Ngày hôm sau, Daniel đến dinh thự Pleinsworth lúc mười một giờ kém năm phút. Anh đã chuẩn bị trong đầu một loạt câu mình phải hỏi Anne, nhưng khi quản gia đưa anh vào nhà, anh lại được chào đón bằng một loạt tiếng gào thét. Harriet và Elizabeth đang hét vào mặt nhau ở cuối hành lang, mẹ chúng thì hét với cả hai, và trên chiếc ghế băng không tựa đặt gần cửa phòng khách, ba cô hầu đang ngồi khóc nức nở.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?", anh hỏi Sarah, người đang cố gắng đẩy một Frances buồn rầu thấy rõ vào phòng khách.
Con bé liếc anh với vẻ mất kiên nhẫn. "Cô Wynter. Cô ấy đã biến mất."
Tim Daniel ngừng đập. "Gì cơ? Khi nào? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Em không biết", Sarah quát. "Em hiếm khi được nghe về các dự định của cô ấy." Con bé liếc anh bực bội trước khi quay lại với Frances, người đang khóc dữ dội đến mức gần như không thở nổi.
"Cô ấy đã đi mất trước tiết học buổi sáng", Frances nức nở.
Daniel nhìn xuống các em họ mình. Mắt Frances đỏ ửng vằn tơ máu, má đẫm nước mắt và cơ thể bé bỏng run rẩy không sao kiểm soát được. Anh nhận ra rằng trông cô bé cũng hệt như cảm xúc của anh lúc này. Đè nén cơn hãi hùng, anh khom người xuống bên cạnh để có thể nhìn vào mắt cô bé. "Các em bắt đầu giờ học vào lúc nào?", anh hỏi.
Frances thở lấy hơi rồi nói, "Chín rưỡi ạ".
Daniel quay phắt lại phía Sarah một cách giận dữ. "Cô ấy đã đi gần hai tiếng vậy mà không ai thông báo cho anh sao?"
"Frances, xin em", Sarah van xin, "em phải ngừng khóc đi. Và không", con bé giận dữ nói, quay phắt đầu lại để đối mặt với Daniel, "không ai thông báo cho anh hết. Nói xem vì sao chúng em phải làm vậy chứ?".
"Đừng đùa cợt với anh, Sarah", anh cảnh báo.
"Trông em giống đang đùa à?", con bé quát trước khi dịu giọng nói với em gái, "Frances, xin em, em yêu, cố hít sâu nào".
"Anh nên được báo chứ", Daniel xẵng giọng. Anh đang mất kiên nhẫn. Tất cả những gì mà họ biết là kẻ thù của Anne đã bắt cóc cô khỏi giường, giờ anh chắc chắn là cô có kẻ thù. Anh cần câu trả lời chứ không phải lời quát mắng ra vẻ thanh cao của Sarah. "Cô ấy đã đi ít nhất chín mươi phút rồi", anh nói với con bé. "Em nên..."
"Gì cơ?", Sarah ngắt lời. "Bọn em nên làm gì nào? Lãng phí thời gian quý báu để báo tin cho anh sao? Anh, người không có quan hệ gì với cô ấy à? Anh, người có ý định..."
"Anh sẽ cưới cô ấy", anh ngắt lời.
Frances ngừng khóc, ngước nhìn anh, mắt sáng lên hy vọng. Đến cả các cô hầu đang ngồi sóng vai trên ghế cũng rơi vào im lặng.
"Anh vừa nói gì cơ?", Sarah thì thào.
"Anh yêu cô ấy", anh nói, nhận ra sự thực khi câu nói ấy rời khỏi môi. "Anh muốn cưới cô ấy."
"Ôi, anh Daniel", Frances vừa khóc vừa ôm lấy anh. "Anh phải tìm cô ấy. Nhất định thế!"
"Chuyện gì đã xảy ra?", anh hỏi Sarah, người vẫn đang trừng mắt há hốc miệng nhìn anh. "Kể tất cả mọi chuyện cho anh đi. Cô ấy có để lại lời nhắn không?"
