B
ố và mẹ mất rồi.
- Em nói sao? Sammie? - Malcolm hét vào chiếc điện thoại vệ tinh.
- Bố mẹ đã ra đi, Mal. - Samantha, em gái Malcolm, lặp lại lần nữa và với tay lấy khẩu súng lục ổ quay .357 trên quầy bếp. Cô vừa xoay xoay ổ đạn bằng bàn tay chai sạn, khỏe khoắn của mình vừa nói vào chiếc điện thoại treo tường bảy-mươi-sáu-tuổi làm bằng gỗ và đồng thau bóng loáng hiệu Western Electric. Cô nói rõ ràng, súc tích nhưng mệt lử bởi việc phải chứng kiến thi thể cha mẹ mình bị gói vào mấy cái túi đen, chuyển từ Domus Jefferson đến nhà xác của Hạt trong buổi sáng hôm đó đã vắt kiệt sức cô. Cô nhìn chằm chằm cái ghế đẩu bọc nệm ở xa xa, bị một cái quầy khác trong nhà bếp rộng lớn che hết nửa.
- Sao thế, Sammie? Sao mà bố mẹ mất?
- Mẹ bị nhồi máu cơ tim, Mal, và bố đã đi theo bà. Tối qua.
Malcolm dõi theo con khỉ sapajou(*) đang uống nước bên bờ sông. Một con rắn hơn ba mét rưỡi đang trườn trên mặt nước cách con khỉ chỉ vài thước.
(*) Khỉ sapajou: Một giống khỉ ở Nam Mỹ còn gọi là khỉ mũ.
- Mẹ bị nhồi máu cơ tim?
- Vâng.
- Thế còn bố?
- Ông bị ung thư, Malcolm.
- Anh có hay biết gì đâu. - Anh nói khẽ. Anh chuyển chiếc điện thoại nặng cùi cụi sang tai bên kia và nhìn về đường chân trời phía Tây. Những rặng cây và đám dây leo xanh thẫm vươn cao tít tắp, che phủ cả khu rừng nhiệt đới và con sông Amazon ở Manaus, Brazil. Anh nhúng mái chèo dẹp và nặng xuống mặt nước đầy rong rêu, xoay xoay cái cán gỗ dọc xuống đáy sông, đủ để đẩy con thuyền đáy bằng, màu bạc dài bốn mét hai của mình ra giữa dòng con sông dài thứ hai thế giới. Nước mắt anh ràn rụa thương cho mẹ mình.
- Anh sẽ về. - Anh nói.
- Thật chứ? - Samantha hỏi.
- Mất khoảng một hoặc hai ngày.
- Anh chắc không Malcolm?
- Nhất định. Anh sẽ về. - Anh quả quyết. - Hãy đợi anh.
- Vâng.
- Anh rất lấy làm tiếc, Sam.
- Em cũng vậy. - Cô thì thầm.
- Anh xin lỗi đã không có mặt ở đó lúc này. - Anh lạc giọng.
- Không sao đâu, Mal, anh đã làm tất cả những gì có thể. Không sao mà.
Malcolm hít ba hơi dài.
- Anh yêu em. Biết không, cô em nhỏ?
- Em biết. Em cũng vậy.
- “Cũng vậy” tức là em yêu chính mình hở?
- Ôi, thôi đi. - Samantha cười tủm tỉm, nụ cười đầu tiên kể từ khi nghe được từ bộ đàm trong xe cảnh sát của mình báo có hai người chết tại Domus Jefferson.
***
Samantha nhấn vào cái lẫy điện thoại để kết thúc cuộc gọi và quay số cho người anh cả, Matthew:
- Anh ấy đang về.
- Từ đâu?
- Chẳng biết. - Samantha hờn dỗi. – Từ thiên nhiên, em đoán thế.
- Mất bao lâu?
- Anh ấy nói hai ngày.
- Anh cá là nó vẫn đang ở Brazil. - Matthew ngập ngừng một chút rồi lại hỏi - Nó đón nhận tin đó như thế nào?
- Bình thản.
- Biết mà.
Cả cha mẹ lẫn các anh em trong nhà không ai có dịp nói chuyện với Malcolm cả năm nay. Thi thoảng mới có một tấm bưu thiếp gửi từ một nơi xa xăm nào đó tận Nam Mỹ, đó là tất cả những gì họ nhận được kể từ khi anh bất ngờ rời Woodstock hai năm trước. Lần gần nhất anh gọi điện là sau vài ngày nhận một bưu kiện được gửi đến căn hộ của anh ở Sete Lagoas, Brazil. Trong đó có mấy cái bánh quy chưa nướng của Laurel, một bức thư ngắn từ Rain, Malcolm đã cất đi nhưng chưa hề đọc, và một ít tiền bà A&P cho được giấu trong mấy đôi vớ. Malcolm dùng số tiền đó mua lõi lọc nước bằng đất sét, mua giày cho bọn trẻ, và thậm chí khéo xoay xở cũng dư ra một mớ để mua vài cuốn truyện tranh.
