào sáng thứ Năm hôm đó, phát hiện Jack và Laurel nằm chết trong vòng tay của nhau. Samantha giải thích mẹ đã đau khổ thế nào khi Malcolm không hay biết gì về việc bố đang đối mặt với cái chết bởi căn bệnh ung thư.
- Điều đó giày vò mẹ, Mal.
- Anh rất tiếc, nhưng bố và anh đã không nói chuyện với nhau cả hai ba năm trời trước cả khi anh rời khỏi thị trấn này. Nếu biết tin chưa chắc anh đã chạy về được.
- Đó là bố của tụi mình, Mal, bố của anh. Máu mủ của anh. - Cô nhấn mạnh từng từ để anh có thể cảm nhận được từng lời lẽ của mình. - Anh phải về.
- Chắc là vậy. - Anh gật đầu, dù trong bụng vẫn còn nghi ngờ.
Samantha kể anh nghe những phán đoán của giám định viên về cái chết của bố mẹ hai hôm trước. Cô nhắc lại cho Malcolm nhớ là gia đình có tiền sử bệnh nhồi máu cơ tim, và mặc dù Laurel chưa từng có bất kỳ một triệu chứng nào nghiêm trọng trước đây nhưng bây giờ rõ ràng chứng ợ nóng mà bà hay gặp báo hiệu có điều gì đó bất ổn.
- Anh biết mẹ mà, - Samantha vừa nói, vừa ngồi xuống cạnh giường. - Mẹ lúc nào cũng vậy. Anh còn nhớ mùa hè mẹ bị vỡ mắt cá chân ở hồ Caroline, nhưng cứ khăng khăng mình chỉ bị bong gân không? Mẹ cứ đi tới đi lui như vậy cả hai tuần trước khi bố bắt mẹ phải vào...
- Ừ, đúng, lúc đó bố giận lắm. - Malcolm xen vào. - Úi chà, bố giận thật sự. Lúc bác sĩ giơ cái phim chụp X quang lên, “Thấy chưa, Laurel” - Malcolm nhái cái giọng ồ ồ, quả quyết của bố mình. - “Nứt xương, bà nó ạ! Đó là – nứt – xương! Anh đã nói với em là em bị nứt xương mà.”
- Đàng hoàng chút đi. - Samantha nói, tuy nhiên, không nhịn được cười trước giọng điệu của anh mình. - Mẹ có thể chịu đựng được mọi thứ.
- Trừ chứng đau tim. - Malcolm nói.
- Trừ chứng đau tim.
Họ đi từ phòng này sang phòng khác. Malcolm nhận ra có vài bức tranh mới và một cái giường có mái che trong một phòng trọ trên lầu. - Một trò cải lương trong tuần trăng mật của khách. Đừng hỏi gì nhé. - Samantha toe toét.
Họ dừng lại trong thư viện nhỏ và Samantha bắt đầu kể lại chuyện riêng của cô suốt hai năm qua. Cô đã được lên lương khi hạt cố lôi kéo cô rời sở cảnh sát thị trấn để về làm việc cho họ. Một công việc lương cao hơn, Samantha thừa nhận, nhưng công tác trên toàn hạt đồng nghĩa với việc cô có ít thời gian hơn dành cho con gái và càng ở xa quán trọ này. Cô sẽ không thể ở bên cha mẹ khi họ cần.
Malcolm hỏi thăm về Will Armistead, mối tình thời trung học và là chồng cũ của Samantha sau sáu năm chung sống. Cô kể hiện anh ta đã chuyển nhà từ Arlington về gần Atlanta để làm việc cho một công ty truyền thông.
- Em có nhớ hắn chút nào không? - Malcolm hỏi.
- Anh biết cái cảm giác ngứa ngáy khi bị nhựa độc của cây thường xuân dính vào hai ngón tay chứ gì? Anh gãi và gãi, nhưng càng gãi thì càng thấy ngứa. Rồi khi anh không thèm gãi nữa thì nó sẽ dịu dần đi sau một đến hai tuần. Đến tuần thứ ba, khi anh sực nhớ đến vết ngứa thì nhận ra nó đã bớt nhiều rồi, anh hiểu không?