Con bé gật đầu. "Mẹ giữ nó. Nhưng nó không nói gì nhiều. Chỉ nói xin lỗi nhưng cô ấy phải ra đi."
"Cô ấy nói gửi tới em một cái ôm", Frances nói với lớp áo khoác của anh bằng tông giọng nghèn nghẹn.
Daniel vỗ lưng cô bé dù vẫn dán chặt mắt vào Sarah.
"Cô ấy có biểu hiện nào là tự nguyện rời đi không?"
Sarah thở dốc. "Không phải anh nghĩ là có người đã bắt cóc cô ấy đấy chứ?"
"Anh không biết phải nghĩ gì nữa", anh thú nhận. "Không có gì bất thường trong phòng cô ấy hết", Sarah bảo. "Tất cả đồ đạc của cô ấy đều biến mất nhưng chẳng còn gì bị mất nữa. Giường của cô ấy được dọn gọn gàng."
"Cô ấy luôn dọn giường", Frances sụt sịt.
"Có ai biết cô ấy rời đi lúc nào không?", Daniel hỏi. Sarah lắc đầu. "Cô ấy không ăn sáng. Nên chắc từ trước lúc ấy."
Daniel thầm chửi thề, rồi cẩn thận buông Frances ra. Anh không biết phải tìm Anne như thế nào, thậm chí còn chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cô bỏ lại quá ít manh mối về gia cảnh của mình. Nếu không phải quá khiếp hãi thì chắc chuyện này sẽ khiến anh buồn cười lắm. Anh biết... gì nhỉ? Màu mắt của cha mẹ cô? À phải, điều đó sẽ giúp anh tìm được cô đấy.
Anh chẳng biết gì. Tuyệt đối không. "Thưa ngài?"
Anh ngẩng lên. Đó là Granby, quản gia lâu năm của gia đình Pleinsworth, và trông ông ta rầu rĩ khác hẳn với tính cách thường ngày.
"Tôi có thể nói đôi lời với ngài không?", Granby hỏi.
"Tất nhiên." Daniel tránh khỏi tầm nghe của Sarah, người đang quan sát hai người đàn ông với vẻ tò mò lẫn bối rối, và ra hiệu cho Granby theo mình vào phòng khách.
"Tôi vừa nghe ngài nói chuyện với tiểu thư Sarah", Granby nói một cách bồn chồn. "Tôi không định nghe lỏm."
"Tất nhiên", Daniel nói dứt khoát. "Tiếp tục đi."
"Ngài... quan tâm tới cô Wynter sao?"
Daniel đánh giá viên quản gia một cách cẩn thận, rồi gật đầu.
"Hôm qua có một người đàn ông tới đây", Granby nói. "Lẽ ra tôi nên nói lại với Phu nhân Pleinsworth nhưng lại không dám chắc, và cũng không muốn thêu dệt tin đồn về cô Wynter nếu chuyện chẳng có gì. Nhưng giờ có vẻ như chắc chắn là cô ấy đã đi mất..."
"Chuyện gì đã xảy ra?", Daniel hỏi ngay lập tức.
Viên quản gia nuốt nước bọt một cách lo lắng. "Một người đàn ông đến hỏi về cô Annelise Shawcross nào đó. Tôi đã đuổi anh ta ngay lập tức vì không có ai ở đây mang tên đó. Nhưng anh ta rất ngoan cố và còn nói cô Shawcross có thể dùng tên khác. Tôi không thích anh ta, thưa ngài, tôi có thể nói như vậy. Anh ta...", Granby khẽ lắc đầu, như cố xua đuổi một ký ức tồi tệ. "Tôi không thích anh ta", ông nhắc lại.
"Anh ta nói gì?"
"Anh ta mô tả cô gái ấy. Cô Shawcross. Anh ta nói cô ấy có mái tóc đen, mắt xanh và khá xinh đẹp."
"Cô Wynter", Daniel nói nhỏ. Hay phải nói là Annelise Shawcross. Đó có phải là tên thật của cô không? Vì sao cô lại đổi tên?
