• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Percy Jackson (Tập 3): Dấu hiệu Athena
  3. Trang 18

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 17
  • 18
  • 19
  • More pages
  • 54
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 17
  • 18
  • 19
  • More pages
  • 54
  • Sau

XVI

PERCY

ĐƯỜNG HẦM CHẠY DỌC SÀN bể nước bằng kính to như một phòng tập thể thao. Trừ nước và một ít đồ trang trí rẻ tiền, cái bể dường như trống rỗng hoàn toàn. Percy đoán có chừng hai trăm ngàn lít nước ở trên đầu bọn họ. Nếu vì nguyên do nào đó mà đường hầm này sập xuống thì…

Chẳng có gì to chuyện. Percy tự an ủi. Mình từng bị nước bủa vây cả nghìn lần rồi. Đây là sân nhà của mình.

Nhưng tim cậu lại đập thình thịch. Cậu nhớ lại lần chìm nghỉm trong một hố bùn lầy Alaska lạnh lẽo–bùn đen che kín mắt, miệng và mũi cậu.

Phorcys dừng lại giữa đường hầm vàgiang tay ra khoe giọng đầy vẻ kiêu hãnh. "Chỗ trưng bày đẹp không nào?"

Percy gắng tự xao lãng bằng cách tập trung vào các chi tiết. Trong một góc bể, chen giữa một rừng tảo bẹ giả, là một ngôi nhà bánh quy gừng bằng nhựa to như thật với bong bóng chui ra từ ống khói. Ở góc đối diện là một bức tượng bằng nhựa hình một người mặc đồ lặn kiểu cổ đang quỳ gối bên một cái rương châu báu cứ vài giây lại mở ra, nhả bong bóng, rồi đóng lại. Rải rác trên nền cát trắng là những viên bi thủy tinh to cỡ quả bóng bowling, và một loạt những thứ vũ khí kì lạ như đinh ba và súng phóng lao. Bên ngoài bức tường bể kính là một khán đài với khoảng vài trăm chỗ ngồi.

"Ông thả vào đó cái gì vậy?" Frank tò mò. "Cá vàng khổng lồ ăn thịt người à?"

Phorcys nhướn mày, "Ôi, vậy cũng hay đấy! Nhưng, không đậu, Frank Zhang, hậu duệ của Poseidon, bể này không phải để thả cá vàng."

Vừa nghe tới hậu duệ của Poseidon, Frank đã ngập ngừng. Cậu bước giật lùi, túm chằng chằng cái ba lô như thể đang cầm một cái chùy sắp vung lên.

Cảm giác lo ngại nhỏ giọt xuống cổ họng Percy như si-rô ho. Chán thay đó lại là cảm giác quen thuộc đối với cậu.

"Này làm thế nào ông biết được họ của Frank vậy?" Cậu ngờ vực. "Tại sao ông biết cậu ấy là hậu duệ của Poseidon?"

"Ấy…" Phorcys nhún vai, cố gắng ra vẻ khiêm tốn "Có lẽ nó nằm trong mô tả mà Gaea cung cấp. Cậu biết đấy, giải thưởng ấy mà, Percy Jackson."

Percy bật nắp cây bút. Thanh Riptide lập tức xuất hiện trong tay cậu. "Đừng nước đôi với tôi, Phorcys. Ông đã hứa sẽ trả lời."

"Phải, sau dịch vụ tiếp đãi VIP." Phorcys đáp. "Tôi đã hứa sẽ cho cậu biết mọi thứ cậu cần biết. Vấn đề là, cậu không thực sự cần biết gì cả." Nụ cười kệch cỡm của ông ta nở rộng. "Các cậu thấy đấy, dù các cậu đến được Rome, một việc gần như bất khả thi, các cậu cũng chẳng bao giờ đánh bại được mấy cậu em khổng lồ của ta nếu không có một vị thần trợ giúp. Và vị thần nào sẽ giúp các cậu chứ? Thế nên ta có một kế hoạch hay hơn. Các cậu sẽ không đi đâu cả. Các cậu sẽ là các VIP– tù nhân đặc biệt quan trọng ."

