• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Thiên thần và ác quỷ
  3. Trang 12

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 120
  • Sau

Chương 6

S

áu mươi tư phút đã trôi qua khi Robert Langdon, với vẻ hoài nghi và hơi say máy bay, bước xuống cầu thang trên đường băng ngập nắng. Một làn gió khô khốc đùa giỡn ve áo vest của anh sột soạt. Không gian thoáng đãng cho anh cảm giác tuyệt vời. Anh liếc mắt sang thung lũng xanh ngăn ngắt, tương phản với những đỉnh núi phủ tuyết trắng xung quanh.

Mình đang mơ, anh tự nhủ. Và mình sẽ tỉnh dậy vào bất kỳ lúc nào.

“Chào mừng đến Thụy Sỹ,” viên phi công hét lên, cố át tiếng gầm của các động cơ HEDM chạy bằng nhiên liệu pha trộn của phi cơ X-33, đang giảm dần âm lượng sau lưng họ.

Langdon xem đồng hồ. Đã 7 giờ 07 phút sáng.

“Ngài vừa bay qua sáu múi giờ,” viên phi công cho biết. “Ở đây thì mới qua 1 giờ chiều thôi.”

Langdon đặt lại đồng hồ.

“Ngài thấy sao?”

Anh đưa tay xoa bụng. “Như thể tôi đang ăn Styrofoam[8] vậy.”

[8] Một loại xốp cách nhiệt

Viên phi công gật đầu. “Chứng say độ cao. Chúng ta đã ở độ cao 18.288 mét. Ở trên đó, trọng lượng của ngài nhẹ hơn ba mươi phần trăm. May mắn là chúng ta bay một khoảng cách ngắn. Nếu bay đến Tokyo hẳn tôi sẽ nhảy xa hơn - 160 kilomet. Chắc nó sẽ khiến ruột gan ngài nhộn nhạo hết lên.”

Langdon mệt mỏi gật đầu, thầm nghĩ mình vẫn còn may mắn. Mọi thứ đã được xem xét cẩn thận, chuyến bay cực kỳ êm ả. Ngoài chuyện phi cơ tăng tốc muốn gãy xương khi cất cánh, chuyển động của phi cơ khá bình thường - thi thoảng có những hỗn loạn nhỏ, vài thay đổi áp suất khi họ tăng độ cao, nhưng chẳng có gợi ý nào cho thấy họ đang lao qua không gian, với tốc độ kinh người 17.702 kilomet trên giờ.

Một nhóm kỹ thuật viên gấp gáp chạy lên đường băng đón chiếc X-33. Viên phi công hộ tống Langdon đến bãi đỗ xe phía sau tháp điều khiển, nơi chiếc sedan Peugeot đen đang đậu. Vài phút sau, họ tăng tốc xuống một con đường lát đá, trải dài qua thung lũng. Một khối các tòa nhà mờ mờ nhô lên phía đằng xa. Bên ngoài, các bình nguyên cỏ mọc đầy lao qua vun vút trong ánh sáng mờ.

Langdon bối rối nhìn viên phi công tăng công tơ mét lên gần 170 kilomet trên giờ. Chuyện quái gì với thằng cha này và tốc độ của hắn vậy?, anh tự hỏi.

“Năm cây số nữa là đến phòng thí nghiệm,” anh ta nói. “Tôi sẽ đưa ngài đến đó trong hai phút.”

Langdon vô vọng tìm kiếm dây đai an toàn. Tại sao không phải là ba phút và tất cả chúng ta sẽ an toàn?

Chiếc xe lao như tên bắn.

“Ngài thích nghe Reba không?” viên phi công hỏi, nhét một cuốn băng cát-sét vào hộp băng.

Một giọng phụ nữ bắt đầu hát. “Đó chỉ là nỗi sợ hãi cô đơn...”

Chẳng có sợ hãi gì ở đây hết, Langdon lơ đãng nghĩ. Các nữ đồng nghiệp của anh thường đùa rằng bộ sưu tập các đồ tạo tác như bảo tàng của anh rõ ràng là nỗ lực lấp đầy căn nhà trống hoác, một căn nhà họ khăng khăng cho rằng sẽ tuyệt hơn nhiều nếu có sự hiện diện của một người phụ nữ. Langdon luôn cười xòa trước ý kiến này, nhắc họ nhớ rằng anh đã có ba tình yêu lớn trong đời - biểu tượng học, trò chơi bóng nước và cuộc sống độc thân - tình yêu cuối cùng này là sự tự do cho phép anh đi chu du thế giới, thức khuya nếu muốn, và hưởng thụ những đêm dài yên tĩnh ở nhà với rượu brandy và một cuốn sách hay.

