Sau buổi lễ chào mừng, Aaron nhanh chóng bị Giáo Hội đưa đi mất. Thầy Rufus lại đứng lên tuyên bố chúng được nghỉ một ngày. Mọi người dường như còn phấn khích hơn cả lúc biết Aaron là Makar. Đám học viên ngay lập tức tản đi, hầu hết là tới Nhà Dài, chỉ có Call và Tamara là đi các hang động ngoằn ngoèo được thắp sáng nhờ các tinh thể để về phòng.
Tamara hào hứng nói chuyện suốt chặng đường về, rõ ràng nhỏ nhẹ nhõm vì ba mẹ mình không tỏ rõ thái độ bất đồng với thầy Rufus. Vậy nên lúc đầu, nhỏ chẳng để ý tới việc Call chỉ trả lời ừ à trả lời cho có. Rõ ràng nhỏ tin chuyện Aaron là Makar có lợi cho cả ba. Tamara bảo chúng sẽ được nhiều ưu tiên và được làm những nhiệm vụ hay ho nhất. Nhỏ đang thao thao kể rằng sẽ có ngày, nhỏ bước qua núi lửa thì ngừng lại và đứng chống nạnh. “Sao bồ rầu vậy?” Nhỏ hỏi.
Call đơ ra. “Rầu là sao?”
“Mọi người sẽ nghĩ bồ không vui cho Aaron. Bồ không ghen tị chứ?”
Nhỏ hiểu sai đến độ Call không thể làm gì trong một phút trước khi lúng búng đáp. “Mình muốn mọi người đứng đó trố mắt nhìn mình như... như...”
“Tamara ơi?”
Jasper đang ngượng nghịu đứng đợi chúng tại cửa.
Tamara đứng thẳng. Call luôn bị ấn tượng bởi cách nhỏ khiến mình trông như cao tới mét tám khi thật ra nhỏ còn thấp hơn nó. “Jasper, bồ muốn gì?”
Nhỏ có vẻ thất vọng khi bị ngừng chất vấn Call. Lần đầu tiên Call nghĩ Jasper cũng có điểm tốt.
“Mình nói chuyện với bồ một lát được không?” cậu ta hỏi. Trông Jasper thảm hại tới thương. “Mình có một đống bài làm thêm và... mình rất cần bồ giúp.”
“Tao giúp không được sao?” Call hỏi và nghĩ tới cái đêm ở Thư Viện.
Jasper lờ Call đi. “Làm ơn đi mà, Tamara. Mình biết mình khốn nạn, nhưng mình muốn chúng ta lại là bạn của nhau.”
“Bồ không làm gì mình hết,” nhỏ nói. “Xin lỗi Call và mình sẽ nghĩ lại.”
“Xin lỗi,” Jasper cúi gằm mặt.
“Thế nào cũng được,” Call nói. Đây không phải câu xin lỗi thực tâm – và Tamara thậm chí còn chẳng biết chuyện Jasper hét lên với Call ở Thư Viện – vậy nên nó không nghĩ phải chấp nhận lời xin lỗi. Nhưng nếu Tamara đi cùng Jasper, nó sẽ có thêm thời gian xử lí con sói. Mà thời gian lại là thứ nó vô cùng cần. “Bồ nên giúp cậu ấy, Tamara. Cậu ấy cần bồ giúp rất, rất, rất nhiều.” Nó nhìn xoáy vào Jasper.
Tamara thở dài. “Được rồi, Jasper. Nhưng bồ phải tôn trọng bạn mình, chứ không phải chỉ riêng mình. Cấm bồ nói kháy nữa đấy.”
“Nhưng còn nó thì sao!” Jasper phản đối. “Lúc nào nó cũng chọc ngoáy người khác.”
Tamara nhìn từ Call sang Jasper. Nhỏ thở dài. “Sao hai bồ không ngừng ngọc ngoáy nhau đi chứ?”
“Không bao giờ!” Call nói.
