• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Những lá thư ngày thứ tư
  3. Trang 14

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 37
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 37
  • Sau

Chương 11

1

giờ 30 sáng thứ Bảy, trong lúc Matthew, Samantha và A&P ngồi quanh chiếc bàn ăn, soạn lại từng thùng giấy tờ thì bỗng ngoài cửa rộn lên tiếng máy xe tiếp theo là hai ánh đèn pha lia sáng cả tiền sảnh. Samantha nhảy bổ ra cửa.

- Bà nên ở lại trong này. - Mathew nói với A&P khi anh đứng dậy đi ra theo. - Sẽ tệ hại lắm đây.

- Đừng bận tâm. Castro và tôi sẽ lo cái đống này. - Matthew vừa đi khuất xuống đại sảnh, A&P bế con mèo đang đứng dưới đất đặt lên bàn cạnh chồng giấy tờ vừa lôi từ trong thùng ra. – Mày chưa nghễnh ngãng phải không?

Castro chớp mắt hai cái.

Samantha lao xuống mấy bậc tam cấp ngoài hành lang cùng lúc viên cảnh sát mở cửa sau chiếc xe cảnh sát của Samantha.

Malcolm bước ra, tay bị còng và cáu bẳn. - Em tin nổi không, Sammie? Họ còng tay anh này!

- Xin lỗi Malcolm. - Keith nói. - Tôi chỉ làm theo lệnh của em gái anh.

- Anh không phải xin lỗi, Keith. - Samantha nói. - Malcolm, giờ anh chỉ quan tâm mỗi chuyện bị còng tay thôi ư? Anh nghĩ gì mà hành động như vậy?

Cô chỉ tay về phía cái còng và Keith mau mắn mở khóa.

- Anh là nạn nhân mà, Sammie. Cảnh sát làm như thế này là quá đáng! Ai chả biết người anh dễ bị bầm tím.

- Thôi đi! - Samantha quát lớn đến nỗi từ tít phía sau quán trọ, A&P nhướn cặp chân mày lên còn Castro thì nhảy khỏi bàn, chui xuống trốn dưới ghế của A&P.

Samantha quay sang hai nhân viên cảnh sát. - Mọi thứ có tệ lắm không? Hai anh tìm được anh ấy ở đâu?

- Anh ta ngồi bên ngoài rạp chiếu phim trên đường Main.

- Chỉ thế thôi à?

- Phải. - Malcolm đáp thay cho họ. - Anh chỉ muốn là người mua vé đầu tiên để xem phim Đám cưới công chúa thôi. Anh còn rất nhiều phim chưa xem. Vậy có tội gì?

- Tội ăn cắp xe.

- Luật nói vậy thôi.

Cô trừng mắt nhìn Malcolm. Cô quay sang nói với hai nhân viên cảnh sát nhưng mắt vẫn dán chặt vào anh trai mình. - Xin lỗi hai anh. Chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa.

- Đừng lo. - Keith cười và ném chìa khóa cho Samantha.

- Tôi rất biết ơn vì điều đó. Và cảm ơn đã mang xe về giùm.

- Chắc chắn rồi, ngủ ngon nhé Sam. Ngủ ngon nhé Malcolm. - Barry nói, và chợt trông thấy Matthew đang đứng ở hành lang. - Ô, chào Matt.

- Chào hai anh.

- Xin chia buồn với gia đình.

- Cảm ơn. - Matthew trả lời. - Và cảm ơn đã đem chú em nhà tôi về.

Hai nhân viên cảnh sát leo lên chiếc xe cảnh sát và lái đi. Khi rẽ sang Đường 11, họ tha hồ cười. Mà họ cười thật.

- Cảm ơn, em gái. Anh chỉ lo là em nổi điên lên.

- Ồ, em đang điên tiết lắm đây. Còn hơn thế nữa. Em chỉ muốn đá đít anh một phát về Brazil cho rồi.

- Em biết không, cái gã Keith đó trông đáng yêu đó chứ. Anh nghĩ là hắn kết em rồi. - Malcolm chuyển sang giọng bỡn cợt. - Anh nghe được vài chuyện trong xe.

