Khoảng một ngày sau, Daniel ngồi trong thư viện ốp ván gỗ của Whipple Hill, tự hỏi vì sao ngày hôm nay lại hoàn toàn kém hoàn hảo hơn hôm trước.
Sau khi anh hôn cô Wynter bên hồ, họ tản bộ ngược lên bãi đất trống nơi ngài Finstead tội nghiệp tán tỉnh cô công chúa xinh đẹp nhưng kém thông minh, họ chỉ đến nơi vài giây trước khi Harriet, Elizabeth và Frances quay lại, được tháp tùng bởi hai người hầu nam cầm giỏ picnic. Sau một bữa ăn no nê, họ đọc lời thoại trong vở Bi kịch kỳ lạ, thảm thương của ngài Finsteadthêm vài tiếng nữa cho tới khi Daniel xin tha do sườn đau nhức vì cười quá nhiều.
Đến cả Harriet - người liên tục nhắc nhở họ rằng tác phẩm của con bé không phải hài kịch - cũng chẳng lấy làm khó chịu.
Khi quay về nhà, họ phát hiện ra mẹ và em gái Daniel đã đến. Rồi trong khi mọi người đang chào hỏi như thể không phải mới gặp nhau hai ngày trước đấy, cô Wynter liền lẻn về phòng.
Anh không gặp lại cô từ lúc đó.
Không phải ở bữa tối mà cô được yêu cầu ăn trong phòng trẻ với Elizabeth và Frances, cũng chẳng phải ở bữa sáng mà... Chậc, anh chẳng biết vì sao cô không xuống ăn sáng. Tất cả những gì anh biết là bây giờ đã quá trưa mà bụng anh vẫn no căng đến khó chịu vì nấn ná ở bàn ăn đến hai tiếng, hy vọng được nhìn thấy bóng dáng cô.
Khi anh đang bắt đầu ăn bữa sáng đầy ụ thứ hai, Sarah mới báo cho anh biết rằng Phu nhân Pleinsworth đã cho cô Wynter nghỉ gần như cả ngày. Rõ ràng đó là phần thưởng cho việc làm thêm mà cô đang đảm nhiệm. Đầu tiên là buổi hòa nhạc, còn giờ là vai trò kép, vừa làm gia sư vừa làm bảo mẫu. Sarah cho anh biết là cô Wynter muốn vào làng, vì mặt trời đã lên cao và hôm nay có vẻ là ngày lý tưởng để đi dạo.
Vậy nên Daniel bắt đầu làm tất cả những việc mà chủ dinh thự phải làm khi anh ta không mê mẩn nữ gia sư. Anh gặp quản gia, kiểm tra sổ kế toán trong ba năm qua, muộn màng nhớ ra rằng mình không đặc biệt thích Toán và đằng nào cũng chưa bao giờ giỏi môn đó.
Hẳn là có đến một nghìn việc phải làm, và anh dám chắc có đến từng đấy thật, nhưng mỗi lần ngồi xuống để hoàn thành một phần việc, tâm trí anh lại lang thang tới chỗ cô.
Nụ cười của cô. Khuôn miệng cô khi bật cười, ánh mắt cô khi buồn bã.
Anne.
Anh thích cái tên của cô. Nó phù hợp với cô, đơn giản và thẳng thắn. Hết lòng với công việc . Những người không biết rõ cô có thể nghĩ rằng sắc đẹp của cô cần một cái tên kịch tính hơn, có thể là Esmerelda hoặc Melissande.
Nhưng anh hiểu cô. Anh không biết về quá khứ lẫn những bí mật của cô, nhưng anh hiểu cô. Và cô hoàn hảo với cái tên Anne.
Một Anne đang không ở bên cạnh anh.
Chúa nhân từ, chuyện này thật lố bịch. Anh là một người đàn ông trưởng thành, thế mà giờ đây lại đang than vãn về ngôi nhà (dù rất lớn) của mình, tất cả chỉ vì nhớ sự bầu bạn của cô nàng gia sư ấy. Anh không thể ngồi im, dường như còn chẳng thể ngồi thẳng. Anh thậm chí còn phải đổi ghế ở phòng khách phía nam vì ngồi đối diện với gương, và khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, trông anh thảm thương, tội nghiệp đến không chịu nổi.