Tamara đảo mắt và đi theo Jasper, sau khi thề với Call rằng nhỏ sẽ gặp nó tại bữa tối.
Vậy là Call được một mình trong phòng với con sói con Hắc Ám bất trị nọ. Nhấc con sói lên và nhét vào áo khoác, kệ cho cu cậu ư ử phản đối, Call nhanh nhanh chóng chóng ra Cổng Nhiệm Vụ. Nó sợ cổng bị đóng, nhưng hóa ra nó lại mở dễ như bỡn. Khi cổng đóng lại, Call liền thả con sói. Cu cậu chạy quanh, lo lắng nhìn cánh cổng và đánh hơi trước khi tè vào một đám cỏ bị đóng băng.
Call cho con sói nhởn nhơ một lát trước khi nhét cu cậu trở vào áo.
“Đi nào,” nó bảo con sói. “Chúng ta phải trở lại trước khi bị ai đó trông thấy. Và trước khi người ta đổ sạch bữa sáng đi.”
Trở lại hành lang, nó cúi gù người để các học trò đi qua không thấy vật chuyển động dưới áo nó. Nó vừa về tới phòng thì con sói tót ra ngoài. Sau đó, cu cậu ngang nhiên đánh đổ thùng rác và ăn bữa sáng còn thừa của Tamara.
Cuối cùng, Call cũng xua được con sói về phòng ngủ, rồi mang cho cu cậu một bát nước, hai quả trứng sống và một cái xúc xích lạnh ngắt còn lại trên bàn. Con sói ăn ngấu nghiến, và chén luôn vỏ trứng. Sau đó một người một sói chơi trò giằng xem ai giành được cái chăn trên giường.
Đúng lúc Call dành được cái chăn và con sói lại xông tới, nó nghe tiếng cửa ngoài mở. Có ai đó vào phòng sinh hoạt chung. Nó dừng lại, nghe ngóng xem có phải Tamara lại nhận thấy Jasper là thằng khốn và trở lại sớm, hay Aaron vừa về. Trong sự im lặng này, nó nghe có tiếng vật gì đó bị ném vào tường. Con sói nhảy xuống và chui tọt xuống dưới giường và khẽ rên rỉ.
Call đi ra. Mở cửa, nó thấy Aaron ngồi trên ghế và đã cởi một chiếc giày. Chiếc kia nằm ở bên kia phòng. Có vết bẩn dính trên tường.
“Bồ ổn chứ?” Call hỏi.
Aaron ngạc nhiên khi thấy nó. “Mình không nghĩ bồ ở đây.” Call hắng giọng. Nó thấy ngượng sao sao ấy. Nó đã tự hỏi không biết sau khi trở thành Makar, Aaron sẽ tiếp tục ở với chúng hay sẽ tới sống trong một cái hang xa hoa dành cho anh-hùng-giải-cứu-thế-giới. “Tamara cùng Jasper đi đâu rồi. Chắc giờ hai người đó làm lành rồi.”
“Sao cũng được,” Aaron nói mà chẳng mấy hứng thú. Thường thì Aaron sẽ muốn nói về những chuyện như thế. Call còn muốn cho Aaron biết những chuyện khác, chẳng hạn như con sói, lối cư xử kì lạ của ba mẹ Tamara, viên đá đen trên vòng tay của Aaron, và thông điệp ẩn sau cái vòng ba Call gửi thầy Rufus, nhưng nó không biết phải bắt đầu thế nào. Hoặc nên bắt đầu thế nào.
“Vậy,” nó nói, “chắc bồ rất hứng thú về chuyện... pháp thuật hỗn độn nhỉ?”
“Ờ,” Aaron nói. “Mình sướng rụng rời luôn.”
Call biết cậu ta đang mỉa mai. Trong một lát, nó không thể tin lời đó tới từ Aaron. Nhưng Aaron lại ngồi ngay đó, nhìn chiếc giày còn lại và nghiến chặt răng. Chắc chắn Aaron đang chán chường lắm.
