Tới cuối tháng đầu tiên, Call thấy chỉ cần không phải ngồi trong phòng Cát và Chán nữa thì dù có bị các học trò khác nghiền tan xác trong bất cứ kì sát hạch nào chúng tham gia, nó cũng kệ. Nó ngồi bơ phờ thành hình tam giác với Tamara và Aaron, cả ba cùng phân loại cát thành trắng, đen, trắng nhất và đen nhất thành từng đống như đã làm công việc ấy cả triệu năm rồi. Aaron cố gợi chuyện, nhưng Tamara và Call quá chán đời nên không hề nói gì ngoài rên rẩm. Nhưng bây giờ thi thoảng chúng lại nhìn một đứa và cười thần bí như những người bạn thật sự. Những người bạn kiệt sức, nhưng dù sao có còn hơn không.
Tới giờ ăn trưa, tường mở ra, nhưng người bước vào không phải Alex Strike, mà là thầy Rufus. Ông cầm gì đó trông như một hộp gỗ lớn có cái kèn trumpet thòi ra ở một bên tay, còn tay kia là một cái túi đựng gì đó sặc sỡ.
Aaron ngần ngại. “Cái gì vậy?” Cậu ta thì thầm với Call. “Máy hát,” Tamara vừa phân loại cát vừa nói, mắt thì nhìn thầy Rufus. “Nó chơi nhạc nhưng nó chạy bằng pháp thuật, chứ không phải bằng điện.”
Đến lúc đó, tiếng nhạc ầm ĩ bùng ra từ cái kèn trumpet của máy hát. Tiếng thình thình vang lên thật khó chịu.
“Đó là nhạc phim Lone Ranger ạ?” Aaron hỏi.
“Đó là đoạn dạo đầu của trường ca William Tell,” thầy Rufus hét qua tiếng nhạc và nhảy múa quanh phòng. “Nghe tiếng tù và đi! Hãy để máu các trò nóng lên nào! Sẵn sàng làm phép đi!”
Điều đó khiến chúng thật sự, thật sự, thật sự khó tập trung. Call căng óc ra, nhưng khó lắm nó mới nâng nổi một hạt. Ngay khi nó nghĩ cát đã bị kiểm soát, tiếng nhạc lại cất cao và mọi sự tập trung của nó vỡ tan tành.
Nó thất vọng kêu lên và mở mắt thấy thầy Rufus mở túi lấy ra một con sâu củ cải đỏ. Call cực kì mong đó là kẹo chip chip hình sâu, vì thầy Rufus bắt đầu nhai một đầu sâu.
Call tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu thay vì di chuyển cát, nó tập trung dộng cái máy hát vào vách hang. Nó ngước lên và thấy Tamara đang lườm mình.
“Cấm bồ nghĩ về chuyện đó,” hình như nhỏ đọc được suy nghĩ của nó. Mặt nhỏ đỏ phừng phừng, tóc đen bết vào trán khi cố tập trung vào cát, thay vì tiếng nhạc.
Một con sâu màu xanh da trời đập vào đầu Call, khiến nó làm đổ hết cát đang lơ lửng trên không trung xuống chân. Con sâu nảy trên đất và nằm im đó. Được rồi, đó chắc chắn là kẹo hình sâu, Call nghĩ, vì con sâu không có mắt và trông như thạch.
Và chắc một số thứ khác tại Magisterium cũng là thạch.
“Mình không làm được,” Aaron thở dốc. Cậu ta giơ tay và cát xoáy tròn; gương mặt cậu ta đỏ lựng vì tập trung. Một con sâu màu cam nảy trên vai cậu ta. Rufus mở túi và đổ ra một vốc sâu. “Úi!” Aaron than – những con sâu không đau, nhưng làm người khác giật mình. Một con màu xanh lá dính trên tóc Tamara. Trông nhỏ như sắp khóc.
