Hãy gọi tên linh hồn lạc lối đó nữa đi,
Con người đã sai đường lạc lối,
Làm quỷ mừng vui và thiên thần khổ đau
Một con người sai lầm đã xỉ nhục Chúa!
– Robert Browning, The Lost Leader
Tessa loạng choạng lùi khỏi cửa. Đằng sau cô, Sophie vẫn quỳ bên Agatha và ấn tay lên ngực bà. Máu thấm qua mảnh vải dưới tay cô ấy; Agatha trông tái xanh và kêu lên những tiếng nghe như ấm nước reo. Khi thấy đám người máy, bà mở tròn mắt và cố dùng bàn tay đỏ máu đẩy Sophie đi, nhưng Sophie vẫn nhất quyết ở bên bà và thét gọi những người khác.
"Sophie!" Có tiếng chân đi xuống cầu thang và Thomas lao ra cửa với gương mặt trắng bệch. Cậu đang cầm một thanh kiếm to tướng mà Tessa thấy lúc trước. Jessamine đi theo với cái dù trong tay. Đằng sau cô nàng là Nathaniel với vẻ hoảng hốt cực độ. "Chuyện gì thế..."
Thomas im bặt và nhìn Sophie, Tessa, Agatha rồi ra cửa và ngược lại. Đám người máy dừng lại. Chúng đứng thành hàng, im lìm như những con rối. Gương mặt vô cảm của chúng nhìn thẳng.
"Agatha!" Tiếng hét của Sophie chuyển thành tiếng nức nở. Bà nằm im, đôi mắt mở to nhưng vô hồn. Đôi tay bà buông thõng bên người.
Dù quay lưng với đám người máy làm Tessa nổi da gà nhưng cô vẫn cúi xuống và đặt tay lên vai Sophie. Cô gái kia gạt đi; cô ấy đang kêu lên những tiếng như của một con chó bị đá. Tessa ngoái nhìn lũ người máy. Chúng vẫn đứng bật động như những quân cờ, nhưng trong bao lâu nữa? "Sophie, làm ơn đi!"
Nate thở dốc, ánh mắt vẫn dán ở ngoài cửa và gương mặt trắng như đánh phấn. Anh có vẻ chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Jessamine ngạc nhiên và khinh bỉ liếc nhìn anh một cái rồi quay sang Thomas. "Kéo cô ấy dậy," cô nàng nói. "Cô ấy sẽ nghe cậu."
Sau thoáng giật mình nhìn Jessamine, Thomas cúi xuống rồi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết tách tay Sophie khỏi người Agatha rồi kéo cô ấy đứng dậy. Sophie bám chặt lấy cậu. Cả cánh tay cô ấy đỏ như thể vừa được lôi ra từ một trại giết mổ gia súc, cái tạp dề bị xé làm đôi và in đầy vết tay dính máu. "Chị Lovelace," cậu nói khẽ và ôm Sophie bằng bên tay không cầm kiếm. "Đưa Sophie và chị Gray tới Đất Thánh..."
"Không," một giọng kéo dài vang đằng sau Tessa, "tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ cậu nên đưa cô hầu gái và đi cùng cô ta. Nhưng cô Gray và người anh trai sẽ ở lại đây."
Giọng nói đó quen tai kinh khủng. Tessa chậm rãi quay lại.
Giữ đám người máy đứng im lìm đột ngột xuất hiện một người đàn ông. Trông ông ta vẫn bình thường như lúc trước, chỉ trừ cái mũ đã biến mất và mái tóc đang ngả bạc phơi bày dưới ánh đèn phù thủy.
Mortmain.
Ông ta đang cười, nhưng không còn mang theo sự nhã nhặn như trước. Giờ nó mang theo sự hả hê khiến cô phát bệnh. "Nathaniel Gray," ông ta nói. "Làm tốt lắm. Tôi phải công nhận tôi đã thử lòng cậu – bằng một cách quá đáng sợ – nhưng cậu đã phục hồi tuyệt vời từ những lỗi lầm trong quá khứ. Tôi tự hào về cậu."
Tessa quay phắt lại nhìn anh mình, nhưng Nate có vẻ quên mất cô ở đó – rằng có ai ở đó. Anh mải nhìn Mortmain với thái độ kì lạ hết sức – kính sợ. Anh tiến tới và đi qua Tessa; cô giơ tay giữ anh lại, nhưng anh bực bội gạt đi. Cuối cùng, anh đứng ngay trước Mortmain.
Khẽ kêu lên một tiếng, anh quỳ rạp và chắp tay như cầu nguyện.
"Được phục vụ ngài," anh nói, "là nguyện vọng của tôi, thưa Ông Chủ."
Bà Dark vẫn cười.
"Sao cơ?" Jem bối rối nói và hét lên để át tiếng cười. "Ý bà là sao?"
Dù bà ta ăn mặc luộm thuộm nhưng vẫn tỏa ra vẻ ngạo nghễ. "De Quincey không phải Ông Chủ," bà ta rít lên. "Hắn chỉ là một con quỷ hút máu, không hơn. Bọn bay bị lừa dễ thế chứng tỏ bọn bay không biết Ông Chủ là ai, hay các người đang đối mặt với cái gì. Bọn bay chết chắc rồi, các nhóc Thợ Săn Bóng Tối ạ."
Will chịu quá đủ rồi. Anh gầm lên một tiếng và lao tới với con dao thiên thần vung lên. Jem kêu anh dừng lại, nhưng đã quá muộn. Bà Dark nhe răng như một con rắn hổ mang trước khi ném cái đầu người em gái về phía Will. Anh kêu lên một tiếng ghê tởm rồi tránh sang bên, và bà ta nhân cơ hội đó chạy xuống cầu thang, qua Will rồi rẽ vào cái ngưỡng cửa hình vòm ở chái tây, biến mất trong bóng tối.
