A
nh sẽ khỏe,” cô lặp lại.
Bram tin cô. Hoàn toàn tin tưởng. Thật ra, anh cảm thấy hơi ổn trong lúc này. Anh đã dọn sạch bóng cừu, một cái chân bình phục và một cô gái trẻ, quyến rũ vuốt ve trán anh. Anh còn than phiền cái quái quỷ gì nữa?
Cứ cho là cô gái trẻ quyến rũ nghĩ anh là một tên ngốc. Nhưng đó chỉ là chuyện vặt. Thành thật mà nói, anh vẫn đang tìm lại sự minh mẫn của mình.
Vào giây sau vụ nổ, phải thừa nhận rằng ý nghĩ đầu tiên là anh chỉ quan tâm đến đầu gối của mình. Anh gần như chắc chắn rằng đầu gối anh bị xé toạc lần nữa mà việc điều trị sẽ không dễ dàng. Trước khi bị thương, anh đã phải cố nhấc cô gái ra khỏi đường một cách lịch thiệp. Cô đã may mắn khi anh đứng bên lề đường chứ không đứng dưới đồi cùng với những người còn lại, hoặc bằng không, anh không thể túm lấy cô kịp lúc.
Khi họ đã tính toán số thuốc nổ và dây dẫn để đảm bảo đầu gối anh không bị tổn thương, suy nghĩ của anh lại hướng về cô. Làm sao mà tròng mắt cô lại có màu xanh nước biển giống như... ừm, màu hoa diên vĩ. Làm sao mà cô lại có mùi thơm của một vườn hoa - cả vườn hoa. Không chỉ là mùi hương của hoa cỏ mà còn là vị nước ép được vắt từ lá cây và mùi thơm dồi dào, màu mỡ từ đất mẹ. Làm sao mà cô tạo ra một nơi hoàn hảo để anh đáp xuống, rất ấm áp và rất mềm mại. Đã lâu lắm rồi anh mới có một người phụ nữ ở dưới mình, và anh không thể nào nhớ nổi có ai đã từng vuốt ve anh một cách dịu dàng như thế.
Chúa ơi, anh đã thật sự hôn cô chưa?
Anh đã hôn cô. Và cô đã may mắn vì anh không làm gì thêm nữa. Trong giây phút đó, anh hoàn toàn khỏe mạnh và hết sức sửng sốt. Anh nghĩ rằng mình có thể đổ tội cho vụ nổ. Hoặc có thể là cô.
Cô ngồi cao hơn một chút, búi gọn mớ tóc lòa xòa trên mặt. Cô có một khuôn mặt thu hút, như mạ vàng, ửng đỏ. Nó làm anh liên tưởng đến đồng thiếc được nấu chảy.
“Anh có biết hôm nay là ngày gì không?” cô hỏi, liếc nhìn anh.
“Cô biết không?”
“Ở vịnh Spindle, phụ nữ chúng tôi có một kế hoạch. Thứ Hai là ngày đi bộ. Thứ Ba, tắm biển, Thứ Tư, anh sẽ tìm thấy chúng tôi ở trong vườn.” Cô đặt lòng bàn tay lên trán anh. “Vào thứ Hai, chúng tôi làm gì?”
“Chúng ta không nói đến thứ Năm à?”
“Thứ Năm không liên quan. Tôi kiểm tra khả năng ghi nhớ thông tin của anh. Anh có nhớ ngày thứ Hai không?”
Anh nén cười. Chúa ơi, sự vuốt ve của cô ấy thật dễ chịu. Nếu cô tiếp tục vuốt ve và âu yếm anh như thế, anh sẽ điên lên mất.
“Nói cho tôi biết tên cô đi,” anh nói. “Tôi hứa sẽ nhớ nó.” Một chút sốt sắng, có lẽ vậy. Nhưng bất kỳ cơ hội nào để anh chính thức giới thiệu mình cũng đều thất bại vì vết thương từ thuốc súng.
Nói đến thuốc súng thì vị quân sư đầy trí tuệ giải vây khỏi bầy cừu đi đến. Đôi mắt cậu ta thật đáng nguyền rủa.
