Đến phút cuối của cuộc đời, một người chỉ được nhớ đến bởi những điều tốt đẹp mà người đó đã làm cho người khác.
Jason Stevens và tôi yên lặng ngồi đó trong khi bà Hastings rời khỏi phòng và nhanh chóng trở lại cùng với một hộp các-tông trên tay. Bà ấy đặt chiếc hộp bên cạnh tôi rồi ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình.
Tôi quay sang Jason và nói:
- Chàng trai trẻ, chiếc hộp này do chính tay người bác họ của anh trao cho tôi vào ngày ông ấy chuẩn bị chúc thư của mình. Ngay lúc đó, chiếc hộp đã được dán niêm phong và giữ an toàn trong két theo như yêu cầu của Red cho đến tận ngày hôm nay. Như anh thấy đấy, chiếc hộp vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi mở niêm phong của chiếc hộp, nhìn vào bên trong và lấy ra một cuộn băng video. Tôi trao cuộn băng cho bà Hastings. Bà ấy đưa băng vào máy chiếu được đặt trên chiếc tủ âm tường phía cuối phòng họp. Xong đâu đó, bà ngồi xuống cạnh tôi, trên tay là chiếc điều khiển.
Jason Stevens thốt lên:
- Chuyện gì thế này? Mọi người đều bước ra khỏi phòng với hàng triệu đô-la trong tay, còn tôi chỉ được một cuốn phim gia đình thôi sao?
Tôi kiên nhẫn lờ đi thái độ quá khích, thiển cận của cậu trai trẻ và cố trả lời một cách từ tốn:
- Tôi nghĩ mọi thứ sẽ rõ ngay thôi mà!
Tôi gật đầu ra hiệu cho bà Hastings. Bà ấy chỉnh cho ánh sáng trong căn phòng mờ đi và bắt đầu mở băng. Sau một lúc nhiễu sóng, trên màn hình hiện rõ hình ảnh của ông bạn già Red Stevens bảy mươi lăm tuổi của tôi. Red Stevens là một người vĩ đại - theo đúng mọi ngữ nghĩa của từ này. Ông đã rời bỏ vùng đầm lầy Louisiana để đến Texas khi trong tay không có gì ngoài ý chí, sức mạnh và vài bộ đồ được gói ghém thành một túi bé xíu khoác trên lưng. Suốt thời kỳ khủng hoảng và những năm chiến tranh, Red đã xây dựng cho mình một đế chế dầu mỏ và gia súc hùng mạnh. Ông thuộc dạng người có thể chế ngự được mọi khó khăn xảy đến với mình. Thậm chí đến tận bây giờ, chỉ với hình ảnh hiện trên màn hình video đặt cuối phòng họp, tôi vẫn nhận thấy Red đã làm cho bầu không khí trong phòng trở nên có sức sống lạ thường.
Red Stevens đằng hắng rồi bắt đầu nói:
- Jason này, khi cháu xem cuốn băng video này thì ta đã chẳng còn sống trên cõi đời này nữa. Ta biết ý muốn của ta đã được thực thi, nên cháu mới có dịp nhìn thấy ta trên màn hình cùng người bạn thân thiết và cũng lâu năm nhất của ta - ông Theodore Hamilton, và người cộng sự tin cẩn nhất của ông ấy, bà Margaret Hastings. Cháu chưa có dịp hiểu họ, nhưng ta có thể đảm bảo với cháu rằng họ là những người mà ta tin cậy nhất.
Red ngừng lại một lúc rồi chuyển sang nói chuyện với tôi và Margaret. Ông ấy dùng tên gọi tắt của tôi - điều mà chỉ có Red Stevens mới được phép làm, dựa trên tình bạn thân thiết giữa hai chúng tôi trong suốt bao nhiêu năm qua.
- Ted, tôi muốn cảm ơn anh và cả Margaret nữa. Hai người đã vì tôi mà phải đối phó với tất cả những người họ hàng, bà con xa gần gồm đủ mọi thành phần của tôi trong ngày hôm nay. Tôi biết không ai trong số họ được lịch lãm và quý phái như vẻ ngoài mà họ cố tạo ra. Tôi cũng muốn xin lỗi cả hai bạn về thái độ đáng xấu hổ mà tôi chắc Jason đã thể hiện từ nãy đến giờ.
Red ngừng một lúc nữa, hắng giọng và lại tiếp tục:
- Cháu có biết không, ta đã sống một cuộc đời tung hoành ngang dọc. Ta đã làm được nhiều thứ đáng kể, nhưng đồng thời cũng phạm phải những sai lầm lớn lao. Một trong những sai lầm lớn nhất mà ta đã mắc phải, đó là trao cho mọi người trong gia đình chúng ta những thứ mà họ nghĩ là họ cần. Phải mất nhiều năm ta mới nhận ra rằng mọi điều chúng ta làm, mọi thứ ta biết hay sở hữu trong cuộc sống đều bắt nguồn từ món quà mà Thượng Đế đã ban cho ta. Ngài luôn có một kế hoạch đặc biệt cho mỗi chúng ta và Ngài trao mọi thứ ta cần để ta có thể tự mình hoàn thành kế hoạch ấy. Phải mất khá lâu ta mới có thể giành lấy hạnh phúc cho bạn bè và người thân của mình. Chỉ đến khi đã là một ông lão già nua, ta mới hiểu ra rằng hạnh phúc chỉ đến khi ta hoàn thành kế hoạch mà Thượng đế đã định trước bằng chính món quà mà Ngài đã trao cho chúng ta. Không may thay, tiền bạc và của cải ta mang đến cho mọi người đã không giúp họ hiểu được ý nghĩa của món quà mà chúng ta đã được trao ban ấy. Để sau này những người thân của ta có được một cuộc sống đủ đầy khi ta không còn sống trên cõi đời này nữa, ta đã để lại cho họ mọi thứ vật chất mà ta đã làm ra. Nhưng bằng việc làm ấy, ta cũng đã lấy đi của họ những thứ có thể làm cuộc sống này trở nên tuyệt vời hơn.
