Mọi đàn ông đều giết thứ mình thương,
Để che giấu những niềm yêu đó,
Có người bằng ánh nhìn nghiệt ngã,
Vài người dùng lời đường mật yêu thương
Kẻ đớn hèn giết người bằng nụ hôn,
Người can đảm dùng thanh gươm sắc nhọn!
– Oscar Wilde, The Ballad of Reading Gaol
Những Ấn Ký để tang của Thợ Săn Bóng Tối có màu đỏ. Màu của chết chóc là màu trắng.
Tessa sẽ không biết nếu không đọc được điều đó trong Codex, và hẳn sẽ giật mình khi thấy năm Thợ Săn Bóng Tối của Học Viện đi xe ngựa ra ngoài trong bộ đồ trắng như đi dự tiệc cưới, trong khi cô và Sophie quan sát qua cửa sổ thư viện. Vài thành viên Enclave bị giết trong vụ truy quét hang ổ ma cà rồng của de Quincey. Tang lễ này dành cho họ, nhưng cũng là để chôn cất Thomas và Agatha. Charlotte giải thích rằng tang lễ thường chỉ tổ chức cho Nephilim, nhưng cũng có ngoại lệ đối với những con người vì Clave mà hi sinh.
Nhưng Sophie và Tessa bị cấm đi. Họ không được phép tham dự nghi lễ. Sophie đã bảo rằng thế cũng tốt, rằng cô ấy không muốn thấy Thomas bị thiêu và rắc tro trong Thành Phố Câm Lặng. "Tôi muốn nhớ về cậu ấy như trước nay vẫn vậy," cô nói, "và cả Agatha nữa."
Enclave để lại một đội bảo vệ là vài Thợ Săn Bóng Tối tình nguyện ở lại trông coi Học Viện. Tessa nghĩ phải một thời gian dài nữa họ mới thôi canh chừng nơi này.
Cô giết thời gian bằng cách ngồi đọc sách, nhưng là những tác phẩm không liên quan tới Nephilim, quỷ hay cư dân Thế Giới Ngầm. Cô đang đọc cuốn Câu chuyện hai thành phố tìm thấy trong giá sách Dickens của Charlotte. Cô cố không nghĩ tới Mortmain, tới Thomas và Agatha, về điều Mortmain nói trong Đất Thánh – và nhất là về Nathaniel cũng như anh đang ở đâu. Hễ nghĩ về anh là dạ dày cô lại quặn đau và mắt cay cay.
Nhưng trong đầu cô không chỉ có những vậy. Hai ngày trước, cô bị buộc phải xuất hiện trước Clave trong thư viện Học Viện. Người đàn ông được mọi người gọi là Điều Tra Viên đã tra hỏi cô về khoảng thời gian cô ở cùng Mortmain hết lần này tới lần khác, chú tâm tới mọi thay đổi trong câu chuyện của cô, tới khi cô kiệt sức. Họ hỏi cô về cái đồng hồ ông ta muốn trao cô, rằng cô có biết nó thuộc về ai không, và chữ viết tắt J.T.S có thể là gì. Cô không biết, và ông ta đã đem theo bí mật đó khi biến mất. Họ cũng tra khảo Will về điều Mortmain đã nói trước khi ông ta biến mất. Will trả lời nhát gừng và được đuổi đi vì quá cứng đầu và vô lễ.
Điều Tra Viên còn bắt Tessa cởi đồ để tìm dấu ấn pháp sư, nhưng Charlotte đã gạt đi ngay. Khi Tessa được thả đi, cô đã vội đuổi theo Will nhưng anh đã biến mất. Đã hai ngày trôi qua mà cô chẳng mấy khi thấy anh, và họ cũng chỉ trao đổi vài lời xã giao trước mặt người khác. Khi cô nhìn anh, anh nhìn đi nơi khác. Khi cô rời phòng, mong anh đi theo, anh ở lại. Cô điên mất.
Cô vẫn tự hỏi có phải cô là người duy nhất cho rằng có gì đó đã xảy ra giữa họ trên sàn Đất Thánh không. Cô đã tỉnh dậy từ nơi sâu thẳm hơn bất cứ lần Biến Hình nào và thấy Will đang ôm cô, gương mặt anh hiện rõ vẻ u buồn nhất cô từng thấy. Và chắc chắn cô không thể tưởng tượng ra cách anh gọi tên mình hay nhìn mình chứ?
Không. Cô không hề tưởng tượng ra. Cô chắc chắn Will quan tâm tới cô. Đúng, anh luôn cộc cằn với cô hầu hết quãng thời gian họ biết nhau, nhưng chuyện này vẫn xảy ra trong tiểu thuyết suốt. Hãy nghĩ xem Darcy đã đối xử với Elizabeth Bennet thế nào trước khi anh cầu hôn. Rất khó chịu. Và Heathcliff luôn thô lỗ với Cathy. Nhưng cô phải thừa nhận, trong Câu chuyện hai thành phố, cả Sydney Carton và Charles Darnay đều đối xử tốt với Lucie Manette. Tuy anh từng và vẫn có những điểm yếu, nhưng anh cần em cứu anh, để biến anh từ đống tro tàn mà bùng thành lửa rực...
