• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sự cám dỗ của bá tước
  3. Trang 18

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 17
  • 18
  • 19
  • More pages
  • 27
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 17
  • 18
  • 19
  • More pages
  • 27
  • Sau

CHƯƠNG 14

Khi Anne lấy lại ý thức, tâm trí chậm chạp chuyển từ màn đêm sâu thẳm sang những đám mây xám xoay vòng, điều đầu tiên cô cảm nhận được là những bàn tay đang cố cởi đồ của mình ra.

Cô muốn hét lên. Cô đã cố nhưng chẳng thể kêu thành tiếng. Cô đang run rẩy không sao kiểm soát nổi, các cơ bắp nhức nhối và kiệt quệ, cô không chắc mình có thể mở miệng chứ chưa nói đến việc phát ra âm thanh.

Trước kia, cô từng bị dồn ép bởi những người đàn ông trẻ kiêu ngạo xem nữ gia sư như một trò chơi lẫn chủ nhân của ngôi nhà tự cho là mình đang trả lương cho cô. Thậm chí cả bởi George Chervil - người đã dồn cô vào con đường này.

Nhưng lúc nào cô cũng đủ khả năng để bảo vệ chính mình. Cô có sức mạnh, trí tuệ; ngay cả lần đối đầu với George, cô còn có cả vũ khí. Giờ thì cô chẳng có gì, thậm chí còn chẳng mở nổi mắt.

"Không", cô rên rỉ, vặn vẹo, nhúc nhích ở nơi xem chừng là sàn gỗ cứng và lạnh băng.

"Suỵt", một giọng nói lạ lẫm vang lên. Dù vậy, đó là giọng phụ nữ, điều này làm Anne cảm thấy an tâm. "Để chúng tôi giúp cô, cô Wynter."

Họ biết tên cô. Anne không thể quyết định liệu đó có phải chuyện tốt hay không.

"Cô gái tội nghiệp", người phụ nữ đó nói. "Da cô lạnh như băng vậy. Chúng tôi sẽ giúp cô tắm nước nóng."

Tắm. Tắm nghe như thiên đường vậy. Cô lạnh quá, không thể nhớ nổi mình đã từng bị lạnh đến vậy bao giờ chưa. Mọi thứ đều nặng nề... cánh tay, chân, thậm chí cả trái tim.

"Chúng tôi ở đây, cô gái", giọng cô ta lại vang lên. "Hãy để tôi cởi khuy ra."

Anne cố gắng mở mắt thêm lần nữa. Cứ như có ai đó đặt đá tảng lên mi mắt cô vậy, hoặc dìm cô vào thứ chất lỏng dinh dính khiến cô không thể thoát ra.

"Giờ cô an toàn rồi", người phụ nữ nói. Giọng cô ta rất tử tế, và có vẻ cô ta muốn giúp đỡ.

"Tôi đang ở đâu đây?", Anne thì thào, vẫn cố ép mắt mình mở ra.

"Cô đã quay lại Whipple Hill. Ngài Winstead đã bế cô quay về trong mưa."

"Ngài Winstead... Ngài ấy..." Cô thở dốc, cuối cùng mắt cũng chịu mở ra, trước mặt cô là một phòng tắm xa hoa lộng lẫy hơn căn phòng cô đang ở trong phòng trẻ rất nhiều. Có hai cô hầu ở cạnh cô, một người đang cho thêm nước vào bồn tắm nghi ngút khói, người còn lại đang cố cởi bộ váy ướt sũng của cô ra.

"Ngài ấy ổn chứ...", Anne hoảng loạn hỏi. "Ngài Winstead ấy?" Những ký ức lóe lên trong đầu cô. Mưa. Ngựa thoát khỏi dây cương. Tiếng gỗ rạn đáng sợ. Và rồi cỗ xe song mã chỉ còn một bánh lao rầm rầm về phía trước. Sau đó... không có gì cả. Anne chẳng nhớ được gì nữa. Họ hẳn đã tông vào đâu đó... vì sao cô không nhớ nổi điều ấy?

