• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sự cám dỗ của bá tước
  3. Trang 19

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 18
  • 19
  • 20
  • More pages
  • 27
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 18
  • 19
  • 20
  • More pages
  • 27
  • Sau

CHƯƠNG 15

Sáng hôm sau, trước khi bất kỳ nữ quyến nào trong gia đình anh có thể ngăn cản hành động mà Daniel biết là không hợp lễ nghi, anh ra hành lang rồi gõ mạnh vào cửa phòng khách xanh. Anh đã mặc sẵn đồ đi đường và có kế hoạch đến Luân Đôn trong một tiếng nữa.

Chẳng có âm thanh nào trong phòng phát ra nên Daniel tiếp tục gõ. Lần này anh nghe thấy tiếng sột soạt, theo sau là giọng ngái ngủ, "Mời vào!".

Anh làm theo, đóng cửa lại sau lưng đúng lúc nghe tiếng Anne thở dốc. "Bá tước!"

"Tôi cần nói chuyện với em", anh nói ngắn gọn.

Cô gật đầu, hấp tấp kéo chăn lên tới cằm - một việc mà anh nghĩ là rất lố bịch khi cân nhắc đến cái bao bố không hề hấp dẫn mà có vẻ cô mặc thay áo ngủ.

"Ngài đang làm gì ở đây?", cô hỏi, chớp mắt giận dữ. Không mào đầu, anh nói, "Sáng nay tôi sẽ tới Luân Đôn".

Cô không nói gì.

"Tôi chắc chắn đến giờ em đã biết là dây cương bị cắt." Cô gật đầu.

"Đó là do ngài Ramsgate", anh nói. "Một tên tay sai của ông ta đã làm. Có lẽ là kẻ mà tôi đã ra kiểm tra. Cái gã mà tôi bảo em là say rượu ấy."

"Ngài nói là gã đã phá hoại từ chuồng ngựa tới nhà trọ", cô thì thào.

"Đúng vậy", anh nói, mọi múi cơ căng ra để giữ mình đứng im. Nếu cử động, hạ hàng rào bảo vệ xuống dù chỉ một giây thôi, anh không biết điều gì sẽ xảy ra nữa. Anh có thể la hét. Anh có thể đấm vào tường. Tất cả những gì Daniel biết là cảm giác giận dữ đang cuộn trào, và mỗi lần anh nghĩ nó không thể lên cao hơn được nữa, dường như lại có thứ gì đó trong anh nổ tung và vỡ vụn. Da anh bị kéo căng khi cơn giận dữ, phẫn nộ tìm cách thoát ra.

Nóng hơn. Đen tối hơn. Bóp nghẹt linh hồn anh.

"Ngài Winstead?", cô nói nhỏ, và anh không tưởng tượng nổi vẻ mặt mình đã giận dữ thế nào, bởi vì mắt cô mở to đầy báo động. Và rồi, cô thì thầm cực kỳ nhỏ, "Daniel?".

Đó là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Anh nuốt nước bọt, nghiến chặt răng khi cố gắng kiểm soát bản thân. "Đây chẳng phải lần đầu tiên ông ta cố giết tôi", cuối cùng anh nói. "Nhưng là lần đầu tiên ông ta gần như đã giết chết một người khác khi cố giết tôi."

Anh quan sát cô thật kỹ. Cô vẫn đang túm chặt mép chăn dưới cằm, các ngón tay thò ra ngoài. Miệng cô mấp máy, như thể muốn nói gì đó. Anh chờ đợi.

Cô không lên tiếng.

Anh vẫn giữ im lặng, cơ thể căng ra, tay siết chặt sau lưng. Tình huống này có gì đó trang trọng không thể phủ nhận, bất chấp sự thật là Anne đang ngồi trên giường, tóc rối bù sau giấc ngủ với một bím tóc dày xõa xuống vai phải.

Họ thường không trò chuyện cứng nhắc như thế này. Có lẽ nếu họ nói chuyện trịnh trọng thì anh đã không nảy sinh tình cảm, tức là cô cũng chẳng ở bên anh trong cái ngày Ramsgate quyết định hành động.

Rõ ràng là cô sẽ sống tốt hơn nếu họ chưa từng gặp nhau.

"Ngài sẽ làm gì?", cuối cùng cô hỏi.

"Khi tôi tìm được ông ta à?"

