Kính coong!
Sau tiếng chuông, ổ khóa trên cánh cửa nâu bóng loáng kêu rè lên một tiếng rồi bật mở. Đứng trước mặt nàng là… ông chú. Ông ta đang mặc bộ pyjama bằng lụa, tay xoa xoa cái bụng phệ, đôi mắt ti hí lãnh đạm nhìn đứa cháu gái.
- Mày đến có việc gì thế?
- Cháu đến chơi với dì Hà.
- Chơi! ‐ Ông chú nhại lại với một giọng kéo dài rất khó chịu, khoát tay ra hiệu nàng lên tầng trên rồi lạch bạch tiến vào phòng trong, không nói năng gì nữa.
Nàng mím môi nhìn theo ông ta. Nếu không phải vì dì Hà thì hẳn nàng đã không bao giờ giao du với hạng người ấy. Nhưng dù sao thì…
Dì Hà đón nàng ở cửa căn buồng ngủ lộng lẫy.
- Ồ, Khánh Di đấy à? Cháu vào đi!
- Dì đang làm gì thế?
- Thì vẫn những việc mọi khi thôi.
Dì cố gắng cất nhanh chai rượu màu vàng và
chiếc ly uống dở nhưng Di vẫn kịp nhìn thấy.
- Dì lại uống rượu đấy à?
- À… ờ… tí chút ấy mà. Chứ cháu bảo ‐ Dì nhăn mặt. ‐ dì còn biết làm gì vào cái giờ chiều này chứ.
- Làm gì? Dì có thể đi làm. Ở mãi trong nhà thế này dì không thấy chán sao?
- Ôi! ‐ Giọng dì Hà chùng xuống. ‐ Cháu biết là dì cũng muốn như thế mà, nhưng còn… ‐ Ánh mắt dì hướng xuống tầng dưới. ‐ … còn ông ấy. Ông ấy không muốn dì đi đâu cả.
- Dì chịu thua ông ấy sao? Dì định chỉ tiếp xúc với thế giới bằng việc đi chợ mỗi ngày???
- Ồ không! Nhưng mà thôi, sao dì cháu mình lại nói đến chuyện này nhỉ?
- Vì… ‐ Nàng ngập ngừng. ‐ Cháu muốn tìm việc làm dì ạ.
- Tìm việc làm ư? Nhưng cháu mới mười bảy tuổi. Cứ học hành cho tốt đã cháu ạ.
- Cháu vẫn học tốt mà. Nhưng cháu chỉ phải học buổi sáng thôi. Buổi chiều cháu có thể đi làm thêm gì đó. Cháu… cháu không muốn ở nhà.
Người dì nhìn cô cháu gái hồi lâu, lặng lẽ vuốt mái tóc tơ mềm mại.
- Tất nhiên, dì hiểu. Nếu cháu muốn, một người bạn của dì đang cần người bán hàng cho gian hàng thời trang của cô ấy…
…
Xe bus không được vào khu phố cổ, nên sau khi xuống trạm, Khánh Di phải đi bộ rất lâu mới đến nơi. Địa chỉ mà dì Hà cho nàng là một cửa hiệu nhỏ nhưng rất sang trọng. Qua khung cửa kính trong suốt, nàng có thể nhìn thấy những giá treo đầy quần áo đẹp đẽ, lấp lánh trong ánh đèn vàng óng. Không thấy có ai bên trong. Đã đến giờ hẹn, Di phân vân không biết nàng nên tự đẩy cửa bước vào hay đứng chờ ở ngoài. Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ tóc nhuộm vàng, ăn mặc rất thời trang bước tới. Cô ta nhìn Di từ đầu đến chân, hất hàm hỏi bằng một giọng cao và trịch thượng:
- Có việc gì đấy?
Cô ta biết ngay mình không phải người mua hàng sao? ‐ Di tự hỏi và nàng thấy hơi khó chịu vì thái độ của cô, nhưng vẫn trả lời:
- Dì tôi nói bà chủ ở đây cần người…
- Và cô muốn đến xin việc?
Nhận thấy ánh mắt của cô gái dán vào bộ quần áo cũ kỹ chẳng giống ai và đôi giày đi đã năm năm của mình, Khánh Di bỗng thấy bối rối, giọng nàng nhỏ hẳn đi.
- Đúng thế!
- Vậy thì… ‐ Cô ta cười to. ‐ … theo tôi thấy thì cô không làm được đâu. Nên bỏ ý định ấy đi.
- Vì sao?
- Đây là cửa hàng cao cấp, em gái ạ. Các quý bà quý cô vào đây nhìn thấy em gái thì có mà chạy mất dép chứ còn sao nữa.
- Có chuyện gì thế?
Cả Khánh Di lẫn cô nàng trịch thượng đều giật mình. Một người phụ nữ dáng dấp quý phái, sang trọng đã đến bên họ từ lúc nào.
- Cháu là cháu cô Hà? ‐ Bà hỏi.
- Vâng. ‐ Nàng đáp, hơi run run. Bà nhìn nàng hồi lâu, khẽ thở dài:
- Thôi được rồi, cháu vào đây. Còn Mai, cháu vừa bỏ đi đâu thế? Phải chú ý cửa hàng chứ.
- Vâng, vâng, cháu nhớ ạ!
