Sáu tiếng sau, khi Anne chỉnh lại chiếc khăn choàng màu đen biêu trưng cho nữ hoàng độc ác, cô phải thừa nhận rằng mình chưa từng có buổi chiều nào thú vị hơn thế.
Lố bịch, phải; hoàn toàn không có giá trị học thuật, tuyệt đối chính xác. Tuy vậy, hoàn hảo và hết sức thú vị.
Cô đã rất vui.
Vui. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng mình có cảm giác đó nữa.
Họ đã tập luyện cả ngày (không phải họ có ý định thật sự biểu diễn Bi kịch kỳ lạ, thảm thương của Ngài Bá Tước Không Mang Tên Finstead trước khán giả), và cô chẳng thể đếm nổi số lần mình phải dừng lại, gập bụng vì cười nữa.
"Ngươi không được phép đánh con gái ta!", cô ngâm nga, vẫy cây gậy trong không khí.
Elizabeth né tránh.
"Ôi!" Anne nhăn mặt. "Cô vô cùng xin lỗi. E m ổn không?"
"Em ổn", Elizabeth trấn an cô. "Em..."
"Cô Wynter, cô lại diễn hỏng rồi!", Harriet than vãn. "Cô suýt nữa đã đánh trúng Elizabeth", Anne giải thích. "Em không quan tâm."
Elizabeth thở phì phò căm phẫn. "Em quan tâm đấy." "Có lẽ cô không nên dùng gậy nữa", Frances nói. Harriet lườm em gái với vẻ chán ghét trước khi quay lại phía họ. "Chúng ta quay lại kịch bản được chưa?", con bé nói bằng giọng nghiêm khắc đến mức lập tức khiến mọi người bật cười.
"Tất nhiên", Anne vừa nói vừa nhìn xuống kịch bản của mình. "Chúng ta diễn đến đâu rồi nhỉ? À, phải, đừng đánh con gái ta và đại loại thế."
"Cô Wynter."
"À, không, cô không đọc lời thoại. Cô chỉ đang tìm nó thôi." Cô hắng giọng rồi vẫy cây gậy trong không khí, tránh xa Elizabeth. "Người không bao giờ được phép đánh con gái ta!"
Làm sao cô tìm được cách nói câu đó mà không bật cười thì cô sẽ chẳng bao giờ biết.
"Tôi không muốn đánh cô ấy", ngài Winstead nói, đủ chất kịch để khiến khán giả ở Drury Lane phải nức nở. "Tôi muốn cưới cô ấy."
"Không đời nào."
"Không, không, không, cô Wynter!", Harriet kêu lên. "Giọng cô chẳng buồn bực tí nào hết!"
"Đúng là không", Anne thú nhận. "Cô con gái hơi khờ khạo. Cô nghĩ nữ hoàng độc ác sẽ thấy mừng khi rũ bỏ được cô ta đấy."
Harriet thở dài cam chịu. "Dù có thế thì nữ hoàng độc ác cũng không nghĩ con gái mình khờ khạo đâu."
"Em nghĩ cô ta khờ khạo đấy", Elizabeth xen vào. "Nhưng em chính là cô con gái ấy mà", Harriet nói. "Em biết! Em đã đọc lời thoại của cô ta cả ngày. Cô ta đúng là đứa ngốc."
Khi họ tranh cãi, ngài Winstead dịch lại gần Anne hơn và nói, "Tôi cảm thấy hơi giống một ông già dâm đãng khi cố cưới Elizabeth".
Cô khẽ cười.
"Tôi nghĩ chắc em không định đổi vai đâu nhỉ."
"Với ngài sao?"
Anh cau mày. "Với Elizabeth."
"Sau khi ngài nói rằng tôi là nữ hoàng độc ác hoàn hảo sao? Tôi nghĩ là không."
Anh dựa sát hơn chút nữa. "Không phải bới lông tìm vết đâu, nhưng tôi tin rằng mình đã nói em hoàn hảo cho vai nữ hoàng ác độc."
