Mười lăm phút sau, Anne vẫn ở vị trí mình đã ở mười lăm phút trước, sau khi lao vội vào hành lang và phi qua cánh cửa không khóa đầu tiên mà cô với tới. Vận rủi (kinh khủng) vẫn đến với cô như thường lệ, cuối cùng cô bị kẹt trong một nhà kho tối om không cửa sổ. Sau khi quờ quạng trong bóng tối, cô tìm thấy một chiếc đàn cello, ba chiếc clarinet, và có thể có cả một chiếc kèn trombone nữa.
Căn phòng này khá phù hợp với Anne. Cô vừa tới nơi chứa các dụng cụ âm nhạc bị bỏ không của nhà Smythe-Smith. Và cô bị kẹt trong này, ít nhất là cho tới khi tình cảnh điên rồ ngoài hành lang chấm dứt. Cô không rõ về những chuyện đang diễn ra ngoài đó, chỉ biết rằng có rất nhiều tiếng hét, kha khá tiếng gầm gừ, và vài âm thanh khác nghe từa tựa tiếng đấm nhau.
Mặc dù dường như ngoài đó còn có cả một phụ nữ, hẳn là người đang la hét. Anne nghĩ mình nghe thấy cái tên Daniel, rồi có lẽ cả Marcus nữa - người mà cô nhận ra là Bá tước Chatteris mình đã gặp tối nay. Anh ta khá mê tiểu thư Honoria...
Nghĩ đến điều đó thì tiếng hét kia nghe cũng khá giống tiểu thư Honoria.
Anne lắc đầu. Đây chẳng phải việc của cô. Không ai bắt lỗi cô vì tội tránh cãi lộn hết. Chẳng ai cả.
Có người đập vào bức tường sau lưng Anne khiến cô bị đẩy ra vài phân. Cô rên lên và vùi mặt vào bàn tay. Cô sẽ chẳng bao giờ ra khỏi đây được mất. Nhiều năm sau, họ sẽ tìm thấy cơ thể khô quắt của cô, vắt vẻo trên cây đàn tuba, hai ống đàn tạo thành dấu chữ thập.
Cô lắc đầu. Cô phải ngừng ngay việc đọc những vở kịch thống thiết của Harriet trước khi đi ngủ. Học trò nhỏ của cô thích làm nhà viết kịch, và các câu chuyện của cô bé ngày một kinh khủng hơn.
Cuối cùng, tiếng nện nhau trong hành lang cũng dừng lại, rồi hai người đàn ông ngồi bệt xuống sàn (cô cảm nhận được điều này qua bức tường). Một người trong số họ ngồi ngay sau lưng cô, họ hẳn đã tựa vào nhau nếu không có bức tường chắn giữa. Cô có thể nghe thấy tiếng họ thở nặng nhọc, rồi trò chuyện như cái cách cánh đàn ông hay làm với câu cú gọn lỏn. Cô không cố ý nghe lỏm, nhưng chẳng thể tránh khỏi điều đó khi bị kẹt ở đây.
Và đó là lúc cô vỡ lẽ.
Người đàn ông đã hôn cô là anh trai của tiểu thư Honoria, Bá tước Winstead! Cô từng thấy tranh chân dung của anh ta trước kia, đáng nhẽ cô phải nhận ra anh ta chứ. Hoặc có thể là không. Bức tranh khắc họa những nét cơ bản của anh ta - mái tóc nâu cà phê và khuôn miệng hấp dẫn, nhưng cũng chưa mô tả về anh ta một cách chuẩn xác. Anh ta khá điển trai, đó là điều không thể chối cãi, nhưng chẳng có màu sơn hay nét cọ nào có thể truyền tải được vẻ tự tin thoải mái, thanh nhã ở một người đàn ông biết rõ vị trí của mình trong thế giới và cũng thấy khá thỏa mãn về nó.
