K
ết thúc kỳ trai giới, đông rét nhoáng cái vụt qua, đế đô tĩnh mịch suốt ba tháng trời lại một lần nữa sống lại không khí ca múa mừng vui, màn phù dung ấm áp, bờ Vọng Nguyệt xinh tươi. Một tối mưa xuân gột sạch đi hơi lạnh, hương hoa hạnh nồng nàn, thấm vào thớ vải mà chẳng ướt áo ai, khói xanh mờ vấn vít trên cành dương liễu, hoa nở bốn phương. Khách tới lui men theo chân hoàng thành đi một vòng, liền không cầm lòng nổi mà thả tâm trí trôi nổi tận đâu, chuyện gì cũng không muốn nghĩ, chỉ học theo nhành liễu gầy trong cơn gió ấm mà biếng nhác một hồi, dỏng tai nghe lời ca không biết của cô nương chốn nào cất lên trong vắt, không rượu cũng tự say.
Cả kinh thành đang chìm trong bầu không khí cực kỳ lặng lẽ, tháng trai giới vừa kết thúc, Hách Liên Bái như đã trút bỏ được gánh nặng trên vai, cũng đã thỏa cơn nghiện làm bậc “thánh minh quân chủ”, liền không chịu dậy sớm canh năm, thượng triều giữa đêm hôm khuya khoắt nữa. Hách Liên nhĩ đương nhiên cũng không còn hơi sức đâu mà giở trò gì, Hách Liên Chiêu củng thái tử thì như thể đang ganh đua xem ai nhẫn nhịn giỏi hơn ai vậy, chẳng bên nào chịu nói nhiều một câu, từ sáng đến tối theo hầu phụ hoàng sống ngày vô vị. Tất thảy, như biển cả lặng yên trước cơn bão lớn, như đất bằng đang đợi sấm rền vang.
Mà tiếng sấm này đã vang lên giữa trời tháng Tư. Khi hoa cỏ nhân gian đương độ thơm hương nhất.
Chẳng biết là kẻ phương nào, chịu kích thích ra sao đã viết một bản thơ, đặt tên là “Bảy phần sợ tám phần ngờ” lưu truyền phố chợ. Bài thơ được sao chép truyền tay liên tục, mãi khi đến địa phận Lưỡng Hồ mới bị quan viên nơi đó phát hiện ra. Bài thơ lấy danh nghĩa là “Khách phong vân”, khắc họa lại toàn bộ diện mạo của đế vương cùng có văn quan võ tướng trong triều, vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, như thể có một đôi mắt náu mình thật kỹ trên điện Kim Loan, lặng lẽ quan sát tất thảy mọi người vậy, kẻ diễn hề người giả chết.
Không ai hay thứ ấy từ đâu mà có, cứ như trong một đêm ngắn ngủi đã tung hoành khắp chốn, cả nước nghe danh Hách Liên Bái mới trúng một vả vào mặt trái, giờ còn chưa nguôi giận. Vậy mà đã thêm một cứ tát đau từ trên trời rơi xuống, giáng thẳng vào má phải ngài. Thế là ngài nổi trận lôi đình, cho rằng bài thơ phản động kia có thể lan truyền rộng rãi như thế, chắc hẳn thế lực ấy không đơn giản. Hách Liên Bái lo lắng không thôi, trước nay có bao giờ ngài ngờ được trong dân gian lại có kẻ gan to bằng trời như thế, dám công khai mắng chửi ngài trắng trợn nhường kia. Về sau không khỏi thẹn quá hóa giận, ngài thề sẽ lôi hết lũ loạn đảng này ra, nhất định phải cho chúng tiệt gốc trốc rễ mới vừa lòng.
Chốn triều đình dù gió lặng cũng ầm ầm ba tầng sóng vỗ, chứ nói gì đến chuyện lớn nhường này. Lương Cửu Tiêu thường lang thang phố chợ, chẳng biết từ đâu kiếm được một bản, lại không dám đưa cho vị đại sư huynh nghiêm khắc thận trọng của hắn xem, bèn đem tới dâng cho vị vương gia tư tưởng “phóng khoáng” là Cảnh Thất. Sau hắn bị Cảnh Thất sa sầm mặt mắng phủ đầu tại trận, giáo huấn một tràng: “Đây là thứ gì mà ngươi cũng dám cầm, muốn hoàng thượng tịch biên cả nhà ngươi ư?”