Trong lúc ấy, cái đầu bà Black nảy vài lần trên cầu thang và rơi phịch xuống chân Will. Anh nhìn xuống và nhăn mặt. Một bên mí mắt sụp xuống, cái lưỡi thè ra có màu xám xịt, trông như thể bà ta đang trêu ngươi anh.
"Tôi buồn nôn quá," anh nói.
"Để sau đi," Jem nói. "Đi nào..."
Nói rồi, anh vội đuổi theo bà Dark. Đá cái đầu của bà pháp sư kia sang một bên, Will vội chạy theo bạn mình.
"Ông Chủ?" Tessa đờ đẫn nhắc lại. Nhưng không thể nào. De Quincey mới là Ông Chủ. Những kẻ trên cầu đã nói chúng phục vụ hắn. Nate nói... Cô nhìn anh mình. "Nate?"
Cô không nên gọi mới phải. Nghe thấy giọng cô, Mortmain nhìn và mỉm cười. "Tóm lấy cô ta," ông ta nói với đám người máy. "Đừng để cô ta thoát."
"Nate!" Tessa hét lên nhưng anh cô không thèm quay đầu nhìn, trong khi đám người máy kia đột nhiên sống dậy và lao tới tạo ra những tiếng lách cách. Một con ôm trọn lấy cô bằng đôi cánh tay như gọng kìm, khiến cô thở hết nổi.
Mortmain cười với Tessa. "Đừng đay nghiến anh mình làm gì, cô Gray. Cậu ta thông minh hơn tôi tưởng. Cậu ấy đề nghị tôi lừa hai cậu Carstairs và Herondale đi cho rảnh."
"Chuyện gì thế này?" Jessamine run run nói và nhìn Nate, Tessa, Mortmain rồi ngược lại. "Em không hiểu. Anh đang quỳ trước ai vậy, Nate?"
"Ngài ấy là Ông Chủ," Nate nói. "Nếu thông minh ra, em nên quỳ xuống đi."
Jessamine ngờ vực. "Đó chẳng phải de Quincey sao?"
Ánh mắt Nate lóe lên. "De Quincey là quân nô lệ, thân trâu ngựa. Hắn phục vụ Ông Chủ. Rất ít người biết thân phận của Ông Chủ; anh là một trong số đó. Anh được hưởng ân huệ đó."
Jessamine kêu lên một tiếng chán ghét. "Được hưởng ân huệ quỳ xuống đất chứ gì?"
Ánh mắt Nate lại sáng lên và anh đứng dậy. Anh hét gì đó với Jessamine, nhưng Tessa không nghe ra. Người máy đang ôm ghì chặt đến độ cô khó lòng thở được và những điểm đen bắt đầu nhảy múa trước mắt cô. Cô mơ màng nghe thấy Mortmain ra lệnh cho nó nới lỏng tay, nhưng nó không nghe. Những ngón tay ngày càng yếu sức của cô cào lên cánh tay kim loại của nó, thoáng ý thức được có gì đó đang rung lên trước cổ cô, hệt như một con chim hay con bướm bị kẹt trong cổ áo cô. Sợi dây chuyền quanh cổ Tessa rung lên từng chặp. Cô cố nhìn xuống bằng đôi mắt đang nảy đom đóm và ngạc nhiên thấy thiên sứ nhỏ bé bằng kim loại đang bay lên khỏi cổ áo cô, kéo sợi dây chuyền lên cao quá đầu. Mắt nó dường như phát sáng. Đôi cánh kim loại của nó dang rộng lần đầu tiên và Tessa thấy chúng sắc tựa dao cạo. Sau đó, thiên sứ lao xuống như chim cắt, xả cánh vào đầu người máy đang giữ cô – qua đám dây đồng và vỏ kim loại, tạo ra những tia lửa đỏ rực.
Những tia lửa bắn vào cổ Tessa như tro nóng nhưng cô chẳng buồn để tâm; cánh tay giữ cô đã lỏng dần và cô giằng ra rồi loạng choạng lùi lại, nhìn cánh tay nó cứ giơ ra trước. Không hiểu sao cô lại nhớ tới bức kí họa về một quý ông giận giữ xua bầy ong. Mortmain nhận thấy sự việc sau một thoáng nhưng đã quá muộn. Ông ta hét lên và những người máy khác lao tới. Cô hoảng hốt nhìn quanh, nhưng không thấy thiên sứ nhỏ bé kia đâu nữa. Dường như nó đã biến mất.
"Tessa! Tránh ra!" Một bàn tay nhỏ bé lành lạnh nắm lấy cổ tay cô. Đó là Jessamine đang kéo cô lại khi Thomas, giờ đã buông Sophie ra, lao tới trước. Jessamine kéo Tessa ra sau mình, về phía cái cầu thang và tiến tới với cái dù xoay tít. Gương mặt cô nàng vô cùng kiên định. Thomas đánh đòn phủ đầu. Cậu cầm kiếm tiến tới, chém một đường dọc qua ngực người máy vừa lao tới. Nó thối lui vài bước và rít lên, những tia lửa đỏ tóe ra từ ngực tựa như máu. Jessamine cười và lao vào tiếp sức. Rìa của cái dù đang xoay tít cắt qua chân của hai con, khiến chúng nảy lên trên sàn nhà tựa như những con cá mắc cạn.
Mortmain bực mình. "Lũ vô dụng. Mi..." Ông ta búng ngón tay và chỉ một con người máy có bàn tay bằng ống sắt. "Giết ả Thợ Săn Bóng Tối kia."
Nó từ từ giơ tay. Một ngọn lửa đỏ phụt ra từ cái ống, trúng ngực Jessamine và khiến cô nàng ngã ngửa. Cây dù tuột khỏi tay khi Jessamine ngã xuống đất, người nảy lên, mắt trợn trừng đờ đẫn.