Ôi trời ơi, cô lún sâu quá rồi. Cô đã hôn Daniel Smythe-Smith khét tiếng. Anne biết mọi thứ về anh ta, ai cũng biết. Vài năm trước, anh ta từng đấu súng và bị cha của đối thủ đuổi khỏi đất nước. Nhưng rõ ràng là họ đã đạt được thỏa thuận nào đó. Phu nhân Pleinsworth từng đề cập tới việc bá tước cuối cùng cũng sắp trở về, và Harriet đã kể cho Anne mọi tin đồn.
Về mặt đó thì Harriet khá hữu ích.
Nhưng nếu Phu nhân Pleinsworth phát hiện ra chuyện xảy ra tối nay... Nó sẽ đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp gia sư của Anne, dù là dạy dỗ các cô con gái nhà Pleinsworth hay ai khác. Giành được vị trí này đã đủ khó khăn với Anne rồi, sẽ chẳng có ai thuê cô nếu biết cô qua lại với một bá tước. Các bà mẹ hay lo lắng thường không thuê các nữ gia sư có đạo đức đáng ngờ.
Vả lại đó chẳng phải là lỗi của cô. Lần này thì tuyệt đối không phải.
Cô thở dài. Hành lang đã im ắng trở lại. Cuối cùng thì họ cũng rời đi rồi sao? Cô nghe thấy tiếng bước chân nhưng chẳng phân biệt nổi có tất cả bao nhiêu người. Cô chờ thêm vài phút nữa, khi đã đảm bảo rằng không có ai chào đón mình ngoài sự im lặng, cô mới xoay tay nắm cửa và cẩn thận bước ra ngoài hành lang.
"Em đây rồi", anh nói. Lần thứ hai trong tối đó.
Cô hẳn đã nhảy dựng lên. Không phải vì ngài Winstead làm cô ngạc nhiên, dù đúng là vậy. Hơn cả thế, cô sững sờ vì anh ở trong hành lang lâu đến thế mà hoàn toàn im lặng. Thật sự, cô chẳng hề nghe thấy gì hết.
Nhưng đó không phải là điều làm cô há hốc miệng. "Trông ngài kinh khủng quá", cô nói trước khi kịp ngăn mình lại. Anh ngồi một mình trên sàn, đôi chân dài duỗi trên hành lang. Anne không nghĩ có thể có người trông loạng choạng đến thế khi đang ngồi, nhưng khá chắc là bá tước sẽ gục xuống nếu không dựa vào tường.
Anh giơ tay lên chào. "Trông Marcus còn tệ hơn."
Cô quan sát một viền mắt đang trở nên thâm tím của anh, áo anh dính đầy máu mà chỉ có trời mới biết là từ đâu ra. Hoặc từ ai ra. "Tôi không chắc điều đó có thể nữa."
Ngài Winstead thở hắt ra. "Cậu ta đã hôn em gái tôi." Anne chờ thêm, nhưng rõ ràng anh thấy giải thích vậy là đủ rồi. "Ờm...", cô khựng lại, vì không một quyển sách dạy nghi thức nào viết hướng dẫn cho một buổi tối như thế này. Cuối cùng, cô quyết định tốt nhất là hỏi về kết quả của cuộc vật lộn chứ không phải nguyên nhân khiến nó xảy ra. "Vậy mọi thứ được giải quyết rồi chứ?"
Cằm anh cúi xuống một cách hào hiệp. "Thiệp chúc mừng sẽ sớm được gửi đến."
"Ờ, thế thì tốt rồi." Cô mỉm cười rồi gật đầu, sau đó đặt hai bàn tay đang đan vào nhau ra phía trước mặt để cố đứng im. Chuyện này hết sức ngượng nghịu. Người ta nên làm gì với một bá tước bị thương - người vừa trở về sau ba năm đày ải? Và từng có tiếng hư hỏng trước khi rời khỏi đất nước.
Chưa kể đến vụ hôn hít vài phút trước.