Cô khẽ gật đầu.

"Tôi chẳng biết nữa. Nếu ông ta may mắn thì tôi sẽ không bóp cổ ông ta ngay khi nhìn thấy. Có lẽ ông ta cũng đứng sau vụ tấn công ở Luân Đôn. Vụ mà tất cả chúng ta đều nghĩ chỉ là do đen đủi, vài gã trộm vặt tìm một cái ví dày.

"Có thể", cô nói. "Ngài không thể biết được. Lúc nào chẳng có người bị cướp ở Luân Đôn. Nó..."

"Em đang biện hộ cho ông ta à?", anh ngờ vực.

"Không! Tất nhiên là không. Chỉ là... ừm..." Cô nuốt nước bọt, chuyển động ấy lan xuống cổ họng. Khi cất lời, giọng cô khá nhỏ. "Ngài không có đủ thông tin."

Trong chốc lát, anh chỉ biết trừng mắt nhìn cô, không dám lên tiếng. "Suốt ba năm qua, tôi đã phải chạy trốn tay sai của ông ta ở châu Âu", cuối cùng anh nói. "Em có biết điều đó không? Không? Tôi thì có. Và tôi chán ngấy điều đó rồi. Nếu ông ta muốn trả thù tôi thì chắc chắn ông ta đã làm được. Ba năm của đời tôi đã bị cướp mất. Em có biết cảm giác đó ra sao không? Ba năm cuộc đời em bị tước đoạt khỏi em?"

Môi cô hé ra, và trong khoảnh khắc anh nghĩ cô có thể nói có. Trông cô đờ đẫn, gần như bị thôi miên, rồi cuối cùng lên tiếng, "Tôi xin lỗi. Ngài nói tiếp đi".

"Tôi sẽ nói chuyện với con trai ông ta trước. Tôi có thể tin Hugh. Hay ít nhất thì luôn nghĩ mình có thể." Daniel nhắm mắt trong giây lát và chỉ hít thở, cố tìm kiếm sự cân bằng. "Tôi không biết mình có thể tin ai nữa."

"Ngài có thể...", cô dừng lại. Nuốt nước bọt. Cô định nói rằng anh có thể tin cô sao? Anh quan sát cô thật kỹ, nhưng cô đã quay người đi, mắt dán chặt vào ô cửa sổ gần đó. Rèm đã được kéo xuống nhưng cô vẫn nhìn nó chằm chằm như thể đang quan sát gì đấy. "Chúc ngài có một chuyến đi bình an!", cô thì thầm.

"Em đang giận tôi", anh nói.

Đầu cô quay phắt lại đối diện với anh. "Không. Không, tất nhiên là không. Tôi sẽ không bao giờ..."

"Em sẽ chẳng bị thương nếu không ở trong xe của tôi", anh ngắt lời. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì vết thương mà anh đã gây ra cho cô. Anh cần cô biết điều đó. "Do lỗi của tôi mà em..."

"Không!", cô kêu lên rồi nhảy xuống giường, tiến vội về phía anh nhưng đột ngột khựng lại. "Không, điều đó không đúng. Tôi... tôi chỉ... Không", cô nói kiên quyết đến mức cằm liên tục gật lên gật xuống. "Điều đó không đúng."

Anh trừng trừng nhìn cô. Cô ở rất gần tầm tay anh. Nếu rướn người về phía trước, nếu duỗi cánh tay ra, anh có thể nắm lấy tay áo cô rồi kéo cô về phía mình, và họ sẽ cùng nhau tan chảy, anh tan vào cô, cô tan vào anh, cho tới khi không biết đâu là kết thúc và đâu là bắt đầu nữa.

"Đó không phải lỗi của ngài", cô nói nhỏ nhẹ mà kiên định.

"Tôi là người mà Ramsgate muốn trả thù", anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

"Chúng ta không..." Cô ngoảnh mặt đi, nhưng trước đó lại đưa mu bàn tay lên lau một bên mắt. "Chúng ta không chịu trách nhiệm cho hành động của người khác", cô nói. Giọng cô run run xúc động và không chịu nhìn anh. "Đặc biệt là hộ một người điên", cô nói nốt.

"Không", anh nói, giọng giật cục một cách kỳ lạ trong không khí buổi sáng êm dịu. "Nhưng chúng ta phải chịu trách nhiệm cho những người ở xung quanh chúng ta. Harriet, Elizabeth, và Frances, em không muốn tôi giữ an toàn cho họ sao?"

