R
ichard đang đứng ở góc đường, chờ cô, đổi chân liên tục vì lạnh. Đột nhiên, cô nhận ra tối nay mình không cảm thấy lạnh chút nào dù cho những người khác trên đường đều đang co rúm người lại trong áo khoác. Cô nắm lấy cánh tay Richard và ôm chặt một cách âu yếm.
“Anh đã vào trong chưa?” Cô hỏi. Cô đến trễ mười phút.
“Tất nhiên là chưa. Anh đang đợi em mà.” Anh vùi đôi môi và cái mũi lạnh cóng vào má cô. “Hôm nay, em có vất vả không?”
“Không.”
Đường tối om dù có một vài ngọn đèn Giáng sinh trên những cột đèn. Cô nhìn vào mặt Richard dưới ánh đèn lờ mờ. Vầng trán phẳng xuôi xuống đôi mắt nheo nheo, trông mạnh mẽ như cá voi, cô nghĩ thầm, nó đủ mạnh mẽ để đương đầu với mọi thứ. Khuôn mặt anh như được tạc gỗ, phẳng lì và mộc mạc. Mắt anh như một khoảng trời xanh giữa đêm đen.
Anh mỉm cười với cô. “Tối nay tâm trạng của em vui nhỉ. Muốn đi xuống con phố dưới kia không? Em không thể hút thuốc ở trong đó. Em có muốn hút thuốc lá không?”
“Không, cảm ơn anh.”
Họ cất bước. Phòng triển lãm ở ngay bên cạnh, gồm một dãy cửa sổ sáng đèn được trang trí vòng hoa Giáng sinh, nằm ở tầng hai của một tòa nhà cao tầng. Ngày mai cô sẽ gặp Carol, lúc mười một giờ sáng. Cô sẽ gặp lại chị ở cách đây mười khu phố, chỉ trong chưa đầy mười hai tiếng nữa. Cô đang định khoác tay Richard thì đột nhiên cảm thấy ngượng ngập. Về phía đường Bốn Mươi Ba, ở hướng Đông, cô nhìn thấy chòm Thợ Săn đang giương cung trên bầu trời, chính giữa các tòa nhà xung quanh. Cô vẫn hay nhìn nó từ cửa sổ hồi còn đi học, hay từ ô cửa sổ của căn hộ đầu tiên của cô ở New York.
“Hôm nay, anh đã đặt chỗ cho chúng ta rồi đấy,” Richard nói. “Con tàu President Taylor sẽ ra khơi vào ngày mùng bảy tháng Ba. Anh đã nói chuyện với người bán vé và anh nghĩ anh ta có thể kiếm cho chúng ta phòng bên ngoài, nếu anh kiên trì thuyết phục.”
“Mùng bảy tháng Ba à?” Cô nghe thấy sự phấn khích trong giọng nói của mình dù không muốn đi châu Âu chút nào.
“Nghỉ ngơi khoảng mười tuần,” Richard nói, nắm tay cô.
“Anh có thể hủy không nếu chẳng may em không đi được?” Cô nghĩ mình có thể nói thẳng với anh ngay bây giờ là cô không muốn đi, nhưng rồi anh sẽ lại thuyết phục như lúc cô còn do dự trước kia.
“À, tất nhiên rồi, Terry!” Và anh cười phá lên.
Richard nắm tay cô vung vẩy khi họ đi bộ. Như thể họ là người tình. Cảm giác cô dành cho Carol cũng gần giống tình yêu, chỉ có điều Carol là phụ nữ. Nó không phải là cảm giác điên rồ, nhưng chắc chắn là tràn ngập hạnh phúc. Một từ thật ngớ ngẩn, nhưng làm sao cô có thể hạnh phúc hơn lúc này, trạng thái hạnh phúc đã kéo dài từ thứ Năm tới nay?
“Anh ước gì chúng ta có thể ở chung,” Richard nói. “Ở chung cái gì cơ?”
“Chung một phòng!” Richard bật cười và Therese nhận thấy có hai người trên vỉa hè quay lại nhìn họ. “Chúng ta có nên làm một ly để chúc mừng không? Chúng ta có thể ghé vào Mansfield ở ngay góc nhà kia.”
“Em không thích ngồi yên một chỗ cho lắm. Để sau đi.”