Lương Cửu Tiêu được phen bẽ mặt, đưa tay gãi mũi. Chẳng biết vì sao, cứ lúc nào đứng trước mặt vị vương gia tuổi đời còn trẻ này là hắn lại có cảm giác áp lực như đang trình diện bậc cha chú bề trên, đầu cũng không dám ngẩng lên. Lương Cửu Tiêu trước giờ vẫn nghĩ rằng nguyên nhân là vì bản thân đã từng không phân rõ trắng đen đi ám sát người ta, thế nên lòng hổ thẹn. Hắn khịt mũi, đáp lời: “Vương gia ngài xem thử đi, người ta cũng nói sự thật thôi mà.”
Cảnh Thất tiện tay nhặt một quyển sách lên, nện luôn vào đầu hắn, xem như thay Chu Tử Thư dạy dỗ sư đệ: “Lương Cửu Tiêu… Ngươi đúng là Lương đại ngốc. Giờ hoàng thượng đang lửa giận bừng bừng, cả kinh thành lòng người hoảng loạn, chỉ hận không thể ngậm miệng lại, không phát một tiếng, chỉ sợ tường có mạch vách có tai, ngươi còn dám xách thứ này về chỗ ta, ngươi sợ ta với đại sư huynh ngươi sống quá lâu phải không?? Cút cút cút, đứng có mà lảng vảng trước mặt bản vương! Thấy mặt ngươi là chỉ muốn nên vỡ óc ngươi ra xem trong đó có gì!”
Đầu bếp trong vương phủ tay nghề có tiếng, xưa vốn làm việc trong ngự thiện phòng. Từ sau khi tháng trai giới kết thúc, cứ cách dăm ba ngày là Lương Cửu Tiêu lại chạy tới vương phủ kiếm miếng cơm ăn, cũng xem như đã quen Cảnh Thất. Tuy tôn sùng phần nhiều, nhưng hắn hoàn toàn không sợ y, còn già mồm cãi cố: “Chỗ này nào có người ngoài…”
Cảnh Thất không đếm xỉa đến hắn, cúi đầu nói với chồn tía nhỏ trong lòng mình: “Ngày mai mi ra canh cửa cho ta, đừng để tên ngốc này tiến vào. Hắn vào là cắn, đã nghe chưa?”
Chồn tía nhỏ lập tức quay sang Lương Cửu Tiêu, nhe răng xù lông. Có lần Lương đại ngốc tới vương phủ, trông thấy vật nhỏ kia dễ thương xinh xắn quá mới dại dột sờ mông bé chồn, từ đó trở đi oán thù đã kết, chồn nhỏ hễ trông thấy hắn là như thấy kẻ thù giết cha, đuổi giết không tha, không táp một đường, ngoạm một miếng là cấm có xong với nó. Cứ thế, thuốc giải Cảnh Thất cất trữ đều bị đem ra dùng cả. Lương Cửu Tiêu không còn cách nào, đành tới phủ vu đồng tìm Ô Khê xin một ít. Phương pháp xử lý của Ô Khê vô cùng trực tiếp, sai người đưa cho Lương Cửu Tiêu một bình con, bảo hắn thuốc đó đủ cho một lần.
Lương Cửu Tiêu mặt mày méo xệch: “Vu đồng, chỗ này đâu có đủ, nó thấy tiểu nhân lần nào là cắn ngay lần ấy…”
Ô Khê mặt mũi lạnh tanh, nói với hắn: “Súc sinh bản tính vốn vậy, ta không quản được nó. Nếu đã như vậy thì ngươi không đến vương phủ nữa là xong.”
Bởi vậy lúc này thấy chồn nhỏ lại quay sang thị uy với mình, khi1khai1 hào kiệt của Lương đại ngốc tức khắc xẹp đi phân nửa, lắp ba lắp bắp rằng: “Vương, vương gia, ngài phải ôm nó cho chắc đấy, vu đồng đã nói lần sau không cho thuốc giải nữa rồi… Á!”