- Anh vẫn chưa hiểu.
- Ôi, thôi đi, anh cũng đã từng vậy mà. Mới đó đã sáu năm, nhưng cảm giác cũng như sau ba tuần. Dù sao thì vết thương cũng lành rồi.
- Vậy là em thực sự nhớ anh ta?
- Em biết bé Ang nhớ anh ấy. - Samantha tiếp tục. - Nhưng bé biết Atlanta không phải là quá xa. Chắc em sẽ đưa bé bay qua đó thăm bố nó trong năm nay. - Samantha nhún vai. - Em đã dần nguôi ngoai cảm giác đau khổ. Nếu anh ấy có về thăm, em sẽ mời anh ấy một chầu ở quán Woody.
- Thế còn sự nghiệp diễn xuất của em? Em đã quay lạ̣i chưa?
- Chưa.
- Tại vì...?
- Một ngày nào đó, Mal.
- Khi nào?
- Một ngày nào đó. Em không biết. - Cô ngả đầu sang tay phải. - Trước đó là ở cùng bố mẹ để chăm sóc họ... còn giờ thì là những chuyện này... Không có thời gian để nghĩ tới. - Cô kéo dài giọng. - Và Will đã vùi chôn những giấc mơ.
- Nhưng không làm mất đi tài năng.
- Ai mà biết được?
- Thực hiện đi, em gái, anh thấy đến lúc rồi đó. Chắc chắn mọi thứ vẫn đang tiếp diễn tại Harrisonburg. Bao giờ cũng có tiết mục biểu diễn nào đó ở JMU.
- Có thể.
Malcolm đá lông nheo với em gái.
- Cảm ơn anh. - Cô nói.
Lúc họ đang trò chuyện, có tiếng mở cửa dưới nhà. - Ai đó? - Samantha lên tiếng.
- Là anh. - Matthew đáp.
- Tụi em ở trên này. - Samantha trả lời. - Cư xử lịch thiệp nhé. - Cô bỏ nhỏ với Malcolm.
Vài giây sau, Matthew xuất hiện. Mặc dầu chiếc cà vạt đỏ nơi cổ áo đã nới lỏng, anh vẫn chỉnh tề trong chiếc áo khoác thể thao vốn đã mặc suốt ngày.
- Malcolm, em về rồi à. - Vừa nói, anh vừa đưa tay phải ra.
Thay vì bắt tay, Malcolm đứng lên, đỡ lấy bàn tay anh trai một cách nhẹ nhàng, và liếm vội hai môi, hôn lên đó một cái.
- Em làm sao thế? - Matthew lắc đầu và quẹt tay mình lên áo cậu em.
- Sammie dặn em là phải cư xử lịch thiệp.
Cô trợn mắt.
- Ừm, gặp lại em là tốt rồi. - Matthew nói. - Mặc dầu trông chú mày cứ như một đống giẻ rách.
- Nhờ anh đó. Thật ra thì em đã mặc bộ đồng phục nữ hướng đạo sinh cũ của anh trên máy bay nhưng đã thay ra trước khi về tới đây...
- Thôi, đủ lắm rồi, các ông anh của em. Chúng ta nghiêm túc được chưa?
- Em gái nói đúng. - Matthew đáp.
- Vâng, đúng. - Nói rồi Malcolm nghiêm chỉnh đưa tay mình ra. Nhưng khi Matthew bắt lấy thì Malcolm liền nhanh nhẩu chộp tay anh mình và đưa lên môi, hôn thêm một cái nữa.
- Lớn hết rồi nhé. - Matthew quát um, chùi tay mình vào ngực cậu em, nhưng lần này mạnh tay hơn.
- Được lắm rồi, xuống nhà nào, các ông. - Samantha lên giọng, như bao lần trước, lùa hai người đàn ông ra khỏi cửa và xuống cầu thang. - Và đừng quên một điều, - cô nói với theo, - em có vũ trang đấy.