"Không", cô nói, lông mày nhíu chặt lại phiền muộn. "Ý tôi không phải là thế. Ngài biết nó chẳng..."

"Tôi chịu trách nhiệm cho mọi người trên mảnh đất này", anh ngắt lời. "Cả cho em nữa, trong khi em ở đây. Và chừng nào còn biết có người muốn hại mình, thì tôi còn có trách nhiệm và nghĩa vụ đảm bảo rằng mình không lôi người khác vào nguy hiểm."

Cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt mở to không chớp và Daniel tự hỏi cô đã nhìn thấy gì. Nhìn thấy ai. Câu nói phát ra từ miệng anh thật lạ lẫm. Anh nói hệt như cha và ông nội mình. Có phải đây là ý nghĩa của việc được thừa kế một tước hiệu lâu đời, được phó thác mạng sống và kế sinh nhai của tất cả những người cư ngụ trên mảnh đất của anh không? Anh đã nhận tước vị bá tước khi còn quá trẻ, rồi bị buộc rời khỏi Anh quốc chưa đầy một năm sau đó.

Cuối cùng anh nhận ra, đây là ý nghĩa của nó. Toàn bộ. "Tôi sẽ không đứng nhìn em chịu tổn thương đâu", anh nói, giọng trầm đến mức gần như run run.

Cô nhắm mắt lại, làn da hai bên thái dương nhăn lại rồi căng ra, như thể đang đau đớn.

"Anne", anh nói, bước lên phía trước.

Nhưng cô lắc đầu, tương đối hung dữ, và một tiếng nức nở khủng khiếp thoát ra khỏi cổ họng.

Nó gần như xé anh làm đôi.

"Gì vậy?", anh nói, băng qua khoảng trống chia cách họ. Anh đặt tay lên cánh tay cô, có thể để đỡ cô... có thể để đỡ chính mình. Và rồi phải dừng lại để thở. Khao khát ôm cô chặt hơn choáng ngợp lấy anh. Khi vào phòng cô sáng nay, anh đã tự dặn mình sẽ không chạm vào cô, sẽ chẳng đến gần tới mức cảm nhận được cái cách không khí lướt trên làn da cô. Nhưng điều này... anh không sao chịu nổi.

"Không", cô vừa nói vừa vùng vẫy, nhưng không đủ mạnh để anh nghĩ rằng cô thật sự muốn thoát ra. "Xin ngài. Đi đi! Hãy đi đi!"

"Không, cho tới khi em..."

"Tôi không thể", cô kêu lên rồi đẩy anh ra, bước lùi lại cho tới khi họ bị không khí lạnh giá của buổi sáng chia cách.

"Tôi không thể nói cho ngài biết điều ngài muốn nghe. Tôi không thể ở cùng ngài, thậm chí chẳng thể gặp lại ngài. Ngài hiểu chứ?"

Anh chẳng trả lời. Bởi vì anh hiểu điều cô đang nói. Nhưng anh không đồng ý.

Cô nuốt nước bọt và tay đưa lên vuốt mặt với vẻ đau đớn đến mức anh gần như đã vươn tay ra để ngăn cô lại. "Tôi không thể ở bên ngài", cô lên tiếng, câu nói phát ra vừa đột ngột vừa kiên quyết đến mức anh tự hỏi cô đang cố thuyết phục ai đây. "Tôi không phải là... người..."

Cô ngoảnh mặt đi.

"Tôi không phải người phụ nữ thích hợp với ngài", cô nói với ô cửa sổ. "Tôi không phải là người ở địa vị của ngài, và tôi không..."

Anh chờ đợi. Cô sắp sửa nói điều gì đó. Anh chắc chắn như vậy.

Nhưng khi cô cất tiếng, tông giọng thay đổi và nghe quá mức kiên quyết. "Ngài sẽ hủy hoại tôi", cô nói. "Ngài không cố tình, nhưng sẽ làm vậy, tôi sẽ mất công việc và tất cả những gì mình quý trọng."

Cô vừa nói vừa nhìn vào mắt anh, và anh gần như đã chùn bước trước vẻ trống rỗng mà mình nhìn thấy trên khuôn mặt cô.