"Em có biết em gái tôi không?", anh hỏi, nghe hết sức mệt mỏi. "À, tất nhiên là có. Em vừa biểu diễn cùng nó."
"Em gái ngài là tiểu thư Honoria à?" Xác nhận điều đó là hành động khôn ngoan.
Anh gật đầu. "Tôi là Winstead."
"Phải, tất nhiên. Tôi đã được thông báo về sự trở về của ngài." Anne nở thêm một nụ cười gượng gạo nữa, nhưng nó cũng giúp cô thư giãn đôi chút. "Tiểu thư Honoria hết sức hòa nhã và tốt bụng. Tôi rất mừng cho cô ấy."
"Nó là một nhạc công dở tệ."
"Cô ấy là người chơi violin giỏi nhất trên sân khấu", Anne nói hoàn toàn thành thật.
Anh ta phá lên cười khi nghe điều đó. "Em sẽ là một nhà ngoại giao giỏi đấy, cô..." Anh dừng lại, chờ đợi, rồi chỉ ra, "Em chưa cho tôi biết tên mình".
Cô do dự, bởi cô vẫn luôn như vậy khi được hỏi câu này, nhưng rồi lại tự nhắc nhở mình rằng anh là Bá tước Winstead, cũng tức là cháu của bà chủ. Cô chẳng việc gì phải sợ anh. Ít nhất là nếu không có người thấy họ ở cạnh nhau. "Tôi là Wynter", cô nói. "Gia sư của các em họ ngài."
"Em họ nào? Các cô con gái nhà Pleinsworth à?" Cô gật đầu.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
"Ôi, tội nghiệp, tội nghiệp em."
"Dừng lại! Họ rất đáng yêu!", cô phản đối. Cô rất quý ba học trò của mình. Harriet, Elizabeth, và Frances có thể sôi nổi hơn phần lớn các cô gái trẻ khác, nhưng họ có trái tim nhân hậu và tử tế. Và họ luôn có ý tốt.
Lông mày anh nhướng lên. "Đáng yêu thì đúng. Nhưng không được ngoan ngoãn lắm."
Điều đó cũng có phần đúng và Anne không thể không cười khẽ. "Tôi cam đoan rằng họ đã trưởng thành đáng kể từ lần cuối cùng ngài gặp họ", cô nghiêm nghị nói.
Anh nhìn cô một cách nghi ngờ, rồi hỏi, "Sao em lại phải chơi piano?".
"Tiểu thư Sarah bị ốm."
"À." Có vô số ý nghĩa trong từ "à" đó.
"Cho tôi gửi lời chúc con bé nhanh chóng phục hồi sức khỏe."
Anne khá chắc chắn rằng tiểu thư Sarah đã bắt đầu thấy khỏe lên ngay từ lúc mẹ cô ta cho phép cô ta thoát được buổi trình diễn, nhưng cô chỉ gật đầu và nói rằng mình nhất định sẽ chuyển lời. Dù cô sẽ không làm vậy. Còn lâu mới có chuyện cô nói cho người khác biết việc mình đã chạm trán Bá tước Winstead.
"Gia đình ngài có biết ngài đã trở lại không?", cô hỏi. Cô nhìn anh kỹ hơn một chút. Trông anh thật sự giống em gái. Cô tự hỏi có phải đôi mắt anh cũng ấn tượng như thế hay không - sắc xanh da trời rực rỡ, gần giống màu hoa oải hương. Không thể khẳng định điều đó trong ánh sáng mờ ảo ở hành lang. Chưa kể đến việc một trong hai mắt của anh đang nhanh chóng sưng húp lên. "Tất nhiên là trừ tiểu thư Honoria", cô nói thêm.
"Chưa." Anh liếc về khu vực dành cho khách của dinh thự và nhăn nhó. "Dù rất ngưỡng mộ những khán giả đến dự buổi hòa nhạc, tôi không thích trở về công khai như vậy." Anh nhìn xuống tình trạng lộn xộn của mình. "Đặc biệt là không phải như thế này."