Tiếng Matthew cười vọng ra từ hành lang trước nhà.

- Có gì vui đâu, anh Matt? - Cô khẽ ngoái đầu nhưng mắt thì vẫn nhìn Malcolm chằm chằm.

- Mấy đứa. - A&P gọi vọng ra từ cửa kính. - Vô đây xem cô tìm được gì này.

- Sẽ tính sổ anh sau. - Samantha nói khi Malcolm leo lên mấy bậc thang theo Matthew vào nhà. Cô giữ cửa và khi Malcolm đi qua, cô dùng tay đang cầm chìa khóa của mình bộp một phát vào sau ót anh.

***

Mọi người quây quần quanh bàn. Malcolm ôm A&P một cái, hôn vào má và thì thầm vào tai bà. - Cảm ơn cô, vì tất cả. - Bà hôn anh lại một cái.

- Thế cô tìm thấy gì vậy, Anna Belle? - Samantha hỏi, vẫn còn rất cáu kỉnh.

- À, cô soạn xong cái thùng cuối cùng trên này rồi, nên cô quay xuống tầng hầm để tìm mấy cái thùng chứa hồ sơ thuế mà cháu cần, Matthew, và cô đã tìm thấy cái này. - Bà lôi ra một cái thùng dưới sàn nhà có dán nhãn “LC’48 – ’55” - Những lá thư. Của bố các cháu gửi cho mẹ. Đó là tất cả những gì cô thấy trong đó.

- Cháu cứ nghĩ những cái thùng này là hồ sơ xin hoàn thuế hay đại loại vậy. - Samantha nói.

Matthew tỏ vẻ bối rối. - Cháu chưa thấy chúng bao giờ. Còn cái nào nữa không cô?

- Không biết nữa. Cô mở cái thùng này dưới hầm và vội mang lên đây. Nhìn đằng sau nè, mấy đứa. Vì mặt có viết chữ quay vô trong nên trông nó không khác gì mấy cái thùng bình thường, chả có gì đặc biệt.

Mười lăm phút kế tiếp đó, trong khi Samantha và A&P chăm chú đọc những lá thư thì hai cậu anh trai của cô sục sạo dưới tầng hầm, khiêng thêm mấy cái thùng nữa lên chất xung quanh bàn ăn.

Một lát sau, A&P gom cái túi xách và con mèo của mình, hôn tạm biệt từng đứa con nhà Cooper và mở cửa sau ra về.

- Xem kỹ mấy thứ trên bàn nhé, các cháu. - Bà nói, quay lại sập cánh cửa phía sau lưng. Bà muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thôi. Thay vào đó bà trò chuyện với Castro suốt đoạn đường về.

Có những lá thư họ đọc một mình và trịnh trọng cất chúng vào lại phong bì như chôn cất kỷ niệm. Có những lá thư họ chuyền tay nhau đọc. Nhiều lá thư chẳng hay ho gì kể về những tuần lễ họ sum vầy bên nhau rồi lại chia xa. Nhiều lá có tem với dấu bưu điện từ Richmond, Charlottesville, Norfolk, New York và Memphis. Có những lá chưa bao giờ gửi và ba người con hình dung ra cảnh chúng được nhét dưới gối của Laurel hay kẹp trong những quyển sách bà đang đọc dở. Một số khác có vẻ như quá riêng tư nên họ không đọc mà lặng lẽ nhét chúng trở lại chồng thư cao nghệu.

Thư của Jack viết trên giấy photocopy, giấy tập, giấy được xé ra từ sổ tay và giấy có in tên của khách sạn. Thậm chí có vài bức chỉ là những dòng nguệch ngoạc trên giấy ăn. Matthew tìm thấy một lá thư được bấm vào một tờ giấy bạc một đô-la, và một tờ khác viết ở mặt sau tờ rơi quảng cáo buổi lễ ra mắt bộ phim mới Star Trek diễn ra ở Washington D.C.