"Anne", anh nói, "tôi sẽ bảo vệ em".

"Tôi không muốn sự bảo vệ của ngài", cô bật khóc.

"Ngài không hiểu sao? Tôi đã học được cách chăm sóc cho bản thân mình, giữ mình..." Cô dừng lại, rồi kết thúc bằng, "Tôi không thể chịu trách nhiệm cho cả ngài nữa".

"Em không cần phải làm thế", anh trả lời, cố hiểu lời cô. Cô quay đi. "Ngài không hiểu đâu."

"Không", anh cay nghiệt nói. "Không, tôi không hiểu." Làm sao anh có thể hiểu? Cô giữ bí mật, ôm chúng thật chặt trong lồng ngực như kho báu nhỏ, để anh van xin ký ức của cô như một con cún chết tiệt.

"Daniel...", cô dịu dàng gọi tên anh, cảm giác như thể anh chưa từng nghe thấy cái tên đó trước đây. Bởi vì khi cô nói, anh cảm thấy mọi âm thanh đều tựa tiếng âu yếm. Mọi âm tiết đều hạ xuống da anh như một nụ hôn.

"Anne", anh nói, thậm chí còn không nhận ra giọng mình. Nó thô ráp và khàn khàn vì khao khát, tràn trề dục vọng, và... và...

Thế rồi, trước khi hiểu hành động của mình, anh đã thô lỗ kéo cô vào vòng tay rồi hôn cô như thể cô là nước, không khí, là người cứu rỗi anh. Anh cần cô, nỗi tuyệt vọng sẽ làm anh run rẩy đến tận xương tủy nếu để bản thân mình nghĩ về nó.

Nhưng anh chẳng nghĩ ngợi gì. Không phải bây giờ. Anh mệt mỏi vì nghĩ ngợi, vì lo lắng rồi. Anh chỉ muốn cảm nhận, muốn để đam mê thống trị các giác quan của mình, và để các giác quan thống trị cơ thể mình.

Anh muốn cô muốn mình hệt như vậy.

"Anne, Anne", anh thở dốc. "Em làm gì tôi thế này..." Cô ngắt lời anh, không phải bằng từ ngữ mà bằng cơ thể cô, ép mạnh người vào anh với sự cấp thiết tương tự. Tay cô đặt lên áo anh rồi phanh nó ra cho tới khi anh cảm nhận được làn da cô trên da mình.

Điều đó vượt quá sức chịu đựng của anh.

"Tôi muốn em", anh nói, dù cho điều đó khó có thể nghi ngờ được nữa. "Tôi muốn em bây giờ, theo những cách mà một người đàn ông muốn một người phụ nữ."

Câu nói thốt ra thật thô lỗ, nhưng anh thích nó. Đây không phải cảm giác lãng mạn mà chỉ đơn thuần là khao khát. Cô đã suýt chết. Ngày mai anh có thể chết. Nếu điều đó xảy ra, nếu mọi thứ chấm dứt và anh chưa được nếm vị thiên đàng trước...

Anh cứ thế ngắm nhìn và đắm chìm trong cơ thể hoàn hảo, lộng lẫy của cô.

"Em đẹp quá", anh thì thầm. Cô hẳn đã nghe câu nói đó trước đây hàng nghìn lần, nhưng anh muốn cô nghe nó từ mình. "Em quá..."

Nhưng anh không nói nốt, bởi vì cô không chỉ có sắc đẹp. Và chẳng đời nào anh có thể lột tả hết bằng lời tất cả những lý do khiến hơi thở anh gấp gáp hơn mỗi lần nhìn thấy cô.

Cô đưa tay che bớt sự trần trụi của mình, và đỏ mặt, nhắc anh nhớ rằng chuyện này hẳn phải mới mẻ đối với cô. Nó cũng mới mẻ với anh nữa. Anh từng làm tình với phụ nữ, có lẽ con số nhiều hơn anh muốn thừa nhận, nhưng đây là lần đầu tiên... cô là người đầu tiên...

Chưa bao giờ như thế này. Anh không sao giải thích được sự khác biệt, nhưng nó chưa từng thế này.

"Hôn em đi", cô thì thầm, "xin ngài".

Anh tuân theo, hôn cô thật sâu, xuống cổ và hõm xương quai xanh của cô, rồi cuối cùng, với niềm phấn khích làm mọi múi cơ siết chặt, anh hôn lên bầu ngực cô.