"À phải. Nghe thế đúng hơn nhiều." Anne cau mày. "Ngài có thấy Frances không?"
Anh nghiêng đầu sang phải. "Tôi tin rằng con bé đang lùng sục trong bụi rậm."
Anne dõi theo mắt anh một cách bất an. "Lùng sục?" "Con bé bảo tôi rằng nó đang tập cho vở kịch tới."
Anne chớp mắt nhìn anh, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Khi con bé được đóng ngựa một sừng."
"À, tất nhiên." Cô cười khẽ. "Con bé nhớ dai lắm."
Ngài Winstead cười toét miệng, và dạ dày Anne khẽ nhộn nhạo. Anh có một nụ cười hết sức đáng yêu. Tinh quái một cách xấu xa, nhưng với... ôi, Anne không có cách miêu tả nào khác ngoài nói anh là một người đàn ông tốt, trọng danh dự, biết đúng sai, bất kể nụ cười toe toét của anh có hư hỏng đến thế nào đi nữa...
Thì cô vẫn biết rằng anh sẽ không làm hại cô.
Dù cho cha cô đã chứng tỏ mình không đáng được tin cậy như thế.
"Đột nhiên trông em nghiêm nghị quá đi mất", ngài
Winstead nói.
Anne chớp mắt, thoát khỏi trạng thái mơ màng. "Ồ, không có gì", cô nói vội, hy vọng mình không đỏ mặt. Thỉnh thoảng cô phải nhắc nhở mình rằng anh chẳng thể nhìn thấu suy nghĩ của cô. Cô nhìn sang Harriet và Elizabeth, chúng vẫn đang cãi nhau, mặc dù bây giờ chúng đã đổi chủ đề về trí tuệ (hay thiếu trí tuệ) của vị công chúa xinh đẹp và bắt đầu cãi nhau về...
Chúa nhân từ, chúng đang thảo luận về lợn lòi đực sao? "Tôi nghĩ chúng ta cần tạm nghỉ", cô nói.
"Nói cho em biết điều này", ngài Winstead nói. "Tôi sẽ không đóng vai lợn lòi đâu."
"Tôi không nghĩ là ngài cần lo về phương diện này", Anne nói. "Chắc chắn Frances sẽ chộp lấy vai đó ngay."
Anh nhìn cô. Cô nhìn anh. Và họ cùng nhau phá lên cười dữ dội đến mức cả Harriet và Elizabeth phải ngừng cãi cọ.
"Có gì vui thế ạ?", Harriet hỏi, theo sau là câu nói nghi ngờ tột độ của Elizabeth, "Hai người đang cười em đấy à?".
"Bọn anh đang cười tất cả mọi người", ngài Winstead nói, quệt nước mắt. "Kể cả chính bọn anh."
"Em đói quá", Frances tuyên bố, nhỏm dậy khỏi bụi rậm. Có vài chiếc lá dính trên váy và một cành cây nhỏ cắm trên đầu cô bé. Anne không nghĩ nó được dùng thay sừng của ngựa một sừng, nhưng hiệu quả mang lại vẫn khá quyến rũ.
"Chị cũng đói", Harriet nói với một tiếng thở dài.
"Sao một trong các em không chạy về nhà và hỏi xin nhà bếp một giỏ picnic?" Anne gợi ý. "Tất cả chúng ta đều cần chút đồ ăn."
"Em sẽ đi", Frances xung phong.
"Chị sẽ đi với em", Harriet bảo cô bé. "Chị sáng suốt nhất khi đang đi dạo đấy."
Elizabeth nhìn các chị em của mình rồi đến hai người lớn. "Hừm, em sẽ không ở đây một mình đâu", cô bé nói, rõ ràng hai người lớn không được xem là bạn đồng hành đủ tiêu chuẩn, và ba cô bé về nhà, bước chân nhanh chóng chuyển từ đi bộ sang chạy đua.