Nathaniel, lúc này đã đứng bên Mortmain quan sát trận hỗn chiến, cười lớn.
Cơn giận bốc lên đầu Tessa. Cô chỉ muốn lao tới cào cấu Nate và đá anh tới khi anh phải hét lên. Cô biết cô chẳng cần mất sức nhiều. Nate luôn hèn nhát khi có thể bị ăn đòn. Cô đi tới, nhưng những người máy đang xử lí Jesssamine đã quay lại và tiến tới cô. Thomas, tóc bết mồ hôi và vạt áo trước thấm đẫm máu liền chắn ngang. Cậu chém lia lịa. Thật khó mà tin rằng cậu không chém chúng thành dải – nhưng chúng có vẻ cứng vô cùng. Chúng vừa tránh vừa tiến tới, đôi mắt dán vào Tessa. Thomas hoảng hốt nhìn cô. "Chị Gray! Đưa Sophie đi ngay!"
Tessa lưỡng lự. Cô không muốn chạy. Cô muốn chiến đấu nhưng Sophie đang nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
"Sophie!" Thomas hét và Tessa nghe ra cái gì trong giọng cậu, và biết cô hiểu đúng về cảm xúc cậu dành cho Sophie. "Đất Thánh! Ngay!"
"Không!" Mortmain hét và định ra lệnh cho người máy đã tấn công Jessamine. Khi nó giơ tay, Tessa cầm tay Sophie và kéo cô ấy lên cầu thang. Một ngọn lửa đỏ rực phụt vào bức tường đá bên cạnh. Tessa hét lên nhưng không chạy chậm lại. Cô kéo Sophie lên cầu thang kệ cho mùi khói và chết chóc bám theo họ.
Will lao qua khung vòm chia cách tiền phòng và căn phòng sau... rồi dừng lại. Jem đã ở đó và bối rối nhìn quanh.
Căn phòng không có một lối thoát nào khác, còn bà Dark lại không thấy đâu.
Nhưng căn phòng không hề trống trải chút nào. Hẳn đây từng có thời là phòng ăn, với những bức chân dung lớn treo trên tường, dù chúng bị xé tới đó khó lòng nhận ra nổi. Một chùm đèn pha lê cỡ lớn treo trên cao bám đầy mạng nhện trông như loại rèm đăng ten thời xưa. Có lẽ ngày xưa bên dưới nó có một cái bàn lớn. Giờ nó lắc lư trên một sàn đá cẩm thạch được vẽ đầy những biểu tượng dùng trong nghi lễ gọi hồn – một ngôi sao năm cánh nằm trong một vòng tròn bao bởi một hình vuông. Bên trong ngôi sao năm cánh đó là bức tượng quỷ xấu xí với đôi chân biến dạng và bàn tay móng vuốt. Sừng mọc ra từ đầu nó.
Quanh căn phòng đầy những chứng tích của ma thuật – xương, lông vũ, các mẩu da, những vũng máu sủi tăm như sâm panh. Có những cái lồng rỗng kê dọc hai bên phòng và một cái bàn thấp để đầy những con dao dính máu, cùng những cái bát đá đựng thứ chất lỏng không hay ho gì.
Giữa những cánh sao là những chữ rune và những dòng chữ nguệch ngoạc khiến Will đau mắt. Chúng trái ngược với chữ rune trong Sách Xám, những biểu tượng mang ý nghĩa yên bình và tươi sáng. Đây là những biểu tượng gọi hồn nói về sự hủy diệt và chết chóc.
"Jem," Will nói, "đây không phải là phép trói buộc. Đây là lễ gọi hồn."
"Bà ta bảo muốn gọi hồn em gái còn gì?"
"Đúng, nhưng chỉ vậy thôi."
Jem không đáp; anh dường như đang chú ý vào gì đó bên kia phòng. "Có con mèo kìa," anh vừa chỉ vừa thì thào. "Trong cái lồng đằng kia ấy."
Will nhìn theo hướng bạn mình chỉ. Quả nhiên, ở đó có một con mèo đang nép trong cái lồng bên tường. "Và?"
"Nó còn sống."
"Nó là mèo mà James. Chúng ta còn nhiều vấn đề lớn hơn nhiều..."
Nhưng Jem đã đi mất. Anh tới mở lồng và nhìn vào. Đó có vẻ là một con mèo Ba Tư lông xám mặt tịt, mắt vàng đang gườm gườm nhìn Jem. Đột nhiên nó cong người và phì phì ầm ĩ, đôi mắt dán vào ngôi sao năm cánh. Jem ngước lên và trố mắt nhìn.
"Will," anh cảnh báo. "Nhìn kìa."
Bức tượng ở giữa ngôi sao năm cánh đã động đậy. Nó từ từ đứng thẳng. Đôi mắt nó tỏa ra ánh sáng của axit sulfuric. Tới khi ba cái miệng của nó nhoẻn cười với Will, anh mới nhận ra nó không phải tượng, mà là một sinh vật có lớp da xám cứng như đá. Một con quỷ.
Will lùi lại và phi Israfel đi nhưng không mong chờ gì nhiều. Quả vậy. Khi tới gần ngôi sao năm cánh, nó bị bật ra và rơi xuống nền đá cẩm thạch. Con quỷ trong ngôi sao năm cánh cười khúc khích. "Bay tấn công ta ở đây?" nó nheo nhéo hỏi. "Bay có thể mang cả một đội quân thiên đường tới và chúng cũng chẳng làm gì được ta! Sức mạnh của thiên thần không thể phá nổi vòng tròn này."
"Bà Dark," Will rít lên.
"Vậy bay nhận ra ta rồi, phải không? Thế mà người ta bảo Thợ Săn Bóng Tối không thông minh cơ đấy." Con quỷ nhe hàm răng xanh nhớt. "Đây là hình dạng thật của ta. Hẳn là một ngạc nhiên không vui cho bay."
