Từ lúc chập chững biết đi cho đến cái tuổi ba mươi bây giờ, và cho đến hết cuộc đời, Phảy không hề định nghĩa được khái niệm cha mẹ. Hắn ra đời như thế nào, lớn lên trong nách ai, hắn không biết và cũng không cần biết. Hắn chỉ biết hồi còn con nít, mỗi lần ngủ dậy, hắn khóc và liền được cắm vào miệng một hộp sữa bò tây. Hắn là con nuôi một tên quan năm Pháp ở Viêng Chăn.
Hắn được nuôi dưỡng và dạy dỗ trong nhà tên quan năm ấy. Từ nhỏ, dòng máu trong người hắn đã mang sẵn những giọt độc tố. Một hôm, hắn trốn nhà ra đi, túi nhét đầy giấy bạc. Một tháng sau, cảnh sát bắt được hắn đang hành hung một cô gái trên đường phô. Hắn được đưa đến tận nhà tên quan năm Pháp. Bô nuôi của hắn, một người tây cao lớn đến nỗi đứng trước con người ấy, hắn cứ nơm nớp như đứng dưới một ngọn núi sắp sụp đổ. Nhìn hắn qua cặp kính trắng ông ta mỉm cười, rồi ôm hắn vào lòng, trìu mến.
- Mày là chàng trai can đảm, khá lắm!
Hôm sau, hắn ngồi ăn tôm hùm ở một khách sạn Đài Loan, sau một chuyên đi đặc biệt bằng máy bay từ Viêng Chăn sang. Hắn bắt đầu vào học một trường đặc vụ. Người bố nuôi gửi tiền hàng tháng đều đặn qua ngân hàng cho hắn. Với số tiền lớn ấy, hắn lao vào cuộc ăn chơi trác táng, chìm trong những cơn say. Mỗi sáng, tỉnh dậy giữa đông rượu thịt bốc mùi tanh lợm, hắn đã nôn mửa. Cái tuổi mười tám với những suy nghĩ ô uế và đẫm máu mà cuộc sống đã sớm dạy cho hắn, với đôi cánh mũi luôn hít thở thức ăn, với bàn tay lúc nào cũng thủ ngang lưng, sẵn sàng rút dao găm, hắn lảo đảo bước vào cuộc đời, đầu óc trông rỗng, đôi mắt lờ đờ của một kẻ choáng say. Bẵng đi một thời gian, hắn không nhận được tiền của người bố nuôi nữa. Túi quần lép kẹp lạnh lẽo, cơn thèm rượu cồn lên dày vò, hắn giắt con dao găm vào, chuẩn bị kiếm sống bằng con dao ấy. Nhưng hắn liền được gọi đến cơ quan chỉ huy. Một người mũi lõ, da đỏ như da gà chọi, mắt xanh ẩn dưới đôi lông mày rậm và dài, chìa bàn tay lông lá cho Phảy:
- Xin hân hạnh! Từ nay trở đi, anh thuộc quyền chỉ huy của chúng tôi. Bố nuôi của anh đã về nước, người Mỹ đã đến thay thế.
Phảy lại cầm trong tay những đồng đô la mới.
Thế rồi, ma dẫn lối, quỉ đưa đường, một tên Mỹ đã lao vào cuộc đời riêng tư của hắn như một mũi dao treo trước mặt hắn. Tình nhân của hắn, một cô gái gốc Nhật Bản, con một chủ tiệm rượu, có đôi mắt đen mơ màng đã trở mặt với hắn, đi theo tên lính Mỹ. Tên lính Mỹ nhiều đô la hơn hắn. Lòng ghen của một kẻ có trái tim điên rồ làm hắn không biết tỉnh táo nữa. Hắn mua hai chai uýt - ky uống cùng một lúc, tra đạn vào băng, lên cò rồi mò đi trong một đêm không trăng. Nhảy qua tường doanh trại lính Mỹ, hắn mò vào phòng tình địch, bóp cò. Sau vụ án mạng nghiêm trọng ấy, hắn liền bị đưa về Viêng Chăn. Trên thang máy bay bước xuống, một người lùn béo chìa tay ra đón hắn.
- Ông bị tử hình!
- Xì - Phảy quắc mắt, nhổ nước bọt - Tưởng tao sợ chết lắm đấy!
Người lùn tịt nhăn răng ra cười, nhìn hắn với còn mắt ti hí bị chèn tịt trong hai mí mắt béo húp hài lòng. Đó là tướng phỉ Vàng Pao, quan thầy mới của Phảy.
Phảy nhận quân hàm thiếu uý - điều hắn không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại có sự tính toán kỹ lưỡng của quan thầy và liền được điều đi làm một nhiệm vụ đặc biệt.
