C
on hẻm hẹp và hoang vắng. Tên sát thủ lúc này rảo bước thật nhanh, đôi mắt đen của gã đong đầy nỗi mong chờ. Khi tới gần điểm đến, những lời nói lúc chia tay của Janus vang vọng trong đầu gã. Giai đoạn hai sẽ sớm bắt đầu. Đi nghỉ đi.
Tên sát thủ cười khẩy. Gã đã thức trắng đêm, nhưng giấc ngủ là điều cuối cùng trong tâm trí gã. Ngủ chỉ dành cho những kẻ yếu đuối. Gã là một chiến binh giống như tổ tiên gã trước kia, đồng bào của gã không bao giờ ngủ khi trận chiến bắt đầu. Trận chiến chắc chắn đã bắt đầu, gã là người có vinh dự giết chết kẻ đầu tiên. Giờ đây gã có hai giờ đồng hồ để ăn mừng vinh quang của mình, trước khi quay lại làm việc.
Ngủ hả? Có nhiều cách thư giãn tốt hơn nhiều...
Ham muốn khoái lạc là một thứ tổ tiên gã truyền cho gã. Cha ông gã đã đắm chìm vào chất gây nghiện hashish, nhưng gã ưa thích một kiểu phần thưởng khác. Gã lấy làm tự mãn về cơ thể mình - một cỗ máy giết người vạm vỡ, cường tráng, bất chấp di sản của tổ tiên, gã không hề muốn làm nhiễm độc cơ thể bằng chất gây nghiện. Gã hình thành một thói nghiện khác bổ béo hơn thuốc phiện... một phần thưởng lành mạnh khiến gã thỏa mãn hơn nhiều.
Cảm thấy sự nôn nóng quen thuộc đang dâng lên trong người, tên sát thủ rảo chân nhanh hơn xuống con hẻm. Gã bước đến một cánh cửa được ngụy trang và bấm chuông. Một khe hở trên cánh cửa bật ra, hai con mắt nâu mềm mại dò xét gã như đánh giá. Rồi cánh cửa bật mở.
“Mời vào,” người phụ nữ ăn mặc hấp dẫn nói. Bà ta đẩy gã vào trong một phòng khách được bài trí hoàn hảo, nhưng đèn đóm thì mờ ảo. Mùi xạ hương và nước hoa đắt tiền lấp đầy không gian. “Bất cứ lúc nào cậu sẵn sàng.” Mụ trao cho gã một cuốn album ảnh. “Cứ gọi tôi khi đã chọn xong nhé.” Rồi bà ta biến mất.
Tên sát thủ mỉm cười.
Khi ngồi xuống đi văng bằng vải nhung lông, đặt cuốn album ảnh trên lòng, gã cảm thấy cơn thèm khát nhục dục sôi trào. Cho dù đồng bào của gã không kỷ niệm lễ Giáng sinh, gã vẫn hình dung cảm giác của gã chắc giống một đứa trẻ Công giáo, đang ngồi trước một chồng quà tặng Giáng sinh, sắp sửa khám phá điều kỳ diệu ẩn chứa bên trong. Gã mở cuốn album và xem các tấm ảnh. Mảnh đời của những lạc thú tình dục đang nhìn lại gã chằm chằm.
Marisa. Một nữ thần người Ý. Bốc lửa. Một Sophia Loren thời trẻ.
Sachiko. Một kỹ nữ Nhật Bản. Mềm mại. Kỹ năng khỏi chê.
Kanara. Một bức tượng đồng đen choáng váng. Khỏe mạnh. Vẻ đẹp ngoại lai.
Gã xem hết cuốn album hai lần rồi đưa ra lựa chọn. Gã nhấn một nút trên bàn bên cạnh gã. Một phút sau, người đàn bà đã đón hắn lại bước vào. Gã đưa cho bà ta xem tấm ảnh gã chọn, bà ta mỉm cười. “Đi theo tôi.”
Sau khi thanh toán xong xuôi, bà ta gọi một cuộc điện thoại. Vài phút sau, bà ta đưa gã lên một cầu thang bằng đá cẩm thạch uốn khúc, dẫn vào một tiền sảnh xa hoa. “Cánh cửa vàng phía cuối dãy,” bà ta nói. “Cậu thật khéo chọn quá.”
Hẳn thế rồi, gã nghĩ. Mình là chuyên gia cơ mà.
Tên sát thủ bước nhẹ qua tiền sảnh, như một con báo đang sắp thưởng thức một bữa ăn nó để dành đã lâu. Khi đến trước ngưỡng cửa, gã tự cười với chính mình. Nó đã mở hé... chào đón gã bước vào. Gã đưa tay đẩy, cánh cửa mở rộng không một tiếng động.
Khi trông thấy món hàng mình lựa chọn, gã biết mình đã chọn đúng. Cô ả được chuẩn bị đúng hệt như gã yêu cầu... khỏa thân, nằm ngửa, hai tay bị cột vào thành giường bằng những sợi dây nhung dày.
Gã đi ngang phòng, đặt một ngón tay lên làn da bụng trắng ngà của cô ả. Đêm qua, mình đã giết người, gã nghĩ. Nàng là phần thưởng của ta.