Ba anh em tập trung trong phòng khách rộng lớn. Malcolm ngả người lên một trong hai cái ghế xô pha dài bọc da, Matthew cuối cùng cũng chịu cởi áo khoác và an vị trên chiếc xô pha đơn, còn Samantha thì ngồi trên bệ đá lò sưởi. Ngọn lửa đốt lò ban chiều đang tàn dần, chỉ còn lại những tia lửa tí tách nhảy nhót trên hai khúc củi chưa cháy hết.
- Chú Joe có tới không? - Malcolm hỏi.
- Chẳng biết ông ấy đã nhận được tin báo chưa.
- Mọi người biết không, chú ấy đã từng gửi cho em một lá thư lúc em còn ở Sete Lagoas, cách nay khoảng một năm, bảo rằng chú đã cai rượu, chuyển tới St. Louis để làm việc và gặp gỡ phụ nữ.
- Đúng thế. - Samantha đáp. - Chú ấy khá hơn rồi. Bố nói Joe đã cai rượu được ba năm, có lẽ hơn.
- Chuyện đó bố nói nhé. - Matthew mỉa mai.
- Nhân viên giám sát mới của chú ấy đã nói thế. - Samantha quả quyết.
Matthew gật đầu miễn cưỡng để xin lỗi. - Cũng mong là ổng được vậy. Gặp được ổng thì hay quá. Có thể ổng sẽ cho em biết đôi chút về cảnh sống trong tù. - Malcolm nhăn răng cười.
- Cứ chuyển vào đó ở là biết ngay chứ gì... - Samantha châm chọc.
- À này anh Matt, Sammie nói là em sẽ bị cấm túc ở đây vài ngày. - Malcolm nói, phớt lờ Samantha, hai tay ôm lấy cái gối dựa trên ghế xô pha.
- Chú mày nên như thế. - Matthew trả lời.
- Và sau đó thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra vào sáng thứ Hai?
- Chúng ta sẽ ngồi xuống với Nathan và một vài gã nữa của hạt, họ sẽ bắt giữ chú trong êm thấm.
- Và sau đó?
- Sau đó thì tùy thuộc vào thẩm phán Houston.
- Thôi nào, Matthew, anh biết họ đang nghĩ gì không?
- Họ đang nghĩ em đã bị kết án tù treo cho gì nào... ba vụ ẩu đả trong một năm? Và phá nát chiếc xe mô-tô của người ta.
- Đó là ý của anh à?
- Chú mày đã hành hung gã đó ở quán Woody và chạy trốn, xa thiệt là xa. Chú mày suýt giết chết hắn.
- Suýt thôi. - Malcolm nói.
- Sao cũng được, chú đã suýt giết chết hắn. Và hạ đo ván Nathan Crescimanno.
- Những hai lần. - Malcolm nói và cười sảng khoái.
- Chính xác.
- Đáng đời hắn!
- Ồ̀, phải rồi. Nhưng đừng quên rằng chú đã trốn đi sau khi nộp tiền bảo lãnh. À, khoan, không phải, chú mày đã thoát ra sau khi bố nộp tiền bảo lãnh. Bố đã nộp tiền bảo lãnh để cứu chú ra khỏi tù vì mấy cái trò... ngu xuẩn đó. - Matthew cong môi và lắc đầu.
- Chỉ hai từ thôi, Matthew: Tự vệ.
- Tự vệ hả? Thôi đi. Nếu chú mày tin điều đó, sao còn chạy? Sao phải trốn?
Bởi vì Brazil có nhiều phong cảnh hơn trong tù, Malcolm nghĩ. Và nhiều thứ khác nữa trừ Rain. Malcolm cười mỉa mai và quay mặt đi chỗ khác.
- Tự vệ. - Matthew giễu cợt, hai tay đưa lên làm bộ hai dấu ngoặc kép. - Chú mày sợ gã đó cắn trúng mắt cá của mình khi đá vào be sườn người ta liên tục trong hai phút? Rồi đánh bể mũi Nathan vì cái gì? Vì đã cướp bạn gái của chú mày hả?
- Các anh, thôi đi. - Samantha nói.
Malcolm chẳng đoái hoài gì đến em gái mình. - Nếu thằng đó có súng thì sao.