Cô rất khó chịu khi từ cái đêm trong Đất Thánh, Will không thèm nhìn hay gọi tên cô nữa. Cô tưởng cô biết lí do – đã đoán ra nó theo cách Charlotte nhìn mình, theo cách mọi người im lặng khi ở gần cô. Điều đó quá rõ ràng. Các Thợ Săn Bóng Tối sẽ đuổi cô đi.
Và sao không cơ chứ? Học Viện dành cho Nephilim, chứ không phải cư dân Thế Giới Ngầm. Cô đã mang tới chết chóc và hủy diệt tới cho nơi đây trong khoảng thời gian ngắn cô ở đây. Có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ở lại. Tất nhiên, cô chẳng còn nơi nào để đi, không còn bà con thân thích, nhưng chuyện đó đâu có quan trọng với họ? Luật Hiệp Ước là Luật Hiệp Ước; điều đó không thể thay đổi hay phá vỡ. Có lẽ rồi đây cô sẽ sống với Jessamine ở một ngôi nhà nào đó tại quận Belgravia. Hoặc đời cô sẽ còn tệ hơn.
Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc trên con đường rải đá bên ngoài cho thấy mọi người đã từ Thành Phố Câm Lặng trở về, kéo cô rời khỏi cơn mộng tưởng buồn bã. Sophie vội xuống nhà để đón họ, còn Tessa nhìn qua cửa sổ quan sát họ lần lượt rời xe ngựa.
Henry đang vòng tay ôm Charlotte, còn chị dựa vào anh ấy. Tiếp theo là Jessamine với những bông hoa nhàn nhạt đính lên mái tóc vàng. Tessa hẳn sẽ thích vẻ ngoài của cô nàng nếu như không nghi cô nàng lợi dụng tang lễ để trưng vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp trong bộ đồ trắng. Rồi tới Jem và Will trông như hai quân cờ trong một ván cờ đặc biệt, cả mái tóc bạc của Jem và những lọn tóc đen rối của Will đều có vẻ nhạt màu hơn vì màu quần áo. Quân tượng trắng và tượng đen, Tessa nghĩ khi họ bước lên thềm và khuất hẳn trong Học Viện.
Cô chỉ kịp đặt sách xuống bên cạnh khi cửa thư viện mở và Charlotte vừa cởi găng tay vừa bước vào. Chị đã bỏ mũ và mái tóc nâu xoăn rối ôm lấy gương mặt chị.
"Chị nghĩ sẽ tìm thấy em ở đây," chị nói và ngồi xuống cái ghế đối diện cửa sổ Tessa ngồi. Chị bỏ cái găng tay trắng xuống cái bàn bên cạnh và thở dài.
"Chuyện có..." Tessa mở lời.
"Tệ hả? Có. Chị ghét các lễ tang, dù có Thiên Thần chứng giám, chị đã phải tham dự không biết bao nhiêu lần." Charlotte dừng lại và cắn môi. "Chị nói nghe giống Jessamine quá. Quên điều chị nói đi, Tessa. Hi sinh là một phần cuộc đời Thợ Săn Bóng Tối và chị luôn chấp nhận chuyện đó."
"Em biết." Không gian rất yên tĩnh. Tessa nghĩ mình có thể nghe nhịp tim đập chậm rãi, như tiếng đồng hồ quả lắc trong căn phòng lớn trống trải.
"Tessa này..." Charlotte gợi chuyện.
"Em biết chị định nói gì rồi. Không sao đâu ạ."
Charlotte chớp mắt. "Em biết sao? Em biết gì?"
"Chị muốn em đi," Tessa nói. "Em biết chị đã gặp Clave trước tang lễ. Jem đã bảo em rồi. Em không nghĩ họ cho phép chị để em ở lại. Sau những rắc rối em mang tới cho mọi người. Nate. Thomas và Agatha..."
"Clave không quan tâm tới Thomas và Agatha."
"Vậy Pyxis."
"Ờ," Charlotte chậm rãi nói. "Tessa, chị nghĩ em hiểu hoàn toàn sai rồi. Chị không đến để bảo em đi; chị muốn em ở lại."
"Ở lại?" Lời nói dường như chẳng có ý nghĩa gì. Charlotte chắc chắn không có ý đó thật. "Nhưng Clave... Họ phải giận chứ..."
"Họ giận chứ," Charlotte nói. "nhưng với vợ chồng chị. Bọn chị đã bị Mortmain lừa ngon ơ. Ông ta dùng tụi chị làm vũ khí và bọn chị để chuyện đó xảy ra. Chị đã quá tự mãn trước trí thông minh và tài xoay xở của mình với ông ta nên không thèm nghĩ có lẽ ông ta mới là người lợi dụng mình. Chị chưa từng ngừng nghĩ không có ai ngoài Mortmain và anh trai em tuyên bố de Quincey là Ông Chủ. Mọi bằng chứng khác đều xuất hiện tức thời, nhưng chị lại tin sái cổ."