"Tất nhiên là không rồi", cô nói vội. Cô thậm chí chẳng dám hình dung ra cảnh tượng om sòm nếu anh bước vào buổi tiệc sau hòa nhạc trong tình trạng thâm tím và máu me nữa.
Anh hơi rên lên khi đổi tư thế trên sàn, rồi lầm bầm câu gì đó mà Anne khá chắc chắn rằng mình không nên nghe. "Tôi nên đi thì hơn", cô thốt ra. "Tôi vô cùng xin lỗi, và... ừm..."
Anne tự nói với chính mình rằng cô phải di chuyển, và cô thật sự nên làm thế. Mọi tế bào não đều gào thét bảo cô tỉnh táo lại và rời khỏi đó trước khi có người đến, nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là... anh vừa bảo vệ em gái mình.
Làm sao cô có thể bỏ mặc một người đàn ông vừa làm điều đó chứ?
"Để tôi giúp ngài", cô nói, bất chấp lý trí.
Anh mỉm cười yếu ớt. "Nếu em không phiền."
Cô khom người để nhìn rõ vết thương của anh. Cô từng sơ cứu rất nhiều vết xây xước và vết thương, nhưng chưa bao giờ như thế này. "Ngài đau ở đâu?", cô hỏi rồi hắng giọng. "Ngoài những chỗ để lộ ra ngoài."
"Để lộ?"
"Ờm...", cô ngập ngừng chỉ vào mắt anh. "Ngài hơi bầm ở đó. Và ở kia...", cô nói thêm, ra hiệu về phía quai hàm bên trái của anh trước khi chuyển tiếp tới vai anh - nơi một vết thương hiện rõ qua chiếc sơ mi rách nát và đẫm máu, "... cả ở kia nữa".
"Trông Marcus còn tệ hơn", ngài Winstead nói.
"Phải", Anne đáp lại, nín cười. "Ngài đã nhắc đến điều đó rồi."
"Đó là một chi tiết quan trọng." Anh cười méo xệch, rồi nhăn nhó và đưa tay lên má.
"Răng nữa à?", cô hỏi với vẻ lo lắng.
"Có vẻ tất cả đều ở nguyên vị trí", anh lầm bầm. Anh mở miệng như muốn kiểm tra hoạt động của khớp, rồi rên rỉ khép miệng lại. "Tôi nghĩ vậy."
"Tôi có thể tìm ai đến giúp ngài không?", cô hỏi.
Lông mày anh nhướng lên.
"Em muốn có người biết rằng em đã ở riêng với tôi sao?"
"Ồ. Tất nhiên là không. Tôi đã không nghĩ thấu đáo." Anh lại nở một nụ cười nửa miệng khô khan khiến cô thấy lúng túng. "Tôi thường gây ảnh hưởng tới phụ nữ."
Vài câu châm chọc nảy ra trong đầu cô, nhưng Anne nuốt xuống tất cả. "Tôi có thể giúp ngài đứng dậy", cô gợi ý.
Anh nghiêng đầu sang một bên. "Hoặc em có thể ngồi xuống và nói chuyện với tôi."
Cô trừng mắt nhìn anh.
Lại là nụ cười nửa miệng. "Đó chỉ là ý tưởng thôi", anh nói. Một ý tưởng khờ dại, cô ngay lập tức nghĩ. Vì Chúa, cô vừa hôn anh. Cô không nên ở gần anh, chắc chắn không phải ngồi cạnh anh trên sàn nhà - nơi cô sẽ rất dễ dàng quay sang anh, ngẩng mặt về phía anh...
"Có lẽ tôi nên đi kiếm chút nước", cô bật thốt, câu nói cất lên nhanh đến mức cô suýt ho. "Ngài có khăn tay không? Tôi nghĩ ngài sẽ muốn lau mặt đấy."