"Tôi dám nói đó là một sự tiến bộ," Will nói. "Lúc trước bà trông chán òm, giờ ít nhật còn có đôi sừng đẹp."
"Em ta là pháp sư," sinh vật từng là bà Dark rít lên. "Ta là quỷ thuần chủng – Eidolon. Quỷ đổi dạng. Như Tessa quý báu của bọn bay. Nhưng ta không thể trở thành người ta biến thành. Ta không thể biết kẻ đó suy nghĩ gì. Vậy nên Ông Chủ không muốn ta." Chút tổn thương vang lên trong giọng sinh vật. "Ngài ra lệnh cho ta và em ta huấn luyện nó. Đứa bé nhỏ bé quý báu của ngài. Chúng ta biết cách Biến Hình. Chúng ta có thể giúp nó. Nhưng nó là quân vô ơn."
"Thấy Tessa có cái bà muốn mà không thèm," Jem an ủi. Will mở miệng, nhưng thấy vẻ cảnh cáo của Jem, anh ngậm miệng lại. "Hẳn bà đau lòng lắm."
"Nó không hiểu. Đó là vinh dự, là niềm hân hạnh của nó." Đôi mắt vàng sáng rực. "Khi nó bỏ trốn, Ông Chủ trút giận lên ta – ta đã làm ngài thất vọng. Ngài trao thưởng cho ai bắt được ta."
Tới đó, Jem thật sự, hoặc làm bộ ngạc nhiên. "Ý bà là de Quincey muốn bà chết?"
"Ta phải nói bao nhiêu lần nữa là de Quincey không phải Ông Chủ đây? Ông Chủ là..." Con quỷ gầm lên. "Bay định lừa ta sao hả, nhóc Thợ Săn Bóng Tối? Đừng hòng."
Jem nhún vai. "Bà không thể ở mãi trong đó đâu, bà Dark. Rồi cả Enclave sẽ tới. Chúng tôi có thể bỏ đói bà. Rồi bà sẽ thuộc về chúng tôi, và bà biết Clave xử những kẻ làm trái luật thế nào rồi."
Bà Dark rít lên. "Có lẽ ngài đã bỏ rơi ta," bà ta nói, "nhưng ta vẫn sợ Ông Chủ hơn sợ tụi bay, hay Enclave."
Sợ hơn cả sợ Enclave. Bà ta nên biết sợ đi, Will nghĩ. Điều Jem nói là thật. Bà ta nên sợ, nhưng lại không hề. Qua những trải nghiệm của bản thân, khi một người đáng ra phải sợ lại không sợ, đó hiếm khi do họ dũng cảm. Thường thì họ biết điều bạn không biết.
"Nếu bà không nói ra danh tính của Ông Chủ," Will lạnh lùng nói, "có lẽ bà có thể trả lời một câu hỏi đơn giản chứ nhỉ? Axel Mortmain có phải Ông Chủ không?"
Con quỷ rên rỉ rồi đưa đôi tay xương xẩu lên che miệng rồi ngồi phịch xuống. "Ông Chủ. Ngài sẽ nghĩ ta khai ra. Ngài sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa..."
"Mortmain sao?" Jem nhắc lại. "Nhưng ông ta đã cảnh báo chúng ta... À." Anh ngừng nói. "Hiểu rồi." Anh trắng bệch. Will biết bạn mình đang cùng chung suy nghĩ với mình. Đáng ra Jem phải nghĩ ra trước – Will luôn cho rằng Jem thông minh hơn mình – nhưng Jem thường không dám đón nhận những tình huống tệ hại nhất. "Mortmain gạt chúng ta về Chị Em Hắc Ám và phép trói buộc," Jem nói tiếp. "Đúng hơn, chính Mortmain đã rót vào tai Charlotte rằng de Quincey là Ông Chủ. Nếu không vì ông ta, chúng ta sẽ chẳng nghi ngờ ma cà rồng kia. Nhưng tại sao?"
"De Quincey là một con quái vật tởm lợm," bà Dark vẫn nằm bò trong ngôi sao năm cánh. Hẳn bà ta thấy che giấu cũng chẳng ích gì. "Hắn bất tuân lệnh Mortmain và luôn thèm muốn vị trí Ông Chủ. Bất tuân lệnh đáng bị trừng phạt."
Will nhìn Jem. Anh biết cả hai đều nghĩ giống nhau. "Mortmain thấy cơ hội khử đối thủ," Jem nói. "Vì thế ông ta đưa de Quincey ra thế mạng."
"Chính ông ta đã giấu bản thiết kế đó trong thư viện của de Quincey," Will đồng tình. "De Quincey chưa từng thừa nhận chúng là của hắn, hay nhận ra chúng khi Charlotte giơ chúng ra. Và Mortmain có thể đã bảo đám người máy trên cầu nói rằng chúng phục vụ ma cà rồng kia. Nói đúng hơn, chính ông ta đã khắc con dấu của de Quincey lên ngực ả người máy và để lại Ngôi Nhà Hắc Ám cho chúng ta tìm thấy. Như vậy, chúng ta chẳng còn nghi ngờ gì ông ta nữa."
"Nhưng Mortmain không phải người duy nhất bảo de Quincey là Ông Chủ," Jem nặng nề nói. "Còn Nathaniel Gray nữa đó Will. Anh trai Tessa. Khi hai người cùng nói dối..."
"Như vậy họ đồng lõa," Will nói nốt. Trong thoáng chốc, anh thấy thỏa mãn, nhưng cảm xúc đó tồn tại chẳng được tày gang. Anh ghét Nate Gray, ghét cách Tessa làm như anh ta không làm gì sai, và rồi anh ghét mình vì đã ghen tị. Biết mình đúng về Nate là một chuyện, nhưng cái giá phải trả là gì đây?