Lời còn chưa nói hết đã thấy Cảnh Thất buông tay, chẳng biết là vô tình hay cố ý, chồn tía nhỏ nhảy vụt khỏi vòng tay y, hung hãn xông về phía Lương Cửu Tiêu. Lương Cửu Tiêu thảm thiết rú lên một tiếng, địch chưa đánh đến nơi đã quăng luôn mũ giáo, chạy biến khỏi vương phủ chẳng dám quay đầu. Cảnh Thất cầm bản “Bảy phần sợ tám phần ngờ” lên, đọc kỹ một lượt từ đầu đến cuối, vừa đọc vừa cười: “Giỏi, kẻ này có tài đây.”
Y ngồi một mình, sau khi đọc cũng xong mà cười cũng dứt, bèn nghiêm mặt lại, để thứ ấy sát vào giá nến, đốt sạch, chỉ sót lại một đám tro tàn. Cảnh Thất không gọi kẻ hầu đến, tự mình dọn dẹp. Y âm thầm tính toán, ngày mai phải đi nhắc nhở Chu Tử Thư một phen, bảo hắn trông coi tên sư đệ ngốc cứ khiến người ta lo ngay ngáy kia cho tử tế mới được. Trước giờ Cảnh Thất cứ nghĩ mãi không thông, cùng học một thầy ra, sao Chu Tử Thư thông mình khôn khéo là thế, lại có tên sư đệ ngớ ngẩn như vậy chứ?
Sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, cuộc điều tra trong dân gian dần dần chuyển hướng vào triều đường. Cảnh Thất đoán không sai, hoàng thượng bị hai lần bẽ mặt, giờ thật sự muốn tìm lại cơ hội vãn hồi lại cục diện – bầu không khí cực độ nặng nề, kẻ nhạy bén đã bắt đầu âm thầm đem thơ ca văn hiến trong nhà đốt đi cả.
Chưa biết chừng phen này đến nói năng cũng bị cấm mất thôi.
Nói đơn giản một chút, chuyện này mà cứ tiếp diễn, sẽ biến thành một án văn tự - tác giả bài thơ kia là kẻ nào không còn quan trọng nữa, bảo ai viết thì là người đó viết, một câu nói đùa khi vịnh thơ viết phú cũng có thể biến thành bằng chứng chứng minh ngươi là đồng đảng của kẻ phản nghịch. Hoàng đế có già, thì vẫn là hoàng đế, tầm ảnh hưởng không “con con” như khi các hoàng tử đấu đá lẫn nhau, chuyện khác thì ngài dở, chứ chuyện này thì chỉ cần vung tay lên là kinh thiên động địa, sấm dội bên tai – các vị đại nhân cùng Tưởng Chinh dâng tấu tố cáo nhị hoàng tử ngày trước, đều được ngài “chiếu cố” tận tình không sót người nào cả.
Luật pháp không phạt đám đông – chuyện này vốn có sai bao giờ. Người muốn làm quan nhiều không đếm xuể, thiếu một người cũng chẳng mất mát chi.
Đương nhiên, Tưởng Chinh là ngoại lệ.
Hách Liên Bái để lại một người, vừa lừa mình dối người lại tự ra vẻ khôn ngoan, cứ như thể làm vậy là người khác sẽ không biết ngài bụng dạ hẹp hòi, ăn miếng trả miếng vậy. Từ đầu đến cuối, hành động của ngài lúc nào cũng như nhắm thẳng vào Tưởng Chinh, thế nhưng chưa bao giờ thực sự động đến ông ta cả, chỉ khiến lão nhân gia cả ngày nơm nớp, lo lắng hãi hùng. Rốt cuộc, Tưởng Chinh bị dọa đến độ ngã bệnh liệt giường. Nhà dột lại gặp đúng đêm mưa dầm, Tưởng Chinh đổ bệnh ngày thứ hai, lại có “trộm” mò vào hậu viện Tưởng gia, nhưng kỳ thực là tên “trộm” này không lấy thứ gì, chỉ vặn gãy đầu của đám canh cửa, còn giết một tiểu nha đầu thức dậy lúc nửa đêm, chẳng ngờ lại bị một tiểu nha đầu khác trông thấy. Tiểu nha đầu kia lanh lảnh thét vang, kinh động đến người nhà họ Tưởng, bấy giờ tên trộm mới chật vật đào tẩu.