Họ xem buổi triển lãm với giá vé giảm một nửa nhờ thẻ học sinh trường nghệ thuật của Richard. Phòng triển lãm gồm nhiều căn phòng trải thảm dày, trần nhà cao chót vót, phông nền xa hoa giàu có cho những bức tranh quảng cáo, tranh vẽ, in thạch bản, hình minh họa, hoặc bất kỳ thứ gì chen chúc trên các bức tường. Có vài bức tranh Richard ngắm nghía đến vài phút, nhưng Therese thấy chúng có vẻ gì đó đáng phiền muộn.
“Em đã từng nhìn thấy bức tranh này chưa?” Richard hỏi, chỉ vào một bức tranh phức tạp mô tả một người thợ sửa một cái dây điện thoại mà Therese từng bắt gặp ở đâu đó trước kia, nhưng tối nay lại khiến cô thấy khó chịu hết sức.
“Rồi,” cô nói. Cô đang nghĩ đến một chuyện khác. Nếu cô không phải tằn tiện để tiết kiệm tiền đi châu Âu - một việc ngớ ngẩn vì đằng nào cô cũng không đi đâu - thì cô có thể mua một chiếc áo mới. Sau Giáng sinh, sẽ có nhiều chương trình giảm giá. Chiếc áo khoác cô đang có bây giờ là kiểu áo choàng dài màu đen, và lúc nào cô cũng thấy u ám khi mặc nó.
Richard khoác tay cô. “Bé con à, em không đủ kính trọng đối với kỹ thuật vẽ rồi.”
Cô nhíu mày chế giễu anh, và cũng khoác tay anh. Đột nhiên, cô cảm thấy thật gần gũi đối với anh, hạnh phúc và ấm áp khi ở bên anh như buổi tối đầu tiên cô gặp anh ở một bữa tiệc trên đường Christopher mà Frances Cotter đã dẫn cô tới. Lúc ấy Richard đã ngà ngà say, từ hồi quen cô, anh không còn say xỉn nữa, và lúc ấy anh nói chuyện về sách vở, chính trị và con người dưới một góc nhìn tích cực mà từ đó đến nay cô cũng chưa được nghe lại. Anh đã nói chuyện với cô cả tối, hôm ấy cô đã rất thích anh vì sự nhiệt tình, tham vọng và sở thích của anh, và cũng bởi vì đó là buổi tiệc đúng nghĩa đầu tiên của cô nên anh đã khiến nó trở nên có nghĩa đối với cô.
“Em chẳng xem tranh gì hết,” Richard nói.
“Mệt lắm. Khi anh đang ngắm tranh thì em cũng xem đủ rồi.”
Ra gần cửa thì họ gặp vài người quen của Richard, một chàng trai, một cô gái, và một người da màu. Richard giới thiệu Therese với họ.
Cô nhận ra họ không phải bạn thân của Richard, nhưng anh vẫn tuyên bố với tất cả bọn họ rằng “Tháng Ba này chúng tôi sẽ đi châu Âu.” Và tất cả bọn họ trông đều ghen tị.
Ra ngoài, đại lộ Năm trông vắng vẻ và tĩnh lặng như thể nó sẽ thành sân khấu cho một pha hành động kịch tính. Therese bước vội cạnh Richard, tay đút vào túi quần. Hôm nay, cô đã đánh rơi găng tay ở đâu đó. Cô mải nghĩ về buổi hẹn mười một giờ sáng mai. Cô tự hỏi không biết giờ này tối mai mình có còn ở cạnh Carol hay không.
“Mai thì sao?” Richard hỏi.
“Mai làm sao?”
“Em biết mà. Gia đình anh hỏi em có ra ngoài ăn tối cùng bọn anh vào Chủ nhật không còn gì?”
Therese do dự, hồi tưởng lại. Cô đã tới thăm gia đình Semcos bốn hay năm lần gì đó đều vào chiều Chủ nhật. Họ sẽ ăn uống hoành tráng vào lúc hai giờ chiều, rồi bố anh, một người đàn ông thấp bé đầu trọc, sẽ muốn khiêu vũ với cô một điệu ponca trên nền nhạc dân gian Nga được phát ra từ máy quay đĩa.
“Em biết mẹ anh muốn may váy cho em mà?” Richard tiếp tục. “Bà đã có vải rồi. Bà muốn đo người em.”
