PERCY
QUÊN CÁI MÀN KHÓI MÙI GÀ BỌC BỘT ĐI. Percy muốn Leo phát minh ra một cái mũ chống-mơ.
Đêm đó cậu có những cơn ác mộng thật kinh khủng. Đầu tiên cậu mơ thấy mình trở lại Alaska trong cuộc tìm kiếm con đại bàng của quân đoàn. Cậu đang đi dọc một con đường núi, nhưng khi cậu bước ra ngoài lề đường thì bị hút vào một vũng lầy mà theo cách Hazel gọi là hố bùn. Cậu thấy mình sặc sụa trong bùn, không thể cựa quậy nổi, chẳng nhìn hoặc thở được nữa. Lần đầu tiên trong đời cậu hiểu chết chìm ra sao.
Đó chỉ là một giấc mơ, cậu tự nhủ. Mình sẽ tỉnh dậy.
Nhưng như vậy không làm nó bớt đáng sợ chút nào.
Percy chưa bao giờ sợ nước. Nước là thành tố của cha cậu. Nhưng từ khi trải qua kinh nghiệm dưới hố bùn, cậu trở nên sợ bị nghẹt thở. Cậu không bao giờ thú nhận điều này với bất cứ ai nhưng nó khiến cậu căng thẳng mỗi khi ở trong nước. Cậu biết thế thật ngốc nghếch. Cậu không chết đuối được. Nhưng cậu rằng nếu không kiểm soát được nỗi sợ hãi thì nó sẽ quay sang kiểm soát cậu.
Cậu nghĩ về Thalia, người rất sợ độ cao dù là con gái của vị thần cai quản bầu trời. Trong khi em trai cô, Jason, có thể bay bằng cách triệu hồi gió. Thalia không làm được, có lẽ bởi cô quá sợ không dám thử. Nếu Percy bắt đầu tin mình có thể chết đuối…
Hố bùn lại ép chặt ngực cậu. Phổi cậu muốn vỡ tung.
Đừng hoảng sợ, cậu nói với mình. Không thật đâu mà.
Chỉ khi cậu không thể nín thở lâu thêm nữa, giấc mơ mới thay đổi.
Cậu đứng ở một nơi rộng lớn và mờ tối như một bãi đỗ xe ngầm. Các dãy cột đá chạy theo mọi hướng, nâng đỡ trần nhà cao chừng hai mươi bộ phía trên. Những lò sưởi than đứng hắt một quầng sáng đỏ mờ ảo lên sàn nhà.
Percy không nhìn được xa trong bóng tối nhưng lủng lẳng trên trần nhà là một hệ thống ròng rọc, những túi cát và những hàng đèn sân khấu còn tối om. Chất đống quanh phòng, những thùng gỗ dán nhãn: ĐẠO CỤ, VŨ KHÍ và PHỤC TRANG. Một cái ghi: DÀN PHÓNG TÊN LỬA ĐA NĂNG.
Percy nghe thấy tiếng máy kêu cọt kẹt trong bóng tối, tiếng bánh răng khổng lồ đang quay và tiếng nước chảy dồn dập trong đường ống.
Rồi cậu thấy tên khổng lồ… hay ít ra Percy đoán gã là một tên khổng lồ.
Gã cao khoảng mười hai bộ - một chiều cao đáng kể so với một Cyclop, nhưng chỉ cao bằng một nửa những khổng lồ khác mà Percy từng chiến đấu. Trông gã cũng giống người hơn một tên khổng lồ điển hình vì không có chân rồng giống những mấy tên họ hàng to lớn hơn của mình. Tuy vậy, mái tóc dài màu tím của gã tết thành những lọn dài hình đuôi ngựa, xen lẫn các đồng xu vàng và bạc gây ấn tượng ngay với Percy về một kiểu tóc rất khổng lồ. Gã đeo sau lưng một cây giáo dài quãng mười bộ - một thứ vũ khí khổng lồ.
Gã mặc áo cao cổ màu đen rộng nhất mà Percy từng thấy, quần đen cùng đôi giày da đen với mũi giày quá dài và cong, chả khác nào giày của lũ hề. Gã đi đi lại lại trước một sân khấu cao, kiểm tra cái thạp bằng đồng to bằng người Percy.
"Không, không, không," tên khổng lồ tự lẩm bẩm. "Điểm nhấn thế nào? Giá trị ra sao?" Gã hét vào bóng tối, "Otis!"