“Bồ muốn mình để bồ lại cho bồ ném nốt chiếc kia không?” Call hỏi.
Aaron hít một hơi sâu. “Xin lỗi,” cậu ta nói và vuốt mặt. “Chỉ là mình không biết mình có muốn làm Makar hay không thôi.”
Call ngạc nhiên không biết nói gì. Mãi một lúc sau nó mới buột miệng, “Sao lại không?”. Aaron rất hoàn hảo cho vai trò này. Cậu ta có đủ những phẩm chất mà mọi người mong đợi ở một anh hùng – điển trai, dũng cảm và dám làm những việc như lao vào đàn sói Hắc Ám, thay vì chạy trốn như những người bình thường.
“Bồ không hiểu,” Aaron nói. “Mọi người tỏ ra đấy là tin tuyệt vời, nhưng với mình không thấy vậy. Makar cuối cùng chết ở tuổi mười lăm, và dù cho chị ấy dẹp yên cuộc chiến và giúp Hiệp Ước ra đời, nhưng chị vẫn chết. Và chị ấy chết rất kinh khủng.”
Điều này đúng như ba Call nói về pháp sư.
“Bồ không chết đâu,” Call đảm bảo. “Verity Torres chết trên chiến trường, trong một trận chiến lớn. Bồ ở Magisterium. Các giáo viên sẽ không để bồ chết.”
“Ai biết trước được điều gì,” Aaron nói.
Và cũng chính vì pháp thuật mà mẹ con qua đời, giọng ba vang lên trong đầu Call.
“Vậy tốt thôi. Bồ trốn đi,” Call đột ngột gợi ý.
Aaron ngẩng phắt lên. Cậu ta đã chú ý tới câu nói kia của Call. “Mình không trốn đâu!” “Bồ có thể,” Call nói.
“Mình không thể,” đôi mắt xanh lá của Aaron rực sáng; cậu ta có vẻ thực sự tức giận. “Mình chẳng còn nơi nào để đi.”
“Ý bồ là sao?” Call hỏi nhưng trong đầu nó, nó đã biết hoặc đã đoán ra đáp án: Aaron chưa từng nói về gia đình, chưa từng kể về hồi ở nhà...
“Bồ không nhận thấy chút gì sao?” Aaron hỏi. “Bồ không băn khoăn ba mẹ mình ở đâu tại Kỳ Thi à? Mình không có người thân. Mẹ mình mất, ba mình bỏ đi. Mình không biết ông ta ở đâu. Mình không gặp ông ấy từ hồi lên hai. Mình phải sống với ba mẹ nuôi. Mà mình không chỉ có một ông bố bà mẹ. Họ chán nuôi mình, hoặc thấy ngân sách của chính phủ không đủ nên họ đẩy mình tới nhà tiếp theo. Mình gặp cô gái nói với mình về Magisterium tại nhà ba mẹ nuôi cuối cùng. Mình chỉ nói chuyện được với mình nhỏ ấy – nhưng rồi anh trai nhỏ tốt nghiệp và đưa nhỏ đi. Ít ra bồ còn có ba. Với mình, Magisterium là điều tuyệt vời nhất trần đời. Mình không muốn đi.”
“Mình xin lỗi,” Call lắp bắp. “Mình không biết.”
“Sau khi nhỏ ấy bảo mình về Magisterium, tới đây đã trở thành giấc mơ của mình,” Aaron nói. “Nó là cơ hội duy nhất của mình. Mình biết mình sẽ phải đền ơn Magisterium vì những điều tốt đẹp nó đem tới cho mình,” cậu ta khẽ nói tiếp. “Mình chỉ không biết là thời khắc ấy lại tới sớm vậy.”
“Đừng nghĩ thế,” Call nói. “Cuộc đời bồ không nợ ai hết.”