Granby gật đầu. "Đó chính xác là những gì tôi miêu tả về cô ấy."
"Ông đã nói gì với anh ta?", Daniel hỏi, cố giữ giọng không cấp thiết. Anh có thể nhận ra Granby đang cảm thấy có lỗi vì không kể chuyện này sớm hơn.
"Tôi bảo rằng không có ai trong nhà này phù hợp với miêu tả đó. Như đã nói, tôi không thích diện mạo của anh ta và sẽ không gây nguy hiểm cho sự an toàn của cô Wynter." Ông dừng lại. "Tôi quý mến cô Wynter."
"Tôi cũng vậy", Daniel khẽ nói.
"Đó là lý do tôi kể chuyện này cho ngài", Granby nói, cuối cùng giọng ông cũng trở lại sự mạnh mẽ thường ngày. "Ngài phải tìm được cô ấy."
Daniel hít thở thật lâu rồi nhìn xuống tay mình. Chúng đang run. Chuyện này từng xảy ra trước đây, vài lần ở Ý, khi người của Ramsgate tiếp cận anh. Có gì đó từng chảy dồn dập trong cơ thể anh, nỗi sợ hãi ăn vào máu, và anh phải mất vài giờ mới cảm thấy bình thường trở lại. Nhưng lần này còn tồi tệ hơn. Dạ dày anh nhộn nhạo, hai lá phổi thít chặt, và anh muốn nôn hơn bao giờ hết.
Anh biết cảm giác sợ hãi. Điều này còn ghê gớm hơn cả nỗi sợ hãi.
Anh nhìn Granby. "Ông có nghĩ người đàn ông đó đã mang cô ấy đi không?"
"Tôi không biết. Nhưng sau khi anh ta bỏ đi, tôi nhìn thấy cô ấy." Granby quay lại rồi nhìn sang phải, và Daniel tự hỏi có phải ông đang tái hiện lại cảnh tượng đó trong đầu hay không." Cô ấy ở trong phòng khách", ông nói, "ngay cạnh cửa. Cô ấy đã nghe thấy tất cả".
"Ông chắc chứ?", Daniel hỏi.
"Nó thể hiện rõ trong mắt cô ấy", Granby nói bình tĩnh. "Cô ấy là người phụ nữ mà anh ta tìm. Và cô ấy biết là tôi biết."
"Ông đã nói gì với cô ấy?"
"Tôi nhớ là mình đã bình luận về thời tiết. Hoặc điều gì đó tương tự. Rồi bảo cô ấy hãy tiếp tục đi", Granby hắng giọng. "Tôi tin là cô ấy hiểu tôi không có ý định chỉ điểm cô ấy."
"Tôi chắc chắn là cô ấy hiểu", Daniel nói một cách dứt khoát. "Nhưng có thể cô ấy cảm thấy mình phải đi, dù có thế nào đi nữa." Anh không rõ Granby biết về vụ tai nạn ở Whipple Hill đến đâu. Như mọi người khác, có lẽ ông nghĩ rằng đó là tác phẩm của Ramsgate. Nhưng hiển nhiên, Anne có mối nghi ngờ khác mọi người, và rõ ràng là bất kể kẻ nào đang cố làm tổn thương cô cũng không quan tâm xem liệu mình có làm người khác bị thương hay không. Anne sẽ không bao giờ cho phép mình đẩy các cô bé nhà Pleinsworth vào vòng nguy hiểm. Hoặc...
Hoặc anh. Anh nhắm mắt lại trong giây lát. Có lẽ cô nghĩ rằng mình đang bảo vệ anh. Nhưng nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô.
Sẽ không có gì có thể hủy hoại anh hơn được nữa.
"Tôi sẽ tìm cô ấy", anh bảo với Granby. "Ông có thể được đảm bảo về điều đó."