Anh thò tay vào túi áo và rút ra một miếng vải vuông nhàu nhĩ. "Vải lanh Ý thượng hạng", anh châm biếm bằng giọng mệt mỏi. Anh cau mày. "Hay ít nhất từng là như thế."
"Tôi đảm bảo vậy là ổn rồi", cô vừa nói vừa lấy chiếc khăn từ tay anh rồi gấp lại theo ý mình. Cô vươn tay ra và chấm chiếc khăn lên mặt anh. "Có đau không?"
Anh lắc đầu.
"Tôi ước gì có chút nước ở đây. Máu đã khô rồi." Cô cau mày. "Ngài có rượu brandy không? Trong chai nhỏ chẳng hạn?" Các quý ông thường mang theo chai rượu nhỏ. Cha cô vẫn làm vậy. Ông hiếm khi rời khỏi nhà mà thiếu nó.
Nhưng ngài Winstead nói, "Tôi không uống đồ có cồn". Giọng anh có gì đó khiến cô giật mình ngẩng lên. Mắt anh đang nhìn vào mắt cô, và cô nghẹn thở. Cô không nhận ra mình đã dựa gần anh đến mức nào.
Môi cô hé ra. Và cô chờ đợi...
Quá nhiều.
Cô luôn muốn quá nhiều.
Cô lùi lại, thấy bất an vì mình đã nghiêng về phía anh quá dễ dàng. Anh là một người đàn ông hay cười và dễ cười. Chỉ cần ở cạnh anh vài phút là biết được điều này. Đó là lý do tông giọng gay gắt và nghiêm túc của anh làm cô sững sờ.
"Nhưng chắc em sẽ tìm được nó ở cuối hành lang", đột nhiên anh nói, câu thần chú lạ lùng, mê hoặc bị phá vỡ. "Cửa thứ ba bên tay phải. Hồi trước nó là phòng làm việc của cha tôi."
"Ở cuối dinh thự sao?" Nó có vẻ không phải là chỗ thích hợp.
"Có hai cửa vào. Cửa còn lại ở sảnh chính. Chắc sẽ không có ai ở đó nhưng em vẫn nên cẩn thận khi vào trong."
Anne đứng dậy và đi theo hướng dẫn của anh. Ánh sáng tràn qua cửa sổ và cô dễ dàng tìm được bình rượu. Cô mang cả bình theo, cẩn thận đóng cánh cửa lại sau lưng.
"Trên giá sách cạnh cửa sổ?", ngài Winstead hỏi nhỏ. "Phải."
Anh mỉm cười. "Có vài thứ chẳng bao giờ thay đổi." Anne mở nút chai ra và đặt khăn tay lên miệng chai, đổ một lượng lớn brandy lên khăn. Mùi hương của nó lập tức lan tỏa. "Nó có làm ngài khó chịu không?", cô hỏi với vẻ quan tâm. "Mùi rượu ấy?" Trước khi tới làm cho gia đình Pleinsworth, chú của học sinh cũ của cô uống rượu suốt ngày rồi bỗng dưng ngừng hẳn. Lúc ấy, ở gần ông ta là việc cực kỳ khó chịu. Ông ta còn nóng nảy hơn khi thiếu rượu, và nếu ngửi thấy mùi rượu, ông ta sẽ gần như phát điên.
Anne phải đi thôi. Vì cả điều đó lẫn nhiều lý do khác nữa. Nhưng ngài Winstead chỉ lắc đầu.
"Chẳng phải tôi không thể uống đồ có cồn. Tôi không muốn uống thôi."
Vẻ bối rối của cô hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt, vì anh nói thêm, "Tôi không thèm mà chỉ chán ghét nó".
"Tôi hiểu rồi", cô lầm bầm. Rõ ràng là anh cũng có bí mật riêng. "Có lẽ sẽ đau đấy nhé", cô cảnh báo anh.
"Nhất định là sẽ đa... au!"