Percy đâm mạnh mũi kiếm. Frank quật mạnh cái ba lô vào đầu vị thần biển. Phorcys chỉ đơn giản biến mất.

Giọng nói của vị thần biển vang dội qua hệ thống phát thanh của khu thủy cung, vọng lại trong đường hầm. "Được, tốt đấy! Đánh nhau là tốt! Các cậu thấy đó, Mẹ chẳng bao giờ tin tưởng giao phó cho ta những nhiệm vụ lớn cả, nhưng bà đã nhất trí rằng ta có thể giữ bất cứ thứ gì ta bắt được. Các cậu sẽ là những vật trưng bày tuyệt vời - dòng giống á thần duy nhất của Poseidon được nuôi nhốt. "Những nỗi Sợ hãi của Á thần" - tuyệt, ta thích lắm. Ta đã có tài trợ từ Bargain Mart chờ đây. Hai cậu có thể đấu với nhau hàng ngày vào lúc mười một giờ sáng và một giờ chiều, thêm một chương trình vào lúc bảy giờ tối."

"Ông thật điên khùng!" Frank hổn hển hét lên.

"Chậc, đừng đánh giá thấp mình." Phorcys nói. "Các cậu sẽ là hai mẫu vật trưng bày hút khách nhất của chúng tôi."

Frank chạy về phía lối ra, nhưng chỉ đâm sầm phải bức tường kính. Percy chạy theo lối kia và thấy nó cũng bị chặn rồi. Đường hầm biến thành một chiếc bong bóng. Cậu đặt tay lên mặt kính và nhận thấy nó đang mềm ra, tan chảy như băng. Nước sẽ sớm đổ ập xuống.

"Bọn tôi sẽ không hợp tác đâu, Phorcys!" Cậu hét to.

"Ồ, ta là người lạc quan." Giọng thần biển vang vang. "Nếu ban đầu các cậu không muốn đánh nhau, không sao! Ta có thể hàng ngày đưa đến đám thủy quái mới. Sau khi quen với thức ăn ở đây, các cậu sẽ được tiêm thuốc an thần tử tế và làm theo hướng dẫn. Tin ta đi, các cậu sẽ thích nhà mới của mình."

Phía trên đầu Percy, mái vòm bằng kính nứt ra và bắt đầu nước bắt đầu rỉ xuống.

"Tôi là con trai Poseidon!" Percy cố gạt nỗi sợ ra khỏi giọng nói của cậu. "Ông không thể giam cầm tôi trong nước. Đó là nơi tôi mạnh nhất."

Tiếng cười của Phorcys dường như ùa đến từ khắp mọi nơi quanh họ. "Thật trùng hợp! Đó cũng là nơi ta trở nên mạnh nhất. Cái bể này được thiết kế đặc biệt để chứa á thần. Bây giờ thì, vui vẻ nhé, hai cậu. Ta sẽ gặp lại các cậu vào giờ ăn!"

Mái vòm thủy tinh bỗng nát vụn, và nước ập xuống đầu bọn họ.

Percy nín thở tới khi cậu không thể nhịn được nữa. Khi cuối cùng cậu hít đầy nước vào phổi, cậu cảm giác như thở bình thường. Áp lực nước không hề ảnh hưởng tới cậu. Quần áo thậm chí còn không bị ướt. Khả năng dưới nước của cậu vẫn tốt như thường.

Chỉ sợ vớ vẩn, cậu tự nhủ. Mình không thể chết đuối được.

Rồi cậu nhớ ra Frank, và lập tức trào dâng cảm giác hoảng loạn và tội lỗi. Percy quá lo lắng cho chính mình tới quên mất bạn cậu chỉ là hậu duệ xa xôi của Poseidon. Frank không thể thở được dưới nước.

Nhưng cậu ta đâu rồi?

Percy quay đúng một vòng. Chẳng có gì cả. Rồi cậu nhìn lên.