14 tháng Mười Một, 1979

Laurel,

Hôm nay là thứ Tư, cũng là ngày anh viết thư cho em! Anh đang ngồi ở bãi đậu xe của rạp chiếu phim và chỉ có mỗi tờ rơi quảng cáo chương trình tối nay để viết. Anh thấy Joe đang mải mê tán tỉnh mấy cô gái bên kia đường.

Em hãy ngồi xuống và nghe anh kể chuyện tối nay. ANH ĐÃ GẶP WILLIAM SHATNER!

Em có tin được không? ANH ĐÃ GẶP ĐƯỢC WILLIAM SHATNER!

Anh biết chắc cậu ấy sẽ đến khi họ nói sẽ có các diễn viên tham gia bộ phim này xuất hiện tại rạp chiếu bóng tối nay, người ta muốn nói đến George Takei và một vài diễn viên khác chắc em không biết đâu. Nhưng khi Joe và anh đang đứng ở đại sảnh, thì cậu ấy bước vào. Thật choáng ngợp! Ngoài đời cậu ấy thật lịch lãm đúng như anh từng nghĩ. Một số người cho rằng cậu ấy chỉ làm bộ làm tịch, có thể họ đúng. Anh nghĩ cậu ấy lúc nào cũng phải diễn trước đám đông. Nhưng công bằng mà nói, diễn viên nào chẳng thế?

Ước gì anh xin được chữ ký của cậu ấy. Anh đã quá hồi hộp khi cậu ấy bắt tay anh, anh chỉ có thể nói mỗi câu “Chúc anh sống lâu và thành đạt”. Cậu ấy nhìn anh và cười mà không hề nói rằng anh là ông lão sáu mươi hai tuổi đáng thương nhất cậu ấy từng gặp, cũng phải thôi, anh là vậy mà. Nhưng cũng có thể cậu ấy chẳng biết nói gì với anh. Ai thèm quan tâm chứ? ANH ĐÃ GẶP ĐƯỢC WILLIAM SHATNER!

Em biết không, bộ phim rất tuyệt! Anh nôn nóng được dắt bọn nhỏ đi dự buổi tối ra mắt bộ phim mới này. Em đi cùng bố con anh, nhé?

Em biết không, Joe rất biết ơn em về buổi đi chơi tối nay đấy Laurel. Cậu ta muốn gửi lời cảm ơn em. Và cả anh nữa vì điều tuyệt vời này. Cậu ta cần những lúc như thế này.

Trước khi em đọc được lá thư này thì chắc là anh cũng đã kể cho em nghe tất cả rồi, chắc không dưới một lần, em biết anh quá mà. Ai thèm quan tâm chứ? Anh yêu em.

Và em vẫn còn ngồi đó chứ? Anh mê em hơn cả Star Trek.

Jack (Kirk)

3 tháng Mười Một, 1948

Laurel,

Anh không có nhiều thời gian. Lúc này đang là giờ ăn trưa và cả đám con trai đều đang bàn tán về cuộc bầu cử. Có người kể rằng một tờ báo còn giật tít “Dewey đánh bại Truman!”. Phải mà anh sưu tầm được bài viết đó.

Anh tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu đảng Cộng hòa đưa MacArthur ra tranh cử. Anh sẽ hăng hái hơn trong việc bầu cử, chắc chắn là thế. Nhưng, anh đoán Dewey đã thắng. Chiến dịch vận động hay chiến dịch kêu gọi hay bất cứ hoạt động lố bịch nào Tổng thống Truman đã đặt tên cho nó đã thành công.

Còn bây giờ, xin chúc mừng. EM ĐÃ ĐÚNG! Chúng ta đành phải chịu đựng thêm bốn năm nữa dưới chế độ Dân chủ. Hy vọng em vui, Laurel Cooper. Em đã thắng!

Chẳng sao. Anh vẫn yêu em. Dù em là công dân của đảng Dân chủ, đảng Cộng hòa hay đảng Bảo thủ. (À nhân tiện, Joe mới tiết lộ rằng cậu ta đã bầu cho Strom Thurmond, dẫu biết rằng mình là người duy nhất. Nếu lỡ cậu ta ủng hộ Dewey thì chắc là anh sẽ không mặc đồ đen hôm nay.)