Cuối cùng, anh bỏ đi tìm ai đó có thể chơi bài cùng mình. Honoria thích chơi, cả Sarah cũng vậy. Và nếu việc có người bầu bạn không thể giúp anh giải tỏa nỗi thống khổ thì ít nhất, nó cũng khiến anh phân tâm. Nhưng khi tới phòng khách xanh dương, toàn bộ các nữ quyến của anh (kể cả trẻ con) lại đang túm tụm quanh bàn, mải mê thảo luận về đám cưới sắp tới của Honoria.
Daniel bắt đầu lặng lẽ ra khỏi cửa.
"Ôi, Daniel", mẹ anh kêu lên, tóm được anh trước khi anh kịp thoát thân, "đến đây cùng mọi người nào. Chúng ta đang cố quyết định xem Honoria nên mặc đồ cưới màu oải hương-xanh dương hay xanh dương-oải hương".
Anh mở miệng định hỏi về sự khác biệt giữa chúng, rồi quyết định bỏ qua. "Màu xanh dương-oải hương đi", anh nói với vẻ kiên quyết, không hề biết mình đang nói về cái gì.
"Con nghĩ thế à?", mẹ anh cau mày đáp, "Mẹ thật sự nghĩ rằng màu oải hương-xanh dương sẽ đẹp hơn".
Câu hỏi hiển nhiên là vì sao bà lại hỏi ý kiến của anh, nhưng một lần nữa, anh quyết định rằng một người đàn ông thông minh sẽ không truy xét vấn đề đó. Thay vào đó, anh lịch sự cúi chào các phu nhân, tiểu thư rồi thông báo với họ rằng anh sẽ kiểm kê những quyển sách mới bổ sung vào thư viện.
"Thư viện?", Honoria hỏi. "Thật sao?"
"Anh thích đọc sách mà", anh nói.
"Em cũng vậy, nhưng điều đó có gì liên quan tới việc kiểm kê không?"
Anh cúi xuống và thì thầm vào tai cô ấy, "Có phải bây giờ anh nên nói thật to rằng mình đang cố thoát khỏi một nhóm phụ nữ ồn ào không?".
Cô ấy mỉm cười chờ tới khi anh thẳng người dậy, và đáp, "Em tin là bây giờ anh nên nói rằng đã lâu lắm rồi mình chưa đọc một quyển sách bằng tiếng Anh".
"Đúng vậy." Rồi anh rời đi.
Nhưng sau năm phút ở thư viện, anh không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Anh chẳng phải người đàn ông thích than vãn, vậy nên sau khi nhận ra rằng mình đã gục trán xuống bàn ít nhất một phút, anh liền ngồi dậy, cân nhắc tất cả những lý do mình cần xuống làng (điều này chỉ mất khoảng nửa giây), và quyết định lên đường.
Anh là Bá tước Winstead. Đây là nhà của anh, và anh đã đi xa ba năm trời. Lương tâm bảo anh phải tới thăm làng. Ở đó có người của anh.
Anh nhắc mình đừng bao giờ nói ra điều đó, miễn cho Honoria và Sarah phải cười mệt nghỉ, rồi anh khoác áo và đi tới chuồng ngựa. Thời tiết không đẹp như hôm trước, trời nhiều mây hơn. Daniel không nghĩ sẽ có mưa, ít nhất là trong thời gian sắp tới, nên anh chuẩn bị xe song mã cho hành trình dài hai dặm. Xe ngựa thì quá phô trương cho một chuyến thăm làng, và cũng chẳng có lý do gì mà anh lại không tự đánh xe. Bên cạnh đó, anh khá thích cảm giác gió mơn man trên mặt.
Và anh nhớ cảm giác lái xe song mã. Nó là một cỗ xe nhỏ tốc độ cao, không hào nhoáng như xe ngựa bốn bánh nhưng cũng chẳng tròng trành bằng. Anh chỉ mới mua nó được hai tháng trước khi bị buộc phải rời khỏi đất nước. Chẳng cần nói ra, xe song mã nhỏ không phù hợp với những anh chàng người Anh trẻ tuổi bị lưu đày đang chạy trốn.
