• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Sự trả thù của quý cô
  3. Trang 25

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 24
  • 25
  • 26
  • More pages
  • 28
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 24
  • 25
  • 26
  • More pages
  • 28
  • Sau

Chương 20

Fallen Angel đang bị bao vây.

Bây giờ mới mười một rưỡi sáng, sòng bạc tối om, nhưng nơi này chẳng hề yên tĩnh, nó vang vọng những tiếng hét từ ngoài những cánh cửa sắt của sòng bạc, những tiếng đập cửa rầm rầm và tiếng hò reo liên tục của những người đàn ông bên ngoài, những người đứng đầy đường St. James với hy vọng có cơ hội kiếm năm nghìn bảng.

Bên trong, Temple và Cross ngồi ở một bàn roulette, chờ một thành viên của đội bảo vệ mang tin tức đến.

Bourne tới trước. “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?” Anh hỏi, đẩy cửa vào sòng bạc qua sảnh chính, nó được khóa hai khóa và được canh gác bởi một bảo vệ to gấp đôi người thường.

Cross nhìn Bourne. “Trông anh như vừa đánh trận về ấy.” “Anh có nhìn thấy bao nhiêu người ngoài kia chưa? Họ lăm lăm xông vào. Họ nghĩ đơn giản là chúng ta sẽ công bố danh tính của Chase chắc? Chỉ vì West mất trí à?” Anh nhìn xuống ống tay áo và chửi thề ầm ĩ. “Nhìn xem lũ khốn đó làm gì với tôi này! Họ làm rách ống tay áo của tôi rồi.”

“Nói đến chuyện quần áo là anh y như phụ nữ vậy,” Temple nói. “Nếu là anh thì tôi sẽ lo bị xé toạc tay hơn đấy. Kiểu xé xác ý.” Bourne cau có nhìn Temple. “Tôi cũng đã lo về điều đó. Giờ thì nguy hiểm trước mắt đã qua, tôi tức giận về ống tay áo của mình đấy. Tôi hỏi lại nhé, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Temple và Cross nhìn nhau rồi nhìn Bourne. “Chase đang yêu,” Cross nói một cách đơn giản.

Bourne chớp mắt một cái. “Nói thật đấy à?”

“Đờ đẫn rồi,” Temple nói. Câu nói được nhấn mạnh bởi một tiếng choang trên cao, một viên đá vừa đập vỡ một cửa sổ nhỏ và các mảnh kính đổ rào rào xuống sàn.

Họ nhìn kính rơi hồi lâu, rồi Bourne quay lại nói với các cộng sự của mình. “Với West à?”

Cross gật đầu. “Chính là anh ta.”

Bourne ngẫm nghĩ hồi lâu. “Chỉ mình tôi nghĩ vậy sao? Hay câu chuyện tình yêu của Chase hợp lý khi nó gần như phá hủy sòng bạc?”

“Không chỉ gần như phá hủy sòng bạc đâu, nếu West không gọi lũ chó của anh ta về.”

Bourne gật đầu. “Tôi nghĩ là hai người đã...”

“Tất nhiên,” Temple nói. “Việc đầu tiên. Ngay khi chúng tôi thấy tờ báo.”

“Và cô ấy không biết.”

“Nhất định là không,” Cross nói. “Cô ấy đã bao giờ lịch sự thông báo cho chúng ta biết là cô ấy sắp nhúng tay vào chuyện tình cảm của chúng ta chưa?”

“Không,” Bourne thở dài nói khi ngồi xuống. “Vậy là chúng ta đang chờ đợi nhỉ?”

Temple vẫy tay về phía chiếc ghế bên cạnh. “Chúng ta đang đợi.”

Bourne gật đầu. Họ im lặng hồi lâu, tất cả cùng ngồi nhìn Cross xoay bánh roulette hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, Bourne nói, “không có bóng thì kém vui hẳn.”

“Có bóng thì cũng chẳng vui lắm.”

“Tôi tự hỏi vì sao Chase lại mê nó đến vậy,” Temple nói.

“Bởi vì roulette là trò chơi may rủi duy nhất hoàn toàn may rủi,” Cross nói. “Anh không thể định đoạt người thắng kẻ thua. Vậy nên, nó công bằng.”

“Chỉ dựa vào vận may,” Bourne nói.

“Không cần tính xác suất,” Cross đồng tình.

Có một tiếng đập cửa thật mạnh, dài, ầm ỹ và như muốn bò vào đến nơi. Khi nó ngừng hẳn, một cánh cửa bật ra và đội bảo vệ phải dùng hết sức để ngăn đám đông lại.

Bourne bật cười và những người khác nhìn anh, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. Anh lắc đầu. “Chỉ là tôi đang tưởng tượng ra cảnh những gã hợm hĩnh cứng nhắc ở White và Brooks, rời khỏi St. James mà chẳng biết gì.”

Cross cũng bật cười. “Ồ, họ sẽ tức điên lên với chúng ta. Có phải trước đó họ không ghét cay ghét đắng chúng ta đâu.”

“Kệ xác họ,” Temple nói, môi toét miệng cười. “Đừng bao giờ để họ nói rằng Fallen Angel không giúp hàng xóm giải trí.”