Vách đá lại biến thành trong suốt. Lần này là Alex Strike bước vào. Anh cầm một cái bịch trên tay và cười tai quái khi nhìn thầy Rufus mải miết ném sâu vào lũ học trò đang căng óc tập trung.
“Vào đi, Alex!” thầy vui vẻ nói. “Để bánh sandwich ở đó! Thưởng thức âm nhạc đi!”
Call tự hỏi liệu Alex có đang nhớ lại Năm Sắt của chính mình không. Nó hi vọng Alex không tới thăm các nhóm học trò khác, các nhóm được học mấy ngón nghề hay ho với lửa và bay. Nếu Jasper biết chút gì về công việc của Call phải làm, cậu ta sẽ không bao giờ tha cho nó mất.
Thôi kệ đi, Call nghiêm khắc nhắc nhở mình. Tập trung vào cát nào.
Tamara và Aaron đang lăn các hạt cát và kéo lên trời. Tuy chậm hơn trước, nhưng lần này nó không làm cát rơi nữa. Nó kệ cho tiếng nhạc đang dộng thình thình vào tai nọ ra tai kia. Lúc đầu chỉ từng hạt một, rồi nó dần tự tin và nâng được nhiều cát một lúc hơn.
Thầy Rufus sẽ bẽ mặt đây, nó nghĩ.
Một giờ sau, chúng bắt đầu nghỉ ăn trưa. Rồi chúng tiếp tục trong khi vị pháp sư dội bom chúng bằng các điệu nhạc van. Khi lũ học trò phân loại cát, Rufus ngồi trên một tảng đá chơi giải ô chữ. Dường như ông không buồn để tâm khi chúng tiếp tục công việc hàng giờ liền và lỡ mất bữa tối tại Nhà Ăn.
Chúng loạng choạng về phòng trong tình trạng mệt mỏi và bẩn thỉu, thấy thức ăn bày trên bàn của phòng sinh hoạt chung. Call thấy tâm trạng nó tốt bất ngờ, và Aaron khiến nó và Tamara cười nôn ruột khi bắt chước điệu bộ thầy Rufus nhảy van với con giun.
Sáng hôm sau, thầy Rufus xuất hiện ở cửa phòng trước giờ chuông báo thức, mang theo các dải băng phân đội trong kì sát hạch đầu tiên. Tất cả đều hò reo sung sướng. Tamara reo vì nhỏ hạnh phúc, Aaron vì cậu ta thích nhìn người khác vui, còn Call là vì nó biết chắc chúng nó sắp chết.
“Thầy biết bài sát hạch sẽ thế nào không ạ?” Tamara vui vẻ hỏi và chỉnh dải băng trên cổ tay. “Liên quan tới lửa, gió, đất hay nước? Thầy gợi ý cho tụi em đi? Xíu xíu thôi cũng được…”
Thầy Rufus nghiêm khắc nhìn tới khi nhỏ không nói gì nữa. “Không một học trò nào được biết trước về bài sát hạch,” thầy nói. “Đây là lợi thế cho trò nhưng là bất lợi cho các thí sinh khác. Trò phải thắng bằng chính sức mình.”
“Thắng ạ?” Call giật mình. Nó chưa từng nghĩ thầy Rufus mong chúng thắng. “Chúng ta sẽ không thắng.” Nó chỉ quan tâm xem chúng có sống sót qua đận này không thôi.
“Tinh thần tốt đấy.” Aaron cố giấu nụ cười. Cậu ta đeo dải băng ngay trên khuỷu tay. Không phải sao nó hợp với cậu ta đến tợn. Call buộc dải của mình quanh trán và khá chắc trông mình giống vừa bị băng đầu.
Thầy Rufus trừng mắt. Call lo lắng khi thấy khóe miệng thầy giật giật trong một nụ cười miễn cưỡng, dù gần đây nó bắt đầu hiểu các biểu cảm của thầy và biết cách ứng phó.
Có lẽ khi chúng sang Năm Bạc, chỉ cần thầy nhướng mày một cái, chúng sẽ hiểu được cả những học thuyết pháp thuật phức tạp ấy chứ!