Khi tới làng, anh giao dây cương cho cậu bé ở một nhà trọ và bắt đầu hành trình của mình. Anh cần viếng thăm mọi cửa hàng, không được để ai thấy bị thờ ơ, nên anh bắt đầu đi từ cuối đường cái, qua hàng tạp hóa rồi dần tiến ngược lên. Tin tức về sự hiện diện của anh trong thị trấn được truyền đi nhanh chóng, và đến khi Daniel bước vào hàng mũ của Percy (mới là cửa hàng thứ ba anh thăm trong ngày), ông bà Percy đã đợi ở trước cửa hàng với nụ cười ngoác tới mang tai giống hệt nhau.
"Thưa ngài", bà Percy nói, nhún gối chào thấp hết mức mà cơ thể to lớn của bà cho phép. "Tôi có thể là người đầu tiên chào mừng ngài về nhà hay không? Bọn tôi đều rất vinh dự khi được gặp lại ngài."
Bà hắng giọng và chồng bà lên tiếng, "Quả là vậy". Daniel gật đầu chào cả hai người họ một cách lịch thiệp,
lén lút liếc nhìn xung quanh cửa hàng để tìm các khách hàng
khác. Hay phải nói, một khách hàng đặc biệt khác. "Cảm ơn ông bà Percy", anh nói. "Ta rất vui khi về nhà."
Bà Percy hăng hái gật đầu. "Bọn tôi chưa bao giờ tin bất kỳ chuyện gì người ta nói về ngài. Không gì hết."
Điều đó khiến Daniel băn khoăn không biết những chuyện nào đã được loan truyền. Theo những gì anh biết, mọi chuyện loan truyền về anh đều đúng sự thật. Anh đấu súng với Hugh Prentice và bắn vào chân anh ta. Còn việc chạy trốn khỏi đất nước, Daniel không biết câu chuyện đó bị thêm thắt ra sao, chỉ nghĩ rằng lời thề trả thù khoác lác của ngài Ramsgate cũng đủ phấn khích rồi.
Nhưng nếu Daniel không muốn tranh luận về màu xanh dương-oải hương và oải hương-xanh dương với mẹ anh thì chắc chắn là anh cũng chẳng muốn thảo luận về chuyện của mình với bà Percy.
Giai thoại kỳ lạ, thảm thương của ngài Winstead. Câu chuyện đó là như thế đấy.
Nên anh chỉ nói, "Cảm ơn bà", rồi nhanh chóng đi tới giá trưng bày mũ, hy vọng rằng sự hứng thú anh dành cho hàng hóa của họ sẽ che mờ hứng thú bà Percy dành cho cuộc sống của anh.
Nó hiệu quả. Bà lập tức tuôn ra một loạt ưu điểm của thiết kế mũ mới nhất mà theo như lời trấn an của bà, chúng có thể vừa khít đầu anh.
Ông Percy nói, "Quả là vậy".
"Ngài có muốn thử một chiếc không, thưa ngài?", bà Percy hỏi. "Tôi nghĩ rằng ngài sẽ thấy đường cong vành mũ hết sức hoàn hảo."
Anh cũng cần một chiếc mũ mới, nên nhấc nó khỏi tay bà Percy, song trước khi anh có thể đội nó, cánh cửa đã bật mở khiến chiếc chuông nhỏ rung leng keng đầy vui tai trong không gian. Daniel liền quay lại, nhưng không cần nhìn thấy cô thì anh cũng biết.
Anne.
Không khí thay đổi khi cô bước vào phòng.
"Cô Wynter", anh nói, "thật là một bất ngờ tuyệt vời". Trông cô sửng sốt, nhưng chỉ trong giây lát, và trong khi bà Percy quan sát cô với vẻ tò mò rõ rệt, cô liền nhún gối chào và nói, "Ngài Winstead".
"Cô Wynter là gia sư cho các em họ của tôi", anh nói với bà Percy. "Họ ghé thăm nơi này một thời gian ngắn."