Phát biểu đó làm tất cả phá ra cười, tiếng cười mỗi lúc một to hơn. Họ suýt nữa đã không nhận ra Bruno vừa xuất hiện ở rìa phòng. “Anh ta đến đây,” người bảo vệ to con thông báo.

“Tôi có thể tự vào,” Duncan nói, đi qua người đàn ông khổng lồ, bước vào căn phòng tối om.

Ba ông chủ sòng bạc cùng đứng dậy, vuốt thẳng ống tay áo – trừ Bourne, người chỉ lại chửi thề lần nữa vì ống tay áo của mình – mỗi người bọn họ đều có sức uy hiếp riêng, nhưng đứng cùng nhau, bộ ba quyền lực đáng sợ đến mức không nhiều người đàn ông dám đối mặt.

Duncan tiến đến không chút do dự.

Bruno theo sau anh ta. “Dù tôi nghĩ rằng chúng ta nên bỏ mặc anh ta cho đám đông.”

“Chúng ta có thể làm vậy,” Temple nói. “Cứ từ từ,” Cross nói thêm.

“Chuyện quái quỷ gì đây?” Duncan hỏi, tay vẫy một mẩu giấy nhỏ. “Anh nghĩ sỉ nhục tôi là cách để thuyết phục tôi hủy bỏ phần thưởng sao?”

Bourne rút tờ giấy ra khỏi tay anh ta và mở nó ra. Đọc to. “‘Anh là một thằng đần, lang thang lạc lối trong rừng.’” Anh ta gật đầu, nhìn Temple. “Nghe cũng thơ thẩn phết đấy.”

Temple trông khá tự mãn. “Cảm ơn. Tôi cũng nghĩ vậy.” Duncan giật tờ giấy ra khỏi tay Bourne một cách bực bội. “Sỉ nhục tôi rồi gọi tôi tới đây không khiến tôi trở nên rộng lượng đâu.

Các anh muốn cái quái gì?”

“Anh biết đấy,” Bourne nói, “tôi từng nghe người ta gọi anh là thiên tài.” Anh ta nhìn Cross. “Mỗi tội, so với thiên tài thì anh ta có phần ngốc nghếch đấy.”

“Nói thật là trong tình huống của anh ta thì trí thông minh cũng phải bay ra ngoài cửa sổ thôi,” Cross nói. “Tôi tin vào một lý thuyết là phụ nữ thực sự đã hút cạn trí tuệ của chúng ta trong giai đoạn tán tỉnh và giữ lại cho riêng mình. Đó là lý do dường như lúc nào họ nhìn thấy các nước cờ cuối cùng trước chúng ta.”

Temple gật đầu, như thể Cross vừa nói điều gì đó uyên bác lắm.

“Đó là một giả thuyết rất hay đấy,” Bourne nói.

“Các người điên hết rồi,” Duncan nói, lại vẫy tờ giấy. “Tôi không đến đây vì mấy ý tưởng điên rồ của các người đâu. Tôi tới đây vì các người đã hứa giao Chase cho tôi. Và nhìn ba người thì hẳn là các người đã nói dối.”

“Này,” Temple nói, giọng bị sỉ nhục. “Chúng tôi không nói dối.” Cross đáp lại. “Vậy thì?” Duncan hỏi.

“Phần thưởng là một nước cờ rất hay đấy,” Temple nói. “Chắc chắn là nó đã thu hút sự chú ý của chúng tôi.”

“Thế còn Chase thì sao?”

“Tôi nghĩ là cũng có,” Bourne nói.

“Vậy thì vì sao tôi lại đang nói chuyện với ba anh thay vì anh ta?”

Cross tựa vào bàn roulette, khoanh cánh tay dài trước ngực. Anh ta hếch cằm về hướng cánh cửa ở cuối phòng, dưới cửa sổ kính khổng lồ sặc sỡ. Ánh mắt của Duncan nhìn vào lối ra và anh nhận ra rằng suốt những năm làm thành viên ở đây, anh chưa từng thấy cánh cửa đó không được canh gác.

Anh nhìn các ông chủ sòng bạc.

“Đi đi,” Cross nói. “Nói chuyện với Chase đi.”

Lông mày anh nhíu lại. “Đó có phải là một cái bẫy không?” “Không phải như anh nghĩ đâu,” Temple nói, giọng đáng ngại. Anh quay người đi. “Các người đang lãng phí thời gian của tôi.”

“Đó không phải là một cái bẫy đâu,” Cross nói. “Anh sẽ sống sót thôi.”

Anh nhìn từ người này sang người kia. “Làm sao tôi biết các anh đáng tin?”

Bourne nhún một bả vai. “Cô ấy yêu anh. Chúng tôi sẽ không làm hại anh, dù có muốn đi nữa.” Câu nói được tô điểm thêm bởi một tràng la hét từ ngoài đường – âm thanh ấy hệt như nhịp tim của anh vậy.

Cô ấy yêu anh.

“Tất cả các người đều đã đối xử tệ với cô ấy. Một cách thậm tệ,” Duncan nói. “Khi để cô ấy sống cuộc sống như thế này.”