Percy nghe thấy có gì đó lê bước đằng xa. Một gã khổng lồ khác bước ra khỏi bóng tối. Hắn cũng mặc một bộ đồ đen y chang, thậm chí cũng đi cả đôi giày mũi cong y xì vậy. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai gã là tóc tên thứ hai hình như màu xanh chứ không phải tím.
Tên khổng lồ thứ nhất bực tức. "Otis, sao ngày nào mày cũng làm thế hả? Tao đã bảo mày là tao sẽ mặc áo cao cổ màu đen hôm nay cơ mà. Mày mặc gì cũng được trừ áo cao cổ đen ra!"
Otis chớp mắt như mới choàng tỉnh. "Tao tưởng hôm nay mày mặc toga vàng."
"Đó là hôm qua! Khi mày cũng mặc áo toga vàng!"
"Ối chao. Đúng vậy. Xin lỗi nhé, Ephie."
Gã anh vẫn hằm hè. Bọn chúng chắc hẳn là cặp song sinh vì hai khuôn mặt xấu hệt nhau.
"Và đừng gọi tao là Ephie nữa," Ephie vẫn bực bội. "Gọi tao là Ephialtes. Đó là tên tao. Hoặc mày kêu tên nghệ danh của tao: F BỰ!"
Otis nhăn mặt. "Tao không chắc lắm về cái nghệ danh đó."
"Tào lao! Nghe nó hay mà. Bây giờ, đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Ổn thỏa cả." Otis nghe giọng không mấy nhiệt tình lắm. "Hổ ăn thịt người, các lưỡi cưa xoay tròn… Nhưng tao vẫn thấy nên có vài vũ công ba lê thì hay hơn."
"Không vũ công đâu!" Ephialtes ngắt lời. "Và cái này." Gã vẫy tay chỉ cái thạp đồng vẻ gớm ghiếc. "Để làm gì? Chả thú vị gì."
"Nhưng đó là toàn bộ mục đích của buổi diễn. Nó sẽ chết trừ khi mấy đứa kia đến cứu nó. Và nếu chúng đến đúng kế hoạch -"
"Chà, chúng sẽ đến đúng thôi!" Ephialtes cắt ngang. "Ngày đầu tiên Tháng Bảy, ngày Kalends của tháng bảy, tháng thiêng của Juno. Đó là khi Mẹ muốn tiêu diệt lũ á thần ngu ngốc kia và dí vào mặt Juno. Thêm nữa, tao không trả tiền ngoài giờ cho lũ ma giác đấu đâu!"
"Ừm, thì, chúng cũng chết cả rồi mà," Otis nói, "và chúng ta bắt đầu tàn phá Rome. Như ý Mẹ muốn. Nó sẽ hoàn hảo. Đám đông sẽ thích lắm. Bọn ma La Mã thích trò này lắm."
Ephialtes nom không hề bị thuyết phục tẹo nào. "Nhưng cái thạp chỉ đứng ì ra đó. Chúng ta không thể tạm treo nó lên trên một ngọn lửa hay làm tan chảy nó trong một bồn à?"
"Chúng ta cần thằng bé sống thêm mấy ngày nữa," Otis nhắc gã anh. "Nếu không, bảy đứa kia sẽ không mắc bẫy và vội vàng đến cứu nó đâu."
"Hừm. Tao đoán thế. Tao vẫn thích có thêm ít tiếng la hét. Chết chậm thế này chán òm. À, này, thế người bạn tài năng của chúng ta đâu rồi? Bà ta đã sẵn sàng đón khách chưa?"
Otis nhăn như uống phải dấm. "Tao thực sự không thích nói chuyện với bà ta. Bà ta làm tao căng thẳng."
"Nhưng bà ta đã sẵn sàng chưa?"
"Rồi," Otis trả lời miễn cưỡng. "Bà ta đã sẵn sàng từ mấy thế kỷ rồi. Chả ai chuyển được bức tượng đó đâu."
"Tuyệt vời." Ephialtes xoa xoa tay chờ đợi. "Đây là cơ hội lớn của chúng ta, em trai ạ."
"Lần trước mày cũng bảo thế về trò mạo hiểm cuối cùng của bọn mình," Otis lầm bầm. "Tao phải treo người trong tảng băng kẹt trên sông Lethe tận sáu tháng, mà chẳng có bất kỳ phương tiện truyền thông nào thèm đếm xỉa."