“Váy à… nhưng thế vất vả quá.” Therese nhớ lại những chiếc áo thêu hoa của mẹ anh, những chiếc áo blouse trắng với nhiều hàng thêu chồng lên nhau. Mẹ anh tự hào với tay nghề may vá của mình. Therese cảm thấy mình không nên nhận một món quà khiến người tặng nhọc lòng như vậy.
“Bà thích thế,” Richard nói. “Sao em, mai được không? Muốn ghé qua tầm buổi trưa không?”
“Em không nghĩ Chủ nhật này em sẽ ghé qua đâu. Họ không có kế hoạch quan trọng nào đâu phải không?”
“Không,” Richard thất vọng nói. “Mai em chỉ muốn làm việc à?”
“Vâng.” Cô không muốn cho Richard biết về Carol hay thậm chí là để anh gặp chị.
“Lái xe đi đâu đó cũng không muốn à?”
“Không, cảm ơn anh.” Therese không thích được anh nắm tay nữa.
Tay anh ướt đẫm khiến nó lạnh toát.
“Em nghĩ liệu mình có đổi ý không?”
Therese lắc đầu. “Không.” Cô có thể bịa ra một cái cớ tầm phào nào đó, nhưng cô không muốn nói dối về chuyện ngày mai thêm một chút nào nữa. Cô nghe tiếng Richard thở dài và họ đi dạo trong yên lặng hồi lâu.
“Mẹ muốn may cho em một bộ váy trắng viền ren. Bà ấy sắp phát điên vì trong nhà chẳng có đứa con gái nào trừ chị Esther.”
Đó là chị dâu của anh, người mà Therese mới chỉ gặp một, hai lần gì đó. “Esther thế nào?”
“Vẫn vậy.”
Therese gỡ tay ra khỏi tay Richard. Đột nhiên, cô thấy đói.
Lúc ăn tối, cô đã viết một bức thư cho Carol mà cô chưa gửi đi và cũng không định gửi đi. Họ lên xe bus vào thành phố ở đại lộ Ba, rồi đi về phía Đông để về nhà của Therese. Cô không muốn mời Richard lên nhà, nhưng vẫn mời.
“Không, cảm ơn em, anh sẽ đi tiếp,” Richard nói. Anh đặt một chân lên bậc thềm đầu tiên. “Tối nay, tâm trạng của em kỳ quặc lắm. Em như cách xa nghìn dặm vậy.”
“Làm gì có chuyện đó,” cô nói, cảm thấy mình như người câm và thực sự ghét điều này.
“Có đấy. Anh thấy rõ mà. Rốt cục thì, không phải em…”
“Sao nào?” Cô gặng hỏi.
“Chúng ta đâu có tiến xa lắm, phải không?” Anh nói, đột nhiên hết sức chân thành. “Nếu em thậm chí còn không muốn ở bên anh những ngày Chủ nhật thì làm sao chúng ta có thể ở bên nhau vài tháng ở châu Âu chứ?”
“À, nếu anh muốn chấm dứt, Richard.”
“Terry, anh yêu em.” Anh vuốt tay lên tóc một cách bực bội. “Tất nhiên, anh không muốn chấm dứt, nhưng…” Anh lại khựng lại.
Cô biết anh chuẩn bị nói gì, cô gần như chẳng trao lại chút tình cảm nào cho anh, nhưng anh sẽ không nói ra vì anh hiểu rõ rằng cô không yêu anh, vậy nên vì sao anh lại mong chờ tình cảm của cô chứ? Tuy nhiên, sự thật đơn giản là việc cô không yêu anh khiến cô cảm thấy có lỗi, có lỗi mỗi khi nhận bất kỳ thứ gì từ anh, quà sinh nhật, lời mời tới ăn cơm cùng gia đình anh, hay thậm chí là thời gian của anh.
Therese ấn mạnh đầu ngón tay lên lan can đá. “Được rồi… em biết. Em không yêu anh,” cô nói.
“Đó không phải những gì anh muốn nói, Terry.”
“Nếu một lúc nào đó anh từng muốn chấm dứt… ý em là, hoàn toàn không gặp lại em nữa, vậy cứ làm thế đi.” Đó cũng không phải là lần đầu tiên cô nói ra điều đó.
“Terry, em biết rõ là anh muốn ở với em hơn với bất kỳ ai trên thế giới này. Đó là tất cả, quỷ quái.”
“Nếu nó quỷ quái…”
“Em có yêu anh chút nào không, Terry? Em yêu anh ra làm sao?”