Temple mỉm cười khi nghe điều đó. “Anh nghĩ là chúng tôi để họ làm bất kỳ điều gì ư? Anh đần thật đấy.” Anh ta đưa cằm về phía cửa. “Văn phòng của Chase ở sau cánh cửa đó.”

Mắt Duncan nấn ná trên cánh cửa ấy. Nếu đó là bẫy thì cũng được thôi. Anh đã ép họ tới tình thế này. Anh đã treo thưởng, làm phân nửa Luân Đôn mò tới bậc thềm của họ để lôi chủ nhân bí ẩn của sòng bạc ra.

Anh sẽ đối đầu trực diện với hắn.

Anh băng qua phòng, mở cửa ra, thấy một cầu thang dài dẫn vào bóng tối. Ngoái lại, anh nhìn thấy ba người đàn ông là gương mặt đại diện của sòng bạc đang đứng sánh vai, quan sát anh. Khi anh đóng cửa lại sau lưng, nhốt họ bên ngoài, anh chợt nhận ra rằng người thứ tư trong số họ không có mặt ở đây – người phụ nữ thống trị nơi này. Cộng sự của họ trong cơ ngơi ấn tượng này.

Ý nghĩ ấy vang lên trong anh. Cô là người thứ tư trong họ.

Cô là người thứ tư.

Anh trèo lên cầu thang, di chuyển ngày một nhanh hơn khi đầu anh tua lại các sự kiện trong sáu năm qua hết lần này đến lần khác... tất cả những lần dính dáng tới Chase, tất cả những bức thư được gửi tới cho anh bởi Anna xinh đẹp, rực rỡ, một cô gái bị xã hội xua đuổi lẩn trốn ngay trước mũi họ. Cô biết quá rõ về nơi này, về các thành viên của nó.

Cô là người thứ tư trong họ.

Cánh cửa ở cuối cầu thang dẫn tới một hành lang quen thuộc, bức tường đối diện anh treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ mà anh từng nhìn thấy trước kia. Themis và Nemesis. Công lý và sự trừng phạt.

Em là ai? Anh đã hỏi như vậy lúc họ đứng ở đây. Em không thể là cả hai sao? Cô đã đáp lại như vậy. Cô là cả hai.

Anh gần như đã xé toạc bức tranh xuống khỏi bức tường khi mở cánh cửa dẫn vào lối đi bí mật. Tới văn phòng của Chase.

Anh đếm các cánh cửa, dừng lại ở cánh cửa thứ tư. Nắm chặt tay nắm cửa. Biết rằng bất kể điều gì – bất kể ai – đứng sau cánh cửa này cũng sẽ thay đổi đời anh. Mãi mãi. Anh hít sâu, trấn tĩnh lại và mở cửa.

Anh đã đúng.

Cô ngồi sau bàn, đầu cúi xuống, đang viết, một chồng thiệp đặt bên cạnh trên chiếc bàn gỗ sồi vĩ đại. Ký ức lóe lên – nhiều ngày trước. Cô ngồi trên mép chiếc bàn đó trong căn phòng trắng lóa này. Tay, miệng và cơ thể anh đặt trên người cô.

Anh đã vội vàng khi nghĩ họ đang ngồi trong văn phòng của Chase.

Nghĩ rằng họ sẽ bị tóm.

Nghĩ rằng cô thuộc về một người khác.

Muốn cô là của anh.

Anh chìm trong giận dữ và mê hoặc, khó tin và kính trọng.

Cô không ngẩng mặt lên khi nghe tiếng cửa mở, thay vào đó vẫy tay về phía chồng thư ở cạnh khuỷu tay. “Chúng sẵn sàng được chuyển đi rồi,” cô nói. “Bourne đã tới đây chưa?”

Anh đóng cửa, khóa nó lại bằng một động tác.

Cô ngẩng lên khi nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ, mắt nhìn thấy anh, cơn sốc hiện rõ trong đôi mắt ấy khi cô lao ra khỏi ghế.

Cô lại đang mặc quần. “Duncan,” cô nói. “Bourne ở đây,” anh nói.

Lông mày cô nhíu lại và một giây sau cô hiểu ra chính xác điều anh muốn nói là gì. “Em...” Cô dừng lại. “Ồ.”

“Nói cho anh nghe đi,” anh nói và chợt nhận ra rằng tối qua anh đã nói với cô hệt như vậy, hy vọng cuối cùng cô sẽ nói với anh rằng cô yêu anh.

Giờ thì anh chỉ đơn giản muốn nghe sự thật mà thôi.

Cô không đáp, anh hỏi lại. “Nói cho anh nghe.” Giọng nói khàn đặc, gần như vỡ vụn. Cô lắc đầu, anh hỏi lại, giọng gần như thét lên, “nói cho anh đi!”

Nước mắt dâng lên trong mắt cô, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp mà anh đã vô số lần tán thưởng. Anh tự hỏi những giọt nước mắt ấy dành cho cái gì – có phải vì anh đã phát hiện ra các bí mật của cô hay không, hay vì cô nhận ra rằng sự phản bội lớn như thế này là không thể tha thứ.