"Chúng rất thuyết phục mà." Tessa vội an ủi Charlotte. "Dấu ấn chúng ta tìm thấy trên người Miranda. Những người máy trên cầu."
Charlotte kêu một tiếng cay đắng. "Mortmain đã dựng nên những nhân vật đó cho chúng ta xem. Em có biết rằng trong quá trình điều tra, bọn chị không thể nào tìm nổi một mẩu bằng chứng cho thấy có những cư dân Thế Giới Ngầm nào khác kiểm soát câu lạc bộ Xứ Quỷ không? Không một thành viên người phàm nào biết, và vì bọn chị đã tiêu diệt đàn của de Quincey, cư dân Thế Giới Ngầm căm ghét bọn chị hơn bao giờ hết."
"Nhưng chỉ mới vài ngày thôi mà. Will mất những sáu tuần để tìm Chị Em Hắc Ám. Nếu các chị tiếp tục tìm..."
"Bọn chị không có nhiều thời gian. Nếu điều Nathaniel nói với Jem là đúng và Mortmain định dùng năng lượng quỷ trong Pyxis để khởi động người máy, chúng ta chỉ còn thời gian tới lúc ông ta mở hộp." Chị khẽ nhún vai. "Tất nhiên, Clave tin điều đó là bất khả thi. Pyxis chỉ có thể mở bằng các chữ rune, và chỉ Thợ Săn Bóng Tối mới vẽ được. Nhưng, đáng ra chỉ có Thợ Săn Bóng Tối mới có thể vào Học Viện."
"Mortmain rất thông minh."
"Đúng." Tay Charlotte đan chặt trong lòng. "Em có biết Henry là người cho Mortmain biết về Pyxis không? Em hiểu như thế là sao không?"
"Không..." Những lời lẽ an ủi của Tessa bay biến đâu mất.
"Em không thể. Không ai biết. Trừ chị và Henry. Anh ấy muốn chị nói với Clave, nhưng chị sẽ không đâu. Họ đã đối xử quá bạc với anh ấy rồi, và chị..." giọng Charlotte run run, nhưng gương mặt nhỏ rất kiên định. "Clave sẽ lập phiên xét xử. Về tư cách đạo đức của chị và Henry sẽ được kiểm tra và bỏ phiếu. Có thể vợ chồng chị sẽ mất Học Viện."
Tessa kinh hãi. "Nhưng chị điều hành Học Viện rất tốt mà! Chị luôn sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy."
Mắt Charlotte ươn ướt. "Cảm ơn em, Tessa. Nhưng Benedict luôn muốn vị trí điều hành Học Viện cho chính mình, hoặc cho con trai. Nhà Lightwood rất kiêu hãnh và ghét phải nghe lệnh người khác. Nếu không phải vì Quan Tổng Tài Wayland đã đề nghị vợ chồng chị nối nghiệp bố chị, chị chắc chắn Benedict sẽ điều hành. Chị chỉ mong được điều hành Học Viện thôi, Tessa ạ. Chị sẽ làm tất cả để giữ vị trí này. Nếu em giúp chị..."
"Em? Nhưng em có thể làm gì? Em không biết gì về chính sách của Thợ Săn Bóng Tối."
"Thứ vô giá nhất của vợ chồng chị là mối quan hệ đồng minh với các cư dân Thế Giới Ngầm. Một phần lí do chị vẫn ở đây là vì mối quan hệ với các pháp sư như Magnus Bane hay ma cà rồng như Camille Belcourt. Và em, em là một món hàng quý. Em đã giúp Enclave một lần; em có thể còn giúp bọn chị nhiều. Và nếu em là đồng minh chắc chắn của chị, điều đó sẽ giúp chị cực nhiều."
Tessa nín thở. Cô bỗng nhớ tới hình ảnh Will – Will như lúc ở Đất Thánh – nhưng tất cả suy nghĩ của cô lại không có Will. Ở đó có Jem, với sự tốt bụng và lịch lãm; và Henry khiến cô bật cười vì trang phục kì lạ và những phát minh tưng tửng; và kể cả Jessamine, với sự dữ dội và đôi khi rất dũng cảm.
"Nhưng còn Luật," cô lí nhí nói.
"Không có luật nào cấm em làm khách ở đây," Charlotte nói. "Chị đã kiểm tra dữ liệu và chẳng thấy gì không cho phép em ở lại, nếu em muốn. Vậy em có muốn không, Tessa? Em sẽ ở lại chứ?"
Tessa vội chạy lên gác mái; lần đầu tiên cô thấy tim mình nhẹ nhõm. Căn gác mái vẫn y như cô nhớ, vẫn với những ô cửa sổ nhỏ cao cao cho chút ánh hoàng hôn tràn vào vì trời đang vào tầm chạng vạng. Trên sàn có cái xô đổ; cô đi vòng qua nó để tới cái cầu thang hẹp dẫn lên mái nhà.
Cậu ấy thường ở trên đó khi gặp chuyện phiền muộn, Charlotte đã nói vậy. Và chị hiếm khi thấy Will buồn phiền. Mất Thomas và Agatha sẽ khiến tâm trạng của cậu ấy xấu hơn chị từng chứng kiến.