Anne quan sát chúng biến mất sau ngọn đồi cao. Hẳn là cô không nên ở riêng ngoài này với ngài Winstead, nhưng khó có thể nghĩ ra lý do nào để phản đối. Bây giờ đang là giữa ban ngày ban mặt, họ đang ở ngoài trời, và quan trọng hơn, cả chiều cô đã vui đến mức không nghĩ mình có thể lập tức nghĩ ra bất kỳ lý do phản đối nào.
Cô nở một nụ cười, và vui vẻ duy trì nó.
"Tôi nghĩ em có thể bỏ khăn choàng ra đấy", ngài
Winstead gợi ý. "Không ai cần độc ác cả ngày đâu."
Anne bật cười, các ngón tay trượt dọc sợi ruy băng. "Tôi không biết nữa. Tôi phát hiện mình khá thích trở nên độc ác." "Em nên như thế. Tôi phải thú nhận là mình khá ghen tị với các hành động ác độc của em. Ngài Finstead tội nghiệp, hoặc bất kể tên anh ta được đổi như thế nào, có thể ác ý hơn chút nữa. Anh ta hơi kém may mắn."
"À, nhưng đến cuối cùng, anh ta vẫn giành được công chúa còn gì", Anne nhắc anh nhớ, "và nữ hoàng độc ác phải sống cả đời ở tầng gác mái".
"Điều đó khiến anh băn khoăn một câu hỏi", anh nói, quay về phía cô với hàng lông mày chau lại. "Vì sao câu chuyện của ngài Finstead lại thảm thương? Phần kỳ lạ thì dễ hiểu quá rồi, nhưng nếu nữ hoàng ác độc bị nhốt ở tầng gác mái...".
"Đó là tầng gác mái của nhà anh ta", Anne ngắt lời. "Ồ." Anh trông như đang cố nhịn cười. "À, điều đó thay đổi mọi chuyện."
Và rồi họ bật cười. Cả hai. Cùng nhau. Một lần nữa.
"Ồ, tôi cũng đói rồi", Anne nói khi tràng cười nắc nẻ của cô đã dịu xuống. "Tôi hy vọng các cô bé không mất nhiều thời gian."
Sau đó, cô cảm thấy tay ngài Winstead đang nắm lấy tay mình. "Tôi hy vọng chúng đi đủ lâu", anh lầm bầm. Anh kéo cô về phía mình, và cô cho phép anh, trong giây phút ấy, cô quá đỗi hạnh phúc đến mức không nhớ đến tất cả những cách mà anh chắc chắn có thể làm tan vỡ trái tim cô.
"Tôi đã bảo em là tôi sẽ lại hôn em", anh thì thầm. "Ngài bảo tôi rằng ngài sẽ cố gắng."
Môi anh chạm vào môi cô. "Tôi biết mình nhất định sẽ thành công."
Anh lại hôn cô, và cô rời ra, nhưng chỉ khoảng một hai phân. "Ngài khá tự tin vào bản thân đấy."
"Mmm... hmm." Môi anh tìm thấy khóe môi cô, rồi dịu dàng hôn lên làn da cô. "Chúa nhân từ, tôi muốn em quá đỗi", anh nói, giọng khàn đặc. Anh ôm cô chặt hơn và kéo cô về phía trước... lên trên... cho tới khi cô cảm thấy thôi thúc điên cuồng muốn vòng chân quanh người anh. Đó là điều anh muốn, và Chúa giúp cô, đó cũng là điều cô muốn.
Cảm ơn Chúa vì bộ váy của cô, có lẽ nó là thứ duy nhất ngăn cô hành xử một cách trơ trẽn.
Chuyện này phải dừng lại thôi. Nhưng chưa phải bây giờ.
"Tối qua tôi đã mơ thấy em", anh thì thầm lên làn da cô. "Em có muốn biết nó thế nào không?"