Một bí mật trọng đại như thế này thay đổi mọi thứ. Cô mở miệng ra. Rồi lại khép lại.

“Duncan,” cô thì thầm. “Lúc trước em chưa sẵn sàng cho anh biết.”

“Biết gì?” Anh hỏi. Và anh ra lệnh cho cô lần cuối cùng. “Nói anh nghe đi. Nói đi. Một lần thôi, hãy nói cho anh sự thật đi.”

Cô gật đầu và anh nhìn họng cô chuyển động khi cô tìm lời để nói. Không nhiều lắm. Chỉ có ba từ thôi. Hết sức đơn giản vậy mà không hiểu sao cũng vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, cô nhìn vào mắt anh, không nao núng. Và nói. “Em là Chase.”

***

Anh im lặng hồi lâu, cô cứ nghĩ anh có thể sẽ chẳng bao giờ nói gì.

Cả chục khả năng nảy ra trong đầu cô, tất cả đều là những câu hỏi. Nhưng khi anh cất lời thì đó không phải là một câu hỏi mà như một lời tâm tình, đầy vẻ khó tin, sững sờ và cả một cảm xúc gì đó mà cô không dám đặt tên. “Anh đã ghen đến phát rồ với hắn.”

Cô không biết phải nói gì khi anh cào tay qua tóc và tiếp tục nói, “anh cứ nghĩ em nợ anh ta. Anh không thể hiểu vì sao em lại tận tụy với anh ta đến thế. Vì sao em lại bảo vệ anh ta kỹ càng đến thế. Anh không thể hiểu vì sao em lại ngã vào vòng tay anh dù em chọn anh ta hết lần này đến lần khác.”

“Em không hề chọn anh ta,” cô nói.

Anh nhìn vào mắt cô. “Em chọn nơi này.”

“Không,” cô nói, muốn anh hiểu. Muốn anh nhìn rõ. “Em chọn sự an toàn. Bảo đảm.”

“Anh có thể trao nó cho em mà,” anh nói, giọng rền vang như sấm. “Chúa ơi, Georgiana, anh muốn trao nó cho em. Tất cả những gì em phải làm là tin tưởng anh.”

“Vì sao em phải làm thế?” Cô hỏi, đột nhiên tuyệt vọng mong anh hiểu được. Cô bước ra từ sau bàn. “Em đã ở cả đời cạnh những người đàn ông nguy hiểm... và anh có thể là người nguy hiểm nhất trong số đó.”

“Anh à?” Anh hỏi, cảm thấy lố bịch. “Từ khoảnh khắc chúng ta gặp nhau anh đã đề nghị giúp đỡ em.”

“Không,” cô nói. “Anh đã đề nghị giúp đỡ Georgiana, nhưng ngay khi khám phá ra mối liên hệ của cô ấy với Angel, ngay khi phát hiện ra rằng em cũng là Anna, anh đã đề nghị giao dịch với em.”

Anh cứng người lại.

Cô biết mình không nên trừng phạt anh vì điều đó – biết rằng cô đã làm nhiều điều tồi tệ hơn thế – nhưng vẫn không thể ngăn mình lại. Cảm thấy phải tự vệ, cô nói, “một đổi một, Duncan. Và anh cũng đã đe dọa tiết lộ các bí mật của em.” Cô lắc đầu. “Em cũng tham dự vào chuyện đó, không cần bàn cãi nữa. Nhưng đừng có giây phút nào nghĩ rằng trong suốt những năm làm Chase em không học được rằng kinh doanh không phải là tình bạn. Và tin tưởng không có trong kinh doanh.”

“Đã từ rất lâu rồi mối quan hệ này không còn là kinh doanh nữa,” anh nói.

Tất nhiên là cô biết điều đó. Cũng biết rằng đây có thể là lần duy nhất cô có thể nói sự thật.

Và cô muốn anh là người nghe điều đó.

Cô dựa lưng vào bàn, ép lòng bàn tay lên mặt bàn. “Em muốn trở nên vĩ đại hơn những gì họ đánh giá em.” Cô dừng lại, cố tìm từ để giải thích. “Anh có nhớ mái ấm ở Yorkshire không?” Anh gật đầu. “Có rất nhiều người như em ở đó... rất nhiều người đã bỏ trốn. Những người đã có dũng khí để coi thường khuôn phép.” Cô lắc đầu. “Em là người yếu ớt nhất và điều đó chẳng thành vấn đề gì với em. Khi em rời khỏi nơi đó – khi trở về nhà – em thấy cái cách người ta nhìn em. Nhìn chúng em. Và em ghét bọn họ vì điều đó. Em muốn làm một điều gì đó quyền lực phi phàm... một việc sẽ khiến họ phải tuân lệnh em, những người nói năng đạo mạo nhưng lại sống một cách tội lỗi và sa đọa đằng sau cánh cửa.

Ban đầu thì chỉ là để trả thù thôi. Em muốn trừng phạt bất kỳ ai phán xét em. Những người dám sỉ nhục Caroline. Em muốn giết chết những tin đồn và giết chết giới thượng lưu. Sòng bạc là chốn lý tưởng để làm điều đó. Sa đọa, tội lỗi, đồi trụy – chúng đều là những đối tác tuyệt vời trong hành trình trả thù.”