Cầu thang dẫn tới một cái cửa sập hình vuông. Tessa đẩy cửa và trèo lên mái Học Viện.
Cô đứng thẳng rồi nhìn quanh. Cô đang đứng trên cái mái bằng rộng rãi, được bao quanh bởi hàng lan can bằng sắt uốn với phần đầu mũi tạo hình hoa huệ tây. Ở bên kia mái nhà là Will đang dựa vào hàng lan can. Anh không quay lại kể cả khi cửa đóng sập lại và cô bước lên một bước, xoa bàn tay trầy xước lên vải váy.
"Will ơi," cô gọi.
Anh không nhúc nhích. Mặt trời như một quầng lửa đỏ ối nơi cuối trời. Bên kia sông Thames, khói nhà máy bốc lên thành những vệt đen ngang bầu trời đỏ. Will đang dựa vào lan can như thể đã kiệt sức, như thể anh muốn ngã vào những đầu nhọn kia và kết thúc tất cả. Anh không tỏ vẻ nghe thấy tiếng Tessa khi cô tới đứng cạnh anh. Nhìn từ đây xuống con đường lát sỏi bên dưới khiến cô chóng mặt.
"Will," cô lại gọi. "Anh đang làm gì đấy?"
Anh không nhìn cô. Anh nhìn ra thành phố, giống như một cái bóng đen trên nền trời nhuộm đỏ. Mái vòm nhà thờ thánh Paul sáng lên trong bầu không khí ảm đạm, và sông Thames chảy qua như một đường nước trà đặc bị đứt đoạn đây đó bởi những cây cầu. Những bóng đen di chuyển bên triền sông – những người lang thang, đi lại giữa những đống rác bên bờ sông, mong kiếm được đồ có giá trị.
"Giờ anh nhớ rồi," Will vẫn không nhìn cô, "điều anh cố nhớ vào ngày hôm kia. Đó là đoạn thơ của Blake. ‘và tôi nhìn ngắm Luân Đôn, kì quan kinh khủng con người làm để dâng Chúa.’ Anh nhìn ra toàn khung cảnh. "Milton nghĩ địa ngục là một thành phố. Anh nghĩ ông ấy cũng có phần đúng. Có lẽ Luân Đôn là cổng vào địa ngục và chúng ta là những linh hồn đáng thương không chịu đi qua đó, sợ điều chờ đợi chúng ta ở phía bên kia còn kinh khủng hơn những gì đã trải nghiệm."
"Will." Tessa bối rối. "Will, có chuyện gì sao?"
Anh nắm lan can bằng cả hai tay khiến những ngón tay trắng bệch. Tay anh đầy những vết trầy xước, mấy vết xước trên mấu tay đã đóng vảy. Mặt anh cũng có vài vết bầm ở quai hàm và dưới mắt. Môi dưới của anh bị rách và sưng, nhưng anh cũng để kệ. Cô không biết vì sao.
"Đáng ra anh phải biết," anh nói. "Đó là trò bịp. Rằng Mortmain đã nói dối khi đến đây. Charlotte thường khoe mọi người về tài chiến lược của anh, nhưng nhà chiến lược sẽ không bị người ta lừa trắng mắt như vậy. Anh ngốc thật."
"Charlotte tin đó là lỗi của chị ấy. Henry nghĩ đó là do anh ấy. Em tin đó là lỗi của em," Tessa sốt ruột nói. "Chúng ta giờ đâu được quyền tự trách mình, đúng không?"
"Lỗi của em?" Will bối rối. "Vì Mortmain bị em ám ảnh hả? Có vẻ không thể..."
"Vì mang Nathaniel tới đây," Tessa nói. Nói ra khiến ngực cô quặn thắt. "Vì bắt anh tin anh ấy."
"Em yêu quý anh mình," Will nói.
"Giờ vẫn vậy," Tessa nói. "Nhưng em biết bản chất của anh ấy. Có lẽ em luôn biết. Em chỉ không muốn tin thôi. Có lẽ trong đời, chúng ta đôi khi cũng tự lừa phỉnh mình."
"Ừ." Will nói nghe nghèn nghẹt và xa xôi. "Có lẽ vậy."
Tessa vội nói, "Em lên đây để báo tin tốt này Will. Anh muốn nghe không?"
"Nói đi," giọng anh chẳng có chút cảm xúc.
"Charlotte bảo em có thể ở lại," Tessa nói, "trong Học Viện này."
Will không nói gì.
"Chị bảo không có Luật nào cấm chuyện đó," Tessa tiếp tục và giờ hơi rối. "Vậy nên em không cần đi."
"Charlotte sẽ không bao giờ bắt em đi, Tessa. Chị ấy không thể để kệ con ruồi dính trên mạng nhện nữa là. Chị ấy sẽ không bỏ rơi em." Giọng nói Will không có tí sức sống hay cảm xúc nào. Anh chỉ đang tường thuật.
