K
hông có ánh sáng. Không có âm thanh.
Kho Lưu trữ Tài liệu Bí mật giờ chìm trong bóng tối.
Langdon đã hiểu sợ hãi là một động cơ mạnh mẽ. Anh thở hổn hển, dò dẫm trong bóng tối tiến ra cửa xoay. Tìm thấy cái nút bấm trên tường, anh đập cả bàn tay lên trên nút bấm. Chẳng có gì xảy ra. Anh thử lại lần nữa. Cánh cửa vẫn im lìm.
Quay cuồng trong cảnh tối tăm, anh cất tiếng gọi, nhưng giọng nói của anh nghe như bị bóp cổ. Nguy cơ từ tình huống khó khăn này bất ngờ ập xuống xung quanh anh. Hai lá phổi của anh căng phồng vì thiếu oxy khi chất adrenalin làm nhịp tim anh tăng lên. Anh cảm thấy như thể ai đó vừa thụi cho anh một quả vào bụng.
Khi anh lao sầm cả người vào cửa, trong thoáng chốc anh nghĩ cánh cửa bắt đầu xoay. Anh lại đẩy nữa, hai mắt hoa lên. Hóa ra không phải cửa, mà là cả căn phòng đang xoay. Lảo đảo bước lùi lại, Langdon vấp phải chân thang cuốn ngã lăn quay. Đầu gối của anh bị xước khi quệt phải một giá sách. Miệng chửi thề, anh đứng dậy mò mẫm tìm cái thang.
Anh đã tìm thấy nó. Anh hy vọng nó là thang bằng gỗ hoặc sắt nặng trịch, nhưng hóa ra không phải. Anh nắm chặt lấy cái thang, dùng nó như thanh kim loại nặng để phá cửa. Rồi anh chạy qua bóng tối lao vào bức tường kính. Nó gần hơn anh tưởng. Cái thang đâm thẳng vào tấm kính, bật ngược trở lại. Từ âm thanh cú va chạm, Langdon biết anh sẽ cần nhiều thứ nữa, chứ không chỉ một cái thang nhôm mới mong làm vỡ được kính.
Khi anh chợt hiểu đây là cửa bán tự động, các hy vọng của anh trỗi dậy nhưng ngay lập tức tắt ngóm. Anh không còn giữ khẩu súng nữa. Olivetti đã tước vũ khí của anh trong văn phòng của Giáo hoàng, và nói rằng ông ta không muốn các vũ khí nạp đạn khi có mặt giáo chủ thị thần. Vào lúc đó, yêu cầu này có vẻ hợp lý.
Langdon lại lên tiếng gọi, nghe còn yếu hơn cả lần trước.
Tiếp theo, anh nhớ cái điện đàm tay cận vệ để lại trên chiếc bàn ngoài căn hầm. Thế quái nào mình lại không mang nó vào nhỉ! Khi chứng hoa mắt ngày càng tồi tệ hơn, Langdon ép bản thân phải động não. Mày đã từng bị kẹt thế này mà, anh tự nhủ. Mày đã sống sót trong tình huống còn tệ hơn thế này. Mày lúc đó chỉ là đứa nhóc nhưng mày đã tìm ra cách. Bóng tối kinh hoàng đang dần phủ chụp xuống anh. Nghĩ đi!
Langdon nằm hẳn xuống sàn nhà. Anh nằm ngửa lại trên sàn, hai tay đặt lên hai hông. Bước đầu tiên là kiểm soát bản thân.
Thả lỏng. Trấn tĩnh lại.
Thuận theo trọng lực để bảo toàn máu, nhịp tim Langdon bắt đầu đập chậm hơn. Mánh này dân bơi lội hay dùng để nạp lại oxy cho máu giữa các cuộc đua có mật độ dày đặc.
Không khí trong này còn rất nhiều, anh tự nhủ. Còn nhiều. Giờ thì nghĩ đi. Anh chờ đợi, nửa mong chờ những ngọn đèn sáng lại vào bất kỳ lúc nào. Nhưng chúng không sáng. Lúc này, anh đã có thể hô hấp tốt hơn nhờ nằm xuống, một cảm giác bỏ cuộc quái lạ xâm chiếm.
Anh cảm thấy thật bình yên. Anh cố gắng dập tắt suy nghĩ ấy.
Mày sẽ thoát được, chết tiệt! Nhưng mà ở đâu...
Trên cổ tay Langdon, chiếc đồng hồ chuột Mickey tỏa sáng rực rỡ như thể đang hưởng thụ bóng tối. Đã chín giờ ba mươi ba phút tối. Còn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ của Lửa. Langdon nghĩ cái đồng hồ này chắc yêu thích bóng tối lắm rồi. Tâm trí anh thay vì cố gắng nghĩ ra cách trốn thoát, lại bất ngờ đòi hòi một lời giải thích. Kẻ nào đã tắt nguồn điện? Có phải Rocher đang mở rộng diện tìm kiếm? Chẳng phải Olivetti sẽ cảnh báo Rocher mình đang ở trong này sao! Langdon biết chuyện này cũng chẳng có khác biệt gì.