Bơi lượn phía trên cậu là một con cá vàng khổng lồ. Frank đã biến hình – cả quần áo, ba lô, và mọi thứ– thành một con cá chép vàng to cỡ một cậu thiếu niên.

Ông em. Percy truyền ý nghĩ của mình qua làn nước, theo cách cậu vẫn thường nói chuyện với đám sinh vật biển khác. Sao lại thành cá vàng vậy?

Giọng Frank vọng lại phía cậu: Tại em cuống quá. Chúng ta đang nói chuyện về mấy con cá vàng, nên nó hiện ra trong đầu em. Kiện em thì kiện.

Mình đang có một cuộc hội thoại bằng thần giao cách cảm với một con cá chép vàng khổng lồ. Percy nói. Tuyệt. Em có thể biến thành thứ gì…có ích hơn được không?

Im lặng. Có lẽ Frank đang tập trung, dù không thể đoán chính xác, bởi cá chép vàng không thể hiện gì trên mặt.

Xin lỗi. Giọng Frank có vẻ ngượng ngùng. Em bị kẹt rồi. Thỉnh thoảng lại bị thế khi em hoảng quá.

Được rồi. Percy nghiến chặt răng. Tìm cách thoát ra thôi.

Fank bơi quanh bể và báo là không có đường ra. Nóc bể bị che kín bằng lưới dệt từ Đồng Celestial, như cửa cuốn ở mặt tiền các quầy hàng đóng cửa trong khu mua sắm. Percy cố dùng Riptide để cắt, nhưng cậu còn chẳng khứa được dù chỉ một vệt lõm. Cậu thử đập vỡ vách kính bằng chuôi kiếm - lần nữa, cũng không gặp may. Rồi cậu lặp lại nỗ lực của mình sử dụng các thứ vũ khí nằm dưới đáy bể kính, và phá hỏng ba cây đinh ba, một thanh kiếm và một cây súng phóng lao.

Cuối cùng, cậu cố điều khiển nước trong bể. Cậu muốn nó nở ra và phá vỡ thành bể, hay vọt lên qua miệng bể. Làn nước không phục tùng. Có lẽ nó bị yểm hoặc bị Phorcys khống chế. Percy tập trung cho tới khi lỗ tai cậu ù đặc, nhưng khá nhất thì cậu cũng chỉ thổi bay nắp cái rương bằng nhựa.

Ờ, vậy đó. Cậu nản chí nghĩ. Mình sẽ phải sống suốt phần đời còn lại trong cái nhà bánh gừng bằng nhựa, đánh nhau với cậu em cá chép vàng khổng lồ và chờ đợi đến giờ ăn.

Phorcys đã hứa họ sẽ học được cách thích điều đó. Percy nghĩ đến đám telkhines đờ đẫn, đám Nereid và Cá ngựa, tất cả đều bơi lòng vòng, lười biếng và buồn thảm. Ý nghĩ mình sẽ có kết cục như vậy không giúp làm giảm mức độ lo lắng trong cậu.

Cậu tự hỏi liệu Phorcys có lý không. Cho dù bọn họ có thoát được ra, làm sao họ có thể đánh bại được hai gã khổng lồ song sinh khi chính các vị thần đều bất lực? Có lẽ Bacchus có thể giúp. Trước đây ông ta từng giết hai gã khổng lồ sinh đôi, nhưng ông ta chỉ tham gia nếu được nhận một sự hiến tế không thể có được, và cái ý tưởng hiến tế Bacchus bất cứ thứ gì khiến Percy muốn tự làm mình nghẹn bằng một Quái vật Bánh vòng.

Nhìn kìa! Frank giục.

Bên ngoài bể kính, Keto dẫn Huấn Luyện Viên Hedge qua khán đài, giảng giải cái gì đó trong khi ông thầy gật gù và tán thưởng chỗ ngồi trên khán đài.