Anh mỉm cười. “Và rồi em nhận ra mình không phải là Chúa.” Cô nhướn lông mày lên. “Không, rồi em nhận ra rằng mình không muốn trở thành Chúa. Em muốn trở thành một thứ khác hẳn.

Em muốn thống trị họ. Em muốn họ mắc nợ em, với bí mật, với tiền tài và bất kể thứ gì mà họ muốn đưa ra.”

“Và Chase chào đời.”

“Anh trai em chi tiền xây câu lạc bộ, giúp em chọn các đối tác.” Cô mỉm cười. “Bourne và Temple đã tới đầu tiên và em sẽ chẳng bao giờ quên được ánh mắt của họ khi lính canh của em quẳng họ vào trong xe em và em tự giới thiệu bản thân.” Cô dừng lại. “Bourne đã mắng em kha khá trước khi an phận và nhận ra những gì mà em đề nghị khá là tuyệt diệu.”

“Sở hữu một câu lạc bộ nam.”

Cô lắc đầu. “Ngoi lên khỏi cống rãnh. Anh ta đã mất tất cả. Temple cũng vậy. Em có thể trao cho họ một cơ hội làm lại. Em không cần tiền... em cần tước hiệu. Đại diện. Những kỹ năng mà họ đem tới các bàn cờ bạc.”

Anh gật đầu. “Cái tên Chase4 từ đâu đến vậy?”

4 Chase (Tiếng Anh): truy đuổi.

Cô cười toét miệng. “Bourne đã đặt cho em đấy. Anh ấy vẫn hay nói rằng em đang dẫn cả Luân Đôn vào một hành trình truy đuổi vô vọng. Rồi cái tên đó xuất hiện. Bọn em đã mở sòng bạc với sự trợ giúp của anh trai em và các mối quan hệ của anh ấy. Chưa đầy vài tháng, mọi người đã tranh nhau làm thành viên. Và trong vài năm đầu, em không quan tâm họ nghĩ gì về Georgiana. Em là Chase và em là Anna và em tự do... thật tuyệt vời.” Cô quay mặt đi. “Cho tới khi mọi chuyện không còn như thế nữa.”

“Cho tới khi Caroline đủ lớn để chú ý tới sự chỉ trích của họ.” “Cho tới khi Caroline đủ lớn để trở thành đối tượng của chúng.”

“Và rồi đến lượt con bé.”

Cô nhìn vào mắt anh, thấy sự thấu hiểu trong đó. Anh cũng đã đương đầu với một trận chiến tương tự, biết rằng anh phải bảo vệ em gái khỏi thế giới này. “Em không cướp ngựa, Duncan. Em đã cướp cả thế giới.”

“Và bọn anh đều tin em,” anh nói.

“Không khó lắm đâu,” cô nói. “Phần lớn mọi người đều tin tưởng những gì họ nghe nói. Khi bọn em đã quyết định rằng Chase sẽ không bao giờ lộ mặt thì không khó để thuyết phục thế giới tin rằng anh ta là người quyền lực hơn tất thảy. Bí ẩn trở thành sức mạnh của anh ta. Sức mạnh của em.”

“Em sai rồi.” Anh ở rất gần cô, đủ gần để chạm vào, nhưng cô kiềm chế thôi thúc ấy khi anh tiếp tục nói, “Anh đã biết em với tư cách Georgiana và rồi Anna. Và anh đã cảm nhận được toàn bộ sức mạnh của em. Anh đã chửi bới nó và được tắm trong ánh sáng của nó. Và sức mạnh ấy chẳng hề liên quan gì tới Chase.” Tay anh đưa lên, đặt xuống cổ cô và cô nghẹn thở trước động tác ấy. “Tất cả là của em.” Cô ngẩng lên nhìn anh khi anh nói thêm, “và con bé cũng sẽ biết điều đó.”

Nước mắt cô trào ra khi nghe điều đó, tự ý và không được chào đón. Làm sao anh biết về nỗi lo của cô? Trong những đêm tăm tối? Làm sao anh biết rằng cô sợ sẽ có một ngày Caroline nhìn cô và ghét những lựa chọn của cô?

Cô ngoảnh mặt đi, cố trốn tránh anh.

“Đừng,” anh nói, ép cô quay lại nhìn anh. “Đừng trốn tránh anh. Cứ đến khúc ngoặt là em lại đẩy anh đi. Em dùng Chase làm tấm chắn.”

“Không...” Cô toan định nói, nhưng anh cắt lời, mắt ánh lên vẻ giận dữ và buồn bã.

“Phải. Em sợ anh. Nhưng vì sao? Em sợ những gì anh có thể làm sao? Những gì anh có thể công bố cho cả thế giới sao? Em thật sự nghĩ rằng anh sẽ phản bội em sao?”

Cô cau mày. “Em không biết... người đàn ông duy nhất mà em từng trao thân...”