Há to miệng và ngửa đầu ra đằng sau, Langdon hít vào những làn hơi sâu nhất có thể. Từng hơi thở dần dần trở nên đỡ buốt hơn. Đầu anh trống rỗng. Anh tập hợp lại các ý nghĩ và ép tâm trí của mình phải hoạt động.
Các bức tường kính, anh tự nhủ. Cơ mà nó dày kinh khủng.
Anh tự hỏi liệu có cuốn sách nào ở đây được bảo quản trong các tủ nặng trịch, bằng thép và chống cháy không. Langdon thi thoảng có nhìn thấy chúng trong các kho lưu trữ khác, nhưng ở đây thì anh không hề thấy. Thêm vào đó, việc tìm kiếm một cái tủ như thế trong bóng tối rõ ràng là tốn thời gian. Cũng như anh không thể nhấc nổi cái tủ nào cả, đặc biệt là trong tình trạng hiện giờ.
Còn cái bàn kiểm tra tài liệu thì sao? Langdon biết rõ cái hầm này, giống như các căn hầm khác, đều có một bàn kiểm tra tài liệu nằm giữa các giá sách. Rồi sao! Anh biết mình không thể nhấc nổi nó. Chưa nói đến việc kể cả anh có thể kéo lê, anh cũng sẽ không thể đi xa được. Các giá đều chật kín sách, lối đi giữa chúng quá hẹp.
Các lối đi giữa chúng quá hẹp...
Bất chợt Langdon đã hiểu.
Lòng tràn đầy tự tin, anh đứng vụt dậy rất nhanh. Lần mò trong sương mù do chóng mặt, anh vươn tay ra trong bóng tối tìm điểm tựa. Bàn tay anh tìm thấy một giá sách. Đợi một lúc anh tự ép mình phải trấn tĩnh lại. Anh sẽ cần đến tất cả sức mạnh cho việc này.
Tựa người vào giá sách như một cầu thủ bóng đá tựa vào thanh trượt, anh chống chân xuống đất ráng sức đẩy. Giá mà bằng cách nào đó mình có thể trèo lên giá sách. Nhưng nó chẳng hề nhúc nhích. Anh chỉnh lại tự thế rồi lại đẩy. Chân anh trượt về đằng sau trên sàn. Giá sách kêu cót két nhưng vẫn bất động.
Anh cần một đòn bẩy.
Lại lần mò tìm bức tường kính để có điểm tựa, anh chạy đua trong bóng tối đến đầu kia căn hầm. Bức tường sau bất ngờ tối om, anh bị va mạnh vào nó, vai đau điếng. Buông tiếng chửi thề, Langdon đi vòng quanh giá sách, nắm chặt lấy vị trí ngang tầm mắt anh. Rồi một chân tựa lên mặt kính đằng sau, chân kia tựa lên các giá sách khác, anh bắt đầu trèo. Các cuốn sách rớt xuống xung quanh anh. Anh không buồn bận tâm. Bản năng sinh tồn từ lâu đã lấn át sự tôn trọng giá trị sách vở hàn lâm. Cảm nhận được sự mất cân bằng trong bóng tối đen kịt, nên anh nhắm mắt lại để não bộ không thu được hình ảnh. Giờ đây anh di chuyển nhanh hơn. Anh càng trèo lên cao không khí như càng mỏng hơn. Anh bò về phía các giá sách trên cùng, bước trên những cuốn sách, cố gắng có được một điểm tựa, thúc ép mình trèo lên. Thế rồi như một nhà leo núi chinh phục được đỉnh cao, Langdon nắm chặt lấy giá sách trên cùng. Duỗi dài đôi chân sau lưng, anh đạp chân lên bức tường kính cho đến khi người anh gần như nằm ngang.
Bây giờ hoặc không bao giờ, Robert, một giọng nói thúc giục. Giống hệt bài tập đạp đùi trong phòng thể hình ở Harvard.
Chóng mặt kinh khủng, một lần nữa anh đạp chân vào bức tường sau lưng, hai cánh tay và ngực anh tựa cả vào giá sách, anh tiếp tục đẩy. Vô ích.
Cố gắng hít thở, anh chỉnh lại tư thế rồi lại đẩy, duỗi thẳng chân ra hết cỡ. Giá sách đã chuyển động, mặc dù rất ít. Anh lại đẩy tiếp, giá sách dịch về phía trước một hai phân rồi lại quay về chỗ cũ. Langdon lợi dụng chuyển động này, hít thật sâu rồi lại đẩy. Giá sách lại dịch xa hơn chút nữa.
Như chơi xích đu vậy, anh tự nhủ. Cứ duy trì nhịp điệu. Một chút nữa thôi.