Huấn luyện viên! Percy gào lên. Rồi cậu nhận ra việc đó là vô ích. Ông thầy không thể nghe được tiếng gào thần giao cách cảm.

Frank đập đầu vào vách kính.

Hedge chẳng chú ý gì sất. Keto dẫn ông thầy đi nhanh qua khán phòng. Cô ta thậm chí còn không them liếc nhìn qua vách kính, có lẽ vì cô ta cho rằng trong bể vẫn trống không. Cô ta chỉ về phía xa của căn phòng như thể đang nói, Đi thôi. Còn nhiều thủy quái khủng khiếp ở đằng kia.

Percy nhận ra cậu chỉ còn vài giây trước khi ông thầy đi hẳn. Cậu bơi theo họ, nhưng làn nước không giúp cậu di chuyển như mọi khi. Trái lại, nó dường như cản cậu lại. Cậu bỏ Riptide ra và bơi bằng cả hai tay.

Huấn Luyện Viên Hedge và Keto chỉ còn cách lối ra năm bộ.

Trong cơn tuyệt vọng, Percy nhặt một viên cuội thủy tinh to tướng và quăng nó như quăng một quả bóng bowling.

Nó đập vào vách kính với đánh thịch–không đủ to để thu hút sự chú ý.

Tim Percy nặng trĩu.

Nhưng Huấn luyện viên Hedge có đôi tai của một thần rừng. Ông thầy ngoái lại. Khi thấy Percy, vẻ mặt của ông thầy biến đổi vài lần chỉ trong một phần nghìn giây - không hiểu, ngạc nhiên, phẫn nộ, và rồi một mặt nạ bình thản.

Trước khi Keto kịp phát hiện, ông thầy chỉ lên nóc khán đài. Trông như thể ông đang hét lên, Các vị thần đỉnh Olympus, cái gì thế kia?

Keto quay đầu. Huấn luyện viên Hedge lẹ làng tháo cặp bàn chân giả ra và tặng Keto một cú-đá-kiểu-ninja vào gáy với bộ móng guốc. Keto lập tức đổ gục xuống sàn.

Percy nhăn mặt. Cái đầu mới đây vừa ăn đá của cậu nhói đau thông cảm, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn khi có một người đỡ đầu ham thích các trận đấu võ thuật tổng hợp trong lồng.

Hedge chạy vội đến chỗ bể kính. Ông thầy giơ hai bàn tay lên kiểu: Cậu làm gì trong đó hả, Jackson?

Percy đập tay lên vách kính và mấp máy môi: Đập vỡ nó!

Hedge hỏi một câu hình như là: Frank đâu?

Percy chỉ con cá chép vàng khổng lồ.

Frank vẫy vây trái như ra ý: Thế nào?

Đằng sau Hedge, nữ thần bắt đầu cử động. Percy điên cuồng chỉ trỏ.

Hedge lắc lắc chân như thể đang khởi động cho cú đá nữa, nhưng Percy xua xua hai cánh tay, Không. Họ không thể tiếp tục đá vào đầu Keto mãi được. Vì bất tử, cô ả sẽ không bất tỉnh lâu, và làm vậy họ cũng không thoát khỏi cái bể được. Chẳng mấy chốc Phorcys sẽ quay lại kiểm tra họ.

Đếm đến ba nhé, Percy mấp máy, giơ ba ngón tay lên rồi chỉ vào vách kính. Cả ba người cùng lúc đập vào nó.

Percy chưa bao giờ giỏi chơi trò đoán chữ, nhưng Hedge gật đầu vẻ đã hiểu. Đập phá là thứ ngôn ngữ các thần rừng biết rất rõ.

Percy nhấc một viên cuội khổng lồ khác lên. Frank, bọn mình sẽ cần cả cậu nữa. Cậu đã biến hình lại được chưa?

Có lẽ biến thành người thì được.

Người là được rồi! Chỉ cần nín thở. Nếu làm được…

Keto bắt đầu đứng dậy. Không còn thời gian để phí phạm.

Percy chìa ngón tay đếm. Một, hai, ba!