“Không, mình nợ người ta chứ,” Aaron nói và Call biết mình không thể thuyết phục Aaron rằng điều ấy không đúng. Nó nghĩ tới hình ảnh Aaron trên bục, với mọi người vỗ tay, và có người nói cậu ta là cơ hội duy nhất của mọi người. Đối với một người tốt bụng như Aaron, cậu ta sẽ không bao giờ từ chối ai, kể cả khi có thể. Vì thế mà cậu ta thành người hùng. Họ có cậu ở bất cứ đâu họ muốn.
Và vì Call là bạn của Aaron – dù Aaron muốn hay không – nó sẽ khiến họ không bắt cậu ta làm trò ngu ngốc.
“Và điều này không chỉ là chuyện của mình,” Aaron mệt mỏi nói. “Mình là pháp sư hỗn độn. Mình cần một đối trọng. Một người làm đối trọng. Ai sẽ tự nguyện nào?”
“Được làm đối trọng của một Makar,” Call nói, “là một vinh hạnh.” Ít nhất nó biết vậy. Đó là một phần trong tràng huyên thuyên phấn khích của Tamara.
“Người cuối cùng làm đối trọng cho Makar đã chết khi Makar của phe pháp sư hi sinh trên chiến trường,” Aaron nói. “Và chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra trước đó. Kẻ Thù của Thần Chết đã giết chết anh mình. Mình không thể nghĩ có ai nằm trong danh sách tiếp theo.”
“Để mình,” Call nói.
Aaron đột ngột ngừng nói, gương mặt không biết đang mang biểu cảm gì. Đầu tiên cậu ta ngờ vực, như nghi ngờ Call đang đùa hay nói cho có. Rồi khi nhận ra Call nghiêm túc, cậu ta hoảng sợ.
“Bồ không thể,” Aaron nói. “Bồ không nghe mình nói gì sao? Bồ có thể chết đấy.”
“Ờ, thế đừng giết mình,” Call nói. “Nếu mục tiêu của chúng ta là không chết thì thế nào? Cả hai chúng ta. Không được chết.” Aaron không nói gì suốt một lúc lâu và Call tự hỏi liệu cậu ta có nghĩ cách bảo Call rằng mình cảm ơn nhưng đã nghĩ ra người tuyệt hơn. Tamara bảo đó là một vinh dự. Aaron không cần Call. Call chẳng có gì đặc biệt.
Nó định mở miệng và nói hết mọi suy nghĩ thì Aaron ngước lên. Đôi mắt cậu ta sáng một cách đáng ngờ và trong một giây, Call nghĩ có lẽ Aaron không luôn là học sinh được lòng mọi người và làm gì cũng giỏi. Có lẽ hồi ở nhà ba mẹ nuôi, Aaron cũng cô độc, buồn bực và phiền muộn, giống như Call.
“Được rồi,” Aaron nói. “Nếu tới lúc đó bồ vẫn muốn.”
Trước khi Call kịp nói gì khác, cửa mở đánh sầm và Tamara bước vào. Gương mặt nhỏ sáng lên khi thấy Aaron. Nhỏ chạy tới và ôm chầm lấy Aaron đến suýt làm cậu ta ngã ngửa ra ghế.
“Bồ thấy mặt thầy Rufus không?” nhỏ nói. “Thầy rất tự hào về bồ! Và toàn bộ Giáo Hội, cả ba mẹ mình, đều tới. Tất cả đều reo hò. Vì bồ! Thật tuyệt vời.”
“Khá tuyệt thôi,” cuối cùng Aaron cũng thật sự cười được. Nhỏ lấy gối đánh cậu ta. “Đừng phổng mũi lên chứ,” nhỏ bảo.
Call thấy ánh mắt của Aaron qua cái gối, và hai đứa nhe răng cười với nhau. “Không hề,” cậu ta nói.
Đúng lúc đó, ở phòng ngủ của Call, con sói Hắc Ám bắt đầu sủa.