“Chúng tôi chẳng khác gì một thành phố thu nhỏ,” viên phi công nói, dứt Langdon khỏi trạng thái mơ màng. “Không chỉ các phòng thí nghiệm đâu. Chúng tôi có cả mấy siêu thị, một bệnh viện, thậm chí cả rạp chiếu phim.”

Langdon gật đầu lấy lệ, nhìn ra khung cảnh rộng rãi lộn xộn của các tòa nhà đang nhô lên trước mặt.

“Thực ra mà nói,” anh ta nói thêm, “chúng tôi sở hữu cỗ máy lớn nhất trên hành tinh này.”

“Thật không?” Langdon quét mắt nhìn quanh.

“Ngài sẽ không thấy nó ngoài này đâu.” Viên phi công mỉm cười. “Nó được chôn ngầm dưới mặt đất này sáu tầng nhà cơ.”

Langdon không có thời gian để hỏi. Không hề báo trước, viên phi công nhấn chân phanh. Chiếc xe phanh kít lại bên ngoài một chốt gác kiên cố.

Langdon đọc tấm biển trước mặt họ. AN NINH. DỪNG LẠI. Anh bất ngờ cảm thấy sự hốt hoảng dâng trào khi nhận ra mình đang ở đâu. “Lạy Chúa! Tôi không mang theo hộ chiếu!”

“Không cần thiết đâu,” tay lái xe trấn an. “Chúng tôi đã thu xếp với chính phủ Thụy Sỹ rồi.”

Langdon chết lặng khi tay lái xe trình chứng minh thư cho lính gác. Anh ta quét thẻ qua một thiết bị chứng thực điện tử. Cái máy bật đèn xanh.

“Tên hành khách?”

“Robert Langdon,” tay lái xe đáp.

“Khách của ai?”

“Ngài giám đốc.”

Tay lính gác nhướn mày. Anh ta quay lại kiểm tra một tờ giấy in ra từ máy tính, đối chiếu với dữ liệu trên màn hình rồi quay về phía cửa sổ. “Chúc ngài ở lại vui vẻ, ngài Langdon.”

Chiếc xe lại phóng đi, tăng tốc khoảng hai trăm mét nữa vòng quanh một bùng binh rộng dẫn đến lối vào chính của cơ sở. Hiện ra ngay trước mắt họ là một kết cấu hình chữ nhật, cực kỳ hiện đại của kính và thép. Langdon kinh ngạc trước thiết kế trong suốt, đẹp đến sửng sốt của tòa nhà. Anh vẫn luôn dành tình yêu cho kiến trúc.

“Thánh đường Kính,” người hộ tống giới thiệu.

“Một nhà thờ à?”

“Trời ạ, không phải. Nhà thờ là thứ mà chúng tôi không có. Vật lý học là tôn giáo duy nhất ở đây. Ngài có thể gọi tên Chúa mỗi khi cảm thấy tuyệt vọng, như ngài muốn,” anh ta phá lên cười, “chỉ cần đừng chê bai các hạt vi lượng hoặc hạt mezon thôi.”

Langdon ngồi đó hoang mang, khi anh ta quành xe rồi dừng lại phía trước một tòa nhà kính. Các hạt vi lượng và hạt mezon? Không có kiểm soát ở biên giới? Các máy bay đạt tốc độ Mach 15? Những thằng cha này là thế quái nào? Phiến đá granite được chạm trổ phía trước tòa nhà cho anh câu trả lời:

CERN

Trung tâm Nghiên cứu Hạt nhân châu Âu

“Nghiên cứu Hạt nhân?” Langdon hỏi, khá chắc chắn anh dịch ra gần đúng.

Tay lái xe không đáp. Anh ta đang cúi người về phía trước, bận rộn điều chỉnh máy phát nhạc. “Đây là điểm dừng của ngài. Ông giám đốc sẽ gặp ngài tại lối vào.”

Langdon để ý thấy một người đàn ông ngồi xe lăn đang ra khỏi tòa nhà. Trông ông ta như mới chớm sáu mươi tuổi. Hốc hác và gần như hói với quai hàm vuông nghiêm khắc, ông ta mặc áo choàng trong phòng thí nghiệm màu trắng, đi đôi giày tây tựa vững chắc lên giá để chân của xe lăn. Ngay cả ở khoảng cách xa cũng có thể thấy ông ta có đôi mắt vô hồn - như hai viên đá xám xịt.

“Phải ông ta kia không?” Langdon hỏi.

Tay lái xe nhìn lên. “À, đúng rồi.” Anh ta quay lại, mỉm cười tinh quái với Langdon. “Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn.”

Cảm thấy không ổn lắm nên Langdon bước xuống xe.

Người đàn ông trên xe lăn tiến về phía Langdon, chìa ra bàn tay ẩm ướt. “Ngài Langdon phải không? Chúng ta đã nói chuyện trên điện thoại. Tên tôi là Maximilian Kohler.”

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 120
  • Sau