Frank biến lại thành người và huých vai vào vách kính. Huấn luyện viên tung một cú đá song phi kiểu Chuck Norris bằng móng guốc. Percy dùng toàn bộ sức lực nện viên bi lên vách kính, nhưng cậu còn làm hơn thế. Cậu ra lệnh cho làn nước phục tùng cậu, và lần này cậu không chấp nhận câu từ chối. Cậu nhận thấy toàn bộ áp lực bị cầm tù bên trong bể kính, và sử dụng nó. Nước vốn mê thích tự do. Chỉ cần có thời gian, nước có thể vượt qua bất cứ cản trở nào, và nó ghét bị giam cầm, cũng như Percy vậy. Cậu nghĩ đến việc trở về với Annabeth. Cậu nghĩ đến việc phá tan cái nhà tù kinh khủng dành cho các sinh vật biển này. Cậu nghĩ đến việc nhét cái micro của Phorcys vào cái họng xấu xí của ông ta. Hai trăm ngàn lít nước đáp lại cơn giận của cậu.

Vách kính nứt ra. Các đường nứt chạy ngoằn ngoèo từ điểm va chạm, và bể kính đột ngột vỡ toang. Percy bị cuốn theo dòng nước xiết. Cậu ngã nhào trên nền khán phòng cùng với Frank, vài viên bi đá lớn, và một búi tảo bằng nhựa. Keto vừa đứng lên được thì bức tượng người thợ lặn đâm sầm vào ả như đòi được ôm.

Huấn luyện viên Hedge phun phì phì nước muối ra khỏi miệng. "Sáo thần Pan, Jackson! Cậu làm cái trò gì trong đó thế hả?"

"Phorcys!" Percy lúng búng. "Bẫy đấy! Chạy đi!"

Chuông báo động kêu inh ỏi khi họ chạy khỏi khu trưng bày. Họ chạy ngang qua bể nhốt đám Nereid, rồi đám telkhines. Percy muốn giải thoát cho bọn chúng, nhưng bằng cách nào? Chúng lờ đờ vì bị đánh thuốc, và chúng lại là các sinh vật biển. Chúng sẽ không thể sống sót trừ phi cậu tìm ra cách để vận chuyển chúng về với đại dương.

Hơn nữa, nếu Phorcys bắt được họ, Percy tin chắc rằng quyền năng của thần biển già sẽ thắng quyền năng của cậu. Và Keto nữa, cũng sẽ đuổi theo bọn họ, sẵn sàng dùng bọn họ làm mồi cho lũ thủy quái.

Tôi sẽ quay lại, Percy nói, nhưng nếu đám thủy quái trong bể kính có nghe cậu nói, chúng cũng không biểu hiện gì.

Giọng Phorcys bùng nổ đầy gây hấn trên hệ thống âm thanh: "Percy Jackson!"

Đèn nháy và pháo sáng rời rạc phát nổ. Khói mùi bánh bánh vòng tràn ngập các hành lang. Âm nhạc kịch tính - năm hay sáu bản nhạc khác nhau–ùa ra từ hệ thống loa phát thanh. Các bóng đèn phát nổ và bốc cháy trong khi toàn bộ các hiệu ứng đặc biệt trong tòa nhà được khởi động đồng thời.

Percy, Huấn luyện viên Hedge và Frank loạng choạng ra khỏi đường hầm kính và thấy mình quay về phòng trưng bày cá mập voi. Khu vực người thường của khu thủy cung đầy những đám đông đang gào thét– các gia đình và các nhóm dự trại hè chạy khắp các hướng trong khi các nhân viên cuống cuồng chạy quanh, cố bảo đảm với mọi người rằng đó chỉ là hệ thống báo động nhầm lẫn.

Percy biết rõ hơn ai hết. Cậu và hai người bạn đồng hành nhập vào đám người trần và chạy về phía lối ra.

DẤU HIỆU ATHENA (tiếp)

Người dịch: Phan Hoàng Hà