Anh tiếp tục. “Em không hề sợ anh. Và em cũng không sợ Chase... giờ thì chúng ta đều biết điều đó rồi,” anh nói với vẻ hài hước khô khan. “Em sợ cảm xúc mà anh mang tới cho em.”

Đúng vậy.

Cô nhìn vào mắt anh. “Tất nhiên là thế rồi.” Sự thành thật của cô làm cả hai ngạc nhiên, nhưng đã đến lúc phải thành thật rồi, không phải sao? “Em chỉ có một mình. Em phải đấu tranh cho bản thân. Cho Caroline.” Cô dừng lại. “Em vẫn chỉ có một mình. Vẫn phải đấu tranh cho con bé. Em phải dùng mọi vũ khí trong kho để bảo đảm tương lai của con bé. Điều đó có nghĩa là Chase... chuyện đó thì dễ thôi. Và anh...” Cô do dự. “Nhưng bây giờ thì chuyện trở nên khó khăn hơn rồi.”

“Em đã cấm anh tới câu lạc bộ,” anh nói.

“Em xin lỗi. Anh được chào đón làm thành viên trở lại.” Chừng nào câu lạc bộ còn tồn tại.

“Anh chẳng quan tâm tới cái câu lạc bộ chết tiệt đó. Anh chỉ để ý việc em đuổi anh đi thôi.”

“Em không thể để anh ở gần được,” cô nói, giải phóng sự thật. “Em không thể ở gần anh mà không ước anh mãi mãi ở bên em.”

Lại là cái từ đó, âm ỷ và thật cám dỗ.

Anh chửi thề và kéo cô vào lòng, tay ôm lấy cô như thép, khiến cô ước gì mọi chuyện chỉ đơn giản thế này thôi. Không có Chase, không có Anna, không có Tremley đang nện cửa với hạn chót và các bí mật của anh ta. Không có Fallen Angel.

Bởi vì cô không muốn lợi dụng anh. Không muốn nữa. Cô không muốn anh ở gần tương lai dối trá của cô. Không muốn anh có thêm lý do để nghĩ xấu về cô nữa.

Anh hiểu nhầm. “Chúa ơi... Georgiana,” anh nói trên đỉnh đầu cô, tay ôm cô rắn chắc, mạnh mẽ, chào đón. “Tờ báo. Giải thưởng.”

Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, hít hà mùi hương của anh. “Chase xong đời rồi.”

Anh ta đã xong đời từ khoảnh khắc Tremley đưa ra đề nghị - bí mật của cô đổi lấy bí mật của Duncan. Đó là một đề nghị mà cô sẽ không bao giờ từ chối. Một giao dịch mà cô sẽ vui sướng thực hiện. Chase và Anna sẽ biến mất khỏi thế giới này, thay vào đó là sự an toàn của Duncan.

Giá mà chỉ thế là đủ.

Anh khẽ chửi thề. “Anh đã gây ra điều đó. Anh đã hủy diệt anh ta.” Anh dừng lại. “Em. Anh đã hủy hoại tất cả những gì em cố gắng dựng nên.”

Cô sẽ tự mình hủy hoại nó – vẫn có ý định làm thế - nhưng đó là bí mật cuối cùng mà cô không thể tiết lộ với anh. Thay vào đó, cô mỉm cười. “Cuối cùng thì anh ta cũng phải chết thôi. Em không thể tiếp tục ở đây và giảng đạo đức với Caroline được. Em nghĩ là mình có thể... nhưng bây giờ, em đã thấy được sự lố bịch trong kế hoạch đó rồi.”

“Anh sẽ tìm ra một cách để giữ an toàn cho em. Để giữ an toàn cho Chase. Anh sẽ rút phần thưởng về.”

Cô đặt tay lên môi anh, bắt anh im lặng, vuốt ve xương gò má của anh rồi đi xuống quai hàm của anh. “Suốt thời gian này... ngay từ đầu, anh đã bảo em phải tin tưởng anh.”

“Đúng vậy,” anh nói. “Và bây giờ, em phải tin rằng anh sẽ tìm ra cách...”

Cô cản anh lại. “Đến lượt anh, Duncan. Đến lượt anh phải tin em.”

Mắt anh nheo lại. “Điều đó có nghĩa là gì?”

Cô nhón chân lên để hôn anh. “Như em đã nói đấy.”

“Anh tin em.” Anh nhận nụ hôn rồi đáp trả. “Em có kế hoạch gì vậy?”

“Như thế là không tin em đấy nhé.” Anh cất lời. Nhưng rồi dừng lại. “Anh không muốn làm chuyện này nữa. Anh không muốn nói chuyện nữa.” Anh bế cô lên tay, chân cô quấn chặt eo anh. “Anh chỉ muốn yêu em. Tất cả của em. Một lần thôi, trước khi mọi chuyện kết thúc.”

Trước khi mọi chuyện kết thúc.

Câu nói ấy làm cả thế giới sụp đổ quanh cô khi ôm mặt anh trong tay và đáp lại nụ hôn mà anh vừa đặt lên môi cô, thật sâu và khao khát. Cô không thích cảm giác kết thúc mà chúng đem lại. Cảm giác rằng tất cả những gì quan trọng sẽ kết thúc trong tối nay.