Chúa nhân từ, cô thậm chí còn chưa chạm vào anh, vậy mà anh đã gần như mất kiểm soát rồi. Điều đó thậm chí chưa từng xảy ra khi anh còn là một cậu bé ngây thơ.

Anh phải ở trong cô ngay bây giờ. Nó vượt quá cả khao khát. Vượt quá cả dục vọng. Nó là nhu cầu nguyên thủy, một thôi thúc phát ra từ sâu bên trong anh, như muốn nói rằng tính mạng của anh phụ thuộc vào việc làm tình với người phụ nữ này. Nếu hành động đó là điên rồ thì anh điên rồi.

Vì cô. Anh điên vì cô và có cảm giác rằng cảm xúc đó sẽ không bao giờ biến mất.

"Anne", anh gọi tên cô, dừng lại trong giây lát để cố lấy lại hơi thở. Mặt anh khẽ áp vào vùng da mềm mại nơi bụng cô, và anh hít vào hương thơm của cô khi đang giành quyền kiểm soát cơ thể mình. "Anne, tôi cần em." Anh ngẩng lên. "Ngay bây giờ. Em hiểu chứ?"

Nhưng rồi cô nói... "Không!"

Anh khựng lại. Không, cô không hiểu? Hay không, không phải bây giờ? Hay không, không...

"Tôi không thể", cô thì thào, và cô kéo chăn với nỗ lực tuyệt vọng muốn che chắn cơ thể mình.

Chúa nhân từ, không phải từ không đó chứ.

"Tôi xin lỗi", cô nói với tiếng thở dài thống khổ. "Tôi rất xin lỗi. Ôi, Chúa ơi, tôi rất xin lỗi." Với những động tác cuồng loạn, cô nhảy khỏi giường, cố kéo ga theo. Nhưng Daniel vẫn đang ghim chặt nó xuống nên cô vấp ngã, rồi thấy mình bị kéo giật về phía giường. Tuy vậy, cô vẫn níu chặt ga giường, giật, kéo và liên tục nói, "Tôi xin lỗi".

Daniel chỉ cố thở những hơi sâu mà anh cầu nguyện sẽ xoa dịu trạng thái cương cứng đau đớn hiện giờ. Anh đã đi xa đến mức thậm chí còn chẳng nghĩ ngợi sáng suốt được nữa, chưa nói là thốt ra một câu hoàn chỉnh.

"Tôi không nên làm vậy", cô nói, vẫn cố che chắn cơ thể bằng tấm ga giường chết tiệt. Cô chẳng thể đi xa thành giường nếu muốn làm vậy. Cánh tay anh đủ dài để có thể chộp lấy cô. Anh có thể choàng tay quanh vai cô và kéo cô lại, dỗ dành cô quay về vòng tay mình.

Vậy nhưng anh không di chuyển. Anh là một bức tượng ngu ngốc chết tiệt và đang quỳ gối trên chiếc giường bốn cột.

"Tôi xin lỗi", cô lặp lại, chắc phải đến lần thứ mười lăm. "Tôi xin lỗi, chỉ là tôi... không thể. Đó là thứ duy nhất tôi có. Ngài hiểu không? Đó là thứ duy nhất tôi có."

Sự trong trắng của cô.

Anh thậm chí còn không nghĩ về điều đó. Anh là loại người nào vậy? "Tôi xin lỗi", anh nói, rồi suýt phá lên cười trước sự ngớ ngẩn ấy. Đó là khúc mở đầu của bản giao hưởng hối lỗi, khó chịu và hết sức chói tai.

"Không, không", cô quay lại, liên tục lắc đầu. "Tôi không nên làm vậy. Tôi không nên cho phép ngài, và buông thả bản thân. Tôi khôn ngoan hơn thế. Tôi khôn ngoan hơn thế."

Anh cũng vậy.

Anh vừa khẽ lầm bầm chửi thề vừa trèo xuống giường, quên mất rằng mình đang ghim cô lại bằng tấm ga. Cô lảo đảo, xoay tròn, rồi vấp ngã xuống một cái ghế bành cạnh đó, cơ thể bị quấn chặt như một người La Mã vụng về trong bộ áo choàng toga khoác lệch.

Cảnh đó hẳn sẽ buồn cười lắm nếu không phải anh sắp nổ tung đến nơi.