Cô lắc đầu, dù muốn đến tuyệt vọng. Nhưng cô biết giới hạn của mình. Con đường này cô chỉ có thể đi xa đến mức đó mà thôi. Nếu nghe kể về giấc mơ của anh, nghe những câu chữ từ môi anh khi chúng dịu dàng rơi xuống cơ thể cô, cô sẽ muốn tất cả những gì anh nói ra.
Và muốn một điều mà cô chẳng bao giờ có thể có thì thật sự vô cùng đau đớn.
"Em mơ thấy gì?", anh hỏi. "Tôi không nằm mơ", cô đáp.
Anh cứng người rồi lùi lại để có thể nhìn cô. Đôi mắt xanh dương sáng rực đến đáng kinh ngạc tràn đầy hiếu kỳ. Và có lẽ thoáng chút buồn bã nữa.
"Tôi không nằm mơ", cô nói lại. "Từ lâu lắm rồi." Cô vừa nhún vai vừa nói. Giờ thì đó là điều quá bình thường với cô, cho tới khoảnh khắc đấy cô mới nhận ra rằng đối với người khác, điều đó có thể kỳ lạ đến mức độ nào.
"Nhưng hồi bé thì có chứ?", anh hỏi.
Cô gật đầu. Cô chưa từng nghĩ ngợi nhiều về nó trước đây, hoặc có lẽ chỉ là không muốn nghĩ về nó. Nhưng nếu từng nằm mơ từ khi rời khỏi Northumberland tám năm trước thì cô cũng không nhớ. Mỗi buổi sáng trước khi cô mở mắt, chẳng có gì ngoài màn đêm đen kịt. Một khoảng không trống rỗng tuyệt đối, tất cả đều là sự trống trải. Không hy vọng. Hay mơ mộng.
Nhưng cũng chẳng có ác mộng.
Cái giá đó có vẻ vẫn nhỏ. Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian khi thức để lo lắng về George Chervil cùng hành trình trả thù điên rồ của hắn.
"Em không thấy điều đó kỳ lạ sao?", anh hỏi.
"Việc tôi không nằm mơ ấy à?" Cô hiểu ý anh, nhưng vì một lý do nào đó cô cần phải nói nó ra.
Anh gật đầu.
"Không." Giọng cô cất lên đầy bình thản. Nhưng chắc chắn. Điều đó có thể kỳ lạ, song cũng khiến cô cảm thấy an toàn.
Anh chẳng nói gì nhưng ánh mắt lại tìm kiếm mắt cô vừa mãnh liệt vừa xuyên thấu cho tới khi cô phải nhìn đi nơi khác. Anh hiểu cô quá rõ. Trong chưa đầy một tuần, người đàn ông này đã nhìn thấu cô hơn hẳn những gì cô để lộ cho bất kỳ ai trong tám năm qua. Điều đó thật bất an.
Nguy hiểm nữa.
Cô do dự rời khỏi vòng ôm của anh, tránh ra đủ xa để anh không thể chạm vào. Cô cúi xuống nhặt áo choàng rơi trên đám cỏ, và khoác lại quanh vai mà chẳng nói một lời. "Các cô bé sẽ sớm quay lại thôi", cô nói, dù biết rằng điều đó không đúng. Ít nhất phải mười lăm phút nữa, chúng mới trở lại, có thể còn lâu hơn.
"Vậy thì chúng ta đi dạo thôi", anh gợi ý, chìa cánh tay ra.
Cô hoài nghi nhìn anh .
"Không phải việc gì tôi làm cũng mang ý định dâm đãng đâu", anh vừa cười vừa nói. "Tôi nghĩ mình nên dẫn em đi xem một trong những chốn ưa thích nhất của mình ở
Whipple Hill." Khi cô khoác tay anh, anh nói thêm, "Chúng ta chỉ cách hồ tầm một phần tư dặm thôi".
"Ở đấy có đồ nghề câu cá không?", cô hỏi. Cô chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng mình đi câu cá là khi nào, chao ôi, nhưng hồi bé cô mới thích điều đó làm sao. Cô và Charlotte đều là mối lo của mẹ - người muốn họ theo đuổi những hoạt động nữ tính hơn. Sau đó thì họ cũng nghe lời bà. Nhưng thậm chí sau khi Anne đã trở nên mê mẩn những bộ váy đầm và tin đồn về những lần một người đàn ông độc thân liếc nhìn một quý cô trẻ độc thân...