Anne từng cô đơn trước đây. Trên thực tế, phần lớn tám năm qua cô đều sống trong cảm giác ấy. Nhưng khi ngồi co ro trên giường trong nhà trọ, trùm áo khoác ngoài áo ngủ cho đỡ lạnh, cô nhận ra rằng mình chưa từng biết đến nỗi khổ sở.
Không giống như thế này.
Có lẽ cô nên về vùng quê. Ở đó sạch sẽ hơn và có lẽ cũng ít nguy hiểm hơn. Nhưng Luân Đôn có thể che giấu danh tính. Những con đường đông nghẹt có thể nuốt chửng cô, khiến cô trở thành vô hình.
Nhưng đường phố cũng có thể nghiền nát cô.
Không có công việc cho một người phụ nữ như cô. Những tiểu thư với âm giọng như cô không thể làm thợ may hay người bán hàng. Cô đã qua lại khắp các con phố trong khu dân cư mới của mình - một chốn tương đối tôn nghiêm nằm gọn giữa khu mua sắm của tầng lớp trung lưu và những khu ổ chuột kinh khủng. Cô đã vào tất cả các chỗ treo biển thuê người lẫn chỗ không treo, song đều bị từ chối vì người ta cho rằng cô sẽ chẳng trụ được lâu với bàn tay quá mềm mại và hàm răng quá trắng. Cô còn bị không chỉ một gã đàn ông liếc mắt chòng ghẹo, cười cợt rồi đề nghị cô làm công việc hoàn toàn khác.
Cô chẳng thể tìm được vị trí nữ gia sư hay bạn đồng hành của một nữ quý tộc mà không có thư giới thiệu, nhưng hai bức thư giới thiệu quý giá mà cô có đều dành cho Anne Wynter. Mà cô không thể là Anne Wynter nữa.
Cô co chân vào sát người hơn nữa rồi vùi mặt vào đầu gối, nhắm chặt mắt. Cô không muốn nhìn thấy căn phòng này hay đồ đạc của mình ít ỏi đến mức nào ở nơi nhỏ xíu như thế. Cô không muốn nhìn thấy đêm đen qua cửa sổ, và hơn hết, chẳng muốn nhìn thấy chính mình.
Cô không còn tên nữa. Cảm giác ấy đau đớn như một vết cứa sắc lẹm khiến trái tim cô rỉ máu. Nó mang theo nỗi hãi hùng nặng nề và đáng sợ choán lấy cô mỗi buổi sáng, trong khi tất cả những gì cô có thể làm chỉ là ngồi vắt chân qua thành giường.
Lần này không như lần cô bị gia đình ném ra khỏi nhà. Ít nhất khi ấy, cô còn có chỗ để đi cũng như một kế hoạch, dù không phải do cô chọn nhưng vẫn biết mình phải làm gì hay vào lúc nào. Giờ thì cô chỉ có hai bộ váy, một cái áo khoác, mười một bảng, và không chút tương lai nào trừ trở thành gái điếm.
Cô không thể làm thế. Chúa nhân từ, cô không thể. Cô đã một lần trao thân quá dễ dãi, và sẽ không lặp lại sai lầm đó lần nữa. Với lại, sẽ thật thảm thương khi phải phục tùng một kẻ lạ mặt trong khi cô đã ngăn Daniel lại trước lúc họ tiến quá xa.
Cô đã từ chối bởi vì... Cô thậm chí cũng không dám chắc nữa. Có thể do thói quen. Do sợ hãi. Cô không muốn mang thai một đứa trẻ bất hợp pháp, cũng chẳng muốn ép một người đàn ông kết hôn khi anh ta chưa bao giờ tình nguyện chọn một người phụ nữ như cô.
Nhưng trên hết, cô cần phải giữ gìn bản thân. Chính xác không phải giữ lòng kiêu hãnh, mà là một thứ khác, sâu sắc hơn.
Trái tim cô.