Hắn chỉ huy một đại đội thổ phỉ phá hoại biên giới Việt - Lào phía bắc trong những năm 1958 - 1959. Đại đội của hắn nhiều lần xoá phiên hiệu bởi những trận bao vây của Bộ đội và Công an biên phòng Việt Nam. Nhưng hắn may mắn chưa có lần nào bị thương. Sau những trận suýt chết ấy, hắn trở về trong tiếng hô chào đón, tâng bốc của đồng bọn và những lời khen của quan thầy. Hắn sống những ngày hạnh phúc trong những nhà thổ và trong tiệm ăn. Khi túi tiền cạn, hắn đến gặp Vàng Pao và lại được giao một đại đội khác, rồi luồn lên biên giới Việt - Lào với ước mơ trở lại Viêng Chăn đế cầm trong tay túi tiền nặng chịch, quay cuồng trong những hộp đêm. Có lần, suốt mấy tháng liền đại đội của hắn không gặp một trận phản kích nào của Công an biên phòng Việt Nam, thành ra hắn phải nằm lì ở biên giới. Hắn đâm ra căm ghét đồng bọn, vì sự sống còn của lũ lính là nguyên nhân làm hắn phải sống những ngày đói rét giữa rừng...
Hắn cứ sống như thế gần mười năm nay và đã trở thành con chồn già trên những dãy rừng biên giối. Hắn dễ dàng tìm ra nơi có nước giữa những dãy núi đá vôi hoặc một cái hang trú chân tránh tuần mưa rét. Hắn có thể nhìn sắc lá cây rừng đê đoán độ cao, nhận ra vùng núi đang ơ tương đương với tọa độ nào trên bản đồ qua loại cây mọc nhiều ở vùng núi ấy. Nhưng có điều làm như vậy để làm gì thì hắn chưa bao giờ hiểu nổi. Hắn chỉ biết thi hành một nhiệm vụ nào đó để nhận món tiền thưởng đang chờ đợi, thế thôi.
Lần này, hắn ra đi cũng với nhiệm vụ tương tự những lần khác: phá hoại. Nhưng với linh tính, hắn cảm thấy chuyên đi này có cái gì khác hơn Địa bàn hắn đến là nơi những toán gián điệp sành sỏi, những toán thô phỉ quỷ quyệt đã từng bỏ mạng. Công an biên phòng vùng này đuổi sát gót từng tên, tóm gọn từng toán. Hắn từng nghe bọn xâm nhập vùng này sống sót kể lại sự tài tình của bọn công an biên phòng với nỗi khiếp đảm, khâm phục. Mỗi lần như thế, hắn cười khẩy, xua tay nhìn đồng bọn với vẻ khinh bỉ:
- Cứ như thằng Phảy này thì đừng hòng!
Cấp chỉ huy đã chọn hắn, giơ lên trước mặt con chó đói hai miếng thịt: năm vạn đồng đô la và cấp đại uý. Phảy choáng mắt khi nghe tên đại uý Mỹ có cái mũi dài đỏ chót như cục máu đang đông hứa hẹn, Món thưởng Phảy chưa bao giờ hình dung được! Những ngón tay quăn queo của hắn run lên trong bàn tay béo múp của tên đại uý Mỹ. Hắn lên đường với niềm say mê chưa từng có. Nhưng khi chiếc máy bay lên thẳng L19 đậu cánh xuống bãi bằng 2017, hắn bước xuống mảnh đất xa lạ với những dự cảm chẳng lành. Núi đá trập trùng, xô bồ và im lặng hăm doạ hắn, một giọt thuỷ ngân chạy lên chạy xuống trong sống lưng. Miền -biên giới Việt - Lào này hắn chưa hoạt động lần nào. Với thói quen đoán nhận sự quan trọng của nhiệm vụ qua số tiền thưởng, Phảy biết chuyên đi này không phải như những chuyến đi trước kia. Con đường 12A, con đường Hồ Chí Minh mà khi tướng Vàng Pao khi nhắc đến cái tên ấy cũng tái mặt đi. Bây giờ, Phảy phải cắt đứt nó. Hắn trấn tĩnh lại. Hắn sẽ cắt đứt được con đường ấy, ít nhất cũng trong mùa khô này, rồi trở về Viêng Chăn với chiến công mói. Hắn sẽ giẫm chân lên đầu bọn đồng cấp và làm cho các chỉ huy phải kiêng nể.
Bây giờ, trời đất không phù hộ hắn. Ngày hai bữa hắn ra bệ phóng tên lửa, bấm nút phát hoả. Nhưng cái mục tiêu hắn đã chọn trước chắc gì bây giờ còn nằm đó nữa. Số tên lửa dự trữ đã gần cạn mà trời thì vẫn không nắng lên để ống kính viễn vọng có thể giúp nó lập chiến công.