Chúa nhân từ, điều gì đã xảy ra với họ thế?

"Đức ngài vẫn ổn", cô hầu trấn an cô. "Hết sức mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe lại ngay." Mắt cô ta sáng lên kiêu hãnh khi chỉnh lại tư thế của Anne để có thể cởi tay áo cho cô. "Ngài ấy là một người hùng, đúng vậy. Một người hùng đích thực."

Anne xoa mặt. "Tôi không thể nhớ nổi điều gì đã xảy ra. Tôi chỉ nhớ vài ký ức rời rạc thôi."

"Bá tước nói với bọn tôi rằng cô bị văng khỏi xe ngựa", cô hầu nói, chuyển sang tay còn lại. "Phu nhân Winstead nói có lẽ cô bị đập đầu."

"Phu nhân Winstead sao?" Cô gặp phu nhân Winstead lúc nào vậy nhỉ?

"Mẹ của bá tước", cô hầu giải thích, hiểu nhầm câu hỏi của Anne. "Bà ấy biết đôi chút về việc chữa trị các vết thương. Bà ấy đã khám cho cô ngay trên sàn sảnh trước."

"Ôi, Chúa nhân từ." Anne không biết vì sao điều đó lại làm cô xấu hổ, nhưng đúng là rất xấu hổ.

"Phu nhân nói rằng cô có một cục u ngay ở đây." Cô hầu tự chạm vào đầu mình, trên tai trái vài phân.

Bàn tay đang xoa thái dương của Anne nhích lên trên. Cô lập tức tìm thấy cục u đang sưng phồng và rất nhạy cảm. "Ôi", cô nói rồi bỏ tay ra để quan sát. Không có máu. Hoặc có lẽ từng có nhưng đã được nước mưa rửa sạch.

"Phu nhân Winstead nghĩ cô muốn được ở riêng", cô hầu tiếp tục vừa nói vừa cởi váy cho Anne. "Chúng tôi sẽ làm ấm người, tắm rửa, rồi đưa cô vào giường. Bà ấy gọi bác sĩ rồi."

"Ồ. Tôi chắc chắn là mình không cần bác sĩ", Anne nói vội. Cô vẫn cảm thấy khó chịu, ê ẩm, lạnh buốt, và có cả một cục u giải thích cho cơn nhức đầu. Nhưng chúng chỉ là cơn đau tạm thời, theo bản năng, người ta biết rằng chỉ cần một chiếc giường êm ái và xúp nóng là đủ.

Nhưng cô hầu chỉ nhún vai. "Phu nhân đã gọi rồi nên tôi không nghĩ cô có nhiều lựa chọn đâu."

Anne gật đầu.

"Mọi người đều lo lắng cho cô. Tiểu thư Frances đang khóc, và..."

"Frances sao?", Anne ngắt lời. "Nhưng con bé không bao giờ khóc."

"Lần này thì có."

"Ô, làm ơn", Anne cầu xin, trái tim đau đớn vì lo lắng. "Hãy cử ai đó báo với cô bé là tôi ổn rồi."

"Một người hầu nam sẽ sớm mang thêm nước nóng lên. Chúng tôi sẽ nhờ anh ta báo cho tiểu thư..."

"Người hầu nam sao?", Anne thở dốc, bàn tay theo bản năng che đi cơ thể trần trụi. Cô vẫn mặc váy lót nhưng nó bị ướt nên gần như trong suốt.

"Đừng lo", cô hầu cười khẽ. "Anh ta sẽ để nó ngoài cửa. Làm thế để Peggy không cần mang nó lên gác thôi."

Peggy, người đang đổ thêm một xô nước nữa vào bồn, quay lại và mỉm cười.

"Cảm ơn", Anne nói nhỏ. "Cảm ơn cả hai cô."

"Tôi là Bess", cô hầu đầu tiên nói với cô. "Cô nghĩ mình có thể đứng dậy không? Chỉ một phút thôi? Cái váy này cần được kéo qua đầu."

