• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sát thi nhân
  3. Trang 99

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 98
  • 99
  • 100
  • More pages
  • 114
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 98
  • 99
  • 100
  • More pages
  • 114
  • Sau

Chương 95

Wade đi rồi, còn Lang thì chưa. Nhìn mặt là tôi biết anh muốn bắt đầu một cuộc nói chuyện sâu sắc.

Vì thế nên tôi cắt lời anh ngay khi anh nói. “Jazz…”

“Em chỉ muốn bắt hắn thôi, Lang. Em muốn tập trung vào chuyện đó. Đây là cuộc điều tra của anh. Đội ở Sở Cảnh sát là đội của anh. Em sẽ chỉ hỗ trợ công việc của mọi người thôi.”

“Em đã lấy quyền thi hành công vụ.”

“Vì làm thế thì chúng ta sẽ không bị thị trưởng và bọn tay chân của ông ta kiểm soát.” Điều đó làm tôi nhớ đến việc phải nói chuyện với Wade về cuộc điều tra của anh về những bê bối của thị trưởng. “Như thế tức là anh cũng không bị kiểm soát nữa.” Tôi thêm vào. “Cứ nói xem anh cần gì, rồi em sẽ giúp anh lấy được nó.”

“Chúng ta nói chuyện một phút thôi được không?”

“Nói chuyện trong cái ngày mà em vừa mới nghe tin tên giết cha em vừa chết thì không được.”

Anh thôi lườm tôi rồi gật đầu. “Rồi, thế cũng được. Ba giờ là khám nghiệm tử thi đấy.”

“Em sẽ gặp anh ở đó.”

“Được rồi, Đặc vụ Jazz.” Anh thêm. “Nhưng mà nhấn mạnh này, chúng ta là một đội tốt. Chúng ta muốn bắt tên này. Tạm thời bây giờ thì em gọi anh là thằng bê bối hay nói dối gì cũng được, anh không quan tâm. Điều anh quan tâm là đừng để chuyện giữa hai chúng ta cản trở công việc. Em không cần phải làm bạn với anh, nhưng chính chúng ta đã khởi xướng vụ này. Hãy cùng nhau kết thúc nó, kể cả nếu làm vậy thì chúng ta sẽ chia cách mãi mãi. Đây là để bắt tên Thi Sĩ ấy chứ không phải vì chúng ta.”

Anh nói đúng. Việc anh phản bội tôi là chuyện cá nhân chứ không phải công việc. “Anh nói đúng. Kế hoạch sáng nay của anh là gì?”

“Không tìm được ADN vì hắn chẳng bỏ lại gì cả, nhưng việc hắn đi từ hiện trường này sang hiện trường khác tức là hắn phải quan sát nạn nhân của mình. Anh đã cho đội tuần tra đi hỏi người dân quanh đấy và cả những người bán hàng ở khu ấy rồi. Anh định sẽ ra đó giúp.”

“Đồng ý. Đi thôi.” Tôi lấy túi từ cái bàn cạnh cửa, ngay cạnh cái máy tính mà tôi đã nối lại với hệ thống an ninh mà không xem lại những đoạn băng.

“Anh để em lái.” Lang nói.

“Đừng có trẻ con thế.” Tôi trả lời. “Anh ghét cái xe của em và anh ghét cả cách em lái xe. Chúng ta sẽ đi cái Mustang.”

“Mà em vẫn nghĩ là anh lấy được nó theo cách phi pháp.”

“Phi pháp?” Tôi cười. “Với anh thì từ đó nhiều nghĩa lắm.” Tôi nhìn cái cằm lún phún râu chưa cạo của anh. “Nhưng có lẽ là anh quá mệt nên chẳng làm được gì nữa. Đi nào.” Tôi mở cửa ra ngoài, đứng đợi anh ở hành lang. Anh đi ra rồi đóng chặt cửa, và tôi khóa nó lại. Nghe thì ngớ ngẩn, nhưng kể cả trong những hành động nhỏ như vậy, tôi cũng có thể nhận ra hai chúng tôi hành động theo bản năng và ăn ý đến thế nào. Chúng tôi là đồng đội tốt. Đó là điều quan trọng ngay lúc này.

“Đúng là anh ghét cách em lái xe.” Anh trêu, lấy chìa khóa ra khỏi túi.

“Vậy hay là em lái nhé.” Tôi đùa. Khi cùng xuống cầu thang, không hiểu sao chúng tôi lại quay trở lại với những đôi co thường ngày, tạm thời thì thế là đủ. Tạm thời, đây là việc phải làm để tóm được tên giết người.