“Cô có sao không, thưa cô?” Colin hỏi.
“Tôi không sao,” cô trả lời. “Tôi e rằng sức khỏe của bạn anh không như vậy.”
“Bram?” Colin thúc vào anh bằng giày bốt. “Anh trông vẫn còn nguyên vẹn mà.”
Không có lời cảm ơn nào dành cho em đâu.
“Anh ta bị rối trí, tinh thần không ổn định.” Cô vỗ nhẹ lên má anh. “Do chiến tranh à? Anh ta bị như thế bao lâu rồi?”
“Như thế?” Colin nhìn xuống, cười khó hiểu. “À, cả đời.” “Cả đời?”
“Nó là em họ tôi. Tôi phải biết.”
Sự phấn khích làm má cô ửng đỏ, lan ra hết các vết tàn nhang. “Nếu anh là em họ của anh ta, anh nên chăm sóc anh ta. Anh đang nghĩ gì vậy, để cho anh ta đi lang thang ở miền quê, gây chiến với bầy cừu?”
A, thú vị thật. Cô ấy quan tâm mình. Cô ấy nên thấy anh ở trong bệnh viện tâm thần đầy đủ tiện nghi, cô ấy nên thấy. Có lẽ, thứ Năm sẽ là ngày cô ấy đến thăm và kéo chăn qua trán anh.
“Tôi biết, tôi biết,” Colin nghiêm túc trả lời. “Anh ấy là gã ngốc có giấy chứng nhận. Hoàn toàn không bình thường. Thỉnh thoảng, tên chết tiệt này còn nhỏ dãi. Nhưng quỷ tha ma bắt, anh ấy nắm giữ gia tài của tôi. Ngay cả đồng xu cuối cùng. Tôi không thể bảo anh ấy phải làm gì được.”
“Đủ rồi,” Bram nói. Nên dừng chuyện vớ vẩn lại đi. Hãy tận hưởng giây phút nghỉ ngơi và sự vuốt ve của một người phụ nữ và điều nữa là đầu hàng với tất cả niềm hãnh diện.
Anh nhón chân đứng lên mà không mất quá nhiều sức và cũng giúp cô đứng dậy. Anh hơi cúi người. “Tôi, Trung tá Bramwell Victor, đảm bảo với cô, tôi ở trong tình trạng sức khỏe tốt, tinh thần lành mạnh và là một người anh bất tài.”
“Tôi không hiểu,” cô nói. “Vụ nổ đó...”
“Chỉ là thuốc súng. Chúng tôi rải nó dọc đường để xua bầy cừu.”
“Anh rải thứ bột màu đen để đuổi cừu.” Giật tay ra khỏi cái ghì chặt của anh, cô quan sát những cái hố trên đường. “Thưa ngài, tôi vẫn chưa bị thuyết phục về sự tỉnh táo của ngài. Nhưng tôi nghi ngờ việc ngài là đàn ông.”
Anh nhướn chân mày. “Không có gì để nghi ngờ.”
Câu trả lời duy nhất của cô là vẻ mặt thẹn thùng.
“Tôi đảm bảo với cô, tất cả những ý nghĩ điên rồ này là của em họ tôi. Huân tước Payne rất ít khi trêu chọc thú vật, cũng ít khi lấy tôi ra làm trò đùa.”
“Tôi hiểu. Còn anh thì lấy tôi ra làm trò đùa, giả vờ như bị thương.”
“Bây giờ thì đi nào. Anh nghiêng người sang cô và thì thầm, “Cô đang giả vờ là cô không hưởng thụ được gì?”
Chân mày cô nhướn lên. Và nhướn lên cho đến khi chúng tạo thành hai cái cung cong cong giống hệt nhau, sẵn sàng kết liễu kẻ khác bằng mũi tên tẩm độc. “Tôi đang giả vờ là tôi không nghe thấy gì cả.”
Cô chỉnh găng tay còn anh nuốt nước bọt. Chỉ giây phút trước đây thôi, cô đã đặt tay lên cổ họng anh trong khi anh hôn môi cô. Gạt những sự giả vờ qua một bên, họ chia sẻ với nhau phút giây thăng hoa. Khoái lạc. Mạnh mẽ. Có thật. Có lẽ cô muốn phủ nhận, nhưng cô không thể xóa bỏ ký ức của anh về một đôi môi gợi cảm, hấp dẫn của cô.
