• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Thiên thần và ác quỷ
  3. Trang 28

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 27
  • 28
  • 29
  • More pages
  • 120
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 27
  • 28
  • 29
  • More pages
  • 120
  • Sau

Chương 22

K

hông thể tin nổi, Kohler đang đứng dậy trong một lúc, loạng choạng trên đôi chân yếu ớt. Khuôn mặt ông trắng bệch vì khiếp đảm. “Vittoria! Cô không thể tháo cái bẫy đó ra!”

Langdon đứng nhìn, bối rối trước sự hốt hoảng bất ngờ của ông giám đốc.

“Năm trăm nanogram,” Kohler nói. “Nếu cô mà ngắt các từ trường...”

“Giám đốc,” Vittoria trấn an, “nó tuyệt đối an toàn mà. Mỗi cái bẫy đều có một cơ cấu an toàn tự động - một pin dự phòng trong trường hợp bị tháo khỏi bộ sạc. Mẫu vẫn treo lơ lửng ngay cả nếu tôi có tháo hộp ra.”

Kohler có vẻ không tin, nhưng miễn cưỡng ngồi lại xuống ghế.

“Các pin được kích hoạt hoàn toàn tự động,” Vittoria nói, “khi bẫy được tháo khỏi bộ sạc. Chúng hoạt động trong vòng hai mươi tư giờ. Như một bình khí dự phòng.” Cô quay sang Langdon, như thể cảm nhận được anh đang khó chịu. “Phản vật chất có những đặc trưng đáng kinh ngạc, ngài Langdon, biến nó thành một thứ rất nguy hiểm. Một mẫu mười miligram - bằng khối lượng của một hạt cát - lại được xem là chứa năng lượng ngang với hai trăm tấn nhiên liệu tên lửa thông thường.”

Đầu Langdon lại quay mòng mòng.

“Đó là nguồn năng lượng của tương lai. Mạnh hơn cả năng lượng hạt nhân một ngàn lần. Hiệu quả một trăm phần trăm. Không có tác dụng phụ. Không có phóng xạ. Không ô nhiễm. Một vài gram thôi cũng có thể cấp điện cho cả một thành phố lớn trong một tuần.”

Gram ư? Langdon khó chịu, bước lùi xa khỏi cái cột.

“Thư giãn đi,” Vittoria nói. “Các mẫu này chỉ là những phần nhỏ xíu của một gram - chỉ là mấy phần triệu. Tương đối vô hại mà.” Cô lại vươn tay ra lấy hộp, vặn tháo ra khỏi đế.

Kohler co rúm lại nhưng không can thiệp. Khi chiếc bẫy không còn, có một tiếng bíp nhẹ vang lên, một màn hình LED nhỏ được kích hoạt gần đế bẫy. Những ký tự màu đỏ nhấp nháy, đếm ngược từ hai mươi tư giờ.

24:00:00...

23:59:59...

23:59:58...

Langdon dò xét bộ đếm ngược đang giảm dần, khẳng định trông nó đầy bất an, chả khác gì trái bom hẹn giờ.

“Pin,” Vittoria giải thích, “sẽ chạy trong vòng hai mươi tư giờ trước khi cạn. Có thể sạc lại pin khi đặt lại bẫy vào bục. Nó được thiết kế như một thước đo an toàn, nhưng cũng rất thuận tiện khi cầm đi.”

“Cầm đi?” Kohler choáng váng. “Cô mang cái này ra khỏi phòng thí nghiệm sao?”

“Tất nhiên là không,” Vittoria đáp. “Nhưng tính di động của nó cho phép chúng ta xem xét điều đó.”

Vittoria dẫn Langdon cùng Kohler đến đầu kia căn phòng. Cô kéo rèm cửa sang bên để lộ ra một cửa sổ, nhìn ra một căn phòng lớn. Các bức tường, sàn nhà và trần nhà đều hoàn toàn bọc thép. Căn phòng khiến Langdon nhớ đến khoang chứa dầu của một tàu hàng chở dầu anh từng đi đến Papua New Guinea, để nghiên cứu bức tranh trên cơ thể theo trường phái Hanta.