"Lần này khác mà!" Ephialtes nhất quyết. "Chúng ta sẽ đặt tiêu chuẩn mới cho giải trí. Nếu Mẹ vui lòng, chúng ta sẽ tự viết nên tấm vé đến với danh vọng và giàu sang!"
"Nếu mày cho là vậy," Otis thở dài. "Song tao vẫn nghĩ các vũ công ba lê vận trang phục Hồ Thiên Nga trông sẽ cực kỳ đáng yêu -"
"Không ba lê gì sất!"
"Xin lỗi."
"Đi nào," Ephialtes giục. "Cùng đi kiểm tra lũ hổ thôi. Tao muốn biết chắc rằng chúng đang đói!"
Hai gã khổng lồ khệnh khạng lui vào bóng tối và Percy quay về phía chiếc thạp.
Mình cần nhìn vào bên trong, cậu nghĩ.
Cậu tập trung giấc mơ tiến về phía trước, ngay trên bề mặt chiếc thạp. Rồi cậu chui vào trong.
Không khí trong thạp có mùi hôi lưu cữu cùng mùi kim loại gỉ sét. Nguồn sáng duy nhất là thứ ánh sáng tím mờ hắt ra từ một thánh kiếm đen, lưỡi kiếm bằng sắt Stygian dựa vào một bên thành thạp. Một cậu trai vẻ nản chí trong chiếc quần bò rách, áo sơ mi đen với một chiếc áo khoác phi công cũ đang co ro bên cạnh. Một chiếc nhẫn bạc mặt đầu lâu lấp lánh trên tay phải cậu.
"Nico," Percy hối hả gọi. Nhưng con trai của thần Hades như không nghe thấy gì.
Cái thạp bị hàn kín hoàn toàn. Không khí đang trở nên độc hại. Mắt Nico nhắm nghiền, hơi thở nhẹ dần. Cậu ta có vẻ như đang thiền. Mặt cậu ta tái nhợt và gầy sắt lại hơn Percy hằng nhớ.
Dường như Nico đã dùng kiếm vạch ba vạch lên bên trong thành cái thạp – phải chăng cậu ta đã bị cầm tù ba ngày nay?
Cậu ta không thể sống lâu đến thế mà không bị nghẹt thở được. Ngay cả trong mơ Percy cũng bắt đầu thấy hoảng sợ, và phải đánh vật mới có đủ dưỡng khí.
Rồi cậu để ý thấy có cái gì đó giữa hai chân Nico. Đó là một bộ sưu tập nhỏ những vật lấp lánh không lớn hơn những chiếc răng sữa của em bé.
Hạt, Percy chợt nhận ra. Hạt lựu. Thì ra đã có ba hạt ăn xong và được nhổ ra. Năm hạt vẫn được bọc trong lớp thịt quả đỏ thẫm.
"Nico," Percy hỏi, "Chỗ này là chỗ nào? Bọn anh sẽ cứu cậu…"
Hình ảnh tan biến và giọng một cô gái thì thầm: "Percy."
Đầu tiên Percy cứ nghĩ cậu vẫn đang mơ ngủ. Khi bị mất trí nhớ, cậu đã dành hàng tuần mơ về Annabeth, người duy nhất của quá khứ mà cậu còn nhớ được. Khi cậu mở mắt ra, và nhìn rõ hơn, cậu nhận ra cô thực sự ở đó.
Cô đang đứng cạnh giường, mỉm cười cúi nhìn cậu.
Mái tóc vàng của cô xõa ngang vai. Đôi mắt xám màu giông tố sáng lên vì vui. Cậu nhớ ngày đầu tiên ở Trại Con Lai, năm năm trước khi cậu tỉnh dậy trong ngơ ngác thì đã thấy Annabeth đứng cạnh. Cô còn phê bình, Cậu chảy nước dãi khi ngủ đấy.
Cô ấy tình cảm kiểu đó.
"Chuyện – chuyện gì đang xảy ra thế?" cậu lắp bắp. "Chúng ta đến nơi chưa?"
"Chưa," cô trả lời, hạ giọng. "Giờ mới là nửa đêm mà."
"Ý cậu là…" tim Percy bắt đầu đập nhanh. Cậu nhận ra mình mặc đồ ngủ và đang nằm trên giường. Có lẽ cậu đã nhỏ dãi hay ít ra đã gây những tiếng động kỳ quặc trong mơ. Không nghi ngờ gì nữa cậu ở trong tình huống nghiêm trọng với mái tóc rối bù và hơi thở không thơm tho cho lắm. "Cậu lẻn vào buồng của mình sao?"