Đó là thứ vẫn còn thuần khiết và hoàn toàn thuộc về cô. Dù đã trao thân cho George, nhưng bất chấp những gì cô từng nghĩ vào lúc ấy, hắn chưa bao giờ có được trái tim của cô. Còn khi Daniel chuẩn bị làm tình với cô, cô hiểu rằng nếu cô cho phép anh, cũng là cho phép chính mình, anh sẽ có được trái tim cô mãi mãi.
Thật nực cười khi anh đã nắm giữ nó rồi. Cô đã làm việc ngu ngốc nhất trần đời, đó là yêu một người đàn ông mình không bao giờ có được.
Daniel Smythe-Smith, Bá tước Winstead, Tử tước Streathermore, Nam tước Touchton xứ Stoke. Cô không muốn nghĩ về anh, nhưng cứ mỗi lần nhắm mắt, hình bóng anh lại hiện ra. Nụ cười của anh, tiếng anh cười, ngọn lửa trong mắt anh khi anh nhìn cô.
Cô không nghĩ anh yêu mình, nhưng cảm giác của anh chắc cũng gần như thế. Ít nhất thì anh cũng quan tâm đến cô. Có lẽ nếu cô là một người khác, có tên tuổi, địa vị và không bị một gã điên tìm cách sát hại... thì có thể lúc anh ngu ngốc nói rằng, "Thế nếu tôi cưới em thì sao?", cô sẽ ôm lấy anh mà hét lên, "Vâng! Vâng! Vâng!".
Nhưng cô không sống một cuộc đời có thể nói "vâng", mà cuộc đời ấy toàn phải nói "không". Cuối cùng, nó đã dẫn cô tới đây, nơi cuối cùng thể xác cô cũng cô độc như chính linh hồn bao năm qua.
Bụng Anne réo ầm ĩ, và cô thở dài. Cô đã quên mua đồ ăn tối trước khi về lại nhà trọ nên bây giờ, cô đang đói ngấu. Có lẽ như thế là tốt nhất, cô phải tiết kiệm hết mức có thể.
Dạ dày cô lại sôi lên, lần này hết sức giận dữ, và Anne đột ngột thả chân khỏi thành giường. "Không", cô nói to. Mặc dù thật ra cô muốn nói có. Cô đói, chết tiệt thật, và cô sẽ phải tìm thứ gì đó để ăn. Lần này cô sẽ nói có, dù chỉ tìm được một miếng bánh kẹp thịt cùng một cốc rượu táo.
Cô nhìn xuống bộ váy đang nằm gọn gàng trên ghế. Cô thật sự không thích mặc lại nó lên người. Áo choàng phủ kín từ đầu tới chân. Nếu cô đi giày, tất, và vấn tóc, sẽ không ai biết cô mặc váy ngủ ra ngoài.
Cô bật cười, lần đầu tiên cô thốt ra âm thanh đó trong nhiều ngày nay. Thật là một cách kỳ quặc để tỏ ra xấu xa.
Vài phút sau, cô ra đường, tới một hàng ăn nhỏ mà mình đi qua hằng ngày. Cô chưa từng vào trong, nhưng mùi hương bay ra mỗi lần cửa mở... ôi, đúng là thiên đường. Bánh nướng nhồi thịt và khoai tây, bánh hấp thịt, bánh mì, và có Chúa mới biết là còn những món nào nữa.
Cô nhận ra mình cảm thấy tương đối hạnh phúc khi cầm trên tay đồ ăn nóng hổi. Người bán hàng đã gói chiếc bánh cô mua vào giấy trước khi cô mang nó về phòng mình. Có vài thói quen rất khó bỏ, ví dụ như cô vẫn còn giữ bản chất quý cô nên không ăn trên đường, bất chấp việc cả thế giới xung quanh dường như đang làm việc đó. Cô có thể dừng lại và mua rượu táo ở cửa hàng đối diện nhà trọ của mình rồi về phòng...
"Là cô!"
Anne tiếp tục rảo bước. Đường phố ở đây ồn ào đến mức cô chẳng bao giờ nghĩ rằng một từ "Là cô!" bâng quơ nhằm vào mình. Nhưng rồi cô nghe nó lặp lại ở khoảng cách gần hơn.