- Hắn không có...
- Điều gì sẽ xảy ra nếu đó là Monica, hả Matt? Chắc anh bắt tay hắn và bỏ đi coi như không có chuyện gì xảy ra?
- Monica là vợ của anh, ngốc ạ. Hoàn toàn khác! - Matthew không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh lớn tiếng và phải đấu tranh để kiềm chế cơn giận là khi nào nhưng anh ghét cái kiểu Malcolm cố tình chọc tức mình.
Samantha ngồi bên kia góc phòng với gương mặt úp vào hai lòng bàn tay. Trong khi cuộc cãi cọ đang dần lắng xuống chung quanh cô, Samantha ước gì bố mẹ có mặt ở đây lần cuối để giảng hòa cho hai anh. Phải mà những ngày cuối tuần qua nhanh như một cái chớp mắt. Cô cầu xin cho mình có thêm sức mạnh. Cô trách sao Rain lại có mặt ở quán bar vào tối hôm ấy và tiếc rằng Malcolm lại thừa hưởng tính khí của bố.
***
Những buổi tối thứ Sáu mùa thu tại Woodstock là thời điểm lý tưởng diễn ra những trận bóng đá của trường trung học. Niềm đam mê môn túc cầu ở đây không cuồng nhiệt như thành phố Texas, nhưng cũng lớn lao và rất có phong cách. Thắng hay bại thì cái chính vẫn là: thị trấn yêu quý đội bóng Falcons của họ. Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay một số ít người không quan tâm đến trường học hay đội bóng.
Trận đấu tối thứ Sáu hôm đó kết thúc với chiến thắng thuộc về đội Falcons: đội khách Strasburg Rams đã bỏ lỡ cơ hội làm bàn trong bốn giây cuối cùng. Đội bóng Falcons và rất nhiều bạn học của họ ăn mừng chiến thắng bằng bữa tiệc pizza tại căng tin của trường. Nhóm các ông bố thì ăn mừng bằng những ly bia 1 đô-la tại quán Woody trên đường Main.
Malcolm lúc đó đang ở thị trấn thăm bố mẹ nhân dịp cuối tuần. Mặc dù anh có một căn hộ ở Front Royal cách đó gần năm mươi cây số, nơi anh làm bán thời gian cho Công ty Dịch vụ Công viên Virginia, nhưng Malcolm vẫn dành phần lớn thời gian về ăn ở Domus Jefferson như trong bếp nhà mình. Anh yêu những món ăn mẹ nấu, nhưng cái chính là anh yêu phong cảnh ở đây. Rain đang làm quản lý tại quán trọ đã nhiều năm. Mặc dù Rain đã làm tan vỡ trái tim anh không lâu sau khi anh bỏ học ở trường Đại học James Madison, nhưng tình bạn giữa họ vẫn tồn tại một cách kỳ diệu.
Lúc rảnh rỗi, anh thường theo đuổi công việc làm cộng tác viên cho các tạp chí như Rolling Stone, National Geographic, Time; và cả tạp chí lá cải dành cho phụ nữ Redbook. Anh tự phong cho mình là nhà văn, mặc dầu gia tài của anh có mỗi ba bài viết được đăng trên báo.
Malcolm đậu chiếc Volkswagen Rabbit của mình vào giữa chiếc xe tải nhỏ mui trần và một chiếc Honda Accord. Anh cách quán Woody ba dãy nhà, gần khu giáp ranh của nhóm di tích lịch sử với khu thị thành mới xây dựng. Anh bước vào quán, lúc đó là 10 giờ 35 và ngay lập tức anh nhìn thấy Rain đang ngồi tán gẫu với hai cô bạn gái ở đằng xa, trong góc cuối quán bar. Mắt anh rất tốt.
Mặc dù Rain không biết uống rượu – thiệt tình là Malcolm chưa từng bắt gặp cô uống rượu bao giờ – nhưng chẳng cuộc vui nào thiếu cô. Cô luôn nói cô chỉ thích những buổi tiệc lành mạnh cùng những người bạn tốt, nhưng Malcolm biết không phải thế. Cha của cô đã lái xe đâm sầm vào một gốc cây sau khi nốc gần cạn chai vodka, ấy là năm 1975, lúc đó ông vừa tham dự buổi hội thảo ở Charleston và đang trên đường về nhà.