"Tôi xin lỗi", cô lầm bầm, xoa nhẹ khăn tay lên vết thương của anh.
"Tôi hy vọng họ cũng sẽ rót thứ chết tiệt này lên người
Marcus", anh lầm bầm.
"À, đúng là trông ngài ấy tệ hơn ngài thật", cô bình luận. Anh ngẩng lên với vẻ bối rối rồi nở một nụ cười chậm rãi. "Đúng là vậy."
Cô vừa chuyển xuống vết xước trên tay anh vừa lẩm bẩm, "Nguồn đáng tin cậy đấy nhỉ".
Anh cười khẽ khi nghe câu đó, nhưng không ngẩng lên. Việc cúi xuống và lau vết thương cho anh có vẻ gì đấy rất thân mật. Cô không biết rõ người đàn ông này, vậy nhưng lại chẳng muốn thoát khỏi khoảnh khắc này. Không phải vì anh, cô tự nhủ. Chỉ là... lâu lắm rồi...
Cô cô đơn. Cô biết điều đó. Đó không phải là bí mật lớn lao.
Cô ra hiệu về vết thương trên vai anh rồi chìa khăn tay ra. Mặt và tay anh là một chuyện, cô không thể chạm vào cơ thể anh. "Có lẽ ngài nên..."
"À, không, đừng để tôi ngăn em lại. Tôi khá thích sự chăm sóc dịu dàng của em."
Cô nhìn anh. "Mỉa mai không hợp với ngài đâu." "Không", anh nói với vẻ thích thú. "Chưa từng." Anh nhìn cô đổ thêm brandy vào khăn tay. "Mà tôi cũng có mỉa mai đâu."
Đó là phát biểu mà Anne không thể cho phép mình nghĩ ngợi nhiều, nên cô ép miếng vải ướt lên vai anh rồi nói ngắn gọn, "Chắc chắn là đau đấy".
"Aaaa-aaaaaaaa", anh hét lên, và cô phải bật cười. Anh có vẻ giống một nữ ca sĩ opera dở tệ, hoặc một người pha trò ở buổi biểu diễn màn múa rối Punch và Judy.
"Em nên làm vậy nhiều hơn", anh nói. "Ý tôi là cười ấy."
"Tôi biết." Nhưng điều đó nghe có vẻ buồn thảm, còn cô không muốn buồn thảm, nên nói thêm, "Nhưng tôi cũng không thường xuyên được tra tấn đàn ông trưởng thành".
"Thật sao?", anh làu bàu. "Tôi thì nghĩ em lúc nào cũng tra tấn đàn ông." Cô nhìn anh.
"Khi em bước vào một căn phòng", anh nói dịu dàng, "không khí thay đổi".
Tay cô cứng đờ, lơ lửng trên da anh vài phân. Cô không thể ngăn mình nhìn vào khuôn mặt anh, và thấy nỗi khao khát trong mắt anh. Anh muốn cô. Anh muốn cô cúi xuống và chạm môi vào anh. Việc đó vô cùng dễ dàng, cô chỉ cần khẽ chuyển người là được. Cô có thể nói với bản thân rằng mình không cố ý làm vậy. Cô bị mất thăng bằng, chỉ thế thôi.
Nhưng Anne đủ thông minh. Đây không phải là thời điểm của cô. Đây cũng chẳng phải là thế giới của cô. Anh là một bá tước, còn cô là... Thì, cô là người mà chính cô đã tự biến mình thành như vậy, một người không giao thiệp với các bá tước, đặc biệt là những bá tước có quá khứ đầy tai tiếng.
Vô số sự chú ý sắp đổ lên đầu anh, và Anne không muốn ở gần anh khi điều đó xảy ra.
"Tôi thật sự phải đi đây", cô bảo anh. "Đi đâu?"
"Về nhà." Và rồi, bởi vì có vẻ nên nói thêm điều gì đó, cô lên tiếng, "Tôi khá mệt. Hôm nay là một ngày dài".