Nằm trên điểm cao gió đánh rét buốt, Phảy cảm thấy buồn mênh mông, và hắn bỗng nhớ một cái gì đó không rõ hình thù. Hắn không có cha mẹ để nhớ, không có quê hương để nhớ, chẳng có vợ con để thương. Nhưng nỗi nhớ vẫn chồm dậy. Hắn nhớ những thân hình con gái lạ lùng trong những hộp đêm.
Có lúc, Phảy cảm thấy thiếu một cái gì. Thiếu thuốc lá ư? Hắn đốt hai ba điếu xì - gà hên tục vẫn thấy thiếu một cái gì. Rượu à? Hắn nhỏm dậy rút một chai uýt - ky ngửa cổ tu hết một nửa. Hắn vẫn cảm thấy thiếu, cảm giác ấy như một con rắn độc cắn trong bụng, xoắn lấy người làm Phảy hung dữ hơn. Hắn đánh lũ lính không tiếc tay. Cái lũ lính của hắn sao mà đáng ghét đến thế, mắt đứa nào cũng nhìn hắn như nhìn con thú, miệng đứa nào cũng tham ăn tục uống. Đối với Xín, hắn càng ghét. Xín cứ gườm gườm nhìn hắn như mắt chó săn nhìn mồi, Phảy muốn nhảy lại dùng dao găm đâm thủng nó đi.
Hai tên trong nhóm Hin trở lại lấy lương thực. Qua lời hai tên này, Phảy biết nhóm ấy đang hoạt động an toàn. Hắn cười làm hàm răng vẩu nhăn ra như răng cải mả, khi trong đầu hắn rơi ra một mưu mô.
Hôm qua, hắn điện về xin cấp trên bổ sung thêm một số lính và vũ khí để thực hiện mưu mô mới đó. Ý kiến hắn được cấp trên chấp nhận. Và bây giờ, Phảy đang ngồi trong lều tăng giữa đám mi cắt dỏng tai nghe ngóng. Lòng hắn bỗng rộn lên niềm vui độc ác: Nếu kế hoạch của hắn thắng lợi, cái lon đại uý (và biết đâu các chỉ huy chẳng vung tay rộng lượng cho hắn thiếu tá!) với năm vạn đô la đã trăm phần chắc ăn. Hắn lim dim mắt: trước mắt hắn bước ra một thằng Phảy đóng hàm thiếu tá, bộ quân phục vải dạ Hồng Kông, đi giày da bóng nhoáng, túi đầy cồm cộm những tiền...
Cũng trong bức điện hôm qua, hắn còn gợi ý với cấp trên gửi cho hắn một ít "chất tươi". Nên bên cạnh niềm vui độc ác, bụng hắn còn rộn rạo nỗi phấn khích của kẻ thèm khát sắp được thoả mãn. Chính cái "món tươi" ấy đã làm Phảy cảm thấy thiếu và buồn. Chỉ mới nghĩ đến thôi, Phảy đã sướng run lên, hắn vo chặt chiếc chăn dạ y như đã vo vào trong lòng một ôm thịt nóng rực.
Hắn bỗng nhỏm dậy rú lên một tiếng man dại. Hắn lao ra khỏi lán chạy biến đi như một con hổ thấy hơi mồi.
Chiếc trực thăng hạ cánh xuống bãi đá bằng cách địa điểm toán biệt kích chừng năm trăm mét về phía Tây. Phảy chạy đến, mắt sáng lên mừng rỡ. Hắn nhìn chòng chọc vào cửa chiếc máy bay. Cửa mở, chiếc thang bật xuống. Những tên biệt kích mắt ngơ ngác, ba lô quần áo nai nịt, dè dặt bước xuống mảnh đất hoang vu, xa lạ. Phảy không thèm nhìn chúng. Mắt Phảy sục sạo phía trong khoang máy bay. Tim hắn nhảy lên, mắt hắn mờ đi thấy những khuôn mặt tròn, bự phấn, những chiếc áo hở ngực bằng lụa tím.
Tất cả lũ người ấy xuống hết, trên cửa máy bay mọc ra một cây thịt cao lênh khênh, mũi lõ khoằm khoặm, đỏ như một cái mỏ diều hâu nhúng máu. Hắn chậm rãi bước xuống cầu thang đến bên Phảy. Phảy hốt hoảng, tay buông chiếc áo tím, chân khuy xuống. Tên đại uý Mỹ này là cố vấn của chính phủ Vàng Pao, cấp trên của Phảy.
- Trời - Phảy kêu lên - ông cũng... Thật là hân hạnh cho tôi.
Tên đại uý Mỹ nhún vai, chìa bàn tay chết đuối trắng nhợt ra. Phảy vồ lấy, cúi người, lắc lắc.
- Tôi hiểu nỗi vất vả và sự hy sinh của các ông! - Tên đại uý Mỹ nói, giọng ốm ốm. Tôi có nhiệm vụ đến chia xẻ sự vất vả ấy!