May mắn thay, ta cũng phát hiện ra rằng Thượng Đế rất nhân từ. Ngài đã giúp ta nhận ra sai lầm của mình. Trước đây ta luôn nghĩ rằng những người thân của ta sẽ không bao giờ thay đổi, dù chỉ là chút ít. Điều này cũng giống như khi một con ngựa trở chứng. Ta chỉ có thể bắn chết nó mà thôi. Thế nhưng ngài luật sư Hamilton đã khuyên ta rằng hành động tiêu cực đó thật không hay chút nào. Ông ấy cũng thật sáng suốt khi nhắc ta nhớ rằng Thượng Đế chưa bao giờ nản lòng trong việc thay đổi con người. Vì vậy, ta xin dâng cả gia đình ta vào bàn tay nhân từ của Ngài. Như trong bản di chúc của mình, ta đã trao cho họ một cuộc sống đầy đủ mặc dù trong cuộc sống ấy, có thể họ sẽ chẳng bao giờ có dịp thưởng thức lấy một ngày có ý nghĩa thật sự.
Riêng với cháu, cháu chính là niềm hy vọng lớn nhất của ta và của gia đình. Dù cuộc sống của cháu cho đến ngày hôm nay chẳng có gì hứa hẹn cho điều đó, nhưng vẫn có một điều gì đó sâu thẳm bên trong con người cháu luôn cháy âm ỉ khiến cho ta hy vọng chúng ta có thể châm nó thành một ngọn lửa lớn. Vì lý do đó, ta sẽ không biến cháu trở thành một triệu phú ngay lập tức được.
Jason đập mạnh tay xuống bàn họp và há miệng chuẩn bị nói điều gì đó, nhưng ngay lập tức bị ngăn lại bởi lời nói của Red Stevens phát ra từ loa:
- Trước khi cháu kịp nói ra những điều khiến cả ta lẫn cháu đều cảm thấy hổ thẹn trước những người tốt bụng này, cháu hãy nghe ta nói một chút.
Trong suốt một năm sắp tới, cứ vào ngày đầu tiên của mỗi tháng, cháu sẽ đến gặp ông Hamilton và bà Hastings để nhận một nhân tố hình thành nên cái mà ta gọi là Giá Trị Cuộc Sống, cũng là một phần của món quà bí mật mà ta muốn để lại cho cháu.
Nếu cháu kiên trì thực hiện và nắm bắt được ý nghĩa của những giá trị cuộc sống, cháu sẽ được nhận phần thừa kế quan trọng nhất mà ta đã để lại trong chúc thư. Nhưng hãy ghi nhớ rằng, chỉ cần cháu không thực hiện đúng theo yêu cầu hoặc cố tình gây khó khăn cho ông Hamilton và bà Hastings thì mọi thứ sẽ dừng ngay lập tức, và tất nhiên là cháu sẽ không nhận được bất cứ thứ gì của ta cả.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài, rồi tiếng lấy hơi thật mạnh từ hướng ngồi của Jason Stevens.
Red tiếp tục:
- Đừng quên nhé, Jason. Nếu hóa ra cháu lại rắc rối hơn những gì ta nghĩ về cháu, thì ngay lập tức ông Hamilton sẽ đuổi cổ cháu mà chẳng phải nói bất cứ lời nào.
- Và lời cuối cùng dành cho Theodore J. Hamilton. - Red mỉm cười rồi tiếp tục. - Tôi cá là anh không nghĩ tôi còn nhớ đầy đủ tên họ của anh, phải không Ted? Tôi muốn cảm ơn vì anh đã vui lòng thực hiện mong muốn này của tôi với Jason. Và tôi cũng muốn cảm ơn vì anh đã là người bạn tốt nhất mà một người có thể có được trong đời. Nhìn lại cuộc đời mình, tôi đã có được rất nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không ngần ngại đổi chúng để có được cơ hội ngồi đây, ngay lúc này, và nói rằng Theodore J. Hamilton là bạn tôi.
Ngay lúc đó, cuộn băng video chấm dứt, cả ba chúng tôi ngồi im lặng bên nhau. Cuối cùng, Jason quay sang tôi và nói bằng một giọng điệu đầy vẻ gây hấn:
- Thật điên rồ!
Tôi thở dài:
- Cậu trai trẻ à, chắc chắn là có một người điên, và tôi nghĩ kế hoạch nhỏ này sẽ cho ta cơ hội để tìm ra kẻ điên đó là ai.
Tôi đứng dậy, dợm bước về phía cửa và đưa tay ra định bắt tay chào tạm biệt Jason. Cậu ta cố tình lờ đi và nói:
- Đợi tí nào. Cuối cùng ông muốn gì ở tôi? Tại sao ông không nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra và tôi sẽ nhận được gì?
- Tất cả sẽ rõ ràng vào đúng lúc của nó. – Nói xong, tôi bước thẳng ra khỏi phòng.
- Tại sao ông ấy không để tiền lại cho tôi như với bao nhiêu người khác? - Tiếng cậu trai trẻ giận dữ vang lên sau lưng tôi.
- Vì ông ấy yêu thương cậu hơn hết thảy! - Giọng bà Hastings điềm tĩnh trả lời.