Yêu em,

Jack

Tái bút: Anh là người dám nói dám làm. Đây là tờ 1 đô-la của em. Chắc anh bấm nó vào đây luôn.

22 tháng Tư, 1970

“Cô dâu duyên dáng” của anh,

Thực là một chuyến đi tuyệt vời! Không như bất kỳ lá thư nào anh đã từng viết trước đây, anh viết lá thư này để nhiều năm sau, khi anh không còn trên cõi đời này, em sẽ lục ra đọc và hồi tưởng lại tuần lễ tuyệt vời ấy. Và vì em cũng sẽ già và mệt mỏi và sẵn sàng gặp anh trên thiên đàng, những lá thư này sẽ lấp đầy những tháng ngày trống vắng không anh. Cũng có thể việc anh ra đi trước sẽ khiến em quẫn trí? Khủng hoảng tinh thần? Không chấp nhận sự thật? Anh đoán vậy.

Anh có thể đếm trên đầu ngón tay những kỷ niệm khắc cốt ghi tâm theo anh đến hết cuộc đời này. Và nếu may mắn, anh sẽ chọn mang theo kỷ niệm này.

Tối qua, sau khi vượt qua nhiều khó khăn, chúng ta đã đến Graceland! À mà không, chúng ta không chỉ đơn giản “đến” Graceland, đúng không em yêu? Tối qua là lần thứ hai chúng ta tới Memphis. Em đã nài nỉ anh dắt đi từ lâu và cuối cùng, chúng ta đã có một bữa tối trên đường Beale. Đó là một chuyến đi mà anh không dám mơ tới, kể cả mấy tháng gần đây. Đến khi các ngôi sao xuất hiện, em đã không thể thốt nên lời.

Nói anh nghe nào, Laurel Cooper, bằng cách nào và từ bao giờ em trở thành một diễn viên tuyệt vời đến thế? Em đã làm cho ông vua nhạc pop tin và nghe theo em răm rắp. Ai mà đoán được mọi chuyện lại diễn ra tốt đẹp đến thế? Hơn cả chúng ta dự tính phải không?

Anh phải thừa nhận là anh vẫn còn rất tiếc vì đã không thể chụp hình lưu niệm, nhưng anh hiểu lý do của họ. Em có thể hình dung chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không giữ lời hứa và rêu rao với mọi người rằng mình đã được mời vào Graceland không? Rằng chúng ta đã gặp vợ chồng Elvis Presley và Priscilla Presley? Em thật là không chê vào đâu được. Và, tiện thể, Elvis Presley đã hứa với chúng ta một điều ngoài sức tưởng tượng. Anh cá là chuyện này chẳng phải lúc nào cũng xảy ra.

Hôm đó tại cổng bảo vệ, em thật xuất sắc. Nếu anh không biết trước rằng em đang bịa chuyện, chắc anh đã khóc nức nở! Em nhìn gã bảo vệ với một ánh mắt tha thiết và nói chỉ còn cách thiên đàng ba mươi sáu giờ nữa. - Cách cái gì? - Hắn cười.

Làm cách nào mà em có thể giữ được nét mặt tỉnh rụi ấy khi em nói với hắn em là nạn nhân của cơn đại dịch lao châu Á? Và tiếng ho của em, thật không thể tin được! Nó nghe như thể em nghẹn cả một viên bi trong ngực mình. Anh chẳng cần biết em học cái đó từ lúc nào.

Và hắn gọi điện vào trong nhà, Priscilla đã bắt máy. Thật là ky diệu, em nhỉ? Ngay cái lúc cô ta bảo hắn hãy đưa chúng ta vào theo lối cửa đông, anh tưởng anh đã vãi ra quần. Em chụp lấy cánh tay và cảm ơn hắn ta rối rít, trong khi hắn đang còn há hốc mồm thì em hôn lên tay hắn như thể đó là điều cuối cùng em cần làm trên cõi đời này.