Cô vẫn thích đi câu cá. Cô thậm chí còn vui vẻ moi ruột và rửa cá. Tất nhiên cả ăn cá nữa. Không thể diễn tả được sự thỏa mãn mà người ta có được khi tự kiếm đồ ăn cho mình.
"Bình thường thì có", ngài Winstead nói. "Trước khi tôi rời đi là thế, và tôi không nghĩ quản gia của mình sẽ thay đổi mệnh lệnh đó." Hẳn là mắt cô vừa sáng lên sung sướng, vì anh đã mỉm cười với vẻ nuông chiều và hỏi, "Em thích câu cá chứ gì?".
"Ôi, cực kỳ thích ấy chứ", cô nói với một tiếng thở dài buồn rầu. "Khi còn bé..." Nhưng cô chẳng nói hết câu. Cô quên mất rằng mình không thể nói về tuổi thơ.
Nhưng nếu anh tò mò, và cô khá chắc là anh nhất định tò mò lắm, anh cũng không thể hiện ra. Khi họ đi xuống con đường dốc thoai thoải tới một hàng cây rậm rạp lá, anh chỉ nói, "Hồi bé tôi cũng thích câu cá lắm. Tôi suốt ngày đi câu với Marcus - ngài Chatteris ấy", anh nói thêm, vì tất nhiên là cô không quen thuộc với tên của ngài bá tước.
Anne ngắm phong cảnh xung quanh. Hôm ấy là một ngày mùa xuân lộng lẫy, và dường như có cả trăm sắc xanh trải dọc lá cây lẫn ngọn cỏ. Thế giới hết sức mới mẻ và tràn trề hy vọng. "Khi còn bé, ngài Chatteris có hay đến chơi không?", cô hỏi, hăm hở duy trì cuộc trò chuyện ở những vấn đề vô hại.
"Liên tục", ngài Winstead đáp. "Hay ít nhất là vào mọi kỳ nghỉ ở trường. Đến năm mười ba tuổi thì tôi không biết mình có bao giờ về nhà mà thiếu cậu ta nữa hay không." Họ đi dạo thêm một lát rồi anh vươn tay ra để ngắt một chiếc lá rủ xuống. Anh cau mày nhìn nó, cuối cùng búng nó lên cao. Nó xoay vòng trong không khí, và chuyển động chấp chới ấy hẳn có gì đó mê hoặc, bởi vì cả hai người cùng dừng lại để nhìn nó đáp xuống bãi cỏ.
Thế rồi, như thể khoảnh khắc đó chưa từng xảy ra, ngài Winstead bình tĩnh tiếp tục cuộc nói chuyện, "Marcus chẳng có người thân nào. Không họ hàng, mẹ cậu ta cũng mất khi cậu ta còn khá trẻ".
"Thế còn cha ngài ấy?"
"À, ông ta hầu như không nói chuyện với cậu ấy", ngài Winstead đáp. Nhưng anh nói với vẻ hờ hững như thể chẳng có gì khác thường khi cha và con trai không nói chuyện với nhau. Điều đó khá là không giống anh, Anne nghĩ. Chính xác thì không phải là vô tâm, nhưng... Cô chẳng biết đó là gì nữa, chỉ là nó khiến cô ngạc nhiên. Và cô cũng ngạc nhiên vì mình hiểu rõ anh đến mức nhận ra một chuyện như vậy.
Ngạc nhiên và có lẽ cả đôi chút hoảng hốt nữa, bởi vì cô không nên biết rõ anh như vậy. Đó không phải vị thế dành cho cô, mối liên kết ấy chỉ khiến trái tim cô tan vỡ. Cô biết điều đó, và hẳn là anh cũng biết.