Langdon đung đưa giá sách, duỗi chân thẳng hơn nữa với từng cú đẩy. Cơ bắp anh lúc này rát buốt, anh gắng chịu đựng cơn đau.
Con lắc giờ đã chuyển động. Ba cú đẩy nữa thôi, anh tự thúc giục mình.
Chỉ mất hai cú đẩy nữa.
Ngay lập tức anh rơi vào cảm giác không trọng lượng. Sau đó, với hàng trăm ngàn cuốn sách trượt khỏi giá sách, Langdon và giá sách đổ cả về phía trước.
Đang rơi xuống đất, giá sách chạm vào giá kế bên. Langdon bám chặt tay, dồn hết trọng lượng về phía trước, kéo cả giá sách thứ hai đổ theo. Có khoảnh khắc hốt hoảng bất động, sau đó kêu ken két do chịu sức nặng, giá sách thứ hai bắt đầu nghiêng. Langdon lại ngã.
Giống như những quân cờ domino khổng lồ, các giá sách bắt đầu đổ, giá này tiếp giá khác. Kim loại đè lên kim loại, những cuốn sách văng tung tóe khắp nơi. Langdon bám chặt vào giá sách đang đổ đè lên các giá khác. Anh tự hỏi trong này có bao nhiêu giá sách tất cả. Chúng nặng tất cả bao nhiêu? Lớp kính phía đầu kia dày...
Giá sách của Langdon rơi gần theo phương nằm ngang thì anh nghe thấy âm thanh chờ đợi từ nãy - một tiếng va chạm khác. Tít đằng xa kia. Ở phía cuối hầm. Tiếng kim loại nghiến lên kính nghe sắc lạnh. Căn hầm xung quanh anh rung chuyển, Langdon biết giá sách đầu tiên, chịu sức nặng của các giá sách khác đã va mạnh vào lớp kính. Âm thanh kèm theo đó chính là âm thanh Langdon không muốn nghe nhất.
Im lặng.
Không có tiếng kính vỡ, chỉ có tiếng thịch vang rền khi bức tường chịu sức nặng các giá sách đổ xuống. Anh nằm đó, mở to mắt qua chồng sách. Đâu đó đằng xa có tiếng cót két. Langdon hẳn sẽ nín thở để lắng nghe, nhưng anh không còn chịu đựng được nữa.
Một giây. Hai...
Thế rồi đúng lúc cảm thấy đầu óc quay cuồng, Langdon nghe được một âm thanh khác ở đằng xa... một tiếng xì xào hướng ra phía ngoài xuyên qua kính. Bất chợt, như tiếng đại bác, lớp kính nổ tung.
Giá sách Langdon nằm trên đổ ập xuống sàn.
Giống như cơn mưa tưới trên hoang mạc khô cằn, những mảnh vụn kính vỡ văng tung tóe trong bóng tối. Với một tiếng xì nhẹ, không khí ùa vào trong.
*
Ba mươi giây sau, trong khu Hầm mộ Vatican, Vittoria đang đứng trước một xác chết thì tiếng lạo xạo của bộ đàm phá tan sự tĩnh lặng. Giọng nói om sòm phát ra nghe như bị nghẹt. “Robert Langdon đây! Có ai nghe thấy tôi không?”
Vittoria ngước mắt lên. Robert! Cô không tin nổi mình bất ngờ muốn anh ở bên nhiều đến thế nào.
Các cận vệ nhìn nhau bối rối. Một người rút điện đàm khỏi thắt lưng. “Ngài Langdon? Ngài đang ở kênh ba. Tư lệnh đang đợi tin của ngài trên kênh một.”
“Tôi biết ông ta ở kênh một, mẹ kiếp! Tôi không muốn nói chuyện với ông ta. Mà là tôi muốn gặp giáo chủ thị thần. Ngay bây giờ! Ai đó tìm ông ấy cho tôi.”
*
Trong bóng tối mù mịt của Kho Lưu trữ Tài liệu Bí mật, Langdon đứng giữa đống kính vỡ và cố gắng nín thở. Anh cảm thấy thứ chất lỏng ấm nóng trên bàn tay trái và biết mình đang chảy máu. Giọng giáo chủ thị thần vang lên ngay lập tức, khiến Langdon giật bắn mình.
“Giáo chủ thị thần Ventresca đây. Có chuyện gì thế?”
Langdon nhấn nút, tim anh vẫn đang đập thình thịch. “Con nghĩ có kẻ nào đó vừa cố giết con!”
Đường dây im lặng.
Langdon cố gắng tự trấn tĩnh. “Con cũng biết vụ giết người tiếp theo xảy ra ở đâu rồi.”
Giọng nói trả lời không phải của giáo chủ thị thần mà là của tư lệnh Olivetti. “Ngài Langdon. Đừng nói thêm gì nữa.”