Anne gật đầu, và với sự giúp đỡ từ Bess, cô nhổm dậy, bám vào thành bồn tắm. Khi váy lót đã được cởi, Bess liền giúp Anne vào bồn tắm, và cô vui sướng trườn mình vào làn nước. Nó quá nóng nhưng cô không quan tâm. Sau một thời gian tê liệt, bất kỳ cảm giác nào cũng tốt đẹp hết.

Cô ngâm mình trong bồn tắm cho tới khi nước chỉ còn âm ấm, rồi Bess giúp cô mặc bộ váy ngủ len mà Bess đã mang xuống từ phòng của cô trong phòng trẻ.

"Đây", Bess nói, dẫn Anne bước lên tấm thảm nhung tới một chiếc giường đẹp đẽ có vòm.

"Phòng gì đây?", Anne vừa hỏi vừa ngắm căn phòng lộng lẫy. Những đường xoáy tròn chạy dọc trần nhà và các bức tường phủ vải nhung màu bạc tinh xảo. Nó là căn phòng lộng lẫy nhất mà cô từng ngủ.

"Phòng ngủ xanh dành cho khách", Bess vừa nói vừa giũ nhẹ những chiếc gối. "Nó là một trong các căn phòng đẹp nhất Whipple Hill. Ở cùng hành lang với cả gia đình."

Cả gia đình? Anne ngẩng lên ngạc nhiên.

Bess nhún vai. "Bá tước kiên quyết như vậy."

"À." Anne nuốt nước bọt, tự hỏi cả gia đình sẽ nghĩ gì về điều đó.

Bess nhìn Anne chui vào dưới chiếc chăn nặng nề rồi hỏi, "Tôi nói với mọi người là cô đủ sức tiếp khách rồi nhé? Tôi biết là họ muốn gặp cô".

"Không phải ngài Winstead chứ?", Anne hỏi với vẻ khiếp sợ. Chắc chắn là họ sẽ không cho phép anh bước vào phòng ngủ của cô. À, không phải phòng ngủ của cô nhưng vẫn là phòng ngủ. Có cô ở trong.

"Ồ không", Bess trấn an cô. "Ngài ấy đã ngủ say rồi. Tôi hy vọng thế. Tôi không nghĩ chúng ta có thể gặp ngài ấy trong ít nhất một ngày tới. Người đàn ông tội nghiệp ấy kiệt sức rồi. Tôi đoán là khi dính nước, cô nặng hơn một chút so với lúc khô ráo đấy." Bess khẽ cười trước câu nói đùa của mình rồi rời khỏi phòng.

Chưa đầy một phút sau, Phu nhân Pleinsworth tiến vào. "Ôi, cô gái tội nghiệp, đáng thương của ta", bà cảm thán. "Cô làm bọn ta sợ quá. Nhưng ơn trời, trông cô khỏe hơn nhiều so với một tiếng trước."

"Cảm ơn phu nhân", Anne nói, không thoải mái lắm với biểu hiện dạt dào tình cảm từ bà chủ. Phu nhân Pleinsworth luôn tốt bụng nhưng chưa bao giờ cố khiến Anne cảm thấy họ như người một nhà. Anne cũng chẳng mong điều ấy. Đó là bản chất kỳ cục của nghề gia sư, chẳng phải người hầu nhưng chắc chắn cũng không phải thành viên trong gia đình. Bà chủ đầu tiên của cô - người phụ nữ già trên đảo Man - đã cảnh báo cô về điều đó. Mãi mãi kẹt giữa cầu thang, nghề nữ gia sư là thế, và tốt nhất là cô nên nhanh chóng làm quen với điều đó.

"Cô nên chứng kiến tình trạng của mình khi được bá tước đưa về", Phu nhân Pleinsworth nói khi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường. "Frances tội nghiệp nghĩ rằng cô đã chết đấy."

"Ôi, không, cô bé vẫn buồn sao? Có người nào..."

"Nó ổn", Phu nhân Pleinsworth phẩy tay. "Dẫu vậy, nó khăng khăng đòi gặp cô."

