Trên đường ra khỏi khu vực, Lang và tôi quyết định sẽ tập hợp một số người thuộc đội thám tử tin học để hỗ trợ. Tuy rằng đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông có thể không phải là qua dạ dày, tôi vẫn chọn cách đó để tiếp cận sự hỗ trợ của họ, bởi đó là cách làm này có vẻ như hiệu quả nhất với nhóm này, bởi tất cả các thành viên của họ đều thường xuyên phải làm việc quá sức và không được đánh giá cao. Hôm nay, cũng như những ngày khác, chúng tôi thấy Chuck Waters đang chăm chú làm việc trong buồng của mình và không hề để ý đến mọi thứ xung quanh. Anh ta là một người đặc biệt thích được tiếp cận theo cách này, nhất là với món sô-cô-la.
Tôi thò tay vào cái túi đang đeo trên vai và lấy ra một thanh kẹo Godiva. Lang nháy mắt một cái cổ vũ rồi đứng lùi lại một chút để nhường chỗ cho tôi làm việc. Tôi lấy một cái ghế từ căn buồng trống gần đó, đẩy đến bên cạnh Chuck, ngồi xuống cạnh bàn rồi đặt thanh kẹo trước mặt anh ta. Thấy thế, anh ta cười và liếc sang nhìn tôi, trong khi những ngón tay thì vẫn làm việc trên bàn phím. Ký ức cơ bắp là một thứ tuyệt đẹp. Ngón tay tôi. Khẩu súng. Ngón tay anh ta. Cái bàn phím diệu kỳ chứa đựng mọi câu trả lời tôi cần, dù là ngay lúc này hay bất cứ khi nào. “Cô đâu phải mang quà cho tôi.”
“Gần như mọi vụ án mạng mà tôi phá được đều có phần công sức rất lớn của anh. Tôi rất cảm kích về điều đó. Nhưng giờ tôi lại cần thêm một vài thứ nữa. Ngay bây giờ ấy.”
Anh ta cười khúc khích, một điệu cười vừa trầm vừa thô, quá cứng rắn và to lớn so với một người chỉ cao mét sáu lăm và chỉ nặng hơn tôi vài ký như anh. “Vậy có nghĩa là cô cần rất nhiều thứ.” Anh ta đẩy một xấp giấy màu vàng đến trước mặt tôi. “Lên danh sách đi.”
Tôi không lấy xấp giấy ấy. “Tất cả mọi thứ có thể về vụ Summer mới nhận được. Tôi sắp đến văn phòng pháp y, nhưng tôi tin rằng nguyên nhân tử vong là do ngộ độc cyanide.”
“Và cô cần biết thủ phạm có thể lấy cyanide từ đâu.”
“Chính xác. Chúng tôi từng phá một vụ án khác từ vài năm trước, trong hồ sơ của vụ đó có những liên kết trên web đen mà chúng ta không bắt được.”
“Hồ sơ vụ án: Roderick Kensington,” Lang nói, đứng tựa vào cạnh bức tường của buồng làm việc phía tôi đang đứng; đây là cách của anh ấy để tránh tạo áp lực lên Chuck.
Chuck vẫy tay với anh rồi viết lại. “Hiểu rồi. Làm ngay. Và tôi biết trình tự rồi. Tôi sẽ xem dữ liệu camera nơi anh ta ở và làm việc, tìm hồ sơ email và điện thoại, và mọi thứ thông tin thông thường khác nữa.”
“Tìm cả toàn bộ các tác phẩm của một nhà thơ tên Arthur Guiterman nữa,” tôi thêm vào, “tập trung vào một bài thơ tên là Định mệnh, tay Hề quỷ quyệt (Fate, the Jester). Đối chiếu bài thơ ấy với những tác phẩm khác của ông ta.”
“Arthur Guiterman,” anh ta đọc lại, viết thêm mấy dòng ghi chú. “‘Fate, the Jester’. Hồ sơ vụ án Summer. Ghi hết rồi.” Anh ta nhập những cái tên ấy vào máy rồi liếc sang tôi. “Ở đây ghi là đây là vụ của Roberts phụ trách mà.”
“Về chuyện đó,” tôi trả lời, “Roberts bất ngờ chuyển sang Houston rồi.”
Anh ta cau mày. “Vụ giết người này mới xảy ra từ ba ngày trước. Ông ta đã điều tra hiện trường và, theo như ghi chép thì một đồng nghiệp của tôi đã làm khá nhiều việc cho ông ta. Cô chắc chắn là ông ta đã đi rồi chứ?”
“Đúng. Ông ta đi rồi. Và chúng tôi sẽ cần cả ghi chép của đồng nghiệp của anh nữa, hoặc là nhờ anh ấy giúp luôn, nếu anh nhờ được.”
Chuck vẫn chưa kịp định thần. “Thế thì còn hơn là gấp ấy chứ.”
“Điện thoại của Roberts bị ngắt rồi,” Lang nói. “Chúng tôi rất cần liên lạc với lão ấy. Thực ra chúng tôi cũng đang định đến thẳng nhà lão sau khi rời khỏi đây.”
Chuck nhìn Lang với một ánh mắt đầy thấu hiểu. “Trời ạ.” Anh ta lầm bầm. “Tôi sẽ nháy máy cho ông ta. Cô muốn tôi đào sâu hơn không?”
“Chưa cần.” Tôi nói, nhưng linh cảm làm tôi do dự. “Thực ra thì, nhờ anh tìm cả những mối liên kết giữa Summer và Roberts nữa. Và đối chiếu vụ Summer với tất cả những vụ mà ông ta phụ trách trong năm ngoái. À không, trong hai năm trở lại đây.”
“Ôi chà,” Chuck lại lầm bầm. “Rồi. Tất nhiên. Làm ngay. Và nói trước một câu, đường điện nhà Roberts đã bị ngắt, và hệ thống an ninh cũng tắt theo luôn rồi. Đội tuần tra đang cố tìm một nhà hàng xóm nào đó có camera an ninh có thể chiếu được tới cửa nhà ông ta.”
“Có vẻ bây giờ chả ai có một cái camera hoạt động tử tế.” Tôi nói một câu khô khốc. “Cảm ơn Chuck.”
Lang đẩy mạnh vai về phía trước rồi gầm gừ. “Hulk đập. Chuck cũng đập.”
Chuck nhìn anh ta như thể anh ta bị điên vậy. Ờ thì cũng không sai.
Vài phút sau, Lang và tôi đã ở bên chiếc Ford Mustang của anh. Nó vốn là một phần của một chương trình thử nghiệm cho phép phương tiện cá nhân của một số thám tử được trang bị đầy đủ các thiết bị của cảnh sát. Tất cả đều bắt nguồn từ một nhiệm vụ nằm vùng mà anh tham gia từ hai năm trước và suýt nữa thì mất mạng. Anh ta nổ máy rồi liếc nhìn tôi. “Linh tính của anh mách bảo còn rõ hơn cả tiếng động cơ xe đây này. Và anh chẳng thích thú với điều đó chút nào.” Anh lái xe ra khỏi chỗ đỗ với tiếng lốp xe rít trên mặt đường.
Lang lúc nào cũng kịch tính hóa mọi chuyện, nhưng trong trường hợp này, tôi lại thấy rằng anh đang hoàn toàn có lý.