"Em tưởng..." Sự phấn khởi của Tessa tan đi nhanh chóng. "Rằng ít nhất anh cũng có chút vui mừng. Em tưởng chúng ta là bạn." Cô thấy anh nuốt khan và tay lại nắm lan can. "Là bạn," cô tiu nghỉu nói, "em tới để thông báo cho anh. Để quan tâm tới anh." Cô vươn tay định chạm vào tay anh nhưng cô rụt lại, giật mình trước sự căng thẳng toát ra từ con người anh, thấy những mấu tay trắng bệch đang nắm lấy lan can kia. Ấn Ký đỏ hiện rõ trên nước da trắng như thể được khắc bằng dao. "Em tưởng có lẽ..."
Cuối cùng Will quay sang nhìn thẳng vào cô. Tessa choáng trước thái độ của anh. Hai quầng thâm quá sậm trông như hai cái hố.
Cô đứng nhìn anh, ước anh sẽ nói giống các nhân vật nam chính trong truyện, vào lúc này. Tessa, tình cảm anh dành cho em đã vượt qua ngưỡng tình bạn. Chúng hiếm có và quý giá hơn thế...
"Tới đây," anh nói vậy. Chẳng có chút chào mừng nào trong giọng anh hay cách anh đứng. Tessa cố kìm bản năng muốn tránh đi và tiến tới gần để anh có thể chạm vào mình. Anh vươn tay và cầm hờ tóc cô, gạt đi những lọn tóc xoăn ôm lấy khuôn mặt cô. "Tess này."
Cô ngước nhìn anh. Đôi mắt anh mang màu của bầu trời đượm khói; kể cả bị bầm tím, gương mặt anh vẫn rất đẹp. Cô muốn chạm vào anh theo một bản năng mà cô không thể giải thích hay kiềm chế được. Khi anh cúi xuống hôn cô, cô chỉ có thể kìm mình lại khi môi chạm môi. Môi anh lướt qua môi cô và cô nếm thấy vị muối và sắt ở nơi đôi môi mềm mại và bầm dập ấy. Anh nắm vai cô và kéo lại gần, những ngón tay anh bầu lên vải váy. Cô cảm nhận được cơn sóng trào mạnh mẽ hơn lúc ở gác mái, một cơn sóng muốn nhấn chìm và nghiền nát cô, khiến cô mềm ra như cách biển nghiền nát những mảnh thủy tinh.
Cô định đặt tay lên vai anh, nhưng anh dừng lại, cúi nhìn cô và thở dốc. Đôi mắt anh rất sáng, đôi môi đỏ sưng vì nụ hôn và vì những vết thương.
"Có lẽ," anh nói, "chúng ta nên tính đến chuyện qua lại."
Tessa vẫn có cảm giác như bị chết đuối, thì thào, "Qua lại?"
"Nếu em định ở lại," anh nói, "chúng ta nên giữ bí mật. Có lẽ nên dùng phòng em. Jem thường ra vào phòng anh tự nhiên như ruồi và cậu ấy sẽ thấy lạ nếu cửa khóa. Nhưng phòng em lại khác..."
"Dùng phòng em?" cô nhắc lại. "Để làm gì?"
Will nhếch mép; Tessa, người đang nghĩ xem đôi môi anh đẹp thế nào, mất một lúc mới hơi thấy ngạc nhiên trước sự lạnh lùng trong nụ cười đó. "Em không thể giả bộ không hiểu được. Tessa, anh không nghĩ em ngây thơ vậy đâu. Trong khi anh trai em như vậy."
"Will." Hơi ấm thoát khỏi cô như thể nước biển rút; cô thấy lạnh, dù đang trong tiết trời hè. "Em không giống anh mình."
"Em thích anh," Will nói. Giọng anh bình tĩnh và chắc chắn. "Và em biết anh ngưỡng mộ em, như cách mọi phụ nữ đều biết khi một người đàn ông ngưỡng mộ họ. Giờ em đến để nói với anh em sẽ ở lại đây, trước mắt, đúng như anh muốn. Anh cho em thứ anh nghĩ em muốn."
"Anh không có ý đó."
"Vậy em không hiểu anh rồi," Will nói. "Một Thợ Săn Bóng Tối sẽ chẳng bao giờ tán tỉnh pháp sư. Thợ Săn Bóng Tối có thể đánh bạn hay thuê pháp sư làm việc cho mình, nhưng sẽ không..."
"Cưới họ?" Tessa nói. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của biển cả. Nó đã rút hoàn toàn khỏi bờ cát và cô có thể thấy những sinh vật nhỏ bé bị bỏ lại và giãy chết trên bờ biển cạn nước.
"Hiểu nhanh đấy." Will cười khẩy; cô thật muốn tát bật cái thái độ đó khỏi mặt anh. "Em thật mong vậy sao?"
"Em không mong anh nhục mạ em." Giọng Tessa như muốn run nhưng cô vẫn giữ cho nó thật cương quyết.
"Em hẳn sẽ chẳng nghĩ tới việc đó rồi," Will vui vẻ. "Vì pháp sư không thể có con..."
"Cái gì?" Tessa lùi lại như bị anh đẩy. Mái nhà dưới chân cô như thể không bằng phẳng.
