• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Thời khắc
  3. Trang 22

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • More pages
  • 27
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • More pages
  • 27
  • Sau

Bà Brown

Những cây nến được thắp sáng. Bài hát vang lên. Dan, trong lúc thổi nến, đã làm bắn ít nước bọt lên mặt bánh kem trắng mịn. Laura vỗ tay và sau một lúc, Richie cũng vỗ tay.

“Chúc sinh nhật vui vẻ, anh yêu”, cô nói.

Một cơn tức giận bùng lên thật bất ngờ, mắc nghẹn lại trong cổ họng cô. Anh ta thật thô lỗ, quê mùa, ngốc nghếch; anh ta đã phun nước bọt lên chiếc bánh. Bản thân cô bị kẹt lại ở đây mãi mãi, trong vai một người vợ. Cô cần chịu đựng cho qua buổi tối hôm nay, rồi sáng ngày mai, rồi thêm một buổi tối nữa tại đây, trong những căn phòng này, không còn nơi nào khác để đi. Cô phải vui vẻ, cô phải tiếp tục.

Có thể nó sẽ giống như bước ra một cánh đồng phủ đầy tuyết trắng long lanh. Nó có thể thật khủng khiếp và thật tuyệt vời. Chúng tôi nghĩ những buồn phiền của cô ấy cũng chỉ là những nỗi buồn thông thường, chúng tôi không hề biết.

Cơn giận dữ trôi qua. Ổn cả rồi, cô tự nhủ. Ổn cả rồi. Hãy bình tâm lại, vì Chúa.

Dan đưa cánh tay quàng quanh eo cô. Laura cảm nhận thấy cơ thể vững vàng, thoang thoảng mùi thơm của anh. Cô thấy ân hận. Cô ý thức được hơn bao giờ hết sự tốt bụng của anh.

Anh nói, “Tuyệt quá. Thật hoàn hảo”.

Cô đưa tay lên xoa đầu anh. Mái tóc anh trơn mượt vì chải sáp, hơi ram ráp, giống như lông một con rái cá. Khuôn mặt anh, lúc này đã mọc râu tua tủa, sáng lên và đẫm mồ hôi, mái tóc được chải chuốt chu đáo của anh đã mềm xuống đủ nhiều để tạo thành một lọn tóc bóng mượt duy nhất, bằng cỡ chiều rộng một lá cỏ, buông xuống lơ lửng ngay trên hai hàng lông mày. Anh đã tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi; từ người anh tỏa ra một thứ mùi phức tạp tạo thành từ mồ hôi, Old Spice38, da đôi giày anh đang đi và thứ mùi cực kỳ quen thuộc không thể tả bằng lời của da thịt anh - thứ mùi với một chút của sắt, một chút của chất tẩy trắng và một chút rất mơ hồ mùi nhà bếp, như thể sâu bên trong anh có thứ gì đó ẩm và béo đang được rán lên.

38 Tên một sản phẩm khử mùi.

Laura nói với Richie, “Con cũng ước một điều gì đó chứ?”.

Cậu bé gật đầu, mặc dù cậu chưa từng nghĩ tới việc này. Dường như cậu luôn thầm ước một điều ước vào mọi khoảnh khắc và những điều ước của cậu bé, cũng giống như của bố cậu, chủ yếu liên quan tới sự tiếp tục. Giống như bố mình, điều cậu bé khao khát mong muốn nhất là về những gì cậu vốn đã có (cho dù, tất nhiên, nếu được hỏi về những điều ước của mình, cậu sẽ lập tức kể ra một dãy dài những món đồ chơi, cả có thật lẫn tưởng tượng).

“Con có thích giúp bố cắt bánh không?” Bố cậu nói.

“Có ạ”, Richie nói.

Laura mang đĩa đựng bánh và nĩa từ bếp lên. Cô đang ở đây, trong căn phòng ăn khiêm tốn này, an toàn, cùng chồng và con trai cô, trong khi Kitty nằm trong một buồng bệnh viện chờ đợi được bác sĩ thông báo về những gì họ tìm thấy. Họ ở đây, gia đình này, tại nơi này. Khắp từ đầu tới cuối con phố này, khắp từ đầu tới cuối biết bao con phố, các khung cửa sổ sáng đèn. Biết bao bữa tối đang được dọn ra, những thành công và thất bại của biết bao ngày bình thường được kể lại.

Trong khi Laura bày đĩa và nĩa lên bàn - trong lúc chúng khẽ phát ra tiếng động khi được đặt lên mặt khăn trải bàn trắng muốt - đột nhiên cô đã thành công vào phút cuối cùng, giống như một họa sĩ quét một đường cọ màu cuối cùng lên bức tranh và cứu thoát nó khỏi cảnh rời rạc, giống như một nhà văn viết xuống dòng chữ làm nổi bật lên những phần bị chìm khuất và mang tới sự cân xứng cho tác phẩm. Bằng cách nào đó, việc này hẳn có liên quan tới việc bày đĩa và nĩa lên một tấm khăn trải bàn trắng. Nó rõ ràng tới mức không thể nhầm lẫn được, cũng như việc nó xảy ra hoàn toàn ngoài dự kiến.

Dan để Richie gỡ những cây nến đã cháy xuống trước khi hướng dẫn hai bàn tay cậu con trai anh vào việc cắt bánh. Laura quan sát. Phòng ăn, ngay vào lúc này, dường như trở nên hoàn hảo, với những bức tường màu xanh lục và chiếc tủ gỗ thích sẫm màu đựng những món đồ bạc dùng trong đám cưới. Căn phòng dường như đầy ắp tới mức không tưởng: đầy ắp cuộc sống của chồng và con trai cô, đầy ắp tương lai. Nó đầy ý nghĩa, nó tỏa sáng. Một phần lớn thế giới, rất nhiều quốc gia, đã bị hủy hoại, nhưng một sức mạnh đem tới cảm giác rất giống với cái thiện đã chiến thắng, thậm chí cả Kitty dường như cũng sẽ được khoa học y khoa chữa khỏi. Cô gái sẽ bình phục. Và nếu cô gái không thể bình phục, nếu cô đã vô phương cứu giúp, Dan và Laura cùng con trai họ, cũng như hứa hẹn về một đứa con thứ hai sẽ vẫn luôn ở đây, trong căn phòng này, nơi một cậu bé đang cau mày tập trung vào việc bỏ những cây nến xuống và cũng là nơi bố cậu cầm lấy một cây nến đưa lên miệng cậu, bảo cậu liếm chỗ kem dính vào.

Laura chăm chú ghi nhớ khoảnh khắc này trong lúc nó trôi qua. Nó đây rồi, cô nghĩ, nó đã trôi qua. Trang sách sắp được lật giở.

Cô mỉm cười với con trai, thật bình yên, từ cách xa một quãng. Cậu bé mỉm cười lại. Cậu liếm đế cây nến đã cháy dở. Cậu ước một điều ước nữa.