Bà Dark cười lanh lảnh. "Nate Gray," bà ta nói phun cả nước bọt. "Con chó của Ông Chủ. Hắn bán em gái cho Mortmain chỉ đổi lấy chút bạc vụn. Dùng em gái mình để đánh đổi lấy chút hư vinh phù phiếm. Ta sẽ không bao giờ đối xử với em gái mình như vậy. Bọn bay chửi rủa rằng quỷ độc ác, và bọn bay phải bảo vệ con người khỏi chúng ta!" Giọng bà ta vang lên the thé.
Will mặc kệ, đầu anh đang quay cuồng. Chúa ơi, toàn bộ câu chuyện của Nathaniel về de Quincey đều là dối trá, để lừa Clave đi. Vậy tại sao Mortmain xuất hiện khi họ vừa đi? Để tống khứ mình và Jem, Will rầu rĩ nghĩ. Nate không biết rằng mình và Jem sẽ không đi cùng Charlotte và Henry. Hắn phải ứng biến nhanh khi tụi mình ở lại. Vì thế nên Mortmain xuất hiện. Nate đã hợp tác với Mortmain ngay từ đầu.
Và giờ Tessa ở Học Viện cùng anh ta. Will thấy bụng dạ nhộn nhạo. Anh muốn quay đầu chạy ra cửa, trở lại Học Viện và giộng đầu Nathaniel vào tường. Nhờ nhiều năm huấn luyện và nỗi sợ Henry và Charlotte mới khiến anh ở nguyên tại chỗ.
Jem thăm dò bà Dark. "Kế hoạch của ông ta là gì? Và khi họ tới quảng trường Carleton họ sẽ thấy gì? Bị giết sao? Trả lời tôi!" anh hét. Sợ hãi làm giọng anh khàn đi. "Hoặc nếu không, nhân danh Thiên Thần, tôi sẽ làm mọi cách để khiến Clave tra tấn bà đến chết. Ông ta định làm gì họ?"
Đôi mắt vàng của bà Dark lóe sáng. "Ông Chủ quan tâm điều gì?" bà ta rít lên. "Ngài quan tâm tới gì nào? Ngài căm thù Nephilim, nhưng ngài muốn gì?"
"Tessa," Jem nói ngay. "Nhưng cô ấy sẽ an toàn trong Học Viện và kể cả một đội quân người máy cũng không thể phá cửa xông vào nơi đó. Kể cả khi chúng tôi không ở đó..."
Bà Dark nói nghe ngọt như mía lùi, "Hồi Ông Chủ còn tin ta, ngài cho ta biết kế hoạch xâm nhập Học Viện. Ngài định bôi máu Thợ Săn Bóng Tối lên một người máy, nhờ vậy nó sẽ mở được cửa."
"Máu Thợ Săn Bóng Tối?" Will nhắc lại. "Nhưng..."
"Will." Jem đặt tay lên ngực, đúng chỗ vết thương người máy đã gây ra vào đêm nọ trên thềm Học Viện. "Máu tôi."
Will đứng im trong chốc lát và trơ mắt nhìn bạn. Rồi, không nói một lời nào, anh quay người và chạy ra cửa phòng; Jem dừng lại để cầm cái lồng mèo và đi theo. Vừa tới nơi, cánh cửa bỗng đóng sầm lại như bị ai đẩy và Will dừng sựng lại. Anh quay lại nhìn Jem đằng sau. Jem cũng có vẻ không hiểu chuyện gì.
Ở trong ngôi sao năm cánh, bà Dark cười rũ rưỡi. "Nephilim," bà ta thở hổn hển giữa những tràng cười. "Đồ Nephilim ngu ngốc. Thiên thần của bọn bay đâu rồi?"
Trong khi họ nhìn, những ngọn lửa lớn bùng lên quanh những bức tường, liếm lên những tấm rèm che cửa sổ. Ngọn lửa tỏa ra cái màu xanh quái đản và có mùi cực kì khó chịu – mùi quỷ. Bên trong cái lồng, con mèo đang lồng lên, vừa gào thét vừa lao mình vào những chấn song.
Will rút con dao thiên thần thứ hai khỏi thắt lưng và hét, "Anael!" Ánh sáng bừng lên từ lưỡi dao, nhưng bà Dark chỉ cười.
"Khi Ông Chủ thấy bọn bay hóa ra tro," bà ta gào lên, "ngài sẽ tha thứ cho ta! Rồi ngài sẽ chào đón ta trở lại!"
Tiếng cười của bà ta vang cao nghe thật đáng sợ. Căn phòng đã ngập ngụa khói. Jem, đưa tay áo lên che miệng và khò khè nói với Will. "Giết bà ta đi. Giết bà ta và ngọn lửa sẽ tắt."
Will nắm chặt lấy chuôi Anael, quát lớn. "Bồ nghĩ tôi không muốn sao? Bà ta đang ở trong ngôi sao năm cánh đấy!"
"Tôi biết." Ánh mắt Jem chứa ẩn ý gì đó. "Will, xóa nó đi."
Will hiểu ý Jem ngay. Anh quay ra nhìn ngôi sao năm cánh, giơ cao thanh Anael bừng sáng, nhắm mục tiêu và phi dao – không phải vào con quỷ mà là sợi xích dày cui của cái đèn chùm lớn. Lưỡi dao cắt ngọt qua sợi xích như cắt giấy, tạo ra tiếng ken két và con quỷ chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi ngọn đèn chùm rơi xuống làm tung tóe kim loại và những mảnh pha lê vỡ. Will đưa tay che mắt khi những mảnh đá nhỏ, những mẩu pha lê và bụi sắt đổ xuống họ. Sàn nhà rung lên như gặp động đất.