Anh cá với em 1 đô-la là sau khi quay lại bàn làm việc, hắn sẽ rửa tay bằng dung dịch sát trùng cả tiếng đồng hồ.

Priscilla thật dễ mến. Thật lộng lẫy. Cô ấy lịch thiệp hơn cả những gì anh nghĩ. Thực là một quý bà đáng mến.

Chuyến tham quan thật ấn tượng. Anh không bao giờ có thể tưởng tượng được chúng ta lại được ngắm nhiều thứ đến thế trong căn nhà ấy. Anh còn muốn xem cả trên lầu nữa, nhưng anh không chắc tim mình có thể chịu đựng được niềm vui tột độ đó.

Sau mười lăm phút, có thể hơn, khi chúng ta đang đứng trước cửa đợi người bảo vệ tới dẫn ra ngoài thì có ba chiếc xe hơi dừng lại. Nếu lúc đó trên mui xe có treo cả một tấm biển khổng lồ cũng không thể thu hút nhiều sự chú ý bằng người đang ngồi trong xe.

Khi ông vua bước ra và ngang qua mặt chúng ta để hôn vợ mình, em như muốn tan chảy, anh cá là thế. Cô ta giới thiệu chúng ta với ông vua, giải thích tại sao chúng ta có mặt ở đó và tình trạng của em nguy ngập thế nào. Giọng nói của anh ta đang vang lên – à không, đang cất lên – trong đầu anh.

- Anh chị đã đi cả một chặng đường xa xôi xuống tận Memphis chỉ để gặp chúng tôi khi đang cận kề ngày về với Chúa?

Lúc đó, em thật sự xứng đáng được trao giải thưởng hàn lâm.

- Đó là mơ ước của tôi, thưa anh, được gặp anh và - ... ho sù sụ... - cô dâu duyên dáng của anh.

Thế mà Samantha dám tự cho mình là diễn viên giỏi nhất nhà?

- Cầu Chúa phù hộ bà. Cầu Chúa che chở linh hồn bà. - Anh ta ôm chầm và hôn lên má em, một lần nữa em lại run lên. Anh tự hỏi anh ta sẽ ra sao nếu anh thoi cho anh ta một cái vào cằm.

Trong khi người bảo vệ quay lại dẫn chúng ta ra khỏi trang viên, Elvis kêu cận vệ tháo cái bảng số từ một trong những chiếc xe của anh ta ra. Gã đó làm theo và đưa cho vợ chồng mình. Theo lệnh của ông vua, gã đó lôi trong túi áo khoác ra một cây viết và rồi cả ông vua và Priscilla đã ký lên mặt sau của tấm bảng số xe.

Thực là một chuyến đi tuyệt vời!

Anh không thể nhớ nổi điều gì khác xảy ra vài ngày sau đó ở Tennessee. Còn có thể nhớ được gì ngoài mười lăm phút được tiếp xúc với ông vua nhạc Rock and Roll và “cô dâu duyên dáng”của ông?

Anh thật sự nóng lòng muốn kể cho các con nghe câu chuyện này. Anh muốn một ngày nào đó khi chúng ta đã ra đi, các con sẽ tìm thấy lá thư này và chợt hiểu ra tại sao có một biển số xe vùng Tennessee treo trên tường phòng ngủ của chúng ta.

Anh yêu em,

Jack Cooper

Chồng của người duy nhất sống sót sau đại dịch lao châu Á.

Tái bút: Anh nghĩ khi chúng ta về tới nhà và chắc chắn là cái biển số xe đã được cất ở nơi an toàn, chúng ta sẽ gửi thư xin lỗi họ. Em thấy sao?

***

Trước khi Samantha đọc xong đoạn tái bút, Malcolm và Matthew xô ghế đua nhau chạy lên lầu, chen lấn nhau, người này ép người kia vào tường. Khi họ đến gần cửa phòng ngủ chính, Matthew giảm tốc độ để Malcolm len vào. Rồi từ phía sau, Matthew xô mạnh làm cậu em té nhào lên giường, rồi nhanh chóng chộp lấy cái bảng số xe Tennessee treo trên tường.