Đó không chỉ là cảm giác. Mà là sự thật.

Tối hôm nay huyền thoại về Chase sẽ chấm dứt. Anna giả mạo cũng sẽ chết theo.

Và chỉ còn lại một mình Georgiana đối mặt với giới thượng lưu và bầy sói.

Để tạo dựng một tương lai mới.

Nhưng cô không muốn tương lai ấy. Cô muốn hiện tại. Khoảnh khắc này.

Người đàn ông này.

“Anh ước...” Giọng anh trầm, tối vang lên bên tai cô và cô nhìn vào mắt anh.

“Gì thế?” Cô cọ vào anh, khiến cả người cô tràn ngập khoái cảm và cô hy vọng anh cũng thấy vậy.

Nó có tác dụng. Anh mỉm cười, mắt nhắm lại. “Nghe có vẻ điên rồ, nhưng anh ước gì chúng ta đã làm việc này trên giường. Như những người bình thường.”

“Có một cái giường đấy.”

Anh nghiêng đầu, trông như vừa bị đấm một cú. “Thật à?” Cô gật đầu. “Đúng vậy.”

Anh đặt cô xuống đất và cô dẫn anh đi qua vài cánh cửa vào phòng của cô, nơi cô ngủ lại phần lớn các tối. Anh dừng lại ở cửa, nhìn chiếc giường có đệm dày và được mắc rèm trắng. Anh lắc đầu. “Suốt quãng thời gian này, Luân Đôn đã cá cược, nhúng mình trong tội lỗi, tắm mình trong sa đọa, còn em thì thống trị nó trên chiếc giường trắng này – phù hợp với một công chúa trong trắng.”

Cô mỉm cười. “Không còn trong trắng nữa.”

Anh chuyển ánh mắt nóng bỏng sang cho cô. “Không còn nữa.”

Và rồi cô rơi vào vòng tay của anh, anh bế bổng cô lên, giải phóng một khao khát nhức nhối sâu bên trong cô. Cô – người đã giành cả sáu năm qua trao tặng những người đàn ông và phụ nữ ở

Luân Đôn tất cả những gì họ khao khát, người tự đánh giá bản thân là một chuyên gia về ham muốn – thực chất chưa bao giờ khao khát bất kỳ điều gì hơn người đàn ông này.

Hơn khoảnh khắc này.

Anh hạ cô xuống đứng cạnh giường và chậm rãi cởi đồ của cả hai người, bốt, quần, áo, lột sạch anh rồi đến cô, hôn làn da trần mà anh vừa trút lớp vải với những vuốt ve, nấn ná cho tới khi cô nghĩ mình có thể chết vì khoái cảm của anh mất.

Cho tới khi cô nghĩ là mình có thể chết vì khao khát dành cho anh mất.

Anh đặt cô nằm xuống, lưng dán vào lớp đệm mềm mại và ép cơ thể mình vào làn da mềm mại trên bụng cô, hít sâu, hôn phần nhô lên dưới bụng đó, với những dấu vết đã nhạt màu đang kể lại câu chuyện mà chỉ mình anh biết.

“Anh yêu em,” anh thì thầm dịu dàng và thân mật với làn da ở đó, dễ dàng đến mức cô đã nghĩ có lẽ anh chẳng hề nói ra.

Cô thở dốc khi miệng anh di chuyển, tìm thấy một đầu ngực, rồi đầu bên kia, tay ôm lấy cô, bế cô lên, âu yếm, bảo đảm cô sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này, cái cách anh chạm vào cô. Cái cách anh yêu cô. Cô ôm lấy anh, các ngón tay lồng vào mái tóc vàng mềm mại của anh khi anh thì thầm với làn da giữa hai bầu ngực của cô, “anh yêu em.”

Anh nhắc lại từ đó như một lời tạ ơn khi anh thờ phụng cho tới khi hơi thở của cô trở nên hổn hển, gần như không chịu đựng được và anh nâng người lên trên, dùng cơ thể để bao bọc lấy cô, rắn rỏi, ấm áp và hoàn hảo ở mọi mặt.

Anh nhìn vào mắt cô. Nói. “Anh yêu em.”

Và cô cũng yêu anh, một cách tuyệt vọng, rướn người lên, kéo anh xuống để trao một nụ hôn nữa, một nụ hôn được cô rót vào tất cả những cảm xúc mà cô dành cho người đàn ông tuyệt vời, rực rỡ này.

Anh chậm rãi và chân thật trượt vào trong cô, như thể họ đã làm việc này cả nghìn lần rồi, như thể họ thuộc về nhau, như thể anh sở hữu cô và cô cũng sở hữu anh. Và cô nhận ra rằng, anh thật sự sở hữu cô. Lúc nào cũng vậy.