Phàm là phường trộm cắp thường sẽ không dính đến mạng người, dù là chó cũng chỉ đánh ít thuốc, cho mê đi là xong – đây nào phải là trộm nữa, mà là thích khách mất rồi. Lại không biết là kẻ nào gan to bằng trời, dám ám sát mệnh quan triều đình ngay dưới chân thiên tử. Chuyện này kinh động đến cả Hách Liên Bái, ngài lập tức sai người điều tra, lại điều tới mấy chục ngự lâm quân đến canh giữ bảo vệ Tưởng gia, còn lệnh cho Hách Liên Dực đích thân đến Tưởng phủ xem xét tình hình. Tuy trước đây thái tử từng sai Lục Thâm vạch tội Tưởng Chinh, nhưng lúc này lại thể hiện rõ ràng tinh thần “thù cũ cho qua” và “cùng chung kẻ địch”. Hắn gọi Chu Tử Thư tới, lệnh cho hắn tập hợp vài người lại, âm thầm bảo hộ Tưởng phủ.
Tưởng Chinh đắc tội với người nào, người nào lại thích làm mấy trò tà ma ngoại đạo như thế, không cần nói cũng rõ mười mươi. Đến lúc này, kinh thành lại bị phủ thêm một tầng sương mù mơ hồ không rõ.
Ô Khê chẳng hề để tâm đến những chuyện ấy, trừ việc thỉnh thoảng lại khẳng định với Cảnh Thất một phen rằng bản thân sẽ không bỏ cuộc ra, thời gian còn lại hắn dồn cả vào việc “kiếm tiền lập thê”. Trong chuyện này Chu Tử Thư cũng có chỗ hời. Chu Tử Thư biết hắn và Cảnh vương gia quan hệ tốt, cũng coi như chiếu cố ít nhiều. Bên ngoài, Ô Khê lấy danh nghĩa “Vu y cốc”, từ từ mượn tay Chu Tử Thư phát triển, cũng có mấy võ sĩ Nam Cương nhàn rỗi trong phủ vu đồng âm thầm rời kinh, ra ngoài hành tẩu. Bên này Ô Khê làm những gì, Chu Tử Thư tự nhiên không giấu Cảnh Thất. Cảnh Thất biết hài tử này đã trưởng thành, tâm tư cũng lớn theo. Hắn tới Đại Khánh bao nhiêu năm như thế, trên triều không làm được gì, mới muốn xây dựng thế lực bản thân trong giang hồ. Chuyện này y có thể hiểu được – đương nhiên, mấy câu nhảm nhí như “sợ ngươi sau này theo ta chịu khổ” Ô Khê nói, y chỉ giả điếc không nghe, những việc khác thì mắt nhắm mắt mở mặc hắn làm.
Chu Tử Thư phụng mệnh âm thầm bảo vệ Tưởng phủ, Lương Cửu Tiêu rốt cuộc đã tìm được chuyện để làm. Hắn xem nhiệm vụ lần này như một thứ quang vinh vô hạn, Tưởng đại nhân hắn từng nghe nói, là quan tốt. Việc hắn đang làm là bảo hộ bậc trung lương! Thế là hắn tận tụy cần mẫn dạo quanh khu vực gần Tưởng phủ suốt ngày, nói chung không còn thời gian rảnh đi gây sự bốn phương nữa. Rốt cuộc giúp đại sư huynh Chu Tử Thư thời thời khắc khắc thấp thỏm lo lắng cho hắn, còn cả vị vương gia liên tục bị hắn làm phiền đến chẳng được yên thân kia thở phào được một hơi nhẹ nhõm.
Ai mà ngờ có một ngày Lương đại ngốc được phút rảnh rang, nhớ tới rượu ngon Cảnh Thất giấu riêng trong Nam Ninh vương phủ, thế là lại thèm, lại chạy tới phủ người ta. Đúng lúc vui mừng hớn hở theo Bình An vào trong viện, đột nhiên thấy trước mắt lóe lên một bóng đen, Lương Cửu Tiêu lập tức có dự cảm chẳng lành, cảm thấy bản thân sắp vui quá hóa buồn rồi đây. Hắn nhanh chóng nhảy lùi lại phía sau một bước, thật đáng tiếc, mặc dù động tác của hắn xem như mau lẹ, mu bàn tay vẫn bị chồn tía nhỏ cho một đường cào gọn nhẹ. Lương Cửu Tiêu sợ hết cả hồn, vội vàng phong bế mấy đại huyệt trên cánh tay, mặt nhăn mày nhó nói với chồn tía đang dương dương tự đắc chồm hỗm ngồi liếm móng vuốt trên bậc cửa: “Tổ tông của ta ơi, ta van ta xin ngươi đấy, đã được chưa? Hai ta thù sâu hận lớn lắm hay sao mà giờ nhà ngươi vẫn còn nhớ thế?”