"Không sao hết", Anne nói, cố nhịn ngáp. "Tôi sẽ rất vui được bầu bạn với cô bé."

"Cô cần nghỉ ngơi trước", Phu nhân Pleinsworth kiên quyết nói.

Anne gật đầu, vùi sâu xuống gối.

"Ta chắc chắn cô muốn biết ngài Winstead đang như thế nào", Phu nhân Pleinsworth tiếp tục.

Anne lại gật. Cô muốn biết điều đó đến tuyệt vọng, nhưng ép mình không được hỏi.

Phu nhân Pleinsworth rướn người về phía trước, và nét mặt bà chứa đựng vẻ gì đó mà Anne không đọc được. "Cô nên biết rằng thằng bé đã gần như ngã quỵ sau khi bế cô về nhà."

"Tôi xin lỗi", Anne thì thào.

Nhưng nếu Phu nhân Pleinsworth nghe thấy thì bà cũng không tỏ dấu hiệu gì. "Thật ra thì, tôi nghĩ sẽ có người nói là thằng bé đã ngã quỵ thật. Hai người hầu nam phải giúp thằng bé đứng dậy rồi gần như lôi thằng bé về phòng nó. Tôi thề là mình chưa từng nhìn thấy thằng bé như vậy bao giờ."

Anne cảm thấy khóe mi mình bỏng rát vì nước mắt. "Ôi, tôi xin lỗi. Tôi vô cùng, vô cùng xin lỗi."

Phu nhân Pleinsworth nhìn cô với vẻ kỳ lạ, như thể bà đã quên mình đang nói gì. "Không cần phải thế. Đó chẳng phải lỗi của cô."

"Tôi biết, nhưng..." Anne lắc đầu. Cô không biết mình biết gì nữa. Cô chẳng còn biết gì hết.

"Tuy vậy", Phu nhân Pleinsworth vẫy tay, "cô nên thấy biết ơn. Thằng bé đã bế cô đi hơn nửa dặm, cô biết đấy. Và chính thằng bé cũng bị thương".

"Tôi biết ơn", Anne nói nhỏ. "Cực kỳ biết ơn."

"Dây cương bị đứt", Phu nhân Pleinsworth bảo cô. "Ta phải nói là mình thấy khiếp sợ. Thật quá đáng khi một vật dụng có chất lượng kém như vậy lại được phép mang ra khỏi chuồng ngựa. Ta đảm bảo sẽ có người mất việc vì chuyện này."

Dây cương, Anne nghĩ. Ra là thế. Tất cả đã xảy ra quá đột ngột.

"Dẫu sao đi nữa, xét đến tính nghiêm trọng của tai nạn, chúng ta phải thấy biết ơn vì cả hai đều không bị thương quá nặng", Phu nhân Pleinsworth tiếp tục. "Mặc dù ta được biết rằng chúng ta nên theo dõi cục u trên đầu cô kỹ hơn."

Anne lại chạm vào nó, nhăn nhó. "Có đau không?"

"Hơi hơi", Anne thừa nhận.

Dường như Phu nhân Pleinsworth không biết phải làm gì với thông tin đó. Bà nhúc nhích bồn chồn trên ghế, rồi vươn thẳng vai và nói, "Hừm".

Anne cố mỉm cười. Lố bịch nhưng đúng là cô thấy mình nên cố gắng làm cho Phu nhân Pleinsworth cảm thấy khá hơn. Có lẽ là do nhiều năm phục vụ, lúc nào cũng muốn làm hài lòng ông bà chủ.

"Bác sĩ sẽ sớm đến đây", sau đó Phu nhân Pleinsworth tiếp tục, "nhưng trong lúc đó, ta sẽ đảm bảo có người báo cho ngài Winstead biết rằng cô đã tỉnh. Ngài ấy lo cho cô nhất đấy".

"Cảm ơn...", Anne toan nói, nhưng rõ ràng là Phu nhân

Pleinsworth chưa xong.