Will nhìn cô. Mặt trời đã sắp khuất dạng. Trong cảnh ánh chiều sắp tắt, xương mặt anh như trồi lên và khóe miệng anh trễ xuống như chịu cái đau thể chất. Nhưng giọng anh nói vẫn đều đều. "Em không biết? Anh tưởng có ai đó đã nói với em rồi."
"Không," Tessa nói khẽ. "Chẳng ai nói hết."
Anh nhìn thẳng. "Nếu em không thích đề nghị của anh..."
"Dừng lại," cô nói. Cô cảm thấy khoảnh khắc đó như một mảnh thủy tinh vỡ, trong suốt, sắc và đau đớn. "Jem bảo anh nói dối để biến mình thành thằng đểu," cô nói. "Và có lẽ đó là thật, hoặc anh ấy chỉ muốn tin vào con người thật sự của anh. Nhưng anh chẳng có lí do gì hay cớ gì để nói những lời cay độc như vậy."
Lúc đó anh có vẻ thật sự mất bình tĩnh, như thể cô thực sự làm anh giật mình. Thái độ đó biến mất trong tích tắc, như thể một đám mây đổi hình. "Vậy em chẳng còn gì để nói nữa chứ?"
Không nói thêm lời nào, cô quay gót và đi thẳng, về cái cầu thang dẫn xuống Học Viện. Cô không quay lại nên không biết anh đang nhìn theo. Anh là cái bóng đen giữa những tia nắng cuối của bầu trời đỏ cam.
Những Đứa Con của Lilith, được gọi là pháp sư, giống như la và những vật lai khác, vô sinh. Họ không thể có con. Chưa từng có trường hợp ngoại lệ nào được ghi lại...
Tessa ngước lên khỏi cuốn Codex và đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ phòng nhạc nhưng chẳng thấy gì, nhưng dù sao cũng do nơi này quá tối. Cô đã trốn vào đây vì không muốn về phòng, nơi cô đang khóc lại bị Sophie, hay tệ hơn, Charlotte bắt gặp. Lớp bụi mỏng phủ lên mọi thứ trong phòng khiến cô nghĩ sẽ khó ai thấy mình ở đây.
Cô tự hỏi sao cô lại bỏ qua đặc điểm này của pháp sư. Đúng hơn, nó không nằm trong mục về pháp sư của Codex, mà trong mục sau về các sinh vật lai trong Thế Giới Ngầm như á tiên hay bán sói. Nhưng rõ ràng không hề có bán pháp sư. Pháp sư không thể có con. Will không nói dối để làm tổn thương cô; anh chỉ nói thật. Và điều đó còn tệ hơn. Anh biết từ đó sẽ tác động mạnh tới cô thế nào, nhưng anh vẫn nói ra.
Có lẽ anh đúng. Cô thật sự nghĩ chuyện sẽ ra sao nào? Will là Will, và cô không nên mong đợi gì thêm ở anh. Sophie đã cảnh cáo cô nhưng cô không nghe. Cô biết dì Harriet đã nói gì về những cô gái không chịu nghe khuyên bảo.
Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên. Cô quay lại và lúc đầu chẳng thấy gì. Ánh sáng trong phòng tới từ ngọn đèn phù thủy duy nhất. Nó tỏa ánh sáng lay lắt qua cây đàn dương cầm và cây đàn hạc cong cong được phủ lớp vải dày. Khi cô nhìn, hai điểm sáng màu vàng xanh kì lạ xuất hiện. Chúng đang song song tiến tới, giống như hai đốm lửa ma trơi.
Tessa đột ngột nín thở. Tất nhiên rồi. Cô vươn người tới. "Lại đây nào mèo con." Cô dỗ ngọt. "Lại đây nào miu miu!"
Tiếng meo meo đáp lời bị tiếng mở cửa át mất. Ánh sáng tràn vào phòng và trong thoáng chốc, cô chỉ thấy cái bóng đen ở ngoài cửa. "Tessa? Tessa, là em à?"
Tessa nhận ra giọng đó ngay tức khắc – câu này hơi giống câu nói đầu tiên vào cái đêm cô bước vào phòng anh: Will, Will, là bồ hả?
"Jem," cô đành nói. "Vâng, là em. Hình như con mèo của anh vừa vào đây."
"Hẳn rồi." Jem có vẻ vui. Cô đã thấy rõ anh khi anh bước vào phòng; ánh đèn phù thủy bùng lên và con mèo hiện rõ đang ngồi trên sàn và rửa mặt. Nó có vẻ cáu kỉnh như giống mèo Ba Tư luôn vậy. "Nó thích đi lang thang. Như thể nó muốn được giới thiệu với mọi người..." rồi Jem dừng lại và nhìn Tessa. "Có chuyện gì thế?"
Tessa bị bật ngờ nên lắp bắp. "S...sao anh hỏi em vậy?"
"Mặt em hiện rõ ràng kia kìa. Có chuyện rồi." Anh ngồi xuống cái ghế đàn dương cầm đối diện. "Charlotte đã báo tin tốt cho anh," anh nói khi con mèo nhảy lên lòng. "Hay ít nhất, anh nghĩ đó là tin tốt. Em không vui sao?"