"Annelise Shawcross."
Cô thậm chí không quay lại nhìn. Cô biết giọng nói đó, và quan trọng hơn, giọng nói đó biết tên thật của cô. Cô liền bỏ chạy.
Bữa tối quý giá của cô rơi mất và Anne chạy nhanh hơn những gì cô nghĩ mình có thể. Cô vòng qua các góc phố, len qua đám đông mà không xin lỗi. Cô chạy tới khi hai lá phổi bỏng rát và bộ váy ngủ dán chặt vào da, nhưng cuối cùng, cô không thể đọ lại tiếng kêu đơn giản của George...
"Tóm lấy cô ấy! Xin mọi người! Vợ tôi!"
Có người đã làm theo, có lẽ vì nghe giọng hắn đầy vẻ biết ơn, và rồi, khi đến bên cô, hắn nói với người đàn ông đang giữ chặt cô như gọng kìm bằng cánh tay lực lưỡng. "Cô ấy không được khỏe."
"Tôi không phải vợ anh!", Anne hét lên, vùng vẫy chống lại gọng kìm của người bắt giữ mình. Cô vặn vẹo, thúc hông vào chân ông ta, nhưng ông ta không nhúc nhích. "Tôi không phải vợ hắn ta", cô nói, cố tỏ ra lý trí và tỉnh táo. "Hắn ta bị điên đấy. Hắn ta đã đuổi theo tôi nhiều năm rồi. Tôi không phải vợ hắn ta, tôi thề."
"Thôi nào, Annelise", George dỗ dành. "Em biết điều đó không phải sự thật mà."
"Không!", cô thét lên, giờ thì chống lại cả hai gã đàn ông. "Tôi không phải là vợ hắn ta!", cô lại hét. "Hắn ta sẽ giết tôi đấy!"
Cuối cùng, người đàn ông đã bắt cô hộ George bắt đầu ngập ngừng. "Cô ấy nói mình không phải vợ anh", ông ta cau mày nói.
"Tôi biết", George thở dài. "Cô ấy bị thế này vài năm rồi. Chúng tôi còn có một đứa con..."
"Gì cơ?", Anne thét lên.
"Chết non", George nói với người kia. "Cô ấy không thể vượt qua cú sốc đó."
"Hắn nói dối!", Anne kêu lên.
Nhưng George chỉ thở dài, đôi mắt dối trá đong đầy nước mắt. "Tôi đã phải chấp nhận rằng cô ấy sẽ không bao giờ trở lại là người phụ nữ tôi đã cưới nữa."
Ông ta hết nhìn khuôn mặt quý tộc của George lại nhìn sang Anne, đang vặn vẹo vì giận dữ, và hẳn là ông ta đã quyết định rằng trong hai người, George có vẻ tỉnh táo hơn nên giao cô cho hắn. "Chúc may mắn", ông ta nói.
George cảm ơn ông ta rồi được ông ta giúp trói tay Anne lại bằng khăn tay. Khi xong việc, hắn tàn nhẫn kéo cô đi theo mình, cô vấp ngã vào người hắn, rùng mình khiếp sợ khi cả cơ thể ép vào George.
"Ôi, Anne", hắn nói, "thật vui được gặp lại cô". "Anh đã cắt dây cương", cô thấp giọng nói.
"Đúng vậy", hắn nói với nụ cười tự mãn. Rồi cau mày. "Tôi tưởng cô sẽ bị thương nghiêm trọng hơn cơ."
"Anh có thể giết chết ngài Winstead đấy!"
George chỉ nhún vai, và trong khoảnh khắc đó, hắn đã xác nhận cho mọi nghi ngờ mơ hồ nhất của Anne. Hắn điên rồi. Hoàn toàn, tuyệt đối điên rồi. Chẳng còn lời giải thích nào khác nữa. Không có ai dám mạo hiểm giết một quý tộc của vương quốc để tóm được cô.
"Thế còn vụ tấn công?", cô hỏi. "Bọn tôi cứ nghĩ chúng chỉ là lũ trộm vặt?"