Khi tất cả đã im ắng trở lại, anh mở mắt. Ngọn đèn chùm trông như một xác tàu lớn nằm dưới biển. Bụi bốc lên như khói từ một đám tro tàn, và ở một góc pha lê và kim loại dính chút màu màu xanh rêu đang nhểu xuống sàn đá cẩm thạch...
Jem đã đúng. Ngọn lửa đã lụi. Jem vẫn nắm chặt lấy tay cầm lồng mèo và nhìn vào đống đổ nát. Mái tóc trắng của Jem càng trắng hơn vì bụi vữa và thì má dính đầy tro. "Làm tốt lắm, William," Jem nói.
Will không trả lời; không còn thời gian nữa. Anh mở cửa – giờ dễ hơn nhiều – và lao ra khỏi phòng.
Tessa và Sophie chạy lên cầu thang tới khi Sophe vừa thở hổn hển vừa nói, "Đây! Cửa này!" và Tessa đẩy cửa lao vào hành lang sau đó. Sophie rụt tay để quay lại đóng cửa và cài then. Cô ấy dựa vào đó một lúc, thở dốc và gương mặt đã khô dấu nước mắt.
"Cô Jessamine," cô ấy thì thào. "Cô có nghĩ..."
"Tôi không biết," Tessa nói. "Nhưng chị nghe Thomas nói rồi đấy. Chúng ta phải tới Đất Thánh, Sophie ạ. Ở đó chúng ta sẽ an toàn." Và Thomas muốn tôi bảo vệ chị. "Chị chỉ đường cho tôi đi. Tôi không thể tự tìm đường."
Sophie từ từ gật đầu và đứng thẳng dậy. Cô ấy im lặng dẫn Tessa qua một mê cung những hành lang tới khi họ tới hành lang cô nhớ đã đi để tới gặp Camille. Sau khi lấy ngọn đèn treo trên tường, Sophie châm lửa và họ rảo bước tới khi tới cánh cửa sắt lớn có họa tiết hình Cs. Dừng sựng lại trước cửa, Sophie đưa tay che miệng. "Chìa khóa!" cô ấy thì thào. "Tôi quên cha mất nó... xin lỗi cô... chìa khóa!"
Tessa thấy giận nhưng cố gạt đi. Sophie vừa chứng kiến bạn mình qua đời và cô ấy quên chìa khóa cũng là chuyện bình thường. "Nhưng chị biết Charlotte để đâu chứ?"
Sophie gật đầu. "Để tôi chạy đi lấy. Cô đợi tôi ở đây."
Cô ấy vội chạy đi. Tessa quan sát tới khi cái mũ và tay áo màu trắng khuất trong bóng tối, để lại mình Tessa. Ánh sáng duy nhất trong hành lang hắt ra qua khe cửa dẫn vào Đất Thánh. Cô tựa người vào tường trong khi bóng tối bủa vây lấy mình, như thể cô có thể biến mất trong tường. Trước mắt cô chỉ có hình ảnh máu ứa ra từ ngực Agatha, nhuộm đỏ đôi tay Sophie, nghe thấy tiếng cười của Nate khi Jessamine ngã xuống.
Rồi tiếng cười lanh lảnh như tiếng kính vỡ lại vang lên trong bóng tối đằng sau cô.
Biết chắc mình đang tưởng tượng ra, Tessa quay lưng với cửa Đất Thánh. Trước cô là hành lang, nhưng lúc trước ở đó vắng lặng, giờ có người đang đứng. Một người tóc vàng và cười toe toét. Một người đang cầm một con dao dài mảnh ở tay phải.
Nate.
"Tessie của anh," anh nói. "Ấn tượng làm sao. Anh không nghĩ em hay cô hầu gái đó lại chạy nhanh vậy." Anh xoay con dao giữa những ngón tay. "Nhưng không may, Ông Chủ đã cho anh một vài... khả năng. Anh có thể di chuyển nhanh hơn em tưởng." Anh cười khẩy. "Có thể là nhanh hơn rất nhiều."
"Nate." Tessa run run nói. "Chưa muộn đâu. Anh có thể dừng mà."
"Dừng gì?" Nate nhìn thẳng vào cô lần đầu tiên kể từ khi anh quỳ gối trước Mortmain. "Dừng ước muốn mạnh mẽ và thông thái sao? Dừng muốn làm đệ tử ruột của con người mạnh nhất Luân Đôn ư? Nếu dừng lại, họa chăng anh là kẻ ngốc, em gái nhỏ ạ."
"Đệ tử ruột? Ông ta ở đâu khi de Quincey định rút kiệt máu anh?"
"Anh đã làm ngài thất vọng," Nate nói. "Em làm ngài thất vọng. Em đã chạy trốn Chị Em Hắc Ám dù biết anh sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào. Em bỏ anh để chạy theo thứ em muốn, Tessie ạ."
"Em để Chị Em Hắc Ám tra tấn em vì anh, Nate. Em làm mọi điều vì anh. Và anh... anh kệ cho em tin rằng de Quincey là Ông Chủ. Mọi thứ anh đổ cho de Quincey đều là việc làm của Mortmain, phải không? Ông ta muốn đưa em tới đây. Ông ta đã thuê Chị Em Hắc Ám. Anh dựng chuyện về de Quincey để lừa Enclave ra khỏi Học Viện."
Nate cười khẩy. "Dì Harriet thường nói thông minh muộn thường chẳng còn là thông minh nữa, đúng không nào?"
"Và Enclave sẽ thấy gì khi tới địa điểm anh bảo là hang ổ của de Quincey? Không có gì sao? Một căn nhà trống, một đống phế tích ư?" Cô lùi xa tới khi dựa lưng vào cánh cửa sắt lạnh lẽo.