Annabeth tròn mắt. "Percy, hai tháng nữa là cậu mười bảy tuổi đấy. Cậu không thể thực tâm lo lắng là sẽ gặp rắc rối với Huấn Luyện Viên Hedge chứ."
"Thì cậu thấy cây gậy bóng chày của thầy chưa?"
"Ngoài ra, Óc Tảo Biển à, mình nghĩ chúng ta có thể đi dạo một chút. Chúng ta chẳng có thời gian ở riêng bên nhau. Mình muốn cậu xem cái này - nơi yêu thích của mình trên con tàu."
Mạch của Percy vẫn đang chạy quá nhanh nhưng không phải vì lo gặp rắc rối. "Mình có thể, cậu biết không, đánh răng trước đã?"
"Cậu nên làm thế," Annabeth nhất trí. "Bởi vì mình sẽ không hôn cậu trước khi cậu đánh răng. Và chải đầu luôn thể đi."
Đối với một chiến thuyền có ba tầng chèo, con tàu thật khổng lồ nhưng Percy vẫn thấy rất ấm áp - như tòa kí túc xá của cậu ở Học viện Yancy hay bất kì trường nội trú nào nơi cậu từng bị đuổi. Annabeth và cậu rón rén xuống tầng thứ hai, nơi Percy chưa từng khám phá tí nào ngoại trừ bệnh xá.
Cô dẫn cậu qua phòng động cơ y hệt một phòng tập cơ khí hóa lộn xộn với đám đường ống rồi pit tông rồi lại các ống dẫn nhô ra từ một khối cầu bằng đồng ở trung tâm. Những sợi cáp hệt những sợi mì kim loại khổng lồ bò lổm ngổm khắp sàn tàu và chạy tỏa lên các bức tường.
"Làm sao mà thứ này thậm chí chạy được chứ?" Percy hỏi.
"Mình chịu," Annabeth thành thật đáp. "Và ngoài Leo, mình là người duy nhất có thể vận hành nó."
"Yên tâm quá."
"Sẽ ổn thôi. Nó chỉ suýt nổ có một lần."
"Hi vọng là cậu đang đùa."
Cô mỉm cười. "Đi nào."
Họ đi qua phòng chứa đồ và phòng vũ khí. Tới đuôi tàu, họ đến một cửa gỗ hai cánh dẫn tới một chuồng ngựa rộng lớn. Căn phòng thơm sực mùi cỏ tươi và chăn len. Dọc theo mạn tường bên trái là ba chuồng ngựa trống không, y hệt cái chuồng họ thường dùng cho Pegasus hồi còn ở trại. Mạn tường bên phải có hai cái lồng chứa đủ lớn cho hết thảy đám thú bự của sở thú.
Một tấm kính hai mươi bộ vuông trong suốt được gắn giữa sàn. Tít xa dưới kia, cảnh đêm lướt qua nhanh chóng - bao dặm làng quê tối om om chia cắt bởi hệ thống đường cao tốc được chiếu sáng trông như những sợi tơ mảnh mai của một tấm mạng nhện.
"Một chiến thuyền có đáy bằng kính ư?"
Annabeth tóm lấy một tấm chăn từ cửa chuồng gần nhất và trải nó lên mặt kính. "Ngồi với mình nhé."
Họ thoải mái ngồi trên tấm chăn như thể đang đi dã ngoại và ngắm nhìn thế giới trôi vùn vụt bên dưới.
"Leo làm chuồng để lũ pegasus có thể đến và đi dễ dàng đấy," Annabeth giải thích. "Có điều cậu ấy không nhận thấy rằng pegasus thích tự do lang thang hơn nên mấy cái chuồng lúc nào cũng trống trơn."
Percy tự hỏi không biết Blackjack đâu – có lẽ nó lang thang bay lượn đâu đó trên trời, hi vọng nó theo kịp tiếng độ của họ. Đầu Percy vẫn giật giật từ khi bị Blackjack nện một vó, nhưng cậu không hề giận gì nó.
"Cậu có ý gì, đến và đi dễ dàng ấy hả?" Percy đột nhiên thắc mắc. "Hình như là mấy con pegasus phải xuống hai cái cầu thang đấy?"
Annabeth gõ ngón tay lên mặt kính. "Đây làkhoang cửa ra vào, giống như trên máy bay ném bom ấy mà."
