Tôi nhắn tin lại cho Chuck và nhờ anh ấy đối chiếu những vụ án do cha tôi xử lý với những vụ của tôi và Roberts, cũng như với bất cứ vụ nào có liên quan đến Summer – tôi làm thế vì không muốn phải nói gì thêm về cha mình. Sau khi gửi đi, tôi cũng chỉ mất một giây để do dự, rồi bấm nút gọi tự động vào số của Wade Miller, một đặc vụ FBI thuộc văn phòng chi nhánh Austin. Đặc vụ như Miller không chỉ có ích nhất thời, mà đó còn là lý do khiến chúng tôi gặp nhau, rồi anh ấy trở thành tình cũ của tôi, người mà lẽ ra phải hoàn hảo với tôi nhưng lại chẳng bao giờ hợp nhau được.
“Sam,” anh nói, nhấc máy ngay sau tiếng đổ chuông đầu tiên. Điều mà tôi luôn đánh giá cao ở anh ấy là sự đáng tin cậy. “Việc cá nhân hay chuyên môn đây em?”
Tôi do dự không trả lời vì người đàn ông này đã ở bên tôi, kiểu thực sự ở bên tôi theo mọi cách, kể từ khi cha mất. Trong hoàn cảnh đó, tôi chỉ đơn giản là không đủ mạnh mẽ để tiến tới với anh. Và dù tôi cũng không biết liệu sau này mình có thể mạnh mẽ hay không, nhưng hai chúng tôi không phải kẻ thù, và cũng không hoàn toàn là vì công việc. Chúng tôi là bạn. “Chẳng lẽ vì cả hai không được sao?” Tôi hỏi.
“Em muốn nhờ anh điều gì đó.”
“Đúng là có, nhưng giờ mà nói ra thì nghe có vẻ xấu tính lắm.”
“Dù thế thì anh cũng chịu được mà, nhưng chúng ta đều biết rằng mình đang không nói về vấn đề đó.” Anh nói quá nhanh, còn không có thời gian cho tôi khó xử nữa, và dù sao thì tôi cũng không cảm thấy vậy. Thật khó để giải thích tại sao lại phải cảm thấy khó xử khi mà câu nói đó xuất phát từ một người khác. Chỉ biết là thế thôi. Đó là mối quan hệ giữa tôi và Wade: từ việc cùng tóm tội phạm, xem phim kinh dị, thỉnh thoảng lại cùng đi ăn đồ Trung Quốc, hai chúng tôi vẫn luôn đồng hành cùng nhau, giống như hiện tại. “Anh sẽ giúp. Em có vấn đề gì thế?”
“Một vụ án, có vẻ nghiêm trọng hơn bề ngoài.”
“ADN có không?”
Tôi thích cách anh không cần giải thích tại sao vụ này lại nghiêm trọng đến thế. Anh hiểu, anh biết thế nghĩa là gì. “Không có,” tôi trả lời. “Chưa có thì đúng hơn. Vụ này mới xảy ra ba hôm trước, em được bàn giao từ một tay thám tử đột nhiên mất tích, vậy nên em nghĩ anh có thể giúp em rút ngắn thủ tục để em có thể nhanh chóng lấy được những thứ em cần.”
“Việc người đó biến mất có liên quan gì không?” Giọng anh bỗng trở nên lo lắng. Cơ quan thực thi pháp luật rất coi trọng mối đe dọa đối với việc thực thi pháp luật. “Giờ em lại vướng vào vụ gì vậy Sam?”
“Viên thám tử trước đây được giao xử lý vụ này được cho là đã xin chuyển qua Houston, nhưng ông ta lại ngắt liên lạc và xóa số điện thoại. Riêng việc này thật kỳ quặc, nhưng nói chung thì ông ta đã xử lý vụ này rất tốt, chỉ quên mỗi việc thu thập ADN thôi.”
“Em có nghĩ ông ta cố ý không?”
“Vì ông ta đã xử lý mọi khâu khác rất kĩ càng nên em cho là không, nhưng thật lạ khi đã làm việc tỉ mỉ cẩn thận đến vậy rồi mà lại không ở lại đến cuối để bàn giao công việc cho em đã.”
“Có lẽ là vấn đề cá nhân. Vợ ngoại tình. Người thân bị ốm. Ông ta có vấn đề gì kiểu như vậy không?”