Chuyển động của anh vừa sâu vừa xuyên suốt, khiến cô phải ưỡn người lên tìm kiếm. Muốn có thêm những vuốt ve của anh. Muốn có thêm tình yêu của anh. Dường như anh cũng biết điều đó, anh cúi người xuống, lặp đi lặp lại lời thề của mình bên tai cô. Cô không biết là do lời anh nói hay do chuyển động của anh nhưng chẳng bao lâu sau cô đã van xin được giải thoát, điều mà chỉ mình anh có thể đem lại. Anh cứng người lại, chồm lên người cô, mắt nhắm lại vừa khoái lạc vừa đau đớn và cô biết anh đang cứng người lại để rời khỏi cô, không chịu giải phóng bên trong cô. Không chịu để cô phải mạo hiểm.

“Duncan.” Anh mở mắt ra, cướp đoạt hơi thở của cô với luồng cảm xúc bên trong chúng. “Đừng rời bỏ em,” cô thì thầm. “Không phải lần này.”

Anh ngắm cô hồi lâu, như đang tìm kiếm sự thật trong lời nói của cô. Cô lắc đầu. “Không phải lần này,” cô nói, nước mắt dâng lên khi nhận ra rằng đây là lần cuối cùng họ làm việc này.

Anh hôn cô cháy bỏng và nồng nhiệt hơn bất kỳ điều gì mà họ từng chia sẻ trước kia và anh đưa tay vuốt ve hết lần này tới lần khác cho tới khi cô thét lên sung sướng.

Anh đổ ập xuống và cô ôm lấy anh, nâng niu anh khi nước mắt tràn ra, rồi khóc nức nở. Cô khóc vì khoảnh khắc đẹp đẽ này, hai người họ chống lại cả thế giới, cô khóc vì bản thân mình, vì những hy sinh trên con đường này... con đường mà cô đã thề sẽ đi, nhưng không hiểu sao bây giờ nó đau đớn không thể chịu nổi khi cô hiểu ra mình sẽ từ bỏ điều gì.

Tình yêu.

***

Khi anh tỉnh dậy thì cô đã đi rồi.

Anh nên lường trước điều đó, nhưng nó vẫn làm anh khổ sở, việc cô bỏ anh ở đây, ở trung tâm của sòng bạc của cô, khi cô một mình chiến đấu.

Em chỉ có một mình. Em phải chiến đấu vì bản thân. Vì Caroline.

Không còn như thế nữa.

Cô không hiểu rằng cô đã có được anh hay sao? Anh sẽ chiến đấu cùng cô? Anh sẽ làm bất kỳ điều gì có thể để cứu cô và nơi mà cô yêu thương này?

Có thể anh không thể có cô mãi mãi, nhưng anh có thể cho cô thứ này.

Và thế là đủ.

Chúa ơi. Anh phải rút phần thưởng về. Chiếc hộp Pandora mà anh mở ra sẽ hủy hoại cô và câu lạc bộ này nếu anh không đóng nó lại. Anh đứng dậy, nhanh chóng mặc đồ vào, không lãng phí thời gian và quay lại văn phòng chính.

Giờ thì nó trống không và anh tiến lại gần chiếc bàn một cách sững sờ và ngưỡng mộ. Anh nghĩ tới lần đầu tiên cô đứng trong căn phòng này, một cô gái tầm hai mươi tuổi nhỉ? Bị xã hội hạ gục vì một khoảnh khắc mạo hiểm. Vì một sai lầm duy nhất.

Và cô đã xây nên cả một đế chế từ đây. Từ sau chiếc bàn này. Vậy mà anh cứ nghĩ mình là người chăm chỉ nhất Luân Đôn này cơ đấy.

Các ngón tay của anh lướt qua bàn thấm, chiếc bút bạc nằm ở đó một cách bừa bãi như thể cô đã thả vội nó xuống để hoàn thành một công việc khác. Anh mỉm cười trước suy nghĩ ấy – tình yêu siêng năng của anh.

Họ là một cặp hoàn hảo.

Anh lờ đi cảm xúc buồn bã đang lan đi trong anh trước suy nghĩ ấy. Anh mới khao khát nó thành sự thực làm sao. Ước gì nó là tương lai của họ. Nhưng bí mật của anh quá nhiều và anh sẽ không bao giờ chất chúng lên vai cô. Hiểm họa bị phát hiện. Bị trừng phạt.

Lại một lần nữa rơi vào tai tiếng.

Anh ngoảnh mặt đi, mắt nhìn vào chồng thư ở mép bàn – có khoảng mười bức thư ở đó, một chồng thư cuối cùng đã bị bỏ lại từ khoảng hàng chục chồng thư tương tự phủ kín mặt bàn lúc anh bước vào phòng.

Anh cầm bức thư lên, biết rằng mình không nên. Biết rằng đó không phải là việc của anh, nhưng không hiểu sao lại không thể ngăn mình lại. Mỗi bức thư đều được viết bằng nét mực đen mạnh mẽ mà anh đã nhận ra là chữ của Chase.

Không phải của Chase. Của Georgiana.

Các bức thư được gửi tới các thành viên của câu lạc bộ - những người mà anh đã gặp trên sòng bạc cả chục lần. Tên của họ chẳng có mối liên hệ nào hết – người thì già, người thì trẻ, người thì giàu có, người thì không được giàu bằng, một công tước, hai nam tước, ba thương nhân.

Tối nay, Angel sẽ sụp đổ.