Bưu kiện còn có cả một chiếc điện thoại vệ tinh đắt tiền. Trong quyển sách hướng dẫn sử dụng có dán một mẩu giấy nhỏ với nét chữ ngay ngắn của mẹ anh - “Chúc con bình an. Được thì gọi cho mẹ.” - Anh đã gọi, nhưng cuộc nói chuyện đầu tiên ấy nhanh chóng kết thúc khi bà cố nài nỉ anh trở về nhà. Bà tiếc vì chưa kịp báo tin bố anh bệnh nặng sắp qua đời. Malcolm luôn mang điện thoại theo nhưng hiếm khi mở máy.
- Danh sách những người quen của bố anh gọi đến đâu rồi? - Samantha hỏi Matthew.
- Anh gọi hết rồi. Có ba hay bốn cái tên anh không biết, nhưng A&P đã giúp anh tìm số điện thoại. Hy vọng là mọi người đều đến dự lễ tang.
- Mong là thế.
- À. - Matthew sực nhớ. - Dì Allyson đã gọi lại cho anh. Từ giờ đến trưa thứ Bảy không còn chuyến bay nào từ Vegas.
- Mình không thể đợi dì ấy được. Chúa ơi, đã nhiều năm rồi nhỉ.
- Vài năm. Dì có đến dự kỷ niệm ba mươi lăm năm ngày cưới của bố mẹ, em nhớ không? - Matthew ngập ngừng. - Anh vẫn chưa nhận được hồi âm từ ông em của bố.
- Anh phải gọi là “chú”. - Samantha đáp, không giấu vẻ khó chịu. - Mà không, em chưa gặp được chú. Em đã để lại lời nhắn cho người giám sát của chú ở St. Louis.
- Đừng sửa lưng anh, em gái, nhưng ổng mà tới nữa chắc anh mất ngủ. Malcolm thôi là đủ phiền lắm rồi.
- Có thể. - Samantha nói. - Nhưng dù gì chú cũng phải biết tin.
- Ừ, ráng đi em.
Samantha biết ngay câu hỏi kế tiếp là gì.
- Em gọi Nathan chưa? - Matthew hỏi.
- Anh biết mà, đâu có dễ vậy.
- Anh biết, Sam, nhưng hắn là đại diện của ngân hàng Commonwealth. Hắn phải biết việc Malcolm trở về. Em có muốn nhờ Rain gọi cho hắn không?
- Em nghĩ em tự làm được. - Cuối cùng Samantha tra khẩu súng vào bao. - Cô ấy chịu đựng đủ rồi, Matt. Đau khổ thật sự.
- Chắc chắn rồi. - Anh trả lời. - Cô ấy đang ở đó chứ hả?
- Mới ở đây. Nhưng vừa ra ngoài với Anna Belle và vài người hàng xóm.
- Tội nghiệp Rain. Cô ấy như một thành viên của gia đình mình.
- Đúng thế.
- Gửi lời cảm ơn của anh đến cô ấy vì đã nhiệt tình giúp đỡ, nhé! Anh sẽ đón chuyến bay đến Dulles. Sau đó thuê xe và lái thẳng về nhà. Khoảng năm hay sáu giờ anh về tới quán trọ.
- Monica có đi cùng anh không?
- Không, chị em đi không được. Công việc của cô ấy đang bù đầu bù cổ, không thể bỏ đi đâu được.
- Không đi đâu được cơ à?
- Không.
- Em rất lấy làm tiếc, Matt. Hai anh chị vẫn ổn chứ?
- Ừ, phải, vẫn ổn. Em biết Monica mà, lúc nào cũng coi khách hàng là trên hết. Cô ấy xem trọng việc ấy lắm, dịch vụ hai mươi bốn giờ trong ngày, em cũng biết thủ tục mà. Và mọi thứ quá mới mẻ, tự một mình giao dịch với khách hàng cũng căng thẳng lắm, cô ấy rất vất vả.
- Matt này, có phải chị ấy là tư vấn viên...
- Chuyên viên hoạch định và tư vấn những vấn đề trong cuộc sống.
- Sao cũng được. Chị ấy cũng nên đi đâu đó chứ. Anh biết mà. Mình cần chị ấy có mặt ngay bây giờ.
- Ổn mà Sam, thật đó. Với lại, bọn anh đang chuẩn bị cho một cuộc hội thảo lớn với tổ chức chuyên về nhận con nuôi và một cuộc hẹn khác với một bà mẹ ở Newark cuối tuần này. Bọn anh đang cố giành mối làm ăn này. Cô ấy không muốn bỏ lỡ cơ hội. Chỉ tại không đúng thời điểm.
- Anh đi mà nói với bố mẹ như vậy. Họ nên lùi ngày chết lại vài tuần chắc. - Giọng Samantha lạc đi. - Em xin lỗi... mong sớm gặp anh.
- Anh cũng mong sớm gặp em, Sam. Xin lỗi vì anh chưa có mặt bên cạnh em lúc này.
- Em biết. - Cô gật đầu, nước mắt tuôn lã chã.
- Sam?
- Dạ?
- Chúng ta sẽ vượt qua mà.
- Mong là vậy.
- Sam?
- Gì anh Matt?
- Hãy nói chuyện với Rain.
- Vâng. - Cô thở dài.