Khánh Di ngầm khoái chí khi thấy vẻ luống cuống của cô nàng tên Mai. Rõ ràng cô ta rất sợ bà chủ. Ném cho cô nàng một cái nhìn đắc thắng, Di theo người đàn bà lên tầng hai. Phòng làm việc của bà tuyệt đẹp, sơn toàn màu be với rèm cửa lớn may bằng gấm rất hợp màu tường.
- Cháu uống gì nhé? ‐ Bà hỏi.
- Dạ, cháu không cần gì đâu ạ. Bà cười.
- Bộ điệu cháu phản lại lời cháu nói đấy.
Khánh Di quay sang nhìn bóng mình phản chiếu trong chiếc gương lớn khung bạc trong phòng. Trách sao cô nàng Mai kia lại cười nàng. Trong tấm gương, Di nhìn thấy một đứa con gái gầy đen, tóc tai thì xơ xác do phải đi bộ một đoạn dài. Trong thoáng chốc, nàng bỗng liên tưởng đến căn nhà tập thể tối tăm vẫn sống từ bé đến giờ, thấy nó sao mà đối lập quá mức với căn phòng này… Trong lúc đó, bà chủ đặt trước mặt nàng một cốc nước cam. Ngay cả chiếc cốc cũng thật hợp với nơi này, nó được chạm khắc cầu kỳ với nhiều họa tiết trong suốt phản chiếu ánh đèn lấp lánh và khi cầm lên, Khánh Di thấy dòng chữ “Baccarat ‐ The Crystal of Kings” bé xíu chạm nổi rất đẹp dưới đáy cốc.
- Cảm ơn cô! ‐ Khánh Di nói. Nước thật là ngon và cho đến lúc này nàng mới nhận ra mình khát đến mức nào.
Bà chủ lặng lẽ quan sát nàng và khi nàng đặt chiếc cốc vơi quá nửa xuống bàn, bà mới bắt đầu nói.
- Cô Hà với cô là bạn đã lâu. Hôm qua, cô ấy gọi bảo có một cô cháu gái tên Khánh Di muốn đi làm thêm. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Đến hôm nay là mười bảy tuổi, hai tháng và ba ngày ạ.
Bà mỉm cười:
- Cháu có vẻ rất lanh lợi, tuy nhiên… Nàng bỗng cứng người lại sợ hãi.
- … tuy nhiên, không hợp lắm với công việc ở đây. Đây là cửa hàng thời trang cao cấp, mà cháu thì…
Thế là xong, bà ta không nhận nàng. Chẳng ai muốn nhận một con bé bộ dạng kỳ cục như nàng. Nàng sẽ không có việc làm, điều đó cũng đồng nghĩa với việc không có tiền và giấc mơ thoát ly của nàng sẽ tan thành mây khói.
- Thưa cô, ‐ Nàng đứng vụt dậy. ‐ cháu biết cháu không… không giống một nhân viên bán hàng thời trang. Nhưng cháu có thể học. Cháu học nhanh lắm và cháu rất chăm chỉ. Cháu…
- Cô rất tiếc. ‐ Người phụ nữ lắc đầu, cắt ngang câu nói của nàng.
Thế là hết. Người phụ nữ đã bước ra phía cửa. Cảm thấy buồn thắt ruột, Di đứng lên, bước xuống cầu thang.
- Xin lỗi, cháu về nhé, cô sẽ nói chuyện lại với cô Hà.
Cô Hà? Dì Hà của mình. Phải rồi… Nàng vội quay phắt lại. Cánh cửa đã chuẩn bị sập lại, nàng vội lao lên, chặn tay vào chiếc khe nhỏ xíu.
- Thưa cô!
- Cháu làm gì thế? ‐ Người phụ nữ ngạc nhiên và hơi tức giận. ‐ Nhỡ đứt ngón tay thì sao?
- Xin lỗi cô, nhưng… ‐ Nàng nói một hơi. ‐ Cháu thật sự rất cần một công việc. Dì Hà bảo dì và cô là bạn rất thân và dì ấy cũng rất hy vọng cô sẽ cho cháu một công việc… Hơn nữa, ‐ Khánh Di cố tình để giọng nghẹn lại một chút, nước mắt theo bản năng dễ dàng ứa ra. ‐ cháu phải đi làm để trang trải việc học hành, nếu không cháu sẽ bị đuổi học mất. Cô… xin cô giúp cháu! Cháu hứa sẽ không để cô thất vọng đâu.
Nàng nhìn thẳng vào mắt bà chủ cửa hàng, bà ta cũng im lặng nhìn nàng hồi lâu với ánh mắt khó hiểu. Cuối cùng bà nói chậm rãi:
- Vào đây!
Mười lăm phút sau, Di nhảy tưng tưng trên đường phố, cười ngoác miệng. Không thể tin được, cuối cùng nàng đã có một công việc. Bà chủ cửa hàng nói với nàng:
- Nể cô Hà là bạn thân của cô, cô sẽ nhận cháu. Không thể để cháu làm người bán hàng được, nhưng nếu cháu đồng ý, cô muốn cháu làm người phụ việc cho cửa hàng. Công việc sẽ vất vả đấy.
- Không sao ạ, cháu đồng ý.
- Ca làm việc của cháu bắt đầu lúc một giờ chiều. Cô hy vọng cháu là người biết đúng giờ.
- Dạ, cô yên tâm.