“Chưa biết nữa. Lang đang tìm cách truy dấu ông ta để làm rõ chuyện này. Lão Đại úy thì không quan tâm mấy, nhưng đó là trước khi lão phát hiện ra là không liên lạc được cho ông ta. Hơn nữa, đáng lẽ ra phải hai tuần nữa vị thám tử này mới cần có mặt ở Houston, vậy nên có thể sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra trong thời gian này.”
“Linh cảm của em thì sao?” Anh hỏi. “Em nghĩ thế nào?”
“Em nghĩ rằng mình sẽ phải đi trước đội pháp y và đảm bảo rằng có thể biết càng nhiều càng tốt về kẻ mà em cần xử lý. Tin tốt là Roberts, tay thám tử mất tích ấy, đã tìm được rất nhiều dữ liệu cần thiết, và giờ em đang xem xét chúng.”
“Roberts có bạn bè hay người thân gì ở Houston không?”
“Không có, trừ khi là bạn bè riêng, bồ mới hay là anh em họ hàng xa mất tích từ lâu. Vợ cũ của ông ta sống ở đây, cha mẹ đều đã mất. Bọn em vừa mới qua nhà ông ta. Dọn sạch hết mọi thứ rồi, nhưng em không nghĩ đó là hành động dứt khoát.”
Anh im lặng một lúc rồi nói. “Sam này…”
“Không,” tôi trả lời, dễ dàng đọc được suy nghĩ của anh. “Em không nghĩ là ông ta có liên quan đến những bê bối của cha em, nhưng họ là bạn, vậy nên em không thể loại trừ khả năng này.” Tôi không đề cập đến việc thủ phạm có thể là người tôi quen hay những suy nghĩ về mối liên hệ giữa hắn và cha tôi. Cứ mỗi khi nói những chuyện liên quan đến ông ấy là Wade lại đến trước cửa nhà tôi liền.
Nói thật thì Wade và Lang làm tôi cảm thấy nghẹt thở suốt hai tuần sau cái ngày cha mất, đến mức tôi không thể chịu được họ nữa. Theo một cách tiêu cực, tôi cần không gian riêng trước khi quên mất rằng chính mình cũng là đứa ngầu lòi cầm khẩu súng và có đầu óc, lại còn giỏi vận dụng đầu óc nữa.
“Anh có thể gọi cho mấy người,” anh ấy gợi ý. “Anh sẽ tìm ra được liệu có điều gì sắp xảy đến với Roberts hay không.”
“Cảm ơn anh.” Tôi hớp chút rượu rồi đặt ly xuống. “Giờ,” tôi nói, tiếp tục cuộc bàn luận. “Về vụ án ấy. Em nghĩ rằng thủ phạm đã từng giết người, và hắn muốn tiếp tục.”
“Em dựa vào đâu vậy?”
“Hiện trường vụ án rất sạch, sạch lắm luôn. Anh hỏi về ADN thu được đúng không? Em không nghĩ là tự dưng lại tìm được thêm ADN ở đó đâu.”
“Vậy em có gì?”
“Dấu găng tay, mà chúng ta đều biết đó là vô nghĩa, cùng với miêu tả nghi phạm rất sơ sài, rồi thì một mảnh giấy viết thơ hắn nhét vào miệng nạn nhân.”
“Thơ à?” Anh ghi nhớ. “Hóa ra vì thế mà em được chọn. Bài thơ ấy về chủ đề gì?”
“Câu hỏi đó rất chủ quan, nhưng chủ đề là định mệnh.”
“Có vẻ thủ phạm và nạn nhân có quan hệ với nhau.”
“Không,” tôi nói nhanh. “Em không nghĩ vậy. Em nghĩ thủ phạm coi mình là Chúa. Hắn cho rằng nạn nhân không xứng đáng được sống, rằng anh ta làm gián đoạn những người khác. Em vẫn chưa biết tại sao.”
“Được rồi.” Anh không hỏi vì sao tôi kết luận như vậy. “Vậy nguyên nhân tử vong là gì?”
“Ngộ độc, giống một vụ trước đây của em. Em khá chắc kết quả thử mẫu sẽ là cyanide.”
Tôi nghe tiếng đầu bút chì của anh lướt trên một cuốn sổ. “Anh sẽ xem xem có tìm được tí gì về cyanide ở đây không rồi gọi cho một gã anh quen ở Cục Rượu, Thuốc lá, Súng và Chất nổ5. Và hãy gửi cho anh mọi tài liệu mà em có thể gửi nhé. Anh sẽ xem báo cáo về Chương trình Truy bắt Tội phạm Vũ trang, thử xem liệu hắn có ở trong báo cáo đó hay là đã vượt danh giới bang rồi.”