"Tôi xin lỗi", cô lặp lại.

"Đừng nói vậy nữa", anh gần như van xin cô. Giọng anh chất chứa vẻ bực dọc, không, hãy xem đó là nỗi tuyệt vọng, và cô hẳn cũng nghe ra điều đó, vì cô ngậm chặt miệng, nuốt nước bọt một cách lo lắng khi quan sát anh mặc lại áo.

"Đằng nào thì tôi cũng phải tới Luân Đôn", anh nói, dù rằng điều đó sẽ chẳng ngăn anh lại nếu cô không làm vậy.

Cô gật đầu.

"Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau", anh kiên quyết nói. Anh không biết mình sẽ nói gì, nhưng họ sẽ trò chuyện về việc đó. Chỉ là chẳng phải vào lúc này, khi cả dinh thự thức dậy xung quanh anh.

Cả dinh thự. Chúa nhân từ, anh thật sự vừa mất trí. Quyết tâm thể hiện sự kính trọng và biết ơn với Anne nên tối qua, anh đã ra lệnh cho hầu gái đưa cô vào phòng khách lộng lẫy nhất, cùng hành lang với cả gia đình. Bất kỳ ai cũng có thể đi qua cánh cửa đó. Mẹ anh có thể nhìn thấy họ. Hay tệ hơn, một trong các em họ của anh. Anh chẳng thể tưởng tượng họ nghĩ gì về việc anh đang làm. Ít nhất thì mẹ anh sẽ biết là không phải anh đang giết nữ gia sư.

Anne lại gật đầu nhưng không nhìn anh. Một phần nhỏ trong anh nghĩ rằng điều này thật lạ, nhưng một phần khác lớn hơn lập tức quên hẳn nó. Anh quá lo lắng về kết quả đau đớn khi dục vọng không được thỏa mãn để nghĩ về sự thật là cô không nhìn vào mắt anh khi gật đầu.

"Tôi sẽ đến thăm em khi em trở về", anh nói.

Cô nói gì đó đáp lại, nhỏ nhẹ đến mức anh không nghe rõ.

"Gì cơ?"

"Tôi vừa nói...", cô hắng giọng. Rồi nhắc lại. "Tôi vừa nói mình không nghĩ điều đó là khôn ngoan đâu."

Anh nhìn cô. Gay gắt. "Em muốn tôi giả vờ đến thăm các em họ của tôi nữa à?"

"Không. Tôi... tôi sẽ..." Cô xoay người, nhưng anh vẫn kịp thấy mắt cô lóe lên vẻ thống khổ, có thể cả tức giận, cuối cùng là cam chịu. Khi ngẩng lên, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng tia sáng trên nét mặt cô, thứ thường xuyên thu hút anh về phía cô... dường như đã biến mất.

"Tôi hy vọng", cô nói, tông giọng hết sức cẩn trọng dù cho khá đều đều, "ngài không đến nữa".

Anh khoanh tay lại. "Vậy hả?"

"Phải."

Anh đấu tranh với bản thân mình trong giây lát. Cuối cùng hỏi với vẻ thù địch, "Vì chuyện này sao?".

Mắt anh nhìn xuống vai cô, nơi ga giường đã tuột xuống, để lộ một khoảng da nhỏ trắng hồng và mềm mại dưới ánh sáng ban mai. Chỉ chưa đầy vài phân nhưng trong khoảnh khắc đó, anh muốn nó đến mức không nói nên lời.

Anh muốn cô.

Cô nhìn anh, nhìn vào ánh mắt anh đang dán chặt lấy nơi nào đó, rồi nhìn theo xuống bả vai trần của mình. Cô khẽ thở dốc khi kéo tấm ga lên.

"Tôi..." Cô nuốt nước bọt, có lẽ để tập trung can đảm, rồi nói tiếp, "Tôi sẽ không nói dối ngài và nói rằng tôi không muốn điều này".

"Tôi", anh dằn dỗi ngắt lời. "Em muốn tôi."

Cô nhắm mắt lại. "Phải", cuối cùng cô nói, "Tôi từng muốn ngài".

Một phần trong anh lại muốn ngắt lời cô lần nữa, nhắc nhở cô rằng cô vẫn muốn anh, rằng nó sẽ không bao giờ thuộc về thì quá khứ.