Và cô không thể che giấu mái tóc đó. Chúa ơi, mái tóc đó. Bây giờ, khi cô đứng lên, ánh nắng giữa trưa như kết hình vòng hoa trên nó, tất cả tạo nên một nét đẹp rực rỡ. Những ngọn lửa đỏ và tia nắng vàng, chúng phản chiếu vào nhau để lộng lẫy hơn.
“Cô đã không nói cho tôi biết tên cô,” anh nói. “Cô...?”
Trước khi cô có thể trả lời, một chiếc xe ngựa ầm ầm băng qua sườn đồi, vượt trước mặt họ. Người đánh xe không màng đến việc đi chậm lại, chỉ quất roi vào ngựa để đi nhanh và chiếc xe đã hùng hổ lao thẳng lên. Tất cả bọn họ phải nhoài người qua một bên, để tránh bị nghiền nát dưới bốn bánh xe của nó.
Trong tư thế che chắn, Bram đứng giữa người phụ nữ và con đường. Khi chiếc xe ngựa đi qua, anh liếc nhìn huy hiệu được sơn bên hông xe.
“Ồ không,” cô thở ra. “Không phải nhà Highwood chứ.” Cô gọi với theo chiếc xe khi tiếng ầm ầm của nó ngày càng xa. “Bà Highwood, đợi đã! Quay lại. Tôi có thể giải thích mọi việc. Đừng bỏ đi!”
“Dường như họ đã đi.”
Cô quay sang Bram, nhìn anh trừng trừng, ánh mắt giận dữ. Sức mạnh của nó lan xuống xương ức anh. Tuy không thể làm anh rời đi nhưng cũng đủ để tạo ấn tượng.
“Tôi hy vọng là anh thấy vui. Nếu ngày hôm nay bầy cừu ngờ nghệch, phiền toái và những cái hố sâu rên đường làng chưa đủ làm anh biết khốn khổ là gì thì việc anh hủy hoại cuộc đời một cô gái trẻ là đủ rồi đấy.”
“Hủy hoại?” Bram không có thói quen hủy hoại cuộc đời các quý cô trẻ tuổi - đó là nét đặc trưng của em họ anh - nhưng nếu anh muốn tiếp tục trò đùa, anh nên dùng cách khác. Anh nép lại gần và hạ giọng. “Thật ra, đó chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi. Hay vấn đề là do chiếc đầm của cô?”
Anh nhìn chằm chằm xuống dưới. Chiếc đầm của cô trở nên tệ hơn khi hai người gặp nhau. Cỏ và đất kéo thành những vệt dài cả mét trên chiếc đầm muxơlin màu hồng. Đường viền ren dưới chân váy bị xé toạc, rủ xuống đất, ủ rũ như một chiếc khăn tay bị lãng quên. Đường viền cổ áo cũng như vậy. Anh tự hỏi liệu cô có biết bên ngực trái của cô chỉ còn lớp áo lá đang phồng lên một cách mời gọi. Anh tự hỏi liệu mình có thể ngưng không nhìn chằm chằm vào đó.
Không, anh nghĩ thế. Anh sẽ giúp cô bằng cách nhìn vào đó, giúp cô nhận ra rằng cô phải chỉnh trang lại. Thật vậy. Nhìn vào khuôn ngực nửa kín nửa hở, phập phồng của cô là nghĩa vụ thiêng liêng của anh và Bram không phải con người né tránh trách nhiệm.
“E hèm.” Cô khoanh tay trước ngực, bất ngờ cản trở nhiệm vụ của anh.
“Vấn đề không phải do tôi,” cô nói, “hay cái đầm của tôi. Người phụ nữ trong chiếc xe đó gặp chút chuyện và đang cần sự giúp đỡ và...” Cô thở hắt ra, hất lọn tóc lòa xòa trước trán. “Và bây giờ, bà ta đã đi mất. Họ đi cả rồi.” Cô nhìn anh từ đầu xuống chân và rồi lại nhìn ngược lên. “Vậy thì, anh yêu cầu gì? Thợ sửa xe? Tiếp tế? Lối ra đường lớn. Chỉ cần nói với tôi anh cần gì để đi tiếp, và tôi sẽ rất vui mừng cung cấp cho anh.”