"Họ xa cách sao?", cô hỏi, vẫn tò mò về ngài Chatteris. Cô chỉ mới gặp ngài bá tước một lần ngắn ngủi, nhưng có vẻ như họ có điểm chung.
Ngài Winstead lắc đầu. "Không. Tôi nghĩ chỉ đơn giản là ngài Chatteris lớn tuổi chẳng có gì để nói thôi."
"Với con trai mình sao?"
Anh nhún vai. "Thật sự thì điều đó đâu có khác thường lắm. Hẳn là nửa số bạn học của tôi còn chẳng thể cho em biết màu mắt của ba mẹ họ nữa ấy chứ."
"Màu xanh dương", Anne thì thầm, đột nhiên bị nhấn chìm trong cảm giác nhớ nhà mãnh liệt, xoay vần. "Và lục." Đôi mắt của hai chị cô cũng có màu xanh dương và lục, nhưng cô lấy lại tự chủ trước khi bật ra điều đó.
Anh nghiêng đầu về phía cô, nhưng không hỏi cô bất kỳ điều nào, và cô biết ơn anh đến tuyệt vọng vì lẽ đó. Thay vào đấy anh nói, "Cha tôi có đôi mắt giống hệt tôi".
"Thế còn mẹ ngài?" Anne từng gặp mẹ anh, nhưng không có lý do để chú ý đến đôi mắt của bà. Và cô muốn tập trung cuộc trò chuyện vào anh. Như thế dễ dàng hơn.
Chưa kể đó là chủ đề mà xem chừng cô cực kỳ có hứng thú.
"Mắt mẹ tôi cũng có màu xanh dương", anh nói, "nhưng đậm hơn. Không đậm như em...". Anh quay đầu, nhìn cô tương đối mãnh liệt. "Nhưng phải nói, tôi không biết là mình từng nhìn thấy một đôi mắt nào như mắt em chưa. Chúng na ná màu xanh violet." Đầu anh hơi nghiêng sang một bên. "Nhưng không. Chúng vẫn là màu xanh dương."
Anne mỉm cười rồi nhìn đi chỗ khác. Cô luôn tự hào về đôi mắt mình. Cô vẫn cho phép bản thân có thói quen phù phiếm ấy. "Từ xa trông chúng có màu nâu", cô nói.
"Càng có thêm lý do để đánh giá cao những lần người ta được ở gần nhau", anh lầm bầm.
Hơi thở của cô nghẹn lại và cô liếc trộm anh, nhưng anh không còn nhìn cô nữa. Thay vào đó anh đang ra hiệu về phía trước bằng cánh tay rảnh rỗi rồi nói, "Em nhìn thấy hồ không? Ngay ở bên kia hàng cây kìa.".
Anne nghển cổ vừa đủ để thấy ánh bạc lấp lánh qua những thân cây to.
"Vào mùa đông, em có thể nhìn thấy khá rõ, nhưng khi lá mọc thì nó bị che khuất."
"Nó đẹp quá", Anne nói một cách chân thành. Thậm chí bây giờ chưa nhìn thấy gì nhiều thì nó cũng đã mang vẻ đồng quê rồi. "Nước có đủ ấm để bơi không?"
"Không, nhưng mọi thành viên của gia đình tôi đều tìm được cách nhảy xuống vào lúc này hay lúc khác."
Anne thấy tiếng cười bật khỏi môi mình. "Ôi trời ơi!" "Vài người trong chúng tôi nhiều hơn một lần", ngài
Winstead ngượng ngùng nói.
Cô nhìn anh, và trông anh trẻ con một cách đáng yêu đến mức cô gần như hụt hơi. Cuộc đời cô sẽ thế nào nếu gặp anh thay vì George Chervil năm mười sáu? Hoặc nếu không phải là anh (vì cô cũng chẳng bao giờ có thể cưới một bá tước, cho dù là Annelise Shawcross đi nữa), thì cũng là ai khác giống anh. Một người có tên là Daniel Smythe, hoặc Daniel Smith. Nhưng anh sẽ là Daniel. Daniel của cô.