Malcolm bắt gặp ánh mắt của Rain và cười. Anh ngoạc miệng ra gấp mười lần bình thường để chào cô từ tuốt góc bên này quán, to trên mức cần thiết. Cô cũng đáp lại lời chào theo cái cách khác thường của anh. Đoạn, anh khen kiểu tóc mới của cô bằng cách đưa hai ngón tay làm cây kéo ra bộ như muốn cắt phần tóc mái của mình. Anh phụ họa bằng một cái nháy mắt tỏ vẻ ưng ý. Cô cười lớn và ra hiệu cảm ơn: cạ cạ bàn tay dưới cằm của mình, khoe lòng bàn tay mềm mại. Anh chưa kịp đáp lại thì một nhóm khách quen ồn ào kéo tới xen ngang tầm mắt.
Malcolm gia nhập đám đông, bắt tay và ôm mấy cô bạn cũ thời trung học một cách suồng sã và chạm tay ăn mừng với đám đông cổ động bóng đá đang càng lúc càng say men chiến thắng. Anh nghe hàng chục lời tường thuật khác nhau về trận chung kết và đội Falcons đã bảo vệ thành công vị trí của mình. Một người hâm mộ nói chiến thuật tấn công diễn ra trên sân bóng rộng ba mươi hai mét tập trung nhiều ở cánh phải. Người khác phản đối rằng quả bóng đã bị dội vào góc phải xà ngang của khung thành từ bên trái. - Ai mà quan tâm? Sút hụt thì thôi chứ! Cái chính là CHÚNG TA THẮNG! - Một người khác chen vào, bộ ba nâng ly lên cao và hòa vào nhóm người khác.
Malcolm hòa vào đám đông với đủ thứ âm thanh và các loại mùi, anh nảy ra ý định sẽ viết một bài thật ấn tượng cho tạp chí thể thao Sports Illustrated với tựa đề “Những Người Hâm Mộ Lớn Của Đội Bóng Thị Trấn Nhỏ”. Anh thích ý tưởng đó. Anh viết nguệch ngoạc lên cái khăn giấy và nhét vào túi quần.
Gần nửa đêm, Malcolm bắt đầu để tâm đến khoảng cách ngày càng bị rút ngắn giữa Rain và một người đàn ông lạ mặt diện áo khoác thể thao vải tuýt với cái đầu hói mất một khoảnh. – Tweed phải không? Nè, ông bạn! - Malcolm hét lớn đủ để người khác có thể nghe thấy.
Anh nhìn quanh quán bar và tự hỏi Nathan Crescimanno đang nấp ở xó xỉnh nào. Nathan đã làm bạn trai của Rain từ năm ngoái hay cỡ đó. Mặc dầu Rain và Malcom chưa từng đề cập đến điều này, nhưng nhiều khả năng cô sẽ đính hôn với Nathan. Suy nghĩ đó làm anh điên tiết.
Về phần Nathan, cả năm qua tất thảy những ai có đôi tai hoạt động bình thường đều phải nghe hắn ra rả mãi một chuyện: làm đám cưới và sinh con với Rain chỉ là bước đầu tiên. Nathan đã lên hẳn một kế hoạch: Đám cưới, sinh lần lượt một trai một gái, chạy đua vào Hạ viện, có thêm một thằng con trai nữa, phục vụ hai nhiệm kỳ, có thêm một đứa con gái nữa, ứng cử vào ghế Viên Chưởng lý, và bốn năm nữa là lúc thực hiện ước mơ của đời mình: ứng cử vị trí Thống đốc bang Virginia. Hắn thích cái ý nghĩ rằng mình sinh ra để làm điều đó.
Không ai có thể đeo bám lý tưởng đó một cách dai dẳng như Nathan.