Percy thốt lên. "Cậu muốn nói là chúng mình đang ngồi trên cửa à? Nếu nó bung ra thì sao?"
"Thì chúng mình sẽ rơi xuống mà chết. Nhưng chúng sẽ không mở ra đâu. Gần như chắc chắn đấy."
"Tuyệt gớm nhỉ."
Annabeth cười vang. "Cậu biết vì sao mình thích nơi này không? Không chỉ vì phong cảnh đâu. Chỗ này có khiến cậu nhớ đến điều gì không?"
Percy nhìn quanh: chuồng với lồng, đèn bằng đồng Celestial treo trên xà, mùi cỏ khô và dĩ nhiên là Annabeth đang ngồi kế bên, gương mặt cô ma mị và xinh đẹp trong ánh sáng dịu dàng màu hổ phách.
"Cái xe tải của sở thú," Percy quả quyết. "Cái xe mà chúng ta đã lái tới Las Vegas."
Nụ cười của cô chứng tỏ rằng cậu đã trả lời đúng.
"Đã lâu lắm rồi," Percy nói. "Bọn mình chẳng khỏe mạnh gì, chật vật băng qua cả đất nước này để tìm tia chớp ngớ ngẩn ấy, kẹt trong một chiếc xe tải cùng một đám động vật bị ngược đãi. Sao cậu lại quyến luyến nó đến thế?"
"Óc Tảo Biển à, bởi vì đó là lần đầu tiên chúng ta thực sự nói chuyện với nhau, cậu với mình. Mình kể với cậu về gia đình và…" Cô cởi chiếc vòng đeo cổ của trại ra, cái vòng có lồng chiếc nhẫn đại học của cha cô cùng những hạt cườm nhiều màu bằng đất sét đại diện cho mỗi năm cô sống ở Trại Con Lai. Giờ đây chiếc vòng dây da còn lồng thêm một thứ nữa. Đó là mặt dây chuyền san hô đỏ thắm mà Percy đã tặng cô khi họ mới hẹn hò. Cậu đã mang nó về từ cung điện của cha mình dưới đáy biển.
"Và," Annabeth nói tiếp, "nó nhắc mình nhớ là chúng ta đã biết nhau bao lâu. Hồi đó chúng mình mới mười hai, Percy ạ. Cậu tin được không?"
"Không," cậu thú thực. "Thế… cậu biết cậu thích mình từ lúc đó à?"
Cô cười mỉm. "Đầu tiên mình ghét cậu đấy. Cậu khiến mình bực mình vô cùng. Rồi mình đã khoan dung với cậu mấy năm liền. Rồi -"
"Ồ, được rồi."
Cô nghiêng người và hôn cậu: một nụ hôn đúng nghĩa mà không bị ai nhìn thấy cả - không có người La Mã, không có thần rừng bảo hộ la hét.
Cô lui lại. "Mình nhớ cậu quá, Percy."
Percy cũng muốn nói vậy với cô nhưng có vẻ như câu bình luận ấy quá vụn vặt. Khi ở bên người La Mã, cậu sống được hầu như là nhờ nghĩ về Annabeth. Mình nhớ cậu không thể tả xiết.
Cậu nhớ lại đầu đêm khi Piper buộc các Eidolon rời khỏi tâm trí mình. Percy không hề nhận thấy sự hiện diện của bọn chúng cho tới lúc cô sử dụng lời nói mê hoặc của mình. Sau khi các Eidolon đã ra đi, cậu cảm thấy như một chiếc đinh nóng bỏng được rút ra khỏi trán mình. Cậu không nhận ra mình đau đến mức nào cho tới khi ám hồn bỏ đi. Sau đó tâm trí cậu trở nên rõ ràng hơn. Linh hồn cậu đã thoải mái trở lại trong thể xác.
Ngồi đây với Annabeth cũng khiến cậu thấy như vậy. Vài tháng trước có thể coi là những giấc mơ lạ lùng của cậu. Sự kiện ở Trại Jupiter có vẻ mơ hồ và không thực y như trận giao chiến với Jason khi cả hai bọn họ đều bị kiểm soát bởi các Eidolon.
Thế nhưng cậu vẫn không ân hận về khoảng thời gian ở Trại Jupiter. Nó đã khiến cậu mở mắt ra nhiều điều.