George nhìn cô như thể cô đang nói tiếng nước ngoài. "Cô đang nói cái gì vậy?"
"Khi ngài Winstead bị tấn công!", cô gần như hét lên. "Vì sao anh lại làm việc đó chứ?"
George lùi lại, môi trên cong lên với vẻ hợm hĩnh và khinh miệt. "Tôi không biết cô đang nói gì", anh ta châm chọc, "nhưng ngài Winstead quý giá của cô cũng có kẻ thù đấy. Hay cô không biết câu chuyện nhớp nhúa đó?".
"Anh không đủ tư cách gọi tên ngài ấy", cô rít lên. Nhưng anh ta chỉ bật cười, rồi hân hoan nói, "Cô có biết tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi không".
Chắc là từ lúc cô sống như kẻ ngoài lề xã hội.
"Cô có biết không?", anh ta gầm lên, nắm lấy dây trói và vặn xoắn chúng một cách thô bạo.
Cô nhổ nước bọt vào mặt anh ta.
Mặt George lấm tấm đỏ vì phẫn nộ, da anh ta đỏ ửng đến mức đôi lông mày vàng gần như sáng rực lên. "Đó là một sai lầm", anh ta rít lên và nóng nảy kéo cô về phía một con hẻm tối om. "Thuận tiện làm sao khi cô chọn một khu dân cư bất hảo như thế này", anh ta ba hoa. "Sẽ chẳng có ai ngoái nhìn khi tôi..."
Anne bắt đầu hét lên.
Nhưng không có ai chú ý đến cô và đằng nào thì cô cũng chỉ hét được một giây. George đấm vào bụng cô khiến cô ngã ngửa ra sau, va vào tường trong lúc hổn hển hít thở.
"Tôi đã dành tám năm để tưởng tượng ra khoảnh khắc này", anh ta nói bằng giọng thì thào đáng sợ. "Tám năm để nhớ tới cô mỗi lần nhìn vào gương." Anh ta dán mặt vào gần khuôn mặt cô, đôi mắt trở nên hoang dại vì giận dữ. "Hãy nhìn kỹ khuôn mặt tôi đi, Annelise. Tôi đã mất tám năm để liền sẹo, nhưng nhìn đi! Nhìn đi!"
Anne cố trốn thoát, nhưng lưng cô bị ấn vào bức tường gạch, George đã nắm cằm cô và ép cô nhìn bên má bị tàn phá của anh ta. Vết sẹo lành hơn nhiều so với cô nghĩ, giờ nó màu trắng chứ không còn đỏ nữa, nhưng vẫn nhăn nhúm và căng bóng, chia má anh ta thành hai khoảng da kỳ lạ.
"Tôi cứ nghĩ mình sẽ vui vẻ với cô một chút trước", anh ta nói, "vì hôm đó, tôi còn chưa kịp thực hiện, nhưng tôi không tưởng tượng là mình lại làm điều đó trong một con hẻm dơ dáy". Môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười ghê tởm. "Đến cả tôi cũng không nghĩ cô sẽ trở nên hạ đẳng tới mức này."
"Ý anh là gì khi nói ‘trước’?", Anne thì thào.
Nhưng cô không biết vì sao mình lại hỏi điều đó. Cô đã biết từ lâu rồi, và khi hắn rút một con dao ra, cả hai đều biết chính xác điều hắn định làm với nó.
Anne không kêu gào, thậm chí còn chẳng suy nghĩ. Cô không biết mình đã làm gì, chỉ có điều mười giây sau, George đã nằm xoài trên con đường sỏi đá, cuộn tròn như một bào thai, không phát ra nổi một âm thanh nào. Anne đứng nhìn hắn một giây cuối, hổn hển hít thở, rồi cô đá hắn thật mạnh vào đúng chỗ mình vừa lên gối, sau đó bỏ chạy với đôi tay vẫn đang bị trói.
Có điều lần này, cô biết chính xác mình sẽ đi đâu.