Nathan là người đàn ông duy nhất Rain hẹn hò ngoài Malcolm. Khi Malcolm và Rain còn quen nhau, anh không muốn cầu hôn cô khi chưa có đủ tiền mua một chiếc nhẫn, một chuyến đi hưởng tuần trăng mật, một căn nhà, hay lo cho những đứa con và cả tiền học phí cho chúng ở trường học danh tiếng Ivy League. Rain mỏi mòn chờ đợi một điều còn anh thì mệt mỏi chờ đợi những điều khác. Mặc dầu đó là lý do chính khiến mối tình của họ tan vỡ, Malcolm cuối cùng cũng hiểu và cảm kích, thậm chí là ngưỡng mộ ý thức giữ gìn sự trong trắng của Rain. Nhưng giờ suy nghĩ ấy đang dằn vặt Malcolm khi biết Nathan sắp là người sở hữu sự tinh khiết ấy.
Nathan là người đàn ông tốt, Malcolm nhắc nhở bản thân, mặc dầu những tham vọng vĩ cuồng của hắn đã làm gia đình Cooper lo lắng cho tương lai của bang Virginia và nhân dân thành phố.
Malcolm lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đó – làm gì có chuyện Nathan để Rain đi chơi lâu thế mà không có hắn bên cạnh.
- Nè, thằng bạn tù! - Tên bợm rượu Lonnie Smallwood hét lên, vỗ lên lưng anh một cú mạnh đến muốn tắt thở. - Chú em giờ sống ở đâu? Dạo này không gặp chú mày.
- Tôi vẫn ở đây, anh lúc nào cũng say bí tỉ.
- Ấy, đừng nói thế nhé. - Lonnie lè nhè. - Có thứ Hai là ngày anh mày không uống rượu.
- À, hèn gì, tôi mắc làm việc vào thứ Hai.
- Đuúung. - Lonnie nói cà lăm. - Chú em vẫn được phép tới đây hả? Chẳng phải chú em đang bị tù treo hay đại loại thế?
Malcolm không tập trung nghe hắn nói. Mắt anh lia về hướng cái ghế Rain ngồi ở quầy bar, nhưng thay vào đó là một gã mặc áo đen, đội nón cao bồi. Mấy cô bạn gái của Rain vẫn ở quanh đó, nhưng đang xúm xít quanh một gã đứng tuổi mặc bộ đồ thể thao màu cỏ non cổ động cho đội bóng Washington Redskins.
- Cái thằng Tweed. - Malcolm lẩm bẩm. Gã đàn ông mặc áo khoác thể thao và Rain đã biến mất. - Tôi phải đi đây, Lonnie. - Anh vừa nói vừa lao ra cửa.
- Mai mốt gặp lại, thằng bạn tù, hôm nào cùng đi săn nhé!
Malcolm bước ra cửa trước và nhìn hai hướng của con đường Main. Anh bước vài bước về hướng bắc và nghe giọng nói của Tweed vang lên từ một con hẻm nhỏ.
- Lại đây nào cô bé, anh nghe nói em trong trắng như tuyết. - Tweed giằng cái áo khoác của Rain ra.
- Buông ra, buông ra! - Cô vừa gào lên vừa đấm hắn túi bụi.
Malcolm chạy hết tốc lực lao tới, dùng một bên vai phải húc vào ngực gã Tweed, hất hắn bay khỏi mặt đất như cái hình nộm. Malcolm nhỏm dậy, đè lên người gã và thoi vào quai hàm gã một cú trời giáng, tiếng của cú đấm vang vọng giữa mấy bức tường căn nhà gạch thời kỳ nội chiến.
- Đứng dậy .
- Tao chịu thua. - Tweed đáp, phun máu miệng lên đôi giày tennis của Malcolm.
Malcolm quay sang Rain. - Em có sao không? - Trước khi cô kịp trả lời, Malcolm quay phắt lại và đá vào bụng Tweed bằng tất cả sức lực của đôi chân.
Tweed rú lên và lăn người qua bên kia, quay lưng về phía Malcolm.
Malcolm lại vật ngửa hắn ra, dí một bàn chân lên chấn thủy của hắn.
- Rain! - Một giọng nói vang lên từ góc đường. Là Nathan.
