Tối thứ Năm
B
oa tarde. - Malcolm nói với cô gái trẻ ngồi ở quầy bán vé hãng hàng không Brazil TAM.
- Boa tarde, senhor.
- Eu preciso passagem para Washington, D.C.
- Fala inglês? - Cô gái trẻ có làn da bánh mật hỏi.
- Phải. Trông tôi giống người Mỹ chứ? - Anh mân mê bộ râu quai nón lởm chởm của mình. Làn da của Malcolm trở nên rám nắng và phong trần sau hàng tháng trời sống ở Amazon, đôi mắt thì sưng húp và đỏ hoe, còn tóc thì dài quá vai.
- Dạ vâng. - Cô cười, khoe hàm răng trắng tuyệt đẹp nổi bật trên làn da nâu tự nhiên. - Anh muốn đi Mỹ. Ngày nào?
- Càng sớm càng tốt. Ngay hôm nay nếu có thể.
- Chuyến bay cuối cùng sẽ cất cánh trong vòng hai mươi lăm phút... nhưng chắc anh không kịp làm thủ tục.
- Thế còn các chuyến đi Los Angeles?
- Trong tối nay à? Không có. - Cô lắc đầu. - Vui lòng đợi một chút. - Cô dịu dàng vén mái tóc đen dài ra sau vành tai.
Malcolm để ý thấy hai cái bớt nhỏ lộ ra trên cổ cô gái, ngay bên dưới xương hàm, phía tai phải.
Cô luống cuống gõ lên bàn phím màu be cũ kỹ. - Tôi đặt cho anh chuyến bay đến Rio, anh quá cảnh ở đó, rồi đón chuyến bay đến Miami. Từ Miami anh lại bay đến Washington Dulles. Đó có phải là nơi anh muốn đến?
- Cũng gần rồi, được đó.
- Đó là bang Virginia, correto?- Cô hỏi. - Virginia có đẹp không anh?
- Sao cơ? - Malcolm hỏi, anh còn đang ngơ ngác.
- Tôi xin lỗi. - Cô bối rối. - Vậy tôi xuất vé cho anh nhé? Như thế anh sẽ đến Washington sớm hơn hai tiếng so với việc phải chờ chuyến bay vào sáng mai.
- Tất cả chỉ được có hai tiếng thôi ư?
- Sim. Hai tiếng.
Malcolm ngưỡng mộ vẻ trẻ trung và hồn nhiên trên gương mặt cô gái. Ánh sáng của đèn huỳnh quang có thể khiến người ta trông xấu đi, nhưng với cô gái Brazil xinh như thiên thần này, ánh đèn càng tôn lên làn da bánh mật quyến rũ. Anh đoán cô chỉ khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Trong suốt thời gian sống tại Brazil, anh đã thẩn thờ trước bao nhiêu người phụ nữ, nhưng giọng nói từ tốn của mẹ và hình ảnh về Rain đã giúp anh cưỡng lại.
Một chút tiếc nuối dấy lên trong anh, thêm chút tính khí phong lưu bất cần đời. Cô gái trẻ này và nhiều phụ nữ khác anh đã gặp ở Brazil, họ thật lộng lẫy. Anh tựa mình vào quầy.
- Thế còn kế hoạch B thì sao?
- Kế hoạch B? Kế hoạch B nào cơ?
- Kế hoạch B. Anh sẽ ở đây và ngắm em cho đến hết ca. Sau đó anh mời em ăn tối, chúng ta sẽ đi dạo bên bờ sông, và em nói lời chào tạm biệt anh vào lúc... - Malcolm chồm người qua khỏi quầy vé, anh nghiêng đầu nhìn vào màn hình vi tính - lúc 7 giờ 32 phút sáng, vừa kịp chuyến bay 2122 đi Miami của anh.
Cô gái nhoẻn miệng cười, khẽ liếc nhìn quanh. – Vâng, thưa ngài. Tôi cũng ủng hộ kế hoạch B.
- Vậy đặt cho anh đi. - Malcolm cười và trao cho cô một mớ tiền reais Brazil lôi ra từ trong ba-lô.
Cô gái xác nhận hộ chiếu và trao cho Malcolm một bộ các giấy tờ gồm vé máy bay, tiền thối, hóa đơn và mẫu kê khai hải quan.
- Tên em là Ana Paula. - Cô thì thầm và chìa tay qua khỏi quầy vé.
- Anh là Malcolm. Prazer em conhecê-la. - Anh bắt tay cô gái bằng cả hai bàn tay của mình.
- Em cũng rất vui làm quen với anh. - Cô ngoảnh đầu nhìn về phía người giám sát ca đang quan sát cô cách đó ba quầy vé, gã để ý điệu bộ ve vãn của anh chàng người Mỹ dành cho cô nhân viên mới toanh của gã.
- Em sẽ tan ca đúng mười giờ tối. Gặp anh ở chỗ đón taxi nhé.
- Đúng mười giờ tối. - Anh lặp lại giọng cô một cách thích thú.
- Xin mời quý khách tiếp theo. - Ana Paula gọi người phụ nữ Ý mập mạp đang xếp hàng. Sau lưng cô, Malcolm đã biến mất và đếm từng giờ để được hẹn hò với người đẹp Brazil.
***
Mười giờ hơn, Ana Paula đến bãi đón taxi bên ngoài sân bay như đã hẹn.