"Tất nhiên em vui."
"Ừ." Jem có vẻ không tin. Anh cúi xuống, giơ tay với con mèo và nó cọ đầu vào tay anh. "Church[17] ngoan."
"Church? Nó tên Church sao?" Tessa ngạc nhiên dù tâm trạng đang xấu. "Chúa ơi, không phải nó từng là mèo của bà Dark sao? Có lẽ tên Church không hợp với nó!"
"Cu cậu," Jem trêu cô, "chỉ là một sinh vật đáng thương suýt bị bà ta hiến tế để triệu hồn thôi. Và Charlotte bảo chúng ta có thể nuôi cu cậu vì có mèo trong nhà thờ là điềm lành. Vậy nên bọn anh bắt đầu gọi cu cậu là "con mèo của nhà thờ" và rồi..." Anh nhún vai. "Church, nếu cái tên đó giúp nó không gặp rắc rối, thế cũng ổn."
"Em thấy nó nhìn em với vẻ kẻ cả lắm."
"Có lẽ. Mèo muôn nghĩ nó đứng trên tất cả." Jem gãi tai Church. "Em đọc gì đấy?"
Tessa giơ cuốn Codex. "Will đưa cho em..."
Jem cầm lấy đột ngột quá nên Tessa không kịp rụt tay về. Nó vẫn mở ở trang cô đọc. Jem liếc xuống rồi ngước nhìn cô và thái độ thay đổi hẳn. "Em không biết sao?"
Cô lắc đầu. "Em chẳng mấy khi nghĩ về chuyện con cái," cô nói. "Em chưa nghĩ tới. Nhưng nó lại là một điều khác khiến em khác con người. Nó khiến em thành một thứ quái vật. Một thứ khác hoàn toàn."
Jem im lặng một lúc lâu, những ngón tay dài gãi lông con mèo xám. "Có lẽ," anh nói, "khác cũng không phải điều xấu." Anh nhoài người tới. "Tessa, em phải biết dù có lẽ em là pháp sư, em lại có quyền năng bọn anh chưa từng thấy. Em không có dấu ấn của pháp sư. Vì em chưa chắc là pháp sư, em không nên để thông tin ấy làm mình buồn."
"Em không buồn," Tessa nói. "Chỉ là... Em đã thức vài đêm để nghĩ về bố mẹ mình. Em chẳng còn nhớ họ. Nhưng em vẫn băn khoăn. Mortmain nói mẹ em không biết bố em là quỷ, nhưng ông ta nói dối sao? Ông ấy nói mẹ không biết mẹ là gì, nhưng thế là sao? Mẹ có biết em là gì, có biết em không phải người không? Chính vì thế họ rời Luân Đôn trong thầm lặng, trong đêm tối sao? Nếu em là kết quả của cái gì đó – một cái gì đó xấu xa – đã gây ra cho mẹ em mà mẹ không biết, vậy sao mẹ yêu em được?"
"Họ giấu em khỏi Mortmain," Jem nói. "Chắc họ biết ông ta muốn em. Bao năm qua ông ta tìm em và họ giữ an toàn cho em – đầu tiên là bố mẹ em, rồi dì em. Chắc chắn gia đình em yêu em." Anh nhìn chăm chú vào cô. "Tessa, anh không muốn hứa với em rồi không giữ lời, nhưng nếu em thật lòng muốn biết về quá khứ của mình, chúng ta có thể tìm hiểu. Sau những gì em đã làm cho bọn anh, bọn anh nợ em điều đó. Nếu có những bí mặt về thân thế của em, chúng ta có thể tìm hiểu nếu em muốn."
"Vâng. Em muốn chứ."
"Có lẽ không đâu," Jem nói.
"Biết sự thật vẫn hơn." Tessa ngạc nhiên trước sức thuyết phục trong giọng mình. "Em biết sự thật về Nate, dù nó đau, nhưng còn hơn là em bị dối gạt. Như vậy còn hơn yêu một người không yêu mình. Tốt hơn là để phí phạm tình cảm đó." Giọng cô run run.
"Anh biết anh ta từng," Jem nói, "và vẫn yêu em, theo cách riêng của anh ta. Nhưng em đừng nghĩ ngợi nhiều. Yêu và được yêu luôn là hạnh phúc. Tình yêu không phải thứ có thể bị phí phạm."
"Khó lắm. Thế thôi." Tessa biết cô đang thương thân, nhưng cô không thể đẩy lùi cảm xúc đó. "Em thấy mình quá đơn độc."
Jem cúi nhìn cô. Ấn Ký đỏ rõ ràng như lửa trên làn da trắng xanh của anh, khiến cô nghĩ tới những họa tiết trên áo choàng của các Tu Huynh Câm. "Bố mẹ anh, cũng như bố mẹ em, đã chết. Bố mẹ Will, Jessie, Henry và Charlotte đều vậy. Anh không biết có ai trong Học Viện không phải trẻ mồ côi không. Nếu có, bọn anh đã không ở đây."