Bình An dẫn hắn tiến vào rồi vội vàng đi báo cho Cảnh Thất, Cảnh Thất nghe xong thì phiền muộn lắm, bèn đỡ trán, bực dọc bảo rằng: “Sao hắn lại tới nữa rồi…”
Nói xong y liền đi tìm thuốc giải, nhưng lại không thấy đâu. Bấy giờ y mới nhớ ra, thuốc giải đã bị tên Lương đại ngốc kia xem như đường viên mà nuốt sạch rồi. Y hết cách, liền nói với Lương Cửu Tiêu lúc này đang làm mặt đáng thương, buông thõng một tay rằng: “Đi tìm vu đồng mà xin.”
Lương Cửu Tiêu bĩu môi: “Vương gia, lần trước vu đồng đã nói rồi, ngài ấy sẽ không cho thảo dân thuốc giải nữa đâu.”
Cảnh Thất lạnh lùng đáp trả: “Thế ư, vậy ngươi cố chịu đi. Móng vuốt chồn tía không độc bằng răng nó đâu, cỡ như ngươi chắc phả cầm cự được hai ngày mới chết.”
Lương Cửu Tiêu lại gào khan: “Vương gia, xem như nể mặt thảo dân theo ngài làm trâu làm ngựa đi. Ngài sao có thể thấy chết mà không cứu chứ!”
Cảnh Thất trợn mắt khinh bỉ: “Sao nó không ngoạm ngươi thêm một miếng nữa, cho ngươi cút đi đầu thai sớm chút. Thế có phải ta đỡ nhọc công đi một chuyến rồi không.” Nói xong, y liền xách cổ chồn tía nhỏ, đứng dậy, dẫn hắn tới chỗ Ô Khê.
Ô Khê vui mừng phấn khởi ra cửa đón, vừa thấy cái thứ khiến người ta chướng mắt sau lưng Cảnh Thất liền biết ngay y tới làm gì. Ô Khê tức khắc sa sầm mặt, giọng mang chút trách móc: “Sao hắn lại tới nữa rồi?”
Cảnh Thất thầm nghĩ, đúng là chủ ra sao thì vật nuôi làm vậy, biểu cảm Ô Khê lúc trông thấy mặt Lương Cửu Tiêu thực y chang con chồn tía hắn nuôi.
Thấy Lương Cửu Tiêu nhìn mình bằng vẻ đáng thương, Ô Khê hừ một tiếng, móc trong tay áo ra một chiếc bình nhỏ ném cho hắn, lạnh lùng nói: “Thuốc giải, cầm đi.”
Sau đó hắn chẳng thèm nhìn Lương Cửu Tiêu lấy một cái, quay đầu sang bên nhìn Cảnh Thất, sắc mặt lập tức dịu xuống, vừa kéo y vào trong vừa nói: “Toàn là ta chạy sang chỗ ngươi cả, đã lâu lắm rồi không thấy ngươi tới đây, buổi tối ở lại chỗ ta dùng bữa nhé?”
Cảnh Thất còn chưa kịp đáp lời, Ô Khê đã tiếp tục nói: “Thời điểm giao mùa cần nhất là tẩm bổ cho cơ thể, chú ý ăn uống, là lúc nên chăm lo đến gan và máu. Ta có làm dược thiện, vốn biết ngươi không thích đồ nặng vị nặng mùi nên đã đặc biệt chế biến qua, không có vị gì cả, ngươi nếm thử xem sao nhé.”
Lương Cửu Tiêu cũng biết vu đồng không ưa gì mình, rất thức thời cầm thuốc giải chạy về vương phủ, xin rượu nhâm nhi. Chút khôn vặt ấy Lương Cửu Tiêu tốt xấu vẫn có, hắn biết vương gia vô lương tâm lắm, nhưng Bình An đại quản gia nhất định sẽ không đành lòng được, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn mấy thứ ấy lâu rồi, bèn không ở đây làm chướng mắt người ta nữa. Cảnh Thất hết cách, chỉ đành mặc hắn kéo đi, ai biết được bữa cơm này lại xảy ra sự cố thật.