Lý Hữu Lương
Sinh ngày: 21-6-1988
Quê quán: Yên Bái
Dân tộc Dao
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Hiện công tác tại: Tạp chí Văn nghệ quân đội.
LAM CHƯỚNG
Người bạn của tôi ơi
Anh có đi qua những triền núi
Gặp ai thì hỏi người đó
Có thấy bản Dao của tôi không?
Có thấy người em trai nhỏ
Mang chiều về lúc lắc mõ trâu
Anh có gặp bà mẹ người Mán
Hơ bàn tay đầy tuổi góc chái sàn
Anh có gặp nụ cười môi nẻ
Những da ngăm gọi mùi lam lũ
Vỗ vai hỏi tên nhau bát rượu đầy
Thương dạ thưa ngọng nhịu tiếng cười
Anh sẽ hỏi họ những mái lá vàng
Vạn thước đất dưới chân bươn bải
Vạn mảnh nương mà đói cạn mùa trăng
Nước mắt rơi đầy ngày thiên di truyền thuyết
Anh sẽ thấy hồn về bằng trống thanh la
Tiếng chuông nghẹn tay thầy tào áo đỏ
Có tiếng chân ba mươi sáu vạn binh mã
Tổ tiên về chứng giám lễ đặt tên...
Anh hãy nghe máng nước đổ bên hiên
Sớm mai em gái gọi đi hái bông đỏ
Đem về khâu thành bông nhỏ khăn tay
Đội trăm năm lam chướng cõi này...
NGƯỜI DAO
Người Dao mình
Ăn xôi ngũ sắc
Cúng gia tiên bằng lợn bằng gà
Trai lớn thì cấp sắc
Cho bảng văn dài mấy nét thêu áo người
Sống thẳng ngay như lòng vỏ dao tay
Ăn trăm năm bồ hóng trên vách
Người Dao mình
Không biết giận cái nhỏ
Không tham nghĩ cái lớn
Thương sức mình núi chật
Mà nghĩa tình thuỷ chung
Người Dao mình
Bằng đầu gối bò trên đá
Bằng cái đầu đi trên núi
Người Dao không biết đường
Mài cho sắc rựa rìu mở lối
Mấy trăm năm
Người Dao mình
Những hồn đựng quả bầu khô trên vai
Lầm lũi dáng người
Trôi trôi như lá vàng mái nóc…
Tôi viết cho dân tộc tôi
Cho những phận người cỏ dại
Cho những “kìm miền”6
Chao cõi ngày buồn như mặt đá
Ngủ trăm năm trên núi không người
Tôi tìm một dấu chân
Tôi thấy một vòng hoa
Tôi tìm một dấu chân
Tôi thấy một thiên di
Đêm hiền từ như dòng nước mắt?
Tóc xanh vàng bằng mái cọ
Lễ cấp sắc cứ gọi đêm sâu
Tổ tiên ở đâu? Đêm đầu núi
Thở để mây trôi
Cười để buồn đi hết
Tên ta trong bụi lau
Hồn ta nơi vạt nứa
Cố hương chỗ ta nằm
Dân tộc tôi đi
Trên những con đường rừng
Có màu lá
Màu mây
Màu nước mắt
Và máu
Tôi viết cho dân tộc tôi
Không ngợi ca những dáng váy
Tôi thương những lưng cong
Người luồn rừng đều cong cong
Tôi viết cho dân tộc tôi
Con cháu Bàn Hồ7, dao quắm và đùm muối
Giắt trên mái lá
Đã vàng bao truyền thuyết
Thần linh ngụ trong tim và đôi chân
Thần linh đi bốn phương tám đất
Trong bao hồn bơ vơ...
Tôi viết cho dân tộc tôi
Những người nhóm lửa ngoài kia
Còn bao mắt sáng trên làn da sạm
Trong những hồn bơ vơ...
6. Tự gọi của người Dao quần chẹt.
7. Bàn Hồ: Người dân tộc Dao gọi Bác Hồ.
TIẾNG NÓI DÂN TỘC TÔI
Dân tộc tôi
Tiếng nói nước chảy mái cọ
Nhận nhau khuôn mặt
Bằng biểu cảm ngôn từ ngữ điệu
Dân tộc tôi
Người khôn rảnh lời
Dẫu có khổ thì thịt da đen cháy
Bằng tiếng nói
Giữ hồn cốt tổ tông mình
Cha mẹ nuôi con mọc răng
Ru bằng páo dung
Truyền cho con tiếng nói
Bằng cột, vì kèo dựng lên mái
Bằng tiếng dân tộc mình
Đi trăm phương còn giữ gốc
Tiếng nói dân tộc mình
Những lớp
Những hoa
Nở dầy
Miếng trầm trong thân dó!
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ CÕNG TRĂNG ĐỈNH CÔ-SAN
Lưng cong
cong lưỡi liềm
môi cong
cong lưỡi liềm
những người đàn bà quấn chân xà cạp
cõng trăng lên đỉnh trời
Trăng đựng trong ống bương
trăng nằm nghiêng lưng váy áo
trăng vỡ òa mồ hôi
giọt sóng sánh…
bồng bềnh…
bung biêng…
chao nghiêng tóc gió
Loài thú động tình, mắt sáng lân tinh
liếm từng giọt trời rơi vãi
mùa nhọc nhằn lùi sâu
thăm thẳm…
Người đàn bà xà cạp quấn chân
ụp cả vầng trăng vào lu nước
trăng lăn tăn
cười
sau đôi mắt
những người đàn bà
đang duỗi dài chân trước cửa...
… gà rừng gáy sâu thăm thẳm
trăng hạn đói rang sấp ngửa nền trời.