Anh hẳn sẽ là người thừa kế tước vị nam tước, hoặc không được thừa kế gì cả, chỉ là một địa chủ nông thôn bình thường với ngôi nhà ấm cúng và dễ chịu, mười mẫu đất cùng đàn chó săn lười biếng.
Và cô hẳn sẽ thích điều đó lắm. Từng giây phút trần tục. Thật sự cô đã từng khao khát sự phấn khích sao? Năm mười sáu, cô nghĩ mình muốn tới Luân Đôn, đi rạp hát, nghe opera lẫn tham dự mọi bữa tiệc mà cô được phát thiệp mời. Một phu nhân trẻ sôi nổi, cô từng bảo với Charlotte rằng cô muốn trở thành người như thế.
Nhưng đó đúng là suy nghĩ điên rồ của tuổi trẻ. Chắc chắn, cho dù cô có kết hôn với một người đàn ông mang mình tới thủ đô và tận hưởng cuộc sống hào nhoáng của giới quý tộc... nhất định cô vẫn sẽ mệt mỏi với tất cả và muốn quay lại Northumberland - nơi đồng hồ dường như cũng chạy chậm hơn, và không khí chuyển màu xám vì sương mù chứ không phải vì bồ hóng.
Tất cả những điều mà cô đã học được đều quá muộn màng.
"Tuần này, chúng ta đi câu cá nhé?", anh hỏi khi họ tới bờ hồ.
"Ôi, tôi sẽ thích điều đó hơn mọi điều khác." Câu nói đó vui vẻ thoát khỏi môi cô. "Tất nhiên, chúng ta sẽ phải đưa các cô bé theo."
"Tất nhiên", anh lầm bầm, quý ông hoàn hảo.
Họ đứng trong im lặng một lúc lâu. Anne có thể ở nguyên đó cả ngày, ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng, êm ái. Thỉnh thoảng lại có một chú cá nhảy lên khiến mặt nước gợn sóng như những xoáy tròn quanh hồng tâm.
"Nếu tôi còn nhỏ", Daniel nói, cũng bị mặt nước mê hoặc như cô, "tôi hẳn đã ném một hòn đá. Nhất định là thế".
Daniel.Từ khi nào cô bắt đầu nghĩ về anh như vậy?
"Nếu còn bé", cô nói, "tôi hẳn sẽ cởi giày và tất ra".
Anh gật đầu, rồi thú nhận với nụ cười nửa miệng vui vẻ, "tôi hẳn sẽ đẩy em xuống".
Cô vẫn nhìn mặt nước. "À, tôi sẽ lôi ngài theo cùng."
Anh cười khẽ, rồi lại im lặng, vui vẻ quan sát mặt nước, cá lẫn đám bồ công anh trôi trên mặt nước gần bờ.
"Hôm nay đúng là một ngày hoàn hảo", Anne nói nhỏ nhẹ.
"Gần như thôi", Daniel thì thầm, và rồi cô lại nằm trong vòng tay anh. Anh hôn cô, nhưng lần này theo một cách khác. Bớt gấp gáp. Bớt cuồng nhiệt. Đôi môi họ chạm nhau dịu dàng đến ngứa ngáy, và có thể nó không khiến cô cảm thấy phát điên, muốn ép sát vào anh rồi để anh chìm đắm trong cô. Có lẽ thay vào đó, anh khiến cô cảm thấy lâng lâng, tựa hồ cô có thể nắm tay anh và trôi bồng bềnh, miễn là anh không ngừng hôn cô. Cả cơ thể cô râm ran, và cô kiễng chân lên, gần như đang chờ khoảnh khắc mình rời khỏi mặt đất.
Rồi anh ngừng nụ hôn, lùi lại vừa đủ xa để áp trán vào trán cô. "Đấy", anh nói, ôm lấy khuôn mặt cô trong tay. "Giờ mới là một ngày hoàn hảo."