“Đi nào!” Pháp sư nói. Với một tiếng sột soạt rất kịch, ông quay phắt lại và dẫn chúng qua cửa và đi theo cái Call bắt đầu nghĩ là hành lang chính. Rêu lân tinh tỏa sáng lấp lánh trên đường chúng đi xuống một cầu thang xoáy ốc mà Call chưa từng trông thấy và tiến vào một hang động.
Hồi ở trường cũ, Call luôn muốn được cho phép chơi thể thao. Ít nhất ở đây, họ cho nó cơ hội. Giờ nhiệm vụ của nó là bắt kịp với mọi người.
Hang rộng bằng cả cái sân vận động, với năm măng đá và vú đá khổng lồ chồi lên và đổ xuống như một hàng răng. Hầu hết các học trò Năm Sắt khác đều đã ở đây cùng giáo viên của mình. Jasper vừa trò chuyện với Celia, vừa vung tay loạn xạ về phía đám măng đá tạo thành hình vòng cung phức tạp ở một góc phòng. Cô Milagros bay là là trên mặt đất, khuyến khích một học trò bay cùng cô. Mọi người bồn chồn đi đi lại lại. Drew có vẻ đặc biệt kích động khi thì thầm nói chuyện với Alex. Không biết Alex nói gì, nhưng Drew có vẻ không vui.
Call liếc nhìn quanh khi tiến sâu hơn vào hang, để đoán xem chuyện gì sắp đến với chúng. Ở một bên tường là cái hang rộng có chấn song, trông như cái lồng làm bằng đá canxit. Call tự hỏi bài sát hạch liệu có đáng sợ hơn mức nó tưởng không. Nó vô thức xoa chân và tự hỏi ba nó sẽ nói gì.
Giờ con sắp chết này, có lẽ vậy.
Hoặc có lẽ đây là cơ hội để cho Tamara và Aaron thấy nó xứng đáng để hai đứa bảo vệ.
“Học trò Năm Sắt!” Thầy North nói khi chỉ còn lác đác vài học viên khác đi vào sau thầy Rufus. “Hôm nay thầy sẽ giao cho các trò bài sát hạch đầu tiên. Các trò sẽ chiến đấu với các sinh vật nguyên tố.”
Những tiếng ồ à sợ hãi và phấn khích vang khắp phòng. Call rụng rời chân tay. Họ đùa sao? Nó dám cá không một học viên nào lường trước tình huống này. Nó nhìn Aaron và Tamara để xem chúng có phản đối gì không. Cả hai đều tái xanh tái mét. Tamara nắm chặt dải băng tay.
Call căng óc nhớ lại bài giảng của thầy Rockmaple hôm thứ sáu tuần kia về các sinh vật nguyên tố. Ông nói rằng, Một trong những nhiệm vụ quan trọng của pháp sư là phân rã các sinh vật nguyên tố nguy hiểm trước khi chúng có thể làm hại người khác. Nếu cảm thấy bị đe dọa, chúng sẽ trở lại thành nguyên tố. Chúng phải mất rất nhiều năng lượng mới có thể lại kết thành khối.
Vậy chúng chỉ cần dọa đám sinh vật nguyên tố thôi. Quá tuyệt.
Thầy North nhíu mày, như vừa nhận thấy các học viên có vẻ lo lắng. “Các trò sẽ ổn thôi,” ông trấn an.
Call thấy đấy như một tín hiệu lạc quan tếu. Nó tưởng tượng tất cả nằm chết trên sàn khi những con chằn cúi xuống, còn thầy Rufus thì lắc đầu và nói, Có lẽ các học trò khóa sau sẽ khá khẩm hơn.
“Thầy Rufus,” Call rít lên, cố kìm giọng xuống. “Tụi em không làm được. Tụi em không thực hành…”
“Các trò biết điều cần làm gì,” thầy Rufus nói rất ư thần bí. Thầy quay sang Tamara. “Các nguyên tố muốn gì?”