"Nhưng tôi không thể có ngài", cô bình thản nói, "và vì điều đó, ngài không thể có tôi".

Và rồi, trước vẻ sửng sốt tột độ của anh, anh hỏi, "Thế nếu tôi cưới em thì sao?".

Anne trừng mắt nhìn anh với vẻ choáng váng, rồi chuyển thành kinh hãi, bởi vì trông anh cũng ngạc nhiên như cô, và cô khá chắc chắn rằng nếu có thể rút lại lời nói thì anh đã làm vậy rồi.

Vô cùng gấp rút ấy chứ.

Nhưng câu hỏi của anh, thứ cô không thể xem đó là lời cầu hôn, lơ lửng trong không trung, và cả hai nhìn nhau chằm chằm, bất động, cho tới khi cuối cùng cũng nhận ra đây không phải chuyện đáng cười, cô liền nhảy bật dậy, lùi ngược về sau, để cái ghế bành chắn ngang giữa họ.

"Ngài không thể", cô thốt ra.

Điều đó dường như châm ngòi phản ứng đừng-có-bảo- tôi-phải-làm-gì của cánh đàn ông. "Vì sao lại không?", anh gặng hỏi.

"Chỉ là ngài không thể thôi", cô đáp, kéo tấm ga giường vừa bị vướng vào chân ghế. "Ngài nên biết điều đó. Vì Chúa, ngài là một bá tước. Ngài chẳng thể cưới một kẻ vô danh tiểu tốt." Đặc biệt là một kẻ vô danh tiểu tốt mang tên giả.

"Tôi có thể cưới bất kỳ ai mình thích."

Ôi trời ơi. Giờ thì trông anh giống một đứa trẻ ba tuổi vừa bị giật đồ chơi. Anh không hiểu là cô không thể làm thế sao? Anh có thể lừa gạt bản thân nhưng cô sẽ chẳng bao giờ ngây thơ như vậy. Đặc biệt là sau cuộc trò chuyện với Phu nhân Pleinsworth tối qua.

"Ngài đang tỏ ra ngu xuẩn đấy", cô bảo, lại giật tấm ga giường chết tiệt. Chúa nhân từ, muốn được tự do có gì quá đáng sao? "Lại còn phi thực tế nữa. Hơn thế, ngài thậm chí cũng chẳng muốn cưới tôi, ngài chỉ muốn đưa tôi lên giường mà thôi."

Anh lùi lại, giận dữ thấy rõ trước phát biểu của cô.

Nhưng anh không phủ nhận.

Cô thở dài nóng nảy. Cô không có ý xúc phạm anh, và đáng nhẽ anh nên nhận ra điều đó. "Tôi không nghĩ ngài định quyến rũ rồi vứt bỏ tôi", cô nói, bởi vì bất kể anh có khiến cô giận dữ tới đâu đi nữa thì cô cũng không thể chịu nổi việc anh tin rằng cô nghĩ anh là kẻ vô lại. "Tôi biết loại đàn ông đó, ngài không giống họ. Nhưng ngài cũng chẳng có ý định cầu hôn, và chắc chắn tôi sẽ không ép ngài làm vậy."

Mắt anh nheo lại, nhưng trước đó cô đã thấy chúng lóe lên tia nguy hiểm. "Từ khi nào mà em lại hiểu rõ tâm trí tôi hơn cả tôi thế?"

"Từ lúc ngài không chịu suy nghĩ." Cô lại kéo tấm ga, lần này thô bạo đến mức cái ghế đổ về phía trước và gần như úp xuống sàn. Rồi Anne thấy mình gần như khỏa thân. "Aaaa!", cô kêu lên, bực bội đến mức muốn đấm thứ gì đó. Khi ngẩng lên, cô thấy Daniel đang đứng đấy, quan sát cô, và cô suýt nữa đã hét lên, giận dữ đến sôi máu. Giận anh, giận George Chervil, giận tấm ga giường chết tiệt quỷ quái cứ quấn quanh chân mình. "Ngài đi đi có được không?", cô quát. "Ngay bây giờ, trước khi có người bước vào."

Lúc ấy anh mới mỉm cười, nhưng không giống những nụ cười mà cô biết ở anh. Nụ cười này mang vẻ lạnh lùng, giễu cợt, và khuôn mặt anh xé nát trái tim cô. "Điều gì sẽ xảy ra sau đó nhỉ?", anh lầm bầm. "Em, chỉ khoác mỗi ga giường.