Bà Percy bày tỏ vinh hạnh làm quen, ông Percy thì nói, "Quả là vậy", rồi Anne được dẫn tới quầy nữ ở bên kia cửa hàng - nơi có một chiếc mũ bonnet màu xanh dương sậm với ruy băng kẻ sọc phù hợp với cô một cách hoàn hảo. Daniel thong thả đi theo họ, vẫn cầm chiếc mũ chóp cao màu đen trong tay.
"Ôi, thưa ngài", bà Percy kêu lên khi nhận ra anh đang đi theo, "ngài nói xem có phải trông cô Wynter hết sức đáng yêu không?".
Anh thích cô không đội mũ với ánh nắng xiên qua mái tóc, nhưng khi cô ngẩng lên nhìn anh với hàng lông mi đen như bồ hóng phía trên đôi mắt màu xanh dương đậm, rất đậm của cô, anh chẳng nghĩ có một người đàn ông theo đạo Thiên Chúa nào lại không tán thành với anh khi anh nói, "Quả là vậy, cực kỳ đáng yêu".
"Đấy, cô xem", bà Percy nói với Anne với nụ cười khuyến khích. "Trông cô thật mơ mộng."
"Tôi cũng thích", Anne ủ rũ nói. "Cực kỳ thích. Nhưng nó đắt quá." Cô nuối tiếc cởi dây ruy băng, bỏ mũ ra khỏi đầu, rồi nhìn nó với vẻ khao khát rõ mồn một.
"Cô sẽ phải trả gấp đôi cho đường may tinh xảo như thế ở Luân Đôn đấy", bà Percy nhắc cô.
"Tôi biết", Anne nói với nụ cười thiểu não, "nhưng nữ gia sư không được trả gấp đôi ở Luân Đôn. Nên tôi hiếm khi dư tiền mua mũ, dù chúng có đáng yêu như mũ của bà đi nữa".
Đột nhiên Daniel thấy mình như một kẻ đáng khinh khi đứng đó với chiếc mũ chóp cao trong tay - thứ mà tất cả bọn họ đều biết rằng anh có thể mua một nghìn lần mà chẳng làm túi tiền nhẹ đi là bao. "Xin lỗi", anh nói, ngượng ngập hắng giọng. Anh quay lại gian đồ nam, đưa chiếc mũ cho ông Percy khi ông lại nói, "Quả là vậy", rồi quay lại chỗ hai người phụ nữ; họ vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bonnet màu xanh dương.
"Của bà đây", cô Wynter nói, cuối cùng vẫn đưa trả nó cho bà Percy. "Nhất định tôi sẽ nói cho Phu nhân Pleinsworth biết mũ bonnet của bà đáng yêu thế nào. Tôi chắc chắn rằng phu nhân sẽ muốn đưa các cô con gái đi mua sắm khi ghé thăm nơi này."
"Các cô con gái sao?", bà Percy hỏi lại, tươi tỉnh trước viễn cảnh đó.
"Bốn cô", Daniel nói với bà bằng giọng hòa nhã. "Cả mẹ và em gái ta cũng ở Whipple Hill."
Trong khi bà Percy đang phe phẩy tay quạt cho mình, nóng rực phấn khích vì có bảy nữ quý tộc cư ngụ cực kỳ gần hàng mũ của bà, Daniel nhân cơ hội đó chìa cánh tay cho Anne.
"Tôi có thể tháp tùng em tới chỗ em định tới tiếp theo chứ?", anh hỏi cô, thừa biết cô sẽ ngượng nghịu thế nào nếu từ chối trước mặt bà Percy.
"Tôi gần xong việc rồi", cô bảo anh. "Tôi chỉ phải mua ít sáp gắn thư nữa thôi."
"May cho em, tôi biết chính xác chỗ có thể mua thứ đó." "Hàng văn phòng phẩm, tôi cho là thế."
Trời ơi, cô làm khó anh quá. "Phải, nhưng tôi biết hàng văn phòng phẩm nằm ở đâu", anh nói.
Cô ra hiệu về phía tây. "Tôi nghĩ là ở trên đồi phía bên kia đường."
Anh chuyển vị trí để ông bà Percy không thể dễ dàng quan sát cuộc hội thoại của họ. Anh nói nhỏ, "Em có thể đừng gây khó dễ nữa mà hãy để tôi tháp tùng em đi mua sáp gắn thư không?".