Tamara nuốt nước bọt. “Lửa muốn cháy,” nhỏ nói. “Nước muốn chảy, khí muốn nổi, đất muốn niêm phong, hỗn độn muốn tàn phá.”
Rufus vỗ tay lên vai nhỏ. “Các trò hãy nghĩ về Năm Nguyên Tắc Pháp Thuật và điều thầy dạy, rồi các trò sẽ thi tốt thôi.” Nói tới đó, thầy đi về phía các pháp sư khác ở phía kia phòng. Họ hóa đá thành ghế và ngồi rất thoải mái. Một vài pháp sư khác tới từ đằng sau họ. Ngoài Alex, vài học viên lớn hơn khác cũng tới xem và cái hang sáng lấp lánh nhờ ánh sáng hắt từ vòng tay của họ. Chỉ còn lại tụi học trò Năm Sắt đứng giữa phòng khi ánh sáng dần biến mất, tới khi chung quanh chúng chỉ còn bóng tối và tĩnh lặng. Các nhóm học trò bắt đầu đi lẫn vào nhau thành một, đối mặt với hàng chấn song đang dần kéo lên.
Trong một lúc lâu, Call nhìn vào bóng tối ở sau đó, tới khi bắt đầu tự hỏi liệu ở trong ấy có gì không. Có lẽ mục đích của bài sát hạch là thử xem tụi học trò có thực sự tin pháp sư sẽ làm điều ngớ ngẩn như để lũ nhóc mười hai tuổi đầu chiến đấu với đám chằn trong một trận đấu như của các đấu sĩ La Mã.
Rồi nó thấy những cặp mắt sáng lên trong bóng tối. Bộ vuốt khổng lồ quào lên đất khi ba sinh vật rời khỏi động. Tất cả đều cao bằng hai người lớn và đứng trên chân sau, cơ thể đổ về trước, kéo lê cái đuôi gai góc. Những đôi cánh lớn thay cho cánh tay vỗ vào không khí. Những cái miệng lớn đầy răng đớp đớp trần hang.
Mọi lời cảnh báo của ba vang trong đầu Call, khiến nó như không thở nổi. Nó hoảng sợ hơn bao giờ hết. Đám quái vật trong trí tưởng tượng của nó, mọi sinh vật quỷ quái trốn trong túi quần áo hay dưới gầm giường đều không đáng sợ bằng những cơn ác mộng đang đói khát mò tới phía nó lúc này.
Lửa muốn cháy, Call nghĩ thầm. Nước muốn chảy. Đất muốn niêm phong. Hỗn độn muốn tàn phá.
Jasper, rõ ràng mang một cảm xúc hoàn toàn khác về sự sống sót của mình, tách khỏi nhóm học trò đang túm tụm, gầm vang một tiếng và chạy thẳng về lũ chằn. Cậu ta giơ tay với đám quái vật.
Một quả cầu lửa nhỏ bắn ra từ bàn tay thằng bé và bay qua đầu một con chằn.
Sinh vật gầm lên giận giữ, và Jasper khựng lại. Cậu ta lại giơ tay, nhưng lần này chỉ có khói bốc ra. Chẳng có chút lửa nào hết.
Con chằn tiến tới chỗ Jasper, mở cái miệng cho khói xanh lam dày đặc ào ra. Khói từ từ lan trong không khí, nhưng không chậm đến độ Jasper tránh được. Jasper lăn sang bên, nhưng khói đã kịp bao lấy cậu ta. Một lát sau, Jasper bay lên cao như bong bóng xà phòng.
Hai con chằn khác nhảy lên.
“Chết tiệt,” Call nói. “Chúng ta đánh thế nào đây?”
Bực bội lóe lên trên gương mặt Aaron. “Thật không công bằng.”