"Dù vậy, thật là lạ", bà nói, mím môi lại. "Làm sao cô lại ở trong xe ngựa của thằng bé thế? Lần cuối cùng ta nhìn thấy thằng bé, nó còn ở Whipple Hill."

Anne nuốt nước bọt. Đây là cuộc đối thoại mà người ta nên thận trọng cao độ. "Tôi gặp ngài ấy trong làng", cô nói. "Trời mưa nên ngài ấy đề nghị đưa tôi về Whipple Hill." Cô chờ đợi trong giây lát, nhưng Phu nhân Pleinsworth không lên tiếng, nên cô nói thêm, "Tôi vô cùng biết ơn".

Phu nhân Pleinsworth cân nhắc câu trả lời của cô trong chốc lát, rồi nói, "Phải, thằng bé đúng là rộng lượng. Mặc dù hóa ra cô đi bộ thì tốt hơn". Bà nhanh chóng đứng dậy và vỗ tay lên giường. "Bây giờ cô phải nghỉ ngơi thôi. Nhưng đừng ngủ. Ta nghe nói cô không được ngủ cho tới khi bác sĩ tới kiểm tra." Bà cau mày. "Ta tin mình sẽ gọi Frances đến. Ít nhất con bé sẽ giúp cô tỉnh táo."

Anne mỉm cười. "Có lẽ cô bé có thể đọc sách. Lâu rồi cô bé không tập đọc, và tôi cũng muốn thấy cô bé tập phát âm."

"Lúc nào cũng mắc bệnh nghề nghiệp", Phu nhân Pleinsworth nói. "Nhưng đó là điều mà chúng ta mong muốn ở một nữ gia sư, không phải sao?"

Anne gật đầu, không chắc mình vừa được khen hay bị nhắc nhở phải nhớ rõ vị trí của mình.

Phu nhân Pleinsworth ra cửa, rồi quay lại. "À, về điều đó, đừng lo lắng cho các tiểu thư. Tiểu thư Sarah và tiểu thư Honoria sẽ thay nhau đảm nhận vai trò của cô trong khi cô dưỡng thương. Ta chắc chắn là hai người họ có thể lên một kế hoạch học tập."

"Toán", Anne ngáp. "Các cô bé cần làm Toán."

"Thế thì Toán vậy." Phu nhân Pleinsworth mở cửa rồi bước ra hành lang. "Cố nghỉ ngơi một chút đi. Nhưng đừng ngủ."

Anne gật đầu và nhắm mắt lại, dù biết mình không nên làm thế. Dẫu vậy cô không nghĩ mình sẽ ngủ. Cơ thể cô kiệt sức nhưng tâm trí lại đang chạy đua. Mọi người đều nói Daniel không sao, nhưng cô sẽ vẫn lo lắng cho tới lúc tận mắt nhìn thấy anh. Dù vậy, hiện giờ cô chẳng thể làm gì khi thậm chí còn chẳng tự đi được.

Rồi Frances lao vào, nhảy lên giường ngay bên cạnh

Anne, và bắt đầu trò chuyện nhiều đến mức khiến cô điếc tai. Sau đó Anne nhận ra đó chính xác là những gì mình cần.

Cả ngày hôm ấy trôi qua trong yên bình. Frances ở lại cho tới khi bác sĩ đến, ông ta dặn Anne phải thức đến tối. Rồi Elizabeth tới, mang theo một khay bánh kẹo, cuối cùng là Harriet, người mang theo một tập giấy nhỏ - tác phẩm hiện thời của cô bé,Henry VIII và ngựa một sừng báo điểm gở.

"Cô không chắc là Frances sẽ được con ngựa một sừng độc ác dỗ dành", Anne bảo với cô bé.

Harriet ngước nhìn, một bên lông mày nhướng lên. "Con bé không nói rõ phải là con ngựa một sừng tử tế."

Anne nhăn nhó. "Tất cả những gì cô muốn nói là em sẽ gây ra một trận chiến đấy."

Harriet nhún vai, rồi nói, "Em sẽ bắt đầu ở màn hai. Màn một tuyệt đối là thảm họa. Em đã phải xóa sạch nó".