Miệng cô mím chặt, thế có nghĩa là tiếng cười mà anh nghe thấy hẳn là phát ra qua mũi của cô. Cùng lúc ấy, trông cô vẫn khá cao quý khi nói, "Nếu ngài đã nói thế thì tôi chẳng biết mình có lý do gì để từ chối không".
Anh nghĩ vài câu đáp trả, nhưng có cảm giác rằng chẳng
câu nào trong số ấy hóm hỉnh như khi nghĩ trong đầu lúc được nói ra, nên thay vào đó, anh gật đầu rồi chìa tay ra, và cô mỉm cười khoác lấy.
Dẫu vậy, khi họ đã bước ra ngoài, Anne vẫn quay về phía anh với đôi mắt nheo lại và hỏi, khá thẳng thừng, "Ngài đang bám theo tôi đấy à?".
Anh ho khan. "Ừm, chính xác thì tôi sẽ không nói là bám theo."
"Không chính xác?" Miệng cô rất giỏi việc giả bộ không cười, nhưng mắt cô thì không làm được như thế.
"Thì", anh nói, trưng ra vẻ mặt ngây thơ nhất, "tôi đã ở sẵn trong hàng mũ trước khi em vào. Thậm chí vài người còn có thể nói là em đang bám theo tôi đấy".
"Vài người có thể nói thế thật", cô đồng ý. "Nhưng chẳng phải tôi. Hoặc ngài."
"Không", anh nói, nén cười. "Chắc chắn là không."
Họ bắt đầu lên đồi để tới hàng văn phòng phẩm, và dù cho cô không hỏi han gì thêm, anh vẫn thích cuộc đối thoại của họ nhiều đến mức chẳng thể bỏ qua được, nên nói tiếp, "Nếu em nhất định phải biết thì tôi đã được báo tin về sự hiện diện của em ở trong làng".
"Rõ ràng là tôi nhất định phải biết", cô lầm bầm.
"Và tôi cũng được yêu cầu phải hoàn thành vài việc vặt..."
"Ngài?", cô cắt lời. "Được yêu cầu?"
Anh quyết định lờ nó đi. "Và vì trời có vẻ sắp mưa, là một quý ông tôi nghĩ mình có trách nhiệm vào làng ngày hôm nay, tránh cho em cảnh mắc kẹt trong thời tiết khắc nghiệt mà không có phương tiện thích hợp để về nhà."
Cô im lặng một khoảng thời gian vừa đủ để trừng mắt nhìn anh hoài nghi, rồi nói (không phải hỏi mà là nói), "Thế cơ đấy".
"Không", anh cười to thú nhận. "Chủ yếu là tôi tìm em. Nhưng rốt cuộc thì tôi cũng cần ghé thăm tất cả các chủ hàng, và tôi...", anh ngừng lời rồi ngẩng lên. "Trời mưa rồi."
Anne chìa tay ra, rồi không sai vào đâu được, một giọt mưa to sượt qua các đầu ngón tay cô. "Tôi đoán điều đó cũng chẳng có gì bất ngờ. Trời âm u cả ngày rồi."
"Thế thì chúng ta đi mua sáp gắn thư rồi về nhé? Tôi đi xe song mã đến và rất vui được đưa em về."
"Xe song mã sao?", cô hỏi, lông mày nhướng lên.
"Em vẫn sẽ bị ướt", anh thừa nhận, "nhưng trông em sẽ cực kỳ phong cách trong tình cảnh ấy". Khi cô cười, anh nói thêm, "Và em sẽ quay về Whipple Hill nhanh hơn".
Đến khi họ mua xong sáp, chọn màu xanh dương sậm giống hệt màu chiếc mũ cô đã bỏ lại, trời bắt đầu lất phất mưa. Daniel đề nghị cùng chờ với cô trong làng cho tới khi trời tạnh, nhưng cô lại bảo mình phải có mặt ở nhà trước giờ trà chiều, bên cạnh đó, ai nói trời sẽ tạnh chứ? Mây mù đang giăng khắp bầu trời như một tấm chăn dày, rất có thể trời sẽ mưa đến tận thứ Ba tuần sau cũng nên. "Vả lại trời cũng có mưa nặng hạt lắm đâu", cô nói, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ hàng văn phòng phẩm.