5 ATF: Bureau of Alcohol, Tobacco, Firearms and Explosives
“Đúng ý em đó. Và còn một điều nữa.”
“Lập hồ sơ đúng không?”
Tôi mỉm cười với sự ăn ý của hai chúng tôi. “Đúng,” tôi xác nhận, “Hoàn hảo đấy.”
“Em tự làm được những gì rồi?” anh hỏi. “Em luyện cả tháng ở trại huấn luyện FBI, ở đó ai cũng muốn thu được em về đội. Thêm lần nữa.”
Thực chất, đó là lần đầu tiên tôi và Wade thật sự gặp nhau. FBI đã sử dụng anh ấy để chiêu mộ tôi. Họ nghĩ rằng việc tôi bỏ học đại học là một sai lầm tuổi trẻ. Có nhiều lý do khiến việc tôi theo nghề của cha đã trở thành những lỗi lầm mà tôi sẽ không bao giờ nghĩ lại về chúng nữa.
Tôi nói cho anh ấy nghe những điều mình biết. “Tên Thi Sĩ ấy là một tên sát nhân có tổ chức, là người lập kế hoạch. Cực kỳ thông minh. Nhiều tay chân. Kiểu người như hắn nhìn bề ngoài thì thần kinh có vẻ ổn định và nhiều khả năng là được ai đó trong gia đình che chở, thậm chí là thuyết phục được bản thân rằng hắn là người bình thường. Tất cả những gì em vừa nói đều chưa được ghi lại. Và trong việc này thì em nghĩ là mình không được phép sai sót.”
“Thi Sĩ nào?”
“Em gọi thủ phạm như vậy.”
“Em gọi hắn là gì cũng được, nhưng em thật sự nghĩ rằng hắn là kẻ giết người hàng loạt à?”
“Em biết là hắn giết người hàng loạt. Chúng ta chỉ cần phải tìm ra những nạn nhân của hắn thôi.”
“Anh sẽ cho em bộ hồ sơ để em yên đi vậy.”
“Cảm ơn anh, Wade,” tôi trả lời, giọng đầy sự biết ơn. “Hãy cảm ơn anh bằng cách cẩn thận vào. Nếu thằng khốn này truy sát Roberts thì em sẽ là mục tiêu tiếp theo đấy.”
“Nếu Roberts là mục tiêu của hắn thì hắn chẳng nhắm đến em đâu.”
“Cẩn thận đấy, Thám tử Jazz.” Anh nói, lần này thì dùng cái giọng Đặc vụ Wade Miller, gọi một tiếng “Thám tử” để thể hiện rằng mình đang rất nghiêm túc.
“Sẽ cẩn thận mà. Em gọi anh là có lý do. Em sẽ bắt được hắn trước khi hắn động được đến em.”
Mấy giây sau, cả hai cùng cúp máy, và tôi mở tuyển tập thơ mà Chuck đã tổng hợp được trên MacBook của mình. Tôi tập trung vào bài thơ mà tên Thi Sĩ ấy đã bỏ lại, bài “Fate, the Jester”. Có thể thông điệp hắn muốn gửi đi đang nằm trong vài ba câu thơ ấy, hoặc là ở một đoạn khác trong bài thơ đầy đủ. Tôi đọc chầm chậm, đủ cả tám đoạn, phân tích từng phần, nhưng rồi lại trở lại với ba câu thơ bị nhét vào miệng Summer:
Ai còn cười trong nanh vuốt tai ương,
Đốt hy vọng rọi xuyên màn đêm tối,
Để ngàn sao dẫn lối
đến cạnh chân Người…
Người, một lời tuyên bố có vẻ như đang chứng tỏ sự vượt trội, càng củng cố thêm những suy nghĩ trước đây của tôi. Tên Thi Sĩ này cho rằng Summer kém cỏi hơn hắn, và có lẽ là tất cả chúng ta đều kém cỏi hơn hắn. Tên đó tin rằng mình nằm ngoài vòng pháp luật, và đó là mối đe dọa đối với bất cứ ai có dính líu đến hắn.
Điều đó có nghĩa là tôi cần phải trở nên nguy hiểm đối với hắn, thật nhanh chóng.