“Nó gọi là phòng hủy diệt,” Vittoria tuyên bố.

Kohler nhìn lên. “Cô thực sự quan sát được sự hủy diệt?”

“Cha tôi bị mê hoặc trước quan điểm vật lý học của Vụ Nổ Lớn - số lượng lớn năng lượng từ các lõi cực nhỏ của vật chất.” Vittoria kéo ra một ngăn kéo bằng thép dưới cửa sổ. Cô đặt cái bẫy vào trong ngăn kéo rồi đóng lại. Tiếp theo cô kéo một cần gạt dưới ngăn kéo. Một lúc sau, cái bẫy xuất hiện phía bên kia tấm kính, đang êm ái lăn thành một vòng cung rộng qua mặt sàn kim loại, cho đến khi dừng lại gần giữa phòng.

Vittoria khẽ cười nhẹ. “Hai người sắp được chứng kiến sự hủy diệt vật chất - phản vật chất đầu tiên. Một vài phần triệu của một gram. Một mẫu tương đối cực nhỏ.”

Langdon nhìn cái bẫy phản vật chất nằm một mình trên sàn căn phòng khổng lồ. Kohler cũng quay về phía cửa sổ, nét mặt hoang mang.

“Thông thường,” Vittoria giải thích, “chúng ta sẽ phải đợi đúng hai mươi tư giờ cho các pin cạn hết, nhưng căn phòng này chứa các nam châm dưới sàn, có thể khiến cái bẫy nhanh hết pin, lôi phản vật chất ra khỏi trạng thái lơ lửng. Và khi vật chất với phản vật chất tiếp xúc... “Hủy diệt,” Kohler thì thầm.

“Một điều nữa,” Vittoria nói. “Phản vật chất giải phóng năng lượng thuần khiết. Một trăm phần trăm khối lượng sẽ chuyển hóa thành photon. Thế nên đừng nhìn trực tiếp vào mẫu. Che mắt lại đi.”

Tuy cô cảm thấy bất an, nhưng giờ đây Langdon cảm thấy Vittoria đang đề phòng thái quá. Đừng nhìn thẳng vào hộp sao? Thiết bị này nằm cách họ hơn ba mươi mét, phía sau một bức tường nhựa thủy tinh nhuộm màu siêu dày. Vả lại, cái vật trong hộp gần như không nhìn thấy, thể tích cực kỳ nhỏ. Bảo tôi che mắt lại à? Langdon nghĩ. Cái mẩu đấy có thể tạo ra bao nhiêu năng lượng mà...

Vittoria nhấn nút.

Ngay lập tức, Langdon bị chói mắt. Một đốm sáng rực rỡ bùng lên trong hộp rồi nổ tung thành một làn sóng xung kích ánh sáng, nó bắn ra bốn phương tám hướng, đập thẳng vào cánh cửa sổ trước mắt anh với sức mạnh sấm sét. Anh loạng choạng lùi lại khi tiếng nổ khiến cả căn hầm rung chuyển. Ánh sáng chói gắt kéo dài trong một lúc, nhức nhối, rồi trong thoáng chốc, quầng sáng của nó bé dần, tự động giảm cường độ, biến thành một vật bé tí ti và biến mất không còn gì. Langdon chớp chớp mắt trong đau đớn, dần dần lấy lại thị lực. Anh liếc mắt vào căn phòng đang cháy âm ỉ. Cái hộp trên sàn nhà đã hoàn toàn biến mất. Bốc hơi. Không một dấu vết.

Anh nhìn trừng trừng kinh ngạc. “Ch... Chúa ơi.”

Vittoria gật đầu buồn bã. “Đó chính xác là điều cha tôi đã nói.”