"Vì ngựa một sừng à?"

"Không", Harriet nhăn nhó. "Em nhầm thứ tự các bà vợ. Phải là ly dị, chặt đầu, chết, ly dị, chặt đầu, góa phụ."

"Vui làm sao."

Harriet nhìn cô rồi nói, "Em đã chuyển một trong những người bị ly dị thành bị chặt đầu".

"Cô cho em một lời khuyên nhé?", Anne hỏi.

Harriet ngẩng lên.

"Đừng bao giờ để người khác nghe em nói thế ngoài ngữ cảnh."

Harriet cười to rồi khẽ vẫy tập giấy để ra hiệu là mình đã sẵn sàng bắt đầu. "Màn hai", cô bé đọc diễn cảm. "Và đừng lo, cô sẽ không thấy loạn đâu, đặc biệt là khi chúng ta vừa nhắc lại số mệnh của các bà vợ."

Nhưng trước khi Harriet tới được màn ba, Phu nhân Pleinsworth đã vào phòng, vẻ mặt khẩn trương và trầm trọng. "Ta phải nói chuyện với cô Wynter", bà nói với Harriet. "Để bọn ta nói chuyện riêng nào."

"Nhưng bọn con thậm chí còn chưa..." "Ngay lập tức, Harriet."

Harriet nhìn Anne theo kiểu cái-này-có-thể-là-gì-không- biết, nhưng Anne chẳng để ý vì Phu nhân Pleinsworth còn đứng lù lù bên giường cô, trông như sắp nổi cơn thịnh nộ.

Harriet thu dọn giấy và rời đi. Phu nhân Pleinsworth ra cửa, lắng nghe để đảm bảo rằng Harriet không nấn ná lại nghe lỏm, rồi quay sang Anne và nói, "Dây cương đã bị cắt".

Anne thở dốc. "Gì cơ?"

"Dây cương. Ở xe của Winstead. Đã bị cắt."

"Không. Điều đó là bất khả thi. Vì sao..." Nhưng cô biết lý do. Và cô biết ai làm.

George Chervil.

Anne cảm thấy mặt mình trắng bệch. Làm sao anh ta tìm được cô? Và làm sao anh ta biết được...

Nhà trọ. Cô và ngài Winstead đã ở trong đó ít nhất nửa tiếng. Bất kỳ kẻ nào đang theo dõi cô cũng sẽ nhận ra rằng cô sắp về nhà trên cỗ xe của anh.

Từ lâu, Anne đã chấp nhận rằng thời gian không thể dập tắt ngọn lửa báo thù của George Chervil, nhưng chưa từng nghĩ anh ta lại liều lĩnh đến mức đe dọa mạng sống của người khác, đặc biệt là một người ở địa vị của Daniel. Trời ơi, anh ấy là Bá tước Winstead. Cái chết của một nữ gia sư chắc sẽ không bị điều tra, nhưng cái chết của một bá tước sao?

George điên rồi. Ít nhất cũng điên hơn hồi trước. Không còn lời giải thích nào khác nữa.

"Lũ ngựa đã quay lại vài tiếng trước", Phu nhân Pleinsworth tiếp tục. "Người chăn ngựa được lệnh mang xe về và đó là lúc họ phát hiện ra chuyện này. Đây rõ ràng là một hành động phá hoại. Da bị mòn không đứt gọn thành một đường thẳng."

"Không", Anne nói, cố tiếp thu tất cả.

"Ta không nghĩ cô có một kẻ thù ghê tởm nào đó trong quá khứ mà cô quên chưa kể cho chúng ta", Phu nhân Pleinsworth nói.

Cổ họng Anne khô khốc. Cô sẽ phải nói dối. Không có cách...

Nhưng Phu nhân Pleinsworth hẳn đang trong tâm trạng muốn giết người, bởi vì bà không đợi đáp lại. "Đó là Ramsgate", bà nói. "Chết tiệt, gã đó mất trí rồi."

