Hoàng Đăng Khoa
Sinh năm: 1977
Quê quán: Xã Quảng Lộc, thị xã Ba Đồn, tỉnh Quảng Bình
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Hiện công tác tại Tạp chí Văn nghệ quân đội.
BÓNG QUÊ
chị lành như thể bát nước mưa em hứng đầu mùa
dịu dàng như thể điệu rơi của hoa cau trước ngõ
hồn nhiên như thể sự lớn lên của ngọn rau cọng cỏ
giàu đức hy sinh như thể đất trong vườn
nhân từ như thể chái bếp cây rơm
mộng mơ như thể hoa khế rắc tím sân nhà nhỏ
em đi xa ký ức giàu có
hương quê nưng nức nồi nước xông chị nấu bảy thứ
lá cây
và cả dáng quê nghiêng chao sóng nước trời mây
dáng chị gập người bên chậu quần áo ven bờ sông
ngày nắng
quê mình nghèo lặng thầm như thể luống khoai vạt sắn
chuông nhà thờ dài như thể niềm mơ
em sẽ không viết nổi một câu thơ
nếu bóng chị bóng quê không hắt xuống đời em
năm tháng
ĐỐI DIỆN
Giấu cô đơn vào đêm
ngẫm mình hạt cát
rớt xuống sông không hằn nổi vòng loang
giấu thất vọng vào đêm
ngẫm thơ mình bông trắng
rớt sân nhà không dậy nổi tiếng vang
giấu rỗng rượi vào đâu
khi đời mình rồi mây khói
chưa kịp rớt
đã
tan.
VỠ LẼ
về đâu nước mắt ngược đêm thâu
khi Nhật Lệ chỉ là phần nước-mắt-ngày dễ dãi
cứ tưởng biển là cái gì vĩ đại
hóa ra chẳng khác lắm con người
cũng ngày xống áo hát cười
đêm thoát y nát nhàu thườn thượt thở
một bờ nông nổi nông sâu bồi lở
một bờ riêng mình mình với mênh mông
bình yên đến xanh trong
đa mang đến trán chau tóc phờ
cứ tưởng con người chẳng có gì vĩ đại
hóa ra như biển rộng dài sâu thẳm vị tha.