Trời đã muộn và mi mắt Magnus Bane rũ xuống vì mệt mỏi. Anh đặt cuốn Odes của Horace xuống bàn và trầm ngâm nhìn qua những ô cửa sổ đầy vết nước mưa ra quảng trường.
Đây là nhà của Camille, nhưng tối nay cô ấy không có nhà; Magnus nghĩ ít ra cũng phải vài tối nữa cô ấy mới trở về nhà. Cô đã rời thành phố sau cái đêm kinh hoàng ở nhà de Quincey; và dù anh đã gửi thư báo giờ đã an toàn nhưng anh không nghĩ cô sẽ trở lại. Anh tự hỏi giờ khi cô đã trả thù xong, liệu cô còn muốn có anh ở bên nữa không. Có lẽ anh chỉ là một thứ để cô ấy trêu ngươi de Quincey mà thôi.
Anh có thể rời đi bất cứ lúc nào – gói ghém đồ đạc và rời đi, để lại toàn bộ sự xa hoa đằng sau. Ngôi nhà, đám người hầu, sách, kể cả quần áo của anh đều do cô ấy mua; anh tới Luân Đôn với hai bàn tay trắng. Không phải Magnus không kiếm được tiền. Xưa kia, anh cũng đôi lần giàu có, dù nhiều tiền chỉ khiến anh phiền lòng. Nhưng ở đây, dù bực bội nhưng vẫn cho anh cơ hội được gặp lại Camille.
Tiếng gõ cửa khiến anh rời cơn hồi tưởng; và anh quay sang nhìn gã người hầu Archer đứng ở ngưỡng cửa. Archer là người kí sinh của Camille từ nhiều năm nay, và cực ghét Magnus vì hắn cho rằng cô chủ đáng mến của hắn không nên giao du với một tay pháp sư.
"Thưa ngài, có người muốn gặp ngài," Archer kéo dài từ ngài như muốn chửi.
"Vào giờ này? Ai vậy?"
"Một Nephilim." Vẻ khó chịu thoáng hiện lên trong lời nói của Archer. "Cậu ta nói muốn gặp ngài gấp."
Vậy không phải Charlotte, một trong những Nephilim của Luân Đôn mà Magnus muốn gặp. Trong vài ngày nay anh đã giúp Enclave, quan sát trong khi họ thẩm vấn những người phàm bị kinh hãi là thành viên của câu lạc bộ Xứ Quỷ, và dùng phép thuật để xóa trí nhớ của họ khi xong việc. Đó là công việc không vui vẻ gì, nhưng Clave trả khá hậu hĩnh và anh nên giữ mối làm ăn với họ.
"Cậu ta," Archer bổ sung với vẻ khó chịu rõ ràng hơn, "đang rất ướt."
"Ướt à?"
"Thưa ngài, trời đang mưa và quý ông đó không đội mũ. Tôi đề nghị là hong quần áo hộ, nhưng cậu ta không nghe."
"Được rồi. Đưa cậu ta vào."
Archer mím chặt môi. "Cậu ta đợi ngài ngoài phòng khách. Chắc cậu ấy muốn sưởi ấm bên lò sưởi."
Magnus thầm thở dài. Tất nhiên, anh có thể yêu cầu Archer đưa vị khách vào thư viện, căn phòng anh ưa thích. Nhưng có vẻ đòi hỏi hơi nhiều, và nếu anh bảo vậy, người hầu kia sẽ mặt sưng mày xỉa tới ba ngày cho coi. "Được thôi."
Hài lòng, Archer lùi ra và để Magnus tự tới phòng khách. Cửa đang đóng, nhưng anh thấy ánh sáng sau cánh cửa là ánh lửa và ánh đèn. Anh mở cửa.
Phòng khách là nơi yêu thích của Camille và mang đậm gu thẩm mĩ của cô ấy. Tường sơn màu đỏ tía bóng, đồ nội thất bằng gỗ hồng sắc nhập từ Trung Hoa. Những ô cửa sổ nhìn ra quảng trường được che bằng rèm nhung buông từ trần xuống sàn, che không cho chút ánh sáng nào lọt vào. Một người đang đứng trước lò sưởi, tay chắp sau lung – một người mảnh khảnh với mái tóc đen. Khi cậu ta quay lại, Magnus nhận ra ngay.
Will Herodale.
Quả như Archer nói, cậu ta bị ướt như thể không thèm quan tâm xem mưa có đổ xuống người mình không. Quần áo cậu ta ướt như chuột lột, còn tóc rũ xuống mắt. Nước chảy ròng ròng trên gương mặt cậu ta như nước mắt.
"William," Magnus thực sự bất ngờ. "Cậu làm cái quái gì ở đây vậy? Học Viện gặp chuyện à?"
"Không." Will nói như bị nghẹn. "Tôi tới vì việc của mình. Tôi cần anh giúp. Tôi… tôi chẳng biết nhờ ai nữa."
"Thật sao." Magnus nhìn kĩ cậu con trai kia. Will đẹp; Magnus đã yêu nhiều và thường vẻ đẹp kiểu này sẽ khiến anh yêu thích, nhưng Will lại là một trường hợp khác. Ở cậu ta có gì đó đen tối, điều gì đó bị che giấu và kì lạ khiến anh không muốn ngắm nghía. Cậu ta như không tồn tại trong thế giới này. Nhưng, bên dưới mái tóc đen ướt sũng, cậu ta trắng bệch như giấy, bàn tay nắm chặt bên người đang run bần bật. Rõ ràng tâm trạng hỗn loạn khiến cậu ta bị xé tung từ bên trong.
Magnus đưa tay ra sau và khóa cửa phòng khách lại. "Được thôi," anh nói. "Sao cậu không nói vấn đề ra nhỉ?"