Jasper đang la hét, nảy qua lại giữa những làn hơi của hai con chằn. Con thứ nhất lười nhác dùng đuôi đánh bay Jasper đi. Call không thể nào không nảy lên chút thương hại. Những học trò khác đứng chôn chân tại chỗ và trố mắt nhìn.
Aaron hít sâu một hơi và nói, “Thế này chả đi tới đâu.” Khi Call và mấy đứa khác còn mải quan sát, cậu ta đã phóng tới đuôi con chằn gần nhất. Aaron nắm lấy và con chằn ngạc nhiên kêu lên một tiếng nghe giống tiếng sấm dậy. Aaron sống chết bám lấy khi con rồng đang quẫy đuôi, quăng cậu ta lên xuống như thể cậu ta đang cưỡi một con ngựa bất kham. Jasper trong bong bóng nảy đập vào giữa các vú đá, vừa la hét và quẫy đạp.
Con chằn quật mạnh đuôi và Aaron bay đi. Tamara há hốc miệng. Rufus giơ tay và những tinh thể băng bắn ra, hợp lại giữa không trung, tạo thành bàn tay đỡ Aaron khi cậu ta chỉ còn cách mặt đất vài phân.
Call chợt thấy nhẹ nhõm. Tới lúc đó nó mới nhận ra rằng mình đang lo các giáo viên sẽ không buồn giúp chúng – rằng họ sẽ mặc cho chúng chết.
Aaron chật vật cố rời khỏi bàn tay. Một vài học trò Năm Sắt hợp thành nhóm, tiến tới con chằn thứ hai. Gwenda tạo ra tia lửa xanh như ngọn lửa trên lưng mấy con thằn lằn giữa hai bàn tay. Con chằn lười biếng ngáp với chúng, và từ từ thở ra.
“Call!” Nó quay phắt lại trước tiếng kêu vội vã của Tamara, đúng lúc thấy nhỏ lẩn sau một đám măng đá. Call định tiến tới, chỉ dừng lại khi thấy Drew đứng im, lạc ra khỏi nhóm.
Drew áp hai lòng bàn tay xuống đất, và điên cuồng lầm rầm gì đó. Sau đó, cậu ta từ từ bay lên ngang tầm mắt con chằn.
Cậu ấy giả bộ bị khói đánh trúng, Call nhận ra. Thông minh.
Drew triệu hồi một quả cầu gió trong tay và nhắm. Con chằn khụt khịt ngạc nhiên, khiến Drew mất tập trung và xoay vòng trong không khí. Không tốn thêm thời gian, con chằn phóng đầu tới và dùng mỏ gặm gấu quần Drew. Vải rách khi Drew chới với trong không trung.
Call vội chạy tới giúp – đúng lúc con chằn thứ hai từ trên trần xà thẳng xuống.
“Call, chạy đi!” Drew hét. “Mau!”
Call thấy đấy là một gợi ý hay, nếu nó có thể chạy. Cái chân tật của nó xoắn lại khi nó cố chạy tránh trên nền nhà không bằng phẳng, và nó loạng choạng, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, nhưng không đủ nhanh. Đôi mắt đen lạnh lẽo của con chằn tập trung vào nó, bộ vuốt xòe ra khi sinh vật càng lúc càng gần. Call vội chạy cà thọt, chân đau khi nó đạp vào đá. Nó không chạy đủ nhanh. Ngoái nhìn ra sau, nó vấp và ngã bay đi một đoạn, đập xuống sỏi và đá dăm sắc nhọn.
Nó lăn người nằm ngửa. Con chằn bay trên nó. Một phần trong Call đang bảo nó rằng các giáo viên sẽ can thiệp trước khi có chuyện quá nghiêm trọng xảy ra, nhưng phần lớn hơn trong nó đang gào thét vì sợ hãi. Con chằn dường như chỉ nhìn mình nó, với cái hàm mở rộng, cho thấy cái diều đầy vảy và hàm răng sắc lẹm…
Call giơ tay. Nó cảm thấy một luồng nhiệt ấm nóng bùng lên quanh mình. Một cơn sóng cát và đá dâng lên khỏi mặt đất, dội vào ngực con chằn.