“Chúng tôi không gây khó khăn cho cô. Miễn sao đây là đường đi đến Summerfield, chúng tôi sẽ...”
“Summerfield? Anh không nói là Summerfield chứ.”
Anh ngờ ngợ, hiểu rằng cô đang bực tức và có lẽ, anh đáng bị như vậy. Nhưng chết tiệt là anh chưa thấy hối hận. Sự bối rối của cô có sức quyến rũ mãnh liệt. Cái cách những vết tàn nhang gom lại khi cô cau mày với anh. Sự vươn dài của cái cổ yếu đuối, mảnh mai khi cô đứng thẳng người đầy thách thức.
Cô cao so với vóc dáng phụ nữ. Anh thích người phụ nữ của mình cao.
“Tôi đã nói là Summerfield đấy,” anh trả lời. “Chỗ ở của ngài Lewis Finch, phải không?”
Trán cô nhăn lại. “Anh có công việc gì với ngài Lewis Finch?” “Công việc của đàn ông, em yêu. Chi tiết thì cô đừng quan tâm.”
“Summerfield là nhà của tôi,” cô nói. “Và ngài Lewis Finch là cha tôi. Vì vậy mà, Trung tá Bramwell Victor,” cô nhấn mạnh từng chữ một như đạn liên thanh, “anh có liên quan đến tôi.”
“Bramwell Victor. Là anh.”
Ngài Lewis Finch đứng dậy rời bàn làm việc và băng ngang văn phòng bằng những bước chân hớn hở. Khi Bram cố cúi mình, người đàn ông đứng tuổi vẫy tay. Ông nắm bàn tay phải của Bram bằng cả hai tay và lắc lắc một cách nồng nhiệt.
“Quỷ tha ma bắt. Rất vui vì lại gặp anh. Lần trước, anh còn là một đại úy, vừa rời khỏi trường Cambridge.” “Đã lâu rồi, phải không nhỉ?”
“Ta lấy làm tiếc khi nghe tin cha anh qua đời.”
“Cảm ơn.” Bram hắng giọng trong sự lúng túng. “Tôi cũng vậy.”
Anh ngước nhìn người đàn ông lạ thường, xem có dấu hiệu của sự khó chịu nào không. Ngài Lewis Finch không chỉ là một nhà chế tạo giỏi mà ông còn trở thành nhà cố vấn của hoàng gia. Người ta nói ông là cánh tay đắc lực của Hoàng thân nhiếp chính. Một lời nói thốt ra từ người đàn ông này có thể đem Bram quay trở về trung đoàn trong tuần sau.
Và quả là ngu ngốc khi anh thông báo sự có mặt của mình ở vùng đất này bằng việc nhảy bổ vào cô con gái của ông ở ngoài đường, xé nát chiếc đầm của cô và hôn cô mà không xin phép. May mắn thay, ngài Lewis có vẻ không chú ý đến bề ngoài xộc xệch của cô con gái khi họ gặp mặt. Bram nghĩ rằng nên kết thúc cuộc gặp trước khi quý cô Finch kịp quay lại và có cơ hội thuật lại câu chuyện.
Anh không thể sai lầm nếu không chủ động nói chuyện. Nhớ đến đôi mắt xanh nước biển nhìn anh, cô không khác cha mình cho lắm. Quý cô Finch có thân hình mảnh mai và khá cao. Ngược lại, ngài Lewis béo bụng và có vóc dáng thấp. Những lọn tóc bạc còn sót lại của ông chắc chắn không thể nào quét qua cầu vai của anh được.
“Ngồi đi,” ông đề nghị.
Bram cố gắng không nói nhiều đến việc giúp đỡ khi anh ngồi trong chiếc ghế bọc lông ngựa. Khi ngài Lewis đưa đồ uống cho anh, anh nhấm nháp từng ngụm whisky.