"Tôi sẽ hộ tống em về", anh nói với cô.
"Điều đó không cần thiết."
Anh liếc nhìn cô rồi chống người vào tường, mặt mày nhăn nhó khi đứng dậy. "Em định về bằng cách nào?" Anh đang thẩm tra đấy à? "Tôi sẽ đi bộ."
"Tới dinh thự Pleinsworth sao?" "Nó đâu có xa."
Anh quắc mắt nhìn cô. "Quá xa đối với một quý cô không có người tháp tùng."
"Tôi là một nữ gia sư."
Điều này có vẻ làm anh thấy thú vị. "Một nữ gia sư không phải quý cô sao?"
Cô thở dài giận dữ mà không thèm che giấu. "Tôi sẽ hết sức an toàn", cô trấn an anh. "Cả con đường đều sáng trưng. Chắc xe ngựa sẽ xếp hàng suốt từ nơi này tới đó."
"Điều đó cũng chẳng làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn."
Ôi, anh thật là cứng đầu. "Rất vinh dự được gặp ngài", cô nói quả quyết. "Tôi chắc chắn rằng gia đình ngài sẽ vô cùng háo hức muốn gặp lại ngài."
Tay anh nắm chặt cổ tay cô. "Tôi không thể để em đi bộ về nhà mà không có người tháp tùng."
Môi Anne hé ra. Da anh thật ấm áp, và giờ ở nơi anh chạm vào, tay cô nóng bừng. Một cảm xúc kỳ lạ và cũng thân quen bập bùng trong cô, rồi choáng váng thay, cô nhận ra đó là niềm phấn khích.
"Chắc chắn em cũng hiểu", anh khẽ nói, và cô gần như đã đầu hàng. Cô rất muốn, cô của ngày xưa từng muốn điều đó đến tuyệt vọng, và cũng lâu lắm rồi cô mới mở cửa trái tim để người con gái ấy thoát ra.
"Ngài không thể đi đâu với bộ dạng thế kia", cô nói. Đó là sự thật. Trông anh như vừa trốn tù. Hoặc trốn khỏi địa ngục.
Anh nhún vai. "Không có ai nhận ra thì càng tốt."
"Thưa ngài..."
"Daniel", anh sửa.
Mắt cô mở to vì sốc. "Gì cơ?"
"Tên tôi là Daniel."
"Tôi biết. Nhưng tôi sẽ không gọi cái tên đó."
"Thế thì thật đáng tiếc. Tuy vậy, thử một lần cũng đáng. Giờ thì..." Anh chìa tay ra, nhưng cô không bắt lấy. "Chúng ta đi nhé?"
"Tôi sẽ không đi với ngài."
Anh mỉm cười tự mãn. Dù một bên miệng bị sưng phồng và đỏ ửng, trông anh vẫn như ác quỷ. "Thế nghĩa là em sẽ ở lại bên tôi?"
"Anh bị đánh vào đầu", cô nói. "Đó là lý giải duy nhất." Anh bật cười khi nghe câu nói ấy rồi lảng đi. "Em có áo khoác chứ?"
"Có, nhưng tôi đã bỏ lại trong phòng diễn tập. Tôi...
Đừng có cố đổi chủ đề!" "Hừm?"
"Tôi đi đây", cô tuyên bố, giơ một tay lên. "Anh ở lại." Nhưng anh đã chặn cô lại. Cánh tay vươn ngang của anh cứng như thép với hai bàn tay ép vào tường. "Có thể tôi đã không nói rõ", anh lên tiếng, và trong khoảnh khắc đó cô nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp anh. Anh có thể hài hước thật đấy, nhưng đó không phải là tất cả, và ngay lúc này đây, anh đang nghiêm túc khủng khiếp. Anh nói bằng giọng trầm và kiên quyết, "Có vài điều mà tôi sẽ không thỏa hiệp. Sự an toàn của một quý cô là một trong số đó".