Tôi, khá xộc xệch."

"Sẽ chẳng ai bắt ngài kết hôn đâu", cô quát. "Tôi có thể cho ngài biết điều đó. Ngài sẽ trở lại cuộc sống vui vẻ của mình, và tôi sẽ bị quẳng ra đường mà không có thư giới thiệu."

Anh nhìn cô chua chát. "Tôi đoán em sắp nói rằng đó là kế hoạch từ đầu của tôi. Làm em phá sản cho tới khi em không còn lựa chọn nào khác ngoài trở thành nhân tình của tôi."

"Không", cô nói xẵng, bởi vì cô chẳng thể nói dối anh, không phải về điều này. Và rồi, bằng giọng dịu dàng hơn, cô nói thêm, "Tôi sẽ không bao giờ nghĩ về ngài như thế".

Anh chìm vào im lặng, quan sát cô bằng ánh mắt chăm chú. Anh đang đau đớn, cô có thể nhìn ra điều đó. Anh không cầu hôn, không hẳn, vậy nhưng bằng cách nào đó cô đã từ chối anh. Và cô ghét việc thấy anh đau đớn. Cô ghét biểu cảm đó trên khuôn mặt anh, ghét cái cách tay anh cứng ngắc hai bên sườn, và hơn hết là ghét vì không gì có thể trở về như cũ nữa. Họ sẽ không trò chuyện. Họ sẽ không cười đùa.

Họ sẽ không hôn.

Vì sao cô ngăn anh lại? Cô đã nằm trong vòng tay anh, da thịt áp vào da thịt, và cô đã muốn anh. Cô muốn anh dữ dội đến mức chưa từng tưởng tượng nổi. Cô muốn để anh ở trong cô, và muốn làm tình với anh bằng cả cơ thể mình vì đã trót yêu anh bằng cả trái tim.

Cô yêu anh.

Chúa nhân từ.

Cô không đáp lại.

Lông mày Daniel lo lắng nhíu lại. "Anne, em ổn chứ? Em trắng bệch rồi kìa."

Cô không ổn. Cô không chắc là mình sẽ có ngày ổn lại nữa.

"Tôi ổn", cô nói.

"Anne..." Giờ thì trông anh cũng lo lắng, và đang tiến về phía cô, nếu anh chạm vào cô, nếu anh chỉ cần vươn tay về phía cô thôi, cô cũng sẽ đánh mất sự quyết tâm của mình.

"Không!", cô gần như rống lên, ghét cái cách giọng mình phát ra từ sâu trong cổ họng. Thật đau đớn. Từ ấy thật đau đớn. Nó làm cổ họng và tai cô đau nhức, cũng khiến anh tổn thương.

Nhưng cô phải làm vậy.

"Xin đừng", cô nói. "Tôi cần ngài để tôi yên. Chuyện này... chuyện này..." Cô tìm lời, không thể chịu được việc gọi nó một cách đơn giản như thế. "Cảm xúc này giữa chúng ta...", cuối cùng cô nói. "Sẽ không có kết quả gì. Và nếu quan tâm tới tôi dù chỉ chút xíu thôi thì ngài hãy đi đi."

Nhưng anh không nhúc nhích.

"Ngài hãy đi ngay bây giờ", cô gần như òa khóc, giọng nghe như một con thú bị thương. Và cô cho rằng mình đúng là đang như thế thật.

Trong vài giây, anh vẫn đứng bất động, rồi cuối cùng bằng tông giọng trầm mà cực kỳ kiên quyết, anh đáp, "Tôi sẽ đi, nhưng không phải vì bất kỳ lý do nào mà em nêu ra. Tôi sẽ tới Luân Đôn để dàn xếp vấn đề với Ramsgate, và rồi... và rồi", anh kiên quyết nói, "chúng ta sẽ nói chuyện".

Cô im lặng lắc đầu. Cô không thể làm việc này nữa. Quá đau đớn khi nghe anh tô vẽ về những cái kết hạnh phúc sẽ không bao giờ dành cho cô.

Anh tiến ra cửa. "Chúng ta sẽ nói chuyện", anh lặp lại. Sau khi anh đi rồi, Anne mới thì thào, "Không đâu!".