Nate đi theo, ánh mắt sáng hệt như con dao trong tay. "Ồ tha cho anh đi. Phần đó thì đúng. Anh đâu muốn Enclave sớm nhận ra họ bị lừa? Cứ kệ cho họ bận rộn dọn dẹp nơi ẩn náu nho nhỏ của de Quincey đi." Anh nhún vai. "Em cho anh ý tưởng rằng hãy đổ mọi lỗi cho ma cà rồng kia. Và sau chuyện đêm kia, đằng nào hắn cũng chết. Nephilim đang tìm hắn, vì thế hắn chẳng còn giá trị với ông Mortmain. Nhờ Enclave đi tiêu diệt hắn rồi lừa Will và Jem đi loại bỏ mụ Dark rắc rối – một mũi tên trúng ba con chim, đúng không nào? Và đó là kế hoạch khôn ngoan của chính anh đấy."
Tessa bực bội thấy Nate tự mãn. Phần nhiều trong cô muốn nhổ vào mặt anh, nhưng cô biết cô nên kệ cho anh nói, để mình nghĩ cách thoát khỏi tình huống này. "Chắc chắn anh đã lừa được bọn em," cô nói mà thấy ghét mình. "Bao nhiêu phần trong câu chuyện của anh là thật? Bao nhiêu là giả?"
"Nếu em muốn biết thì chủ yếu là thật. Lời nói dối khiến người ta tin nhất phải dựa trên một phần sự thật," anh khoe khoang. "Anh đến Luân Đôn và định sẽ tống tiền Mortmain vì biết những hoạt động huyền học của ngài. Và ngài quả không thể xem nhẹ điều anh biết. Ngài muốn gặp anh vì ông ta không chắc anh là đứa con đầu hay đứa con thứ hai của bố mẹ. Ngài tưởng anh là em." Anh cười. "Ngài mừng vô hạn khi biết anh không phải đứa ngài tìm kiếm. Ngài muốn một cô gái."
"Nhưng vì sao? Ông ta muốn gì ở em?"
Nate nhún vai. "Anh không biết và cũng chẳng quan tâm. Ngài bảo nếu anh giao em cho ngài, và em là người ngài mong chờ, ngài sẽ nhận anh làm đệ tử. Nếu em trốn, ngài sẽ giao anh cho de Quincey để trả thù. Khi em đưa anh tới đây, tới ngôi nhà của Nephilim, đây là cơ hội thứ hai để anh cho Ông Chủ điều ông ấy muốn."
"Anh liên lạc với ông ta?" Tessa thấy buồn nôn. Cô nghĩ về ô cửa sổ mở toang trong phòng khách, gương mặt đỏ lựng của Nate và anh kêu anh không mở. Giờ cô biết anh đã báo tin cho Mortmain. "Anh báo cho ông ta biết anh ở đây? Rằng anh sẵn lòng phản bội tụi em? Nhưng anh có thể ở lại cơ mà! Anh sẽ được an toàn!"
"An toàn và vô dụng. Ở đây anh chỉ là người bình thường, yếu ớt và bần tiện. Nhưng nếu là đệ tử của Mortmain, anh sẽ là cánh tay phải của ngài khi ngài trị vì đế quốc Anh."
"Anh điên rồi," Tessa nói. "Toàn bộ chuyện này thật nực cười."
"Không hề. Vào đúng thời điểm này sang năm, Mortmain sẽ ngồi trong điện Buckingham. Cả đế chế sẽ quỳ gối trước ông ấy."
"Nhưng anh sẽ không ở cạnh ông ta. Em thấy ông ta nhìn anh ra sao. Anh không phải đệ tử mà là công cụ để ông ta lợi dụng. Khi ông ta có cái mình muốn, ông ta sẽ ném anh như ném rác."
Nate cầm chặt lấy dao. "Không phải."
"Phải." Tessa nói. "Dì luôn nói anh quá cả tin. Vì thế anh không giỏi bài bạc, Nate ạ. Anh chỉ đang lừa mình, nhưng lại không biết khi nào bị lừa. Dì nói..."
"Dì Harriet." Nate khẽ cười. "Bà ta chết chẳng hay ho gì." Anh cười toe toét. "Em không thấy lạ khi anh gửi cho em hộp sôcôla, dù biết em không bao giờ đụng đến còn bà ta sẽ ăn sao?"
Tessa thấy buồn nôn như thể Nate vừa xoáy dao vào đó. "Nate... anh không... Dì Harriet yêu anh!"
"Em không biết anh đã làm gì, Tessa ạ." Anh nói liến thoắng. "Em nghĩ anh ngốc. Thằng anh ngốc của em cần được bảo vệ. Dễ dàng bị người ta lợi dụng. Anh nghe em và dì nói về anh. Anh biết cả hai đều nghĩ anh chẳng làm nên trò trống gì, chẳng làm gì để dì cháu em tự hào hết. Nhưng giờ có đó. Giờ anh đã làm được," anh gầm lên, như không ý thức được sự châm biếm trong lời lẽ của mình.
"Anh đã biến thành quân giết người. Và anh nghĩ em sẽ tự hào ư? Em xấu hổ vì là em anh."
"Là em của anh sao? Em còn chẳng là người. Em là gì đó. Em không có quan hệ với anh. Từ khi Mortmain nói cho anh biết em là gì thì đối với anh, em như đã chết rồi. Anh không có em gái."
"Vậy vì sao," Tessa nói nhỏ vô cùng, "vì sao còn gọi em là Tessie?"
Anh bối rối nhìn cô một lúc. Và rồi khi cô nhìn anh trai mình – anh trai cô tưởng là người thân duy nhất của cô trên thế giới này – có gì đó di chuyển đằng sau Nate và Tessa nghĩ mình có gặp ảo giác trước khi ngất không.
"Anh không gọi em là Tessie," anh nói. Anh có vẻ lơ đễnh.
Cảm giác buồn không tả nổi dâng lên trong cô. "Anh là anh trai của em mà Nate. Anh sẽ luôn là anh trai em."