Thế là xong. Anh sẽ không lay chuyển. Nên sau khi cảnh báo rằng họ phải đi trong những con hẻm tối để không bị ai nhìn thấy, cô cho phép anh tháp tùng mình tới lối vào dành cho gia nhân của dinh thự Pleinsworth. Anh hôn lên tay cô và cô cố vờ như mình không thích cử chỉ đó.
Cô có thể lừa được anh. Song chắc chắn không lừa được chính mình.
"Mai tôi sẽ đến gặp em", anh nói, vẫn nắm tay cô.
"Gì cơ? Không?" Anne giật tay lại. "Ngài không thể."
"Sao lại không?"
"Không. Tôi là một nữ gia sư. Đàn ông không thể đến gặp tôi. Tôi sẽ mất vị trí của mình."
Anh mỉm cười, tựa hồ giải pháp là điều không thể dễ dàng hơn. "Thế thì tôi sẽ đến gặp các em họ của mình vậy." Anh hoàn toàn lờ tịt quy tắc hành xử đứng đắn sao?
Hay đó chỉ là tính ích kỷ? "Tôi sẽ không ở nhà", cô đáp lại, giọng kiên quyết.
"Tôi sẽ đến tiếp."
"Tôi sẽ lại không ở nhà tiếp."
"Thế là trốn việc. Ai sẽ dạy dỗ các em tôi đây?"
"Nếu ngài cứ lảng vảng ở đây thì không phải tôi. Chắc chắn cô của ngài sẽ kết liễu tôi."
"Kết liễu?" Anh khẽ cười. "Nghe rùng rợn quá."
"Đúng thế." Chúa nhân từ, cô phải khiến anh hiểu. Anh là ai hay anh làm cô cảm thấy ra sao không quan trọng. Niềm phấn khích của buổi tối nay... nụ hôn họ đã cùng chia sẻ... chỉ là những thứ thoáng qua.
Điều quan trọng là có một mái nhà. Thức ăn. Bánh mì, phô mai, bơ, đường, và tất cả những thứ đáng yêu mà cô có hằng ngày khi còn nhỏ. Giờ cô cũng có chúng, cùng gia đình Pleinsworth, đi kèm với sự ổn định, địa vị và sự kính trọng.
Cô không coi nhẹ những điều đó.
Cô ngước lên nhìn Bá tước Winstead. Anh đang quan sát cô thật kỹ, cứ như nghĩ mình có thể nhìn thấu linh hồn cô.
Nhưng anh không biết cô. Chẳng ai biết hết. Do đó, lấy nghi lễ ra làm vỏ bọc, Anne rút tay lại và nhún gối. "Cảm ơn vì đã hộ tống tôi. Tôi đánh giá cao sự quan tâm mà ngài dành cho sự an toàn của tôi." Cô quay lưng về phía anh và đi qua cổng sau.
Lúc đã vào trong, cô phải mất một lát mới sắp xếp mọi thứ rõ ràng trong đầu. Gia đình Pleinsworth chỉ trở về sau cô vài phút, nên cô phải tìm cớ biện hộ, cô liền cầm bút rồi tuyên bố rằng mình sắp sửa gửi thư để giải thích cho việc rời khỏi buổi hòa nhạc. Harriet không thể ngừng nói về niềm phấn khích trong buổi tối, rõ ràng là ngài Chatteris và tiểu thư Honoria đã đính hôn trong một tình huống hết sức cảm động, rồi Elizabeth lẫn Frances cũng chạy xuống gác vì cả hai đều chưa buồn ngủ.
Hai tiếng sau Anne mới có thể về phòng, thay váy ngủ rồi bò vào giường. Và hai tiếng tiếp theo, cô mới có thể cố gắng chợp mắt. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ ngợi, băn khoăn và thì thào.
"Annelise Sophronia Shawcross", cuối cùng cô tự nói với chính mình, "ngươi đã vướng vào cái gì vậy?".