- Thật không thể tin được!

- Nó viết gì thế? - Malcolm hỏi, lăn sang một bên, nhỏm dậy và giật tấm bảng số từ tay anh mình.

- Tặng Laurel và Jack. - Malcolm đọc. - Hãy vui vẻ tận hưởng những ngày cuối cùng. Elvis và Priscilla, 1970.

- Bố và mẹ nói đây là quà lưu niệm từ chuyến đi, không hề đề cập đến chữ ký. Không thể tin là chúng ta không hề hay biết!

- Một chuyến đi kỳ diệu. - Malcolm xuýt xoa. - Đúng là một chuyến đi kỳ diệu.

Hai chàng trai trở về phòng ăn bắt gặp Samantha đang khóc.

- Chuyện gì vậy? Em tìm thấy gì thế? - Matthew hỏi.

Cô giơ một lá thư lên. - Bố hỏi mẹ là bà nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra cho quán trọ này sau khi ông qua đời. - Matthew và Malcolm ngồi xuống.

- Nó được viết hồi nào? - Matthew hỏi.

Cô nhìn vào dòng ngày tháng. - Tháng Sáu năm ngoái.

- Chẳng lẽ bố biết điều gì à? - Malcolm hỏi.

Samantha không trả lời.

- Bố và anh đã nói chuyện với nhau về điều này trong những dịp nghỉ lễ. - Matthew nói. - Ông nói với anh về Alex Palmer...

- Ai? - Malcolm cắt ngang.

- Luật sư của bố. Ở̉Front Royal. Bố nói Alex giúp ông điều chỉnh bản di chúc năm ngoái, khi ông đoán được tình trạng ngày càng xấu đi của mình. Bố và mẹ có dành dụm tiền riêng ở một số tài khoản. Không nhiều. Hầu hết tiền bạc đều đổ vào nơi này. Bố đã mua bảo hiể̉m để mẹ không phải lo lắng sau khi ông qua đời. - Matthew ngập ngừng. - Dẫu sao đi nữa, cũng còn vài việc cần giải quyết. Anh sẽ làm việc với luật sư.

- Bố không thể ngờ rằng cả hai bỏ các con đi cùng một lúc. - Samantha xót xa.

Không ai nói lời nào.

- Còn quán trọ này thì sao? - Malcolm cuối cùng cũng hỏi.

- Mọi thứ cứ chia làm ba, kể cả căn nhà. Sẽ mất một thời gian để rao bán, mọi người vẫn thường làm thế. Trừ khi... - Matthew nhìn em gái mình đang ngồi đối diện. - Trừ khi một trong chúng ta muốn tiếp tục kinh doanh. Bố đã ghi rõ đó là lựa chọn hàng đầu của ông.

Samantha và Malcolm cùng nhìn anh trai mình.

- Hai em biết là anh không thể. - Matthew trả lời cái nhìn của họ. - Anh không thể rời New York. Anh có khách hàng, thu nhập. Và các em biết Monica sẽ không sống ở Woodstock.

Samantha và Malcolm cùng gật đầu.

- Em đoán là em có thể̉. - Samantha gượng cười.

- Em là cớm mà. - Malcolm nói. - Em chẳng có tâm hồn đâu mà kinh doanh quán trọ.

Samantha biết anh mình nói đúng.

- Nếu mình cứ giữ nguyên vậy thì sao? - Malcolm hỏi. - Rain có thể quản lý nó.

- Một thời gian ngắn thì được, Mal, nhưng rồi cô ấy cũng sẽ đi thôi. Nathan còn lâu mới chịu sống mãi ở Woodstock. - Samantha thấy hối hận đã lỡ lời đề cập đến vấn đề mà ai cũng hiểu. - Xin lỗi. - Cô xoa xoa cánh tay Malcolm.

Anh cười. - Thôi quên đi. - Anh nắm chặt tay cô. - Chúng ta đọc tiếp nào.