Anh nheo mắt. Tessa thoáng nghĩ có lẽ anh đã nghe theo cô. Có lẽ anh đang nghĩ lại. "Khi em thuộc về Mortmain," anh nói, "anh sẽ ở bên ngài mãi. Vì anh là người giúp ngài có được em."
Tim cô thắt lại. Thứ đằng sau Nate lại di động. Vậy nó có thật. Có gì đó đằng sau Nate. Gì đó đang tiến về phía họ. Cô mở miệng rồi ngậm lại. Chắc là Sophie. Cô mong cô gái kia sẽ biết đường chạy trước khi Nate đâm dao tới.
"Thôi nào," anh nói với Tessa. "Em mè nheo nào có ích gì. Ông Chủ sẽ không làm đau em đâu…"
"Anh đừng chắc," Tessa nói. Cái người đằng sau Nate đã sắp tới nơi rồi. Có gì đó trắng và lấp lóa trong tay người kia. Tessa cố lắm mới nhìn thẳng vào mặt Nate được.
"Anh chắc." Anh có vẻ sốt ruột. "Anh không ngốc, Tessa…"
Người ta lao tới. Cái vật màu trắng lấp lóa giơ trên đầu Nate và đập mạnh xuống. Nate nhào về trước và đổ sập xuống nền nhà. Con dao lăn khỏi tay anh khi anh ngã xuống thảm và nằm im, máu nhuộm đỏ mái tóc vàng.
Tessa ngước lên. Trong bóng tối, cô thấy Jessamine đứng đó với vẻ bực bội lộ rõ trên mặt. Cái đèn vỡ vẫn nằm chắc trong tay trái cô nàng.
"Có lẽ không ngốc," cô nàng đá vào người Nate. "Nhưng không phải lúc khôn nhất."
Tessa trố mắt. "Jessamine à?"
Jessamine ngước lên. Cổ áo bị rách, mái tóc xổ ra và có vết thâm trên má phải. Cô nàng vứt cái đèn xuống và nó suýt rơi vào đầu Nate lần nữa. Cô nàng nói, "Mình chắc bồ đang nhìn thấy mình đấy. Dù sao chúng cũng không cần mình."
"Cô Gray! Cô Lovelace!" Sophie vừa thở hổn hển vừa chạy tới. Cô ấy đang cầm cái khóa sắt mở cửa Đất Thánh. Cô ấy nhìn Nate và há hốc miệng. "Anh ta ổn không?"
"Ồ, ai thèm quan tâm chứ?" Jessamine nói và cúi xuống nhặt con dao Nate làm rơi. "Ai bảo anh ta dám nói dối! Anh ta nói dối tôi! Tôi đã tưởng.." Mặt cô nàng đỏ lựng. "Ờ, giờ không quan trọng nữa rồi." Cô nàng đứng thẳng và quay lại hất hàm nhìn Sophie. "Giờ, đứng cứ đứng đực ra đó, Sophie. Ra mở cửa Đất Thánh trước khi có Chúa mới biết cái gì đang đuổi theo và cố giết chúng ta nào."
"Will." Jem dừng lại bên cạnh bạn, cố giấu sự thật rằng anh cần thở một chút. "Chúng ta phải về Học Viện càng sớm càng tốt."
"Tôi không tranh cãi gì về vấn đề này." Will hứng thú nhìn Jem; Jem tự hỏi liệu mặt anh có đỏ và nóng như anh sợ không. Anh đã dùng rất nhiều thuốc trước khi rời Học Viện, và hiệu quả của nó đang tan đi nhanh hơn dự kiến; vào những lúc khác nếu nhận ra điều này sẽ khiến Jem lo lắng. Nhưng giờ anh gạt nó sang bên.
"Bồ nghĩ Mortmain muốn chúng ta giết bà Dark không?" anh hỏi, chủ yếu vì anh cần chút thời gian hít thở trước khi leo lên xe ngựa.
Will mở áo khoác và lục túi áo. "Chắc vậy," anh lơ đãng nói, "nhưng chắc ông ta vẫn muốn chúng ta và bà ta giết chết nhau. Rõ ràng ông ta muốn de Quincey chết và quyết định lợi dụng Nephilim làm sát thủ cho mình." Will rút con dao gấp trong túi áo trong và nhìn với vẻ thỏa mãn. "Một con ngựa," anh nhận xét, "sẽ nhanh hơn cả một cỗ xe."
Jem cầm cái lồng chặt hơn. Con mèo xám đằng sau chấn song sắt nhìn quanh bằng đôi mắt vàng tràn ngập hứng thú. "Làm ơn nói với tôi rằng bồ không định làm điều tôi nghĩ nhé, Will."
Will mở dao và nhìn cỗ xe. "Giờ không nên dây dưa nữa, James. Và Xanthos thừa sức kéo cỗ xe chỉ chở mình bồ."
Jem tranh cãi nhưng cái lồng nặng và cảm giác kiệt sức đã khiến anh không nghĩ ra gì. "Bồ định làm gì với con dao đó? Bồ không định giết ngựa chứ?"
"Tất nhiên không." Will giơ dao và bắt đầu cắt bộ cương của Ballios, con ngựa yêu thích của anh.
"À," Jem nói. "Hiểu rồi. Bồ sẽ cưỡi ngựa đi như Dick Turpin và bỏ tôi lại. Bồ bị điên sao?"
"Một người phải ở lại trông mèo." Bộ cương rời ra và Will nhảy lên lưng Balios.
"Nhưng..." Giờ Jem thật sự hoảng và anh liền bỏ cái lồng xuống. "Will, bồ không thể..."
Nhưng đã quá muộn. Will thúc Balios và con ngựa lồng lên và lao ra cổng với Will rạp mình trên đó. Jem dám thề bạn mình đang cười. Con ngựa và người cưỡi nó biến mất sau cánh cổng.