Anne chỉ biết trố mắt ra nhìn, chẳng chắc là mình thấy nhẹ nhõm vì được miễn phải nói dối hay sốc vì Phu nhân Pleinsworth đã gọi thẳng tên ngài hầu tước trong giận dữ.

Và có thể Phu nhân Pleinsworth nói đúng. Có lẽ chuyện này không hề liên quan tới Anne, kẻ xấu xa đó thật sự là Hầu tước Ramsgate. Ba năm trước, ông ta đã đuổi Daniel ra khỏi đất nước, chắc chắn việc cố giết hại anh hiện giờ cũng hợp với bản tính của ông ta. Và nhất định là ông ta chẳng quan tâm nếu mình có cướp đi mạng sống của một nữ gia sư trong quá trình đó.

"Ông ta đã hứa với Daniel là sẽ để ngài ấy yên", Phu nhân Pleinsworth nổi giận, đi đi lại lại trong phòng. "Đó là lý do duy nhất thằng bé quay lại, cô biết đấy. Nó nghĩ mình sẽ an toàn. Hugh đã đi cả quãng đường tới Ý để báo cho thằng bé biết rằng cha cậu ta đã hứa sẽ chấm dứt những hành động vô lý." Bà thở ra tức giận, tay nắm chặt lại hai bên sườn. "Ba năm rồi. Ba năm thằng bé phải đi biệt xứ. Điều đó chưa đủ sao? Daniel thậm chí còn chẳng giết con trai ông ta. Đó chỉ là một vết thương."

Anne giữ im lặng, không chắc liệu mình có nên góp phần vào cuộc trò chuyện này hay không.

Nhưng rồi Phu nhân Pleinsworth quay lại và nhìn thẳng vào cô. "Ta đoán là cô cũng biết chuyện rồi."

"Tôi tin là mình biết phần lớn câu chuyện."

"Phải rồi, tất nhiên. Các tiểu thư hẳn đã kể hết cho cô."

Bà khoanh tay lại, rồi buông ra, và Anne nhận ra mình chưa từng thấy bà chủ phiền muộn như vậy. Phu nhân Pleinsworth lắc đầu, sau đó nói, "Ta không biết làm sao Virginia chịu đựng nổi chuyện đó nữa. Việc thằng bé rời khỏi đất nước đã gần như giết chết chị ấy".

Virginia hẳn là Phu nhân Winstead, mẹ của Daniel. Anne không biết tên bà.

"Hừm", Phu nhân Pleinsworth nói rồi đột ngột thêm vào, "Ta đoán là giờ cô có thể ngủ được rồi. Mặt trời đã lặn".

"Cảm ơn phu nhân", Anne nói. "Vui lòng..." Nhưng cô dừng lại.

"Cô định nói gì à?", Phu nhân Pleinsworth hỏi.

Anne lắc đầu. Nhờ Phu nhân Pleinsworth chuyển lời hỏi thăm của cô tới ngài Winstead không thích hợp chút nào. Mà có thích hợp thì cũng chẳng khôn ngoan.

Phu nhân Pleinsworth tiến một bước về phía cửa, rồi dừng lại. "Cô Wynter", bà nói.

"Vâng?"

Phu nhân Pleinsworth chậm rãi quay lại. "Có một chuyện."

Anne chờ đợi. Dừng lại giữa chừng cuộc đối thoại không giống tính cách bà chủ của cô. Nó chẳng báo hiệu điều gì tốt lành.

"Ta đã nhận ra là cháu trai ta..." Một lần nữa, bà dừng lại, có lẽ đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp.

"Làm ơn", Anne bật thốt, chắc chắn rằng công việc của mình đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. "Phu nhân Pleinsworth, tôi đảm bảo với bà..."

"Đừng xen vào", Phu nhân Pleinsworth nói, dù không có ác ý. Bà giơ một tay lên, ra hiệu Anne chờ đợi trong lúc bà tập trung suy nghĩ. Cuối cùng, đúng lúc Anne chắc chắn rằng mình không thể chịu đựng lâu hơn nữa, bà lên tiếng, "Có vẻ ngài Winstead khá mê cô".