Con quái vật bị đẩy ngược ra sau và va mạnh vào vách hang, trước khi đổ sụp xuống đất. Khi đứng lên, Call nhìn xung quanh theo một cách hoàn toàn mới.
Ồ, nó nghĩ khi nhìn tình trạng hỗn loạn khắp phòng, với lửa xẹt qua xẹt lại và lũ trẻ chạy vòng vòng khi mất tập trung và chật vật làm phép. Nó ngay lập tức hiểu lí do nhóm nó phải dành không biết bao thời gian ở phòng cát. Kì lạ làm sao, pháp thuật đã tự động tới với nó. Nó có thể tập trung bất kể lúc nào.
Con chằn vừa tấn công trầy trật đứng dậy, nhưng lần này Call đã sẵn sàng. Nó tập trung, giơ tay lên và ba vú đá liền gãy xuống, ghim cánh con chằn xuống đất.
“Ha!” Call nói.
Con quái vật há mỏ, và Call định lùi, nhưng thừa biết mình sẽ không đủ nhanh để tránh hơi thở của con quái vật...
“Đưa Miri cho mình,” Tamara hét trong bóng tối. “Nhanh!” Đưa tay xuống thắt lưng, Call rút dao và ném cho nhỏ. Con chằn há miệng, khói bắt đầu bốc ra. Với hai lần sải bước, Tamara đi qua đám khói, tới cắm dao vào mắt sinh vật. Khi sắp bị đâm tới nơi, con quái vật biến mất trong một cuộn khói xanh lam lớn, trở về nguyên tố của nó trong một tiếng gầm giận dữ. Tamara bắt đầu bay lên.
Call kéo chân nhỏ. Nó có chút giống cầm dây bóng bay, vì cô nàng tiếp tục bay lên cao.
Cô nàng cúi đầu cười với nó. Nhỏ lấm lem đất cát, còn tóc thì xổ tung. “Nhìn này,” nhỏ nói, ra hiệu Miri, và Call kịp thấy Aaron thoát khỏi băng, điều khiển một loạt những viên đá dăm về phía một con chằn. Celia bay lên cao và bắn thêm đá từ trên xuống. Chúng hợp thành một tảng đá lớn ngay trong không trung rồi đập vào sinh vật trước lúc nó biến thành hòn sỏi khi va vào vách đá phía sau.
“Còn một con,” Call thở hổn hển.
“Làm gì còn,” Tamara vui vẻ bảo. “Một mình mình xử lí hai ‘em’ rồi. Nhưng cậu giúp mình chút xíu ở ‘em’ thứ hai.”
“Mình thả bồ ngay giờ đấy.” Call đe dọa giật giật chân nhỏ.
“Được rồi, được rồi, bồ giúp rất nhiều!” Tamara cười, đúng lúc căn phòng bừng lên những tràng vỗ tay vang dội. Các giáo viên đang vỗ tay và khi nhìn, Call nhận ra đó là âm thanh tán thưởng dành cho nó, Tamara, Aaron và Celia. Aaron đang thở dốc, hết nhìn tay mình lại nhìn nơi con chằn biến mất, như không tin mình đã ném bay cả tảng đá. Call biết bạn mình thấy ra sao.
“Ố là la!” Tamara nói, vẫy tay lên xuống khi nảy lên nảy xuống. Một lát sau, đám học trò đang bay trên trần từ từ hạ thấp xuống, Call thả mắt cá chân Tamara để cô nàng đặt chân xuống đất. Nhỏ trả Miri cho nó khi các học trò khác đáp xuống, một vài cười – một vài – như Jasper – ủ ê im lặng.
Tamara và Call đi về phía Aaron giữa những tiếng nói cười râm ran. Mọi người hò reo và vỗ tay sau lưng chúng; Call thấy cảnh này hơi giống tưởng tượng của nó về màn ăn mừng chiến thắng trong một trận bóng rổ, dù nó chưa từng thắng trận nào. Nó còn chưa từng chơi trong một đội.