"Annabeth này," cậu ngập ngừng lựa lời, "ở Rome Mới các á thần có thể sống yên ổn suốt đời."
Nét mặt cô trở nên thận trọng. "Reyna đã giải thích cho mình nghe rồi. Nhưng Percy à, cậu thuộc về Trại Con Lai. Cuộc sống kia -"
"Mình biết mà," Percy đáp. "Nhưng lúc ở đó, mình thấy rất nhiều á thần sống yên ổn mà không phải sợ hãi điều gì: lũ trẻ đi học đại học, các cặp đôi kết hôn và gây dựng tổ ấm. Nhưng Trại Con Lai không như thế. Mình cứ nghĩ mãi về cậu với mình… và một ngày nào đó khi cuộc chiến này với lũ khổng lồ này kết thúc thì…"
Khó nói vì họ ở trong ánh đèn vàng nhưng cậu nghĩ là Annabeth đang đỏ mặt. Cô « Ồ » lên một tiếng rồi im bặt.
Percy e rằng mình đã nói nhiều. Có lẽ cậu đã làm cô khiếp vía với giấc mơ lớn về tương lai. Cô luôn là người lên kế hoạch. Percy lặng lẽ tự nguyền rủa.
Từ khi biết Annabeth, cậu luôn thấy mình hiểu cô quá ít. Ngay cả sau khi đã hẹn hò được vài tháng, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn có cảm giác mới mẻ và tế nhị, như một bức tượng thủy tinh vậy. Cậu rất sợ sẽ làm gì sai trái và làm vỡ nó tan.
"Mình xin lỗi," cậu lắp bắp. "Mình chỉ… mình phải nghĩ vậy để tiếp tục… Để cho chính mình chút hi vọng. Quên điều mình nói đi -"
"Không!" cô bảo. "Không đâu, Percy à. Thần thánh ơi, thật ngọt ngào. Chỉ là… chúng ta có lẽ đã đốt mất chiếc cầu ấy rồi. Nếu chúng ta không thể sửa sai mọi thứ với người La Mã - thì, hai bên á thần vĩnh viễn không hòa hợp. Đó là lí do vì sao các vị thần tách riêng hai nhóm chúng ta. Mình không biết liệu chúng ta có bao giờ thuộc về nơi đó không."
Percy không muốn tranh luận nhưng cậu không thể buông trôi hi vọng. Cảm giác rất quan trọng - không chỉ đối với Annabeth và cậu mà tất cả các á thần khác. Phải có thể thuộc về hai thế giới cùng một lúc. Nói cho cùng, đó mới là á thần - không hẳn thuộc về trần gian hay là Đỉnh Olympus, nhưng cố gắng hòa thuận với cả hai khía cạnh bản chất của mình.
Không may, điều này làm cậu nghĩ tới các vị thần, về cuộc chiến tranh mà họ đang phải đối mặt và giấc mơ về cặp sinh đôi Ephialtes và Otis.
"Cậu đánh thức mình đúng lúc mình đang gặp ác mộng," Percy thú thật.
Và cậu kể cho Annabeth nghe về những điều đã mơ thấy.
Ngay cả phần rắc rối nhất cũng không khiến cô ngạc nhiên. Cô lắc đầu buồn bã khi cậu tả lại tình trạng Nico bị cầm tù trong chiếc thạp đồng. Một tia giận dữ lóe lên trong mắt cô khi cậu kể rằng hai gã khổng lồ đang lên kế hoạch tàn phá Rome thật hoành tráng, bao gồm cả những cái chết đau thương của họ ở tiết mục khai mạc.
"Nico chính là mồi nhử đấy," cô thầm thì. "Lực lượng của Gaea chắc đã tìm cách bắt được cậu ấy. Nhưng chúng ta không biết chính xác nơi chúng đang giữ cậu ấy."
"Đâu đó ngay ở Rome thôi," Percy đoán. "Đâu đó dưới lòng đất. Chúng nói có vẻ như Nico vẫn còn sống được thêm mấy ngày nữa, nhưng mình không hiểu sao mà cậu ấy sống được lâu thế mà không có oxy."
"Năm ngày nữa, theo như Nemesis nói," Annabeth nghiền ngẫm. "Ngày Kalends tháng bảy. Ít nhất thời hạn đó bây giờ có chút ý nghĩa đây."
"Kalends là gì cơ?"