Không sai, nhưng khi họ tới cửa hàng mũ của Percy, anh liền dừng lại hỏi cô, "Em nhớ xem họ có bán ô không?".
"Tôi nghĩ là có."
Anh giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho cô đứng đợi, sau đó trở ra cùng một chiếc ô trong quãng thời gian vừa đủ để anh hướng dẫn họ gửi hóa đơn về Whipple Hill khi ông Percy trả lời, "Quả là vậy".
"Thưa quý cô", Daniel nói, đủ ga lăng để làm cô mỉm cười. Anh mở ô và che cho cô khi họ tới chỗ nhà trọ.
"Ngài nên che cho mình nữa", cô nói, cẩn thận tránh các vũng nước nhỏ. Gấu váy của cô ướt sũng dù cô đã cố nhấc nó lên cao.
"Có đấy chứ", anh nói dối, nhưng không ngại bị ướt. Trong bất kỳ trường hợp nào thì mũ của anh cũng chống chọi với mưa tốt hơn nhiều so với chiếc mũ bonnet của cô.
Nhà trọ chẳng xa lắm, nhưng khi họ đến nơi, mưa đã trút xuống nặng hạt hơn, nên Daniel lại gợi ý họ đợi tới lúc trời tạnh. "Thức ăn trong này khá ngon", anh bảo cô. "Giờ này thì không có cá trích muối xông khói, nhưng tôi chắc chắn là chúng ta có thể tìm thứ em thích."
Cô khẽ cười và trước vẻ ngạc nhiên tột độ của anh, cô nói, "Tôi cũng hơi đói".
Anh liếc nhìn bầu trời. "Tôi không nghĩ em có thể về nhà kịp giờ trà chiều đâu."
"Không sao. Tôi nghĩ sẽ chẳng có ai mong tôi đi bộ về nhà trong thời tiết này."
"Tôi nói thật đấy", anh nói với cô. "Họ đang mê mải thảo luận về đám cưới sắp tới. Thực sự tôi còn ngờ rằng sẽ chẳng có ai nhận ra tôi đã đi vắng ấy chứ."
Cô mỉm cười khi họ hướng về phía phòng ăn. "Nên như thế. Em gái ngài nên được có đám cưới trong mơ của cô ấy."
Thế còn những giấc mơ của em?
Câu hỏi đó đã chực chờ trên đầu lưỡi, nhưng anh nuốt xuống. Nó sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu và hủy hoại bầu không khí thân mật, dễ chịu, đáng yêu quanh họ.
Vả lại anh nghĩ cô sẽ không trả lời.
Anh ngày càng trân trọng từng mẩu thông tin nhỏ giọt về quá khứ thoát ra khỏi môi cô. Màu mắt của cha mẹ cô, sự thật rằng cô có một người chị, cũng như cả hai cùng thích câu cá... Đó là những điều nhỏ nhặt mà cô đã tiết lộ, còn cô vô tình hay cố ý làm vậy thì anh không dám chắc.
Nhưng anh muốn nhiều hơn. Khi nhìn vào mắt cô, anh muốn hiểu mọi điều, mọi khoảnh khắc đã đưa cô tới thời điểm này. Anh không muốn gọi nó là sự ám ảnh, từ ấy có vẻ quá mịt mờ so với những gì anh cảm thấy.
Nó phải là sự mê đắm điên dại. Một sở thích nhất thời kỳ lạ và choáng váng. Chắc chắn anh không phải người đàn ông đầu tiên bị một phụ nữ xinh đẹp bỏ bùa nhanh đến vậy.
Nhưng khi họ ngồi trong phòng ăn nhộn nhịp của nhà trọ và anh nhìn cô từ bên bàn đối diện, sắc đẹp của cô không phải là điều anh nhìn thấy. Mà là trái tim cô. Lẫn linh hồn cô. Và anh có cảm giác nôn nao rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng bao giờ còn được như cũ nữa.