Để em nghĩ xem, cô nghĩ thầm. “Em không yêu anh, nhưng em mến anh. Mới cách đây vài phút em vẫn còn cảm nhận được điều đó,” cô nói, ép mình phải nói ra dù chúng có tàn nhẫn đến đâu, bởi vì đó là sự thật, “thật ra thì em đã cảm thấy gần gũi với anh hơn bao giờ hết.”
Richard nhìn cô, có phần hoài nghi. “Vậy sao?” Anh chậm rãi bước lên trên bậc thềm, mỉm cười, và dừng lại ngay dưới bậc thềm cô đang đứng. “Vậy thì… sao không để anh ở cùng em tối nay, Terry? Chúng ta chỉ cần thử thôi, được không?”
Ngay từ bước đầu tiên anh tiến về phía cô là cô đã biết anh sẽ đòi hỏi điều đó. Giờ thì cô cảm thấy khổ sở và xấu hổ, thấy tội nghiệp cho cả cô lẫn anh, bởi vì điều đó là bất khả thi, và cô thấy thảm hại vì mình không muốn điều đó. Mỗi lần anh yêu cầu, cô đều thấy ghê tởm không muốn thử, rồi sau đó nó giảm xuống chỉ còn sự bẽ bàng và trống rỗng. Cô nhớ lại đêm đầu tiên để anh ở lại và muốn co rúm người lại. Nó chẳng hề dễ chịu chút nào, và cô đã hỏi ngay lúc đấy, “Có đúng không thế?”
Cô đã nghĩ nếu làm đúng thì sao nó lại có thể khó chịu đến thế nhỉ. Và Richard đã phá ra cười thật lâu với sự thích thú khiến cô phát cáu. Và lần thứ hai thì thậm chí còn tệ hơn, có lẽ bởi vì Richard đã nghĩ mọi khó khăn đã qua. Nó đau đến mức khiến cô phải khóc thút thít, Richard hết sức xin lỗi và nói cô khiến anh cảm thấy mình thật cuồng nhiệt. Rồi cô phản đối, nói rằng không phải thế. Cô biết rất rõ rằng anh dịu dàng như thiên thần khi so với Angelo Rossi, đấy là giả dụ cô đã ngủ với anh ta vào buổi tối anh ta đứng chính trên bậc thềm này và hỏi điều tương tự.
“Terry, em yêu…”
“Không,” Therese nói, cuối cùng cũng lấy lại giọng nói của mình. “Tối nay em không thể, và em cũng không thể đi châu Âu cùng anh,” cô nói nốt bằng sự thành thật khốn nạn và vô vọng.
Môi Richard tách ra sững sờ. Therese không dám nhìn vào chúng. “Sao lại không?”
“Bởi vì. Vì em không thể,” cô nói một cách đau đớn.
“Bởi vì em không muốn ngủ với anh.”
“Ôi, Terry!” Richard cười. “Anh xin lỗi vì đã đề nghị em. Em yêu, hãy quên nó đi được chứ? Em cũng không cần nghĩ đến điều đó ở châu Âu đâu, được không?”
Therese nhìn đi chỗ khác, nhận thấy chòm Thợ Săn hơi nghiêng sang một góc khác, rồi quay lại nhìn Richard. Nhưng em không thể, cô nghĩ thầm. Một lúc nào đó em sẽ phải nghĩ về nó, bởi vì anh nghĩ về nó. Cô cảm thấy mình đã nói điều đó thành lời và chúng như những thanh gỗ chắn trong không khí giữa họ, dù rằng thật ra thì cô chẳng nghe thấy mình nói gì hết. Trước đó cô đã từng nói thế với anh rồi, một lần trong phòng cô ở trên gác, một lần ở công viên Prospect khi đang cuốn diều. Nhưng anh không thèm để tâm, vậy cô nên làm gì bây giờ, nhắc lại sao? “Anh có muốn lên gác chơi một lát không?” Cô hỏi, tự tra tấn mình bởi một nỗi xấu hổ vốn không phải lỗi của cô.
“Không,” Richard cười dịu dàng và khiến cô càng thêm bẽ bàng vì sự khoan dung và thấu hiểu của anh. “Không, anh sẽ đi tiếp. Chúc ngủ ngon, em yêu. Anh yêu em, Terry.” Sau khi nhìn cô lần cuối, anh bỏ đi.