Tessa mở miệng rồi ngậm lại. "Em biết," cô nói. "Em xin lỗi. Em thật ích kỉ khi không nghĩ..."
Anh giơ bàn tay gầy lên. "Anh không trách em," anh nói. "Có lẽ em ở đây vì em cũng đơn độc, nhưng anh cũng vậy. Will cũng vậy. Jessamine cũng thế. Và Charlotte, Henry cũng chẳng khác chúng ta là mấy. Henry còn có thể có phòng thí nghiệm ở đâu được nữa? Charlotte có thể dùng đầu óc minh mẫn của chị ấy để làm những công việc như ở đây vào đâu? Và dù Jessamine giả bộ ghét mọi thứ, và Will chưa từng thừa nhận cần cái gì, họ đều coi đây là nhà. Nói cách khác, bọn anh ở đây không phải vì không có chốn nào để đi; bọn anh không cần nơi khác, vì bọn anh có Học Viện và những người ở đây là người thân của bọn anh."
"Nhưng không phải của em."
"Họ có thể là người thân của em," Jem nói. "Khi anh mới tới đây, anh mười hai tuổi. Lúc đó anh cũng nhất quyết coi đây không phải nhà mình. Anh chỉ thấy Luân Đôn không giống Thượng Hải ở chỗ nào, và anh nhớ nhà. Rồi Will tới một cửa hàng ở East End và mua cho anh cái này." Anh rút sợi dây chuyền ra và Tessa thấy một mảnh xanh cô nhìn lúc trước là một mặt đá xanh hình nắm đấm. "Anh nghĩ cậu ấy thích nó vì nó giống một nắm đấm. Nhưng nó là ngọc lục bảo, và cậu ấy biết nó có nguồn gốc từ Trung Hoa, vậy nên cậu ấy mang nó cho anh và anh đeo nó. Anh vẫn đeo nó."
Nhắc tới Will làm tim Tessa nhói lên. "Thật tốt khi biết anh ấy cũng có lúc tử tế."
Jem nhìn cô bằng đôi mắt bạc hứng thú. "Khi anh tới đây – nhìn thấy vẻ mặt em – đó không phải do điều em đọc ở Codex, đúng không? Đó là do Will. Cậu ấy nói gì?"
Tessa ngần ngừ. "Anh ấy nói rõ rằng không muốn em ở lại," cuối cùng cô nói. "Rằng em ở lại Học Viện rồi cũng chẳng vui được đâu. Theo anh ấy là thế."
"Và sau khi anh vừa bảo em hay coi cậu ấy như người nhà," Jem có chút ủ rũ. "Thể nào trông em như vừa được nghe anh kể chuyện xấu."
"Em xin lỗi," Tessa lí nhí.
"Đừng. Will mới phải xin lỗi," Mắt Jem đen lại. "Chúng ta nên ném cậu ấy ra đường," anh tuyên bố. "Anh thề cậu ấy sẽ phải ra đi vào sáng mai."
Tessa giật mình ngẩng đầu lên. "Ôi… không, không phải thế chứ…."
Anh cười toe toét. "Tất nhiên không rồi. Nhưng em thấy khá hơn, đúng không?"
"Đó là một giấc mộng đẹp," Tessa buồn bã đáp nhưng cô mỉm cười khiến chính mình cũng ngạc nhiên.
"Will… khó lắm," Jem nói. "Nhưng gia đình luôn khó khăn vậy. Nếu anh không nghĩ Học Viện là nơi tốt nhất cho em, Tessa, anh sẽ không nói vậy. Và ai ai cũng có thể chọn người thân cho mình. Anh biết em thấy em không phải người và em khác biệt, không còn tình yêu hay cuộc sống, nhưng…" Giọng anh hơi run và đây là lần đầu tiên cô thấy sự mông lung trong giọng anh. "Anh thề với em, một người đàn ông thực sự sẽ không quan tâm tới những cái đó."
Trước khi Tessa kịp trả lời, có tiếng vỗ mạnh vào kính cửa sổ. Cô nhìn Jem và anh nhún vai. Anh cũng nghe thấy. Cô đi qua phòng, thấy quả thực có gì đó ở bên ngoài – một vật có cánh màu đen, giống một chú chim nhỏ đang cố vào trong. Cô cố nâng khung cửa sổ, nhưng hình như nó bị kẹt.
Cô ngoái lại, nhưng Jem đã đến bên và đẩy cửa hộ. Khi vật kia chấp chới bay vào trong, nó bay thẳng tới chỗ Tessa. Cô đưa tay tóm lấy, cảm thấy đôi cánh kim loại sắc của nó vỗ vào lòng bàn tay mình. Khi cô giơ ra, nó khép cánh và nhắm mắt. Một lần nữa nó lại lẳng lặng giơ kiếm, như thể chờ được đánh thức thêm lần nữa. Tiếng tích tắc quen thuộc vang lên trong bàn tay cô.
Jem quay đầu nhìn, gió từ ô cửa sổ thổi tung mái tóc anh. Dưới ánh sáng vàng vọt, nó sáng lên như bạch kim. "Gì thế?"
Tessa mỉm cười. "Thiên sứ của em," cô nói.