Phảy vâng dạ liên hồi. Giờ đây đứng trước quan thầy, Phảy mất hết cái vẻ hung hãn khi dõi xử với lính. Hắn khúm núm, sợ hãi như con chó trung thành trước mặt chủ khắt khe. Hắn luôn mỉm cười làm hàm răng vẩu nhăn ra khó coi.
Tên đại uý Mỹ này chẳng phải đến để chia sẻ sự khổ sờ với Phảy. Hắn đến theo kế hoạch của quân đội Mỹ trên toàn bộ chiến trường Đông Dương. Toán biệt kích này có thể trở thành ố vi trùng trên cái mạch máu con đường 12A, làm tê liệt chiến trường của đối phương.
Trong thâm tâm, Phảy chẳng ưa gì sự có mặt của tên Mỹ này. Nó làm cản trở nhiều cái cho Phảy. Liếc nhìn mấy chiếc áo tím, Phảy nuốt nước bọt và thầm rủa tên Mỹ. Nếu không có tên khốn kiếp này, Phảy đã tự do biết mấy. Dù là đại uý Mỹ hay là cái gì đi nữa, Phảy cũng chẳng coi ra gì. Khùng lên, hắn có thể bắn chết chẳng chừa đại uý Mỹ đâu. Nhưng cái tay lông lá nhợt nhạt kia đang cầm chiếc lon đại uý của hắn, cùng những đồng đô la, mà Phảy lại cần những thứ đó.
Trở về địa điểm trong lùm mi cắt, Phảy quát bọn lính dọn cho tên Mỹ một chỗ nằm tươm tất. Mắt hắn không rời những chiếc áo tím.Lũ gái đĩ ẻo lả, cười đùa với bọn lính làm Phảy điên máu. "Chao ôi, nếu không có thằng chó Mỹ này!" Phảy chửi thầm. Hắn đưa mắt doạ bọn lính. Nhưng bọn lính phớt lò hắn, lại còn ngang nhiên vuốt tóc, sờ má bọn gái đĩ trước mặt Phảy.
Tên đại uý Mỹ đề nghị Phảy dẫn đi quan sát cao điểm. Phảy bực bội, nhưng phải chiều theo. Hắn bước ra khỏi lán, ngoảnh lại giơ nắm đấm doạ bọn lính và hất hàm về phía những chiếc áo tím.
Tên Mỹ dáng điệu lạ lẫm trước cảnh đất trồi ở đây. Hắn đứng ngẩn ra khi bắt gặp một khóm trúc vàng úa, cong xuống, trụi lá, chân cây như những chiếc cần câu tuyệt đẹp. Hắn im lặng nhìn xuống màn trắng khoả kín núi rừng bên dưới. Mặt hắn thoáng những nét sợ hãi. Rồi hắn đi chầm chậm, nhặt những viên đá đen đúa, cổ sơ, ngắm nghía.
- Đất nước này thật khó hiểu - hắn nhận xét khi quay về lán - Bao giờ người Mỹ thắng trận, tôi sẽ là nhà thám hiểm núi rừng nhiệt đới này! Hắn lim dim mắt mơ màng.
Hôm sau, tên đại uý Mỹ dắt lũ gái đĩ về Viêng Chăn. Chúng bước lên máy bay như một phái đoàn quân sự.
- Ông hãy thực hiện tốt kế hoạch ấy. Tháng sau, phi cơ Mỹ sẽ đến đây đón ông. Tôi hy vọng đến lúc ấy ông sẽ được gọi bằng cái tên mới. Tên Mỹ dừng một lát, trong mắt hắn phát ra màu sáng thâm hiểm pha chút châm biếm - "Thiếu tá Phảy"!
"Thiếu tá Phảy!" Phảy cảm thấy ngợp thở.
Chiếc trực thăng chở đến cho toán biệt kích những trang bị mới: Tên lửa rốc-két đủ dùng một tháng, một máy quan sát bằng tia hồng ngoại và rất nhiều lương thực thực phẩm. Phảy mồm nhai kẹo sôcôla, tay sờ dè dặt chiếc máy quan sát mới mẻ như sờ vào những đồng tiền vàng. Đúng là vàng vì nó sẽ giúp Phảy lập những chiến công mới. Mà có thành tích tất sẽ làm bàn tay cầm tiền của quan thầy nới rộng hơn. Ngay ngày hôm ấy, hắn bắt lũ lính đưa chiếc máy ra địa điểm quan sát. Phảy hét lên mừng rỡ khi con đường 12A hiện lên trong mắt hắn. Kế hoạch mà Phảy gợi ý và tên Mỹ đã thẩm tra lại cũng được triển khai ngay. Toán biệt kích vừa bổ sung do một tên thiếu uý chỉ huy nhận lệnh Phảy theo hang đá đến bản Sương.