Annabeth cười mỉm như thể cô rất hài lòng khi họ quay lại với mô típ cũ quen thuộc - Percy không biết gì và chính cô sẽ giải thích mọi thứ. "Đó chỉ là thuật ngữ La Mã chỉ ngày đầu tiên của tháng. Từ lịch có nguồn gốc từ từ này. Nhưng sao Nico sống được lâu thế nhỉ? Chúng ta phải nói chuyện với Hazel."
"Ngay bây giờ hả?"
Cô hơi ngập ngừng. "Thôi. Mình nghĩ có thể đợi đến sáng mai. Mình không muốn báo cho cô bé tin này vào lúc nửa đêm thế này."
"Lũ khổng lồ nói về một bức tượng," Percy gắng nhớ lại. "Và cái gì đó về một người bạn tài năng đang canh giữ nó. Dù người bạn ấy là ai thì bà ta làm Otis sợ. Ai mà có thể khiến cho một gã khổng lồ sợ được nhỉ…"
Annabeth liếc nhìn xuống một đường cao tốc ngoằn nghoèo trườn qua những ngọn đồi tối đen. "Percy này, gần đây cậu có gặp thần Poseidon không? Hoặc có nhận được dấu hiệu nào từ cha mình không?"
Cậu lắc đầu. "Không từ khi…Chà. Mình đoán là chưa từng nghĩ về việc ấy. Từ sau cuộc chiến với các Titan. Mình đã gặp cha ở Trại Con Lai nhưng đó là hồi tháng tám năm ngoái." Nỗi hoảng hốt lướt qua cậu. "Sao cậu hỏi vậy? Cậu gặp nữ thần Athena sao?"
Cô tránh ánh mắt cậu.
"Vài tuần trước," cô thú nhận. "Không…không tốt đẹp gì. Mẹ không giống như thường lệ. Có lẽ là kiểu tâm thần phân liệt Hy Lạp/La Mã mà Nemesis miêu tả. Mình không chắc. Mẹ nói những điều khiến mình tổn thương. Mẹ nói rằng mình làm mẹ thất vọng."
"Làm bà ấy thất vọng ư?" Percy những tưởng mình nghe lầm. Annabeth là một đứa con á thần cực kỳ hoàn hảo. Cô có mọi thứ mà một người con gái của Athena nên có. "Làm sao cậu có thể -?"
"Mình thực sự không biết," cô đau khổ đáp. "Ngoài ra, chính mình cũng vừa có một cơn ác mộng. Nhưng nó không có nghĩa nhiều như giấc mơ của cậu."
Percy chờ đợi nhưng Annabeth không nói thêm gì. Cậu muốn giúp cô thấy dễ chịu hơn và nói với cô rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng cậu biết mình không thể. Cậu muốn thu xếp ổn thỏa mọi việc cho cả hai người để họ có thể gặt hái một kết cục hạnh phúc. Sau từng ấy năm, ngay cả vị thần tàn bạo nhất cũng phải thừa nhận họ đáng được hưởng điều đó.
Nhưng cậu có linh tính rằng mình chẳng làm được gì để giúp Annabeth lúc này ngoài việc chỉ đơn thuần có mặt ở đây. Con gái của trí khôn bước đi một mình.
Cậu thấy như thể mình đang mắc bẫy và bất lực như khi bị chìm xuống hố bùn.
Annabeth gượng cười yếu ớt. "Một buổi tối lãng mạn phải không? Hy vọng không có thêm điều gì tệ hại cho tới sáng mai." Cô hôn cậu lần nữa. "Chúng mình sẽ làm sáng tỏ mọi thứ. Mình đã lại có được cậu. Lúc này, đó là điều quan trọng duy nhất."
"Đúng vậy," Percy xúc động. "Không nói gì thêm về sự trỗi dậy của Gaea, Nico bị giữ làm con tin, thế giới đang đi đến hồi kết, lũ khổng lồ -"
"Im nào, Óc Tảo Biển," cô ngọt ngào ra lệnh. "Ôm mình một lúc nào."
Họ ngồi ôm nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau. Trước khi Percy nhận ra, tiếng ầm ì của động cơ tàu, ánh đèn mờ ảo và cảm giác dễ chịu được ở bên Annabeth khiến mi mắt cậu nặng trĩu và cậu trôi tuột vào giấc ngủ.
Khi cậu tỉnh dậy, ánh sáng ban ngày đang chiếu rọi qua sàn kính và một giọng con trai thốt lên, "Ôi…Anh chị đang gặp rắc rối lắm đây."