- Nate! - Rain chạy tới và hắn ôm chầm lấy cô.
- Chuyện gì vậy? - Hắn hỏi, vuốt tóc và ôm chặt lấy cô.
- Gã này... lén theo em... Hắn tóm... tóm lấy em... ôm em... toan cởi áo em...
- Ổn rồi, em an toàn rồi. Vào trong xe đi, nó ở ngay bên kia đường, em thấy nó không? Cửa đang mở. - Cô chần chừ không muốn đi, bấu chặt lấy tay anh mạnh đến nỗi để lại những vết hằn. - Không sao đâu em, đi đi.
- Có nên... anh có nên gọi cảnh sát không? - Rain thở hổn hển.
- Em đi vào xe ngay đi. - Anh nhẹ giọng. - Rain, không sao đâu em. Anh sẽ giải quyết vụ này.
Cô quay đi và chạy.
Malcolm quay lại Tweed và đá hắn một cú thực mạnh ngay be sườn. Anh làm gãy hai cái xương sườn của hắn ngay từ cú đầu tiên.
- Ôi thôi! Đủ rồi, Malcolm. - Nathan chụp lấy tay anh.
- Đủ ư? À, hay anh muốn đấm vài cú? Xin mời. - Malcolm bước sang một bên và chỉ vào bụng gã. - Nhường cho anh đấy.
- Không, ý tôi là thế đủ rồi. Hắn đáng tội rồi.
- Vâng, tôi biết tội rồi. - Gã đó quằn quại. - Mà con bé đó chẳng đáng vậy đâu.
Malcolm lầm bầm và đá hắn thêm một cú, mạnh hơn lần trước. Khi gã đó theo bản năng rút người lại, Malcolm bồi thêm bốn cú nảy lửa vào mặt hắn, cuối cùng là một cú móc thô bạo khiến hắn bất tỉnh, phun ra một cái răng vốn đã lung lay bởi những cú đánh trước.
- Malcolm! - Nathan hét toáng. - Đủ rồi! Hắn nói đúng.
- Cái gì? - Malcolm quay sang Nathan.
- Cô ấy không đáng như vậy.
Malcolm trừng mắt nhìn hắn điên tiết.
- Chúng ta đều biết. Bên ngoài trông Rain vậy thôi chứ bên trong thì khác.
- Mày nói cái gì hả? Mày say hả? Mày bị làm sao vậy?
- Tao chẳng làm sao cả. Chỉ là mày có dịp hay không thôi. Và cuối cùng thì Rain đã cho tao nhiều thứ, mày hiểu tao muốn nói gì.
- Cái gì?
- Có cần tao phải viết ra giấy không? Tụi tao đã đính hôn tối qua.
Không một giây nghĩ ngợi, Malcolm thoi cho ông Ủy viên Hội đồng nhân dân hạt Shenandoah một cú ngay mũi. Máu đỏ sẫm trào ra từ hai lỗ mũi chảy dài xuống môi hắn. Cái mũi của hắn bắt đầu sưng tấy lên.
Nathan Crescimanno cười trong đau đớn.
Malcolm bồi thêm một cái nữa.
- Mày là của tao. - Nathan vừa nói vừa cười. Hắn nhổ máu lên vỉa hè.
***
Không biết từ lúc nào, Samantha rời bệ lò sưởi đến nằm trên tấm thảm da gấu mềm mại ở giữa phòng khách và thiếp đi. Quá nửa đêm, cô tỉnh dậy giữa căn phòng vắng lặng bởi tiếng máy xe rít lên và nghiến lạo xạo trên con đường lát sỏi và băng ra Đường 11. Cô dụi mắt và bước ra hành lang. Matthew đang ngồi trên một chiếc ghế đá.
- Ai mới đánh xe đi vậy anh? - Cô hỏi, giọng ngái ngủ.
- Anh trai em.
- Hả? - Cô nói, và giờ thì tỉnh ngủ thật sự.
- Anh trai em. Hắn đi giải nhiệt.
- Bằng xe của ai?
Matthew không phải trả lời. Samantha há hốc mồm.
Chiếc xe cảnh sát của cô đã biến mất.