Malcolm ngồi trên chiếc ghế băng gần đó, tay mân mê cái điện thoại vệ tinh và ngó mấy gã tài xế taxi đang tranh cãi với vài người hành khách da trắng. Bụng anh cồn cào.
Ana Paula mặc một cái quần soóc màu hồng mỏng manh và một cái áo phông trắng cùng chiếc thắt lưng màu vàng. Mái tóc đen buông dài trên đôi vai tròn mịn màng của cô.
Malcolm ngắm cô say đắm. Có thể mình sẽ không có dịp trở lại đây, anh nghĩ.
- Ôi.
- Chào anh. - Cô trả lời.
- Thế Ana Paula xinh đẹp thích tiếng nào hơn, Tiếng Anh hay Bồ Đào Nha?
- Nói thực lòng á? Em thích tiếng Anh hơn. Anh biết đó, em không có điều kiện thực hành nhiều. Em theo học một lớp ban đêm nhưng bạn bè em ở sân bay lại không thường sử dụng tiếng Anh. Họ nghĩ cứ nói Mac Donald’s và Pizza Hoot tức là nói tiếng Anh rồi đó. Nhưng mấy cái đó đâu có tính.
- Ha! - Malcolm đứng dậy nhìn vào mắt cô. - Em nói đúng. - Anh cúi xuống, tóm lấy cái túi vải len kiểu nhà binh và cái ba-lô. - Chúng ta đi ăn thôi.
- Ăn Mac Donald’s hả? - Cô cười khúc khích.
- Feijoada.
- Sério?
- Sério. Có thể đây sẽ là bữa ăn cuối cùng ở Brazil của anh trong một thời gian.
- Thế ư?
- Nhưng anh vẫn ở đây tối nay.
Cô cười đáp lại. - Vậy thì bắt taxi nào. Chúng ta đến nhà hàng tại khách sạn Tropica gần bờ sông. Anh đến đó chưa?
- Chưa, nhưng ở đó có món feijoada không?
Cô lại cười khúc khích. - Vâng, chắc chắn có. Đó là một trong những nhà hàng sang trọng bậc nhất Manaus.
Malcolm nắm tay cô và lôi về phía chiếc taxi đang đậu sẵn. Vượt qua mặt một cặp đôi người Mỹ đứng tuổi hơn, anh chui tọt vào băng sau của chiếc taxi cùng với hành lý, rồi nhanh nhảu kéo Ana Paula ngồi lên lòng.
– Đến khách sạn Tropica. - Anh nói khi gã tài xế cho xe lăn bánh.
11 giờ 15, món feijoada được bưng ra, một món hầm truyền thống của Brazil bao gồm các loại đậu, rau củ, móng heo, lỗ tai heo và mũi heo. Đó là phần thực phẩm nhà hàng còn lại sau bữa trưa thịnh soạn và chỉ nấu theo yêu cầu của Malcolm khi có kèm theo lời hứa về món tiền boa hậu hĩnh.
Hằng giờ sau, cả hai trò chuyện về ước mơ được học đại học ở Mỹ của Ana Paula và cả bữa tiệc sinh nhật bất ngờ lần thứ mười tám của cô.
Khoảng 1 giờ rưỡi sáng, Malcolm kể cho cô nghe lý do vì sao anh phải gấp gáp trở về Virginia và cả những khó khăn đang chờ đợi anh trước mắt. Anh cũng kể về cuốn tiểu thuyết anh bắt đầu viết từ rất lâu, đã bao nhiêu năm chính anh cũng chẳng nhớ. Malcolm còn dự định trước sẽ ăn mừng như thế nào ngay trong đêm cuốn sách của anh được thời báo New York bình chọn là sách bán chạy nhất. Tất nhiên là sau khi nó được viết xong cái đã.
Có một điều anh không hé môi, đó là Ana Paula đã giúp gột rửa hình ảnh của Rain trong đầu Malcolm trước khi anh gặp lại cô lần nữa.
Trong khi đó, ngón tay trỏ, ngón giữa và ngón đeo nhẫn của Ana vẽ những con số tám bên dưới cánh tay của Malcolm lúc này đang gấp chiếc khăn trải bàn màu kem. Từng giây từng phút, Malcolm gắng xua đi nỗi đau mất cha mẹ ra khỏi tâm trí mình để tận hưởng cảm giác dễ chịu này thêm một chút.
Khoảng 2 giờ rưỡi sáng, trong một quán bar đã vắng khách bên cạnh nhà hàng bốn sao đó, đôi trai gái đã uống cạn chai rượu vang thứ hai trong khi người dọn dẹp tỉ mẩn lau chùi sàn nhà quanh chỗ họ ngồi.
Ana Paula chồm người tới trước và thì thầm, môi cô dừng lại bên tai anh thêm một khoảnh khắc. Mùi cơ thể cô khiến anh say lòng – và cả cảm giác thân quen. Nhưng khi Malcolm nhìn vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp của cô, anh thấy hình ảnh của một người con gái khác.
- Anh không thể. - Câu trả lời khiến cả hai đều bất ngờ.
Và đúng 7 giờ sáng, dù đã từ chối lời mời gọi của người đẹp Brazil, Malcolm đáp chuyến bay 2122 với giọng nói của mẹ văng vẳng trong đầu và cảm giác tội lỗi tràn ngập lòng anh.