“Call,” một giọng nói vang lên từ phía sau. Nó quay lại thấy Alex đang cười toe toét. “Anh cổ vũ cho các em tích cực lắm nhé.”
Call chớp mắt. “Vì sao?” Hai người không nói chuyện nhiều, hay đúng hơn là chẳng nói gì.
“Vì em giống anh. Anh biết mà.”
“Ờ vâng,” Call nói. Điều này thật lố bịch. Call dám chắc hồi ở nhà, kiểu người như Alex sẽ xô nó xuống vũng bùn. Magisterium rất khác biệt, nhưng không thể khác đến thế.
“Mà em có làm được gì nhiều nhặn đâu,” Call tiếp tục. “Em chỉ đứng đực ra đó tới khi nhớ phải chạy – nhưng lúc đó, em sực nhớ rằng mình không chạy được.” Nó thấy thầy Rufus lách qua đám đông để tới với học trò của mình. Thầy hé môi cười, mà hành động ấy phải ngang với chuyện người khác nhảy chân sáo trong hành lang chứ chẳng chơi.
Alex cười tươi. “Em không cần chạy,” anh nói. “Ở đây họ dạy em chiến đấu. Và tin anh đi, em sẽ giỏi lắm đấy.”
Call, Tamara và Aaron trở lại phòng mà lần đầu tiên từ khi tới Magisterium chúng cảm thấy mọi thứ đã vào đúng chỗ. Chúng làm tốt hơn các nhóm học trò khác, và mọi người đều biết. Điều tuyệt vời nhất là thầy Rufus đãi chúng ăn pizza. Pizza thật sự đựng trong hộp các tông với phô mai nấu chảy cùng rất nhiều đồ rắc bên trên không phải địa y, nấm tím hay bất cứ thứ gì mọc dưới lòng đất. Chúng ăn trong phòng sinh hoạt chung, vui vẻ đua xem ai ăn được nhiều nhất. Tamara thắng nhờ ăn nhanh nhất.
Tay Call vẫn còn hơi nhờn mỡ khi nó đẩy cửa vào phòng ngủ. Chén đẫy bụng pizza, soda và những tràng cười ngặt nghẽo, tâm trạng nó khá nhất trong suốt một thời gian dài.
Nhưng ngay khi thấy thứ đợi nó trên giường, tất cả đã thay đổi.
Trên đó là một cái thùng – thùng bìa các tông có vẻ nặng, với chữ viết tay loằng ngoằng, không lẫn vào đâu được của ba nó.
CALLUM HUNT MAGISTERIUM LURAY, VA
Trong một thoáng, Call cứ đứng giương mắt nhìn. Nó chậm chạp đi tới, chạm vào thùng và vuốt ve đường băng keo. Ba nó luôn dán chằng chịt như vậy mỗi khi phải gửi gì đó ra ngoài thị trấn. Nó luôn nghĩ chả ai mở nổi “công trình” của ba nó.
Call rút Miri khỏi thắt lưng. Lưỡi dao sắc lẹm cắt cái thùng như cắt giấy. Quần áo đổ ra giường Call – quần bò, áo khoác, áo phông, cùng những bịch kẹo chip chip chua chua đúng khẩu vị của nó, cái đồng hồ báo thức vặn dây cót, và một cuốn Ba chàng lính ngự lâm mà Call và ba từng đọc cùng nhau.
Khi Call cầm sách lên, một lá thức gấp gọn rơi ra. Call cầm lên đọc:
Callum,
Ba biết đây không phải lỗi của con. Ba yêu con và ba xin lỗi vì những chuyện vừa qua. Hãy ngẩng cao đầu kiêu hãnh ở trường nhé.
Thân ái, Alastair Hunt
Ông kí đầy đủ họ tên, như thể Call là một người khá xa lạ. Cầm thư trong tay, Call ngồi sụp xuống giường.