Anne hy vọng Phu nhân Pleinsworth chẳng mong đáp lại.

"Ta được đảm bảo tin tưởng vào lý trí của cô, phải không?", Phu nhân Pleinsworth nói thêm.

"Tất nhiên, thưa phu nhân."

"Có những lúc phụ nữ phải biểu lộ lý trí mà đàn ông thiếu hụt. Ta tin rằng đây là một trong những lúc như thế."

Bà dừng lại rồi nhìn thẳng vào Anne, ra hiệu rằng lần này mình đang chờ nghe câu trả lời, nên Anne nói, "Vâng, thưa phu nhân", và cầu nguyện rằng thế là đủ.

"Sự thật là, cô Wynter, ta biết rất ít về cô." Mắt Anne mở to.

"Thư giới thiệu của cô không chê vào đâu được, và tất nhiên biểu hiện của cô từ khi bước chân vào gia đình chúng ta chẳng thể chê trách. Cô gần như là nữ gia sư tốt nhất ta từng thuê."

"Cảm ơn phu nhân."

"Nhưng ta không biết gì về gia đình cô. Ta chẳng biết cha mẹ cô là ai, hay cô có những mối quan hệ nào. Cô được nuôi dạy tử tế, điều này thì rõ ràng rồi, nhưng ngoài chuyện đó ra..." Bà giơ tay lên rồi nhìn thẳng vào mắt Anne. "Cháu trai ta phải cưới một người có địa vị rõ ràng và trong sạch."

"Tôi hiểu điều đó", Anne nói nhỏ nhẹ.

"Gần như chắc chắn là cô gái đó sẽ thuộc giới quý tộc." Anne nuốt nước bọt, cố không để lộ cảm xúc qua nét mặt.

"Tất nhiên, điều đó không nhất định cần thiết. Có khả năng ngài ấy sẽ cưới một cô gái thuộc tầng lớp tiểu quý tộc. Nhưng cô ta phải rất xuất sắc." Phu nhân Pleinsworth tiến một bước về phía cô, và đầu bà khẽ nghiêng sang bên, như thể cố nhìn thấu cô. "Ta thích cô, cô Wynter", bà nói chậm rãi, "nhưng ta không biết rõ cô. Cô hiểu chứ?".

Anne gật đầu.

Phu nhân Pleinsworth tiến ra cửa rồi đặt tay lên nắm cửa. "Ta ngờ rằng", bà nói bình thản, "cô cũng không muốn ta biết rõ cô".

Rồi bà bỏ đi, để lại Anne một mình với ngọn nến lập lòe lẫn những suy nghĩ đầy tra tấn.

Không thể hiểu nhầm ý nghĩa trong những lời nhận xét của Phu nhân Pleinsworth. Bà đã cảnh báo cô hãy tránh xa ngài Winstead, hay phải nói là đảm bảo anh sẽ tránh xa cô. Nhưng nó vừa cay đắng vừa ngọt ngào. Bà cũng để ngỏ một cánh cửa nhỏ đáng buồn, ra hiệu rằng Anne có thể được xem là một hôn thê phù hợp nếu biết nhiều hơn về nguồn gốc của cô.

Nhưng tất nhiên điều đó là bất khả thi.

Tưởng tượng được chăng? Kể cho Phu nhân Pleinsworth sự thật về nguồn gốc của cô?

À thì, vấn đề là, tôi không còn là trinh nữ. Mà tên tôi cũng chẳng phải Anne Wynter.

Với lại tôi đã đâm một người đàn ông, và giờ anh ta đang điên cuồng săn đuổi tôi cho tới khi tôi chết.

Tiếng cười khúc khích kinh hãi, tuyệt vọng thoát ra khỏi họng Anne. Thật là một bản lý lịch tuyệt vời.

"Mình là một phần thưởng đáng giá", cô nói trong bóng tối rồi lại bật cười. Hoặc có lẽ là òa khóc. Sau một lúc, cô chẳng phân biệt được hai thứ nữa.