Vừa uống rượu, anh vừa quan sát xung quanh. Phòng đọc sách không giống với bất kỳ phòng đọc sách của một quý ông nào khác mà anh từng gặp. Như thông lệ, có bàn làm việc. Một vài cái ghế. Sách, đương nhiên. Trên tường có rải rác những kệ sách cao làm bằng gỗ gụ, được ngăn cách với nhau bằng những cột trát thạch cao có hoa văn hình ren Ai Cập. Một vài cuộn giấy giống như là giấy cói. Một số cuộn giấy khác được khắc hình pha-ra-ông và hoàng hậu. Và ở một bên là khoảng trống, có một cái quan tài hình lập thể, màu kem và bằng đá. Bề mặt của nó được chạm khắc, cả bên trong lẫn bên ngoài, một loạt những hàng ký hiệu nhỏ xíu.
“Cẩm thạch phải không?” anh hỏi.
“Thạch cao tuyết hoa. Đây là một cái quan tài bằng đá, từ mộ của vua...” Ngài Lewis hất mái tóc gợn sóng. “Ta quên mất tên ông ta. Ta để ở đâu đó.”
“Và những dòng chữ được chạm khắc?”
“Bên ngoài là bùa chú. Bên trong, lời hướng dẫn để xuống địa ngục.” Chân mày hoa râm của ông nhích lên. “Anh có thể nằm thử, nếu muốn. Tốt cho cột sống.”
“Không, cảm ơn.” Bram rùng mình.
Ngài Lewis vỗ tay. “Tốt, ta không nghĩ anh đem theo hai xe hàng qua tám con đường lớn chỉ để uống rượu và thảo luận về đồ cổ.”
“Ông biết là không mà. Tán gẫu không phải mục đích chính, không bao giờ. Nhưng tôi sẽ uống rượu whisky.”
“Và sau đó là bữa tối, ta hy vọng vậy. Susanna đã thông báo cho nhà bếp.”
Susanna. Vậy, tên cô là Susanna.
Cái tên thật thích hợp với cô. Đơn giản, xinh đẹp. Susanna. Susanna Finch.
Gần giống như một điệp khúc. Một kiểu bài hát vui tươi, bướng bỉnh. Một loại giai điệu mà cứ ăn sâu vào trong trí óc con người và lưu giữ tiếng thỏ thẻ hàng giờ, hàng ngày ở đó... ngay cả khi người đó mong được giải thoát. Ngay cả khi người đó muốn xẻo ngón chân mình ra thành từng lát chỉ để tập trung vào chuyện khác, bất kỳ chuyện nào khác.
Susanna. Susanna Finch. Susanna tóc vàng đồng.
Anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hướng ra một vườn hoa tinh khiết. Khi nhìn thoáng qua từng cọng cỏ, bụi cây, anh nhận ra các thành phần của mùi nước hoa quyến rũ của cô. Anh thấy oải hương, xô thơm, huệ dạ hương và hoa hồng... và hàng tá những cây khác mà anh không nhớ nổi tên. Nhưng qua cánh cửa sổ mở, cơn gió nhẹ đã đưa hương đến anh. Anh vuốt tóc bằng những ngón tay mềm mại, như cô đã làm.
Anh lắc đầu. Cô là con gái của ngài Lewis. Anh không thể suy nghĩ như thế. Hoặc bất cứ suy nghĩ nào khác.
“Vậy là,” anh nói, tập trung vào người đàn ông đứng tuổi. “Ông đã nhận được thư của tôi?”
Ông Lewis ngồi đối diện anh. “Ta đã nhận được thư của anh.”
“Vậy thì ông biết lý do tôi đến đây.” “Anh muốn lấy lại binh quyền.”
Bram gật đầu. “Và khi tôi ở đây, tôi tự hỏi liệu ông có hứng thú tuyển thêm tập sự. Sở trường của em họ tôi là phá hoại và không còn gì khác.”
“Anh đang nói đến Payne?” “Vâng.”
“Chúa ơi. Anh muốn ta nhận một huân tước làm người tập sự ư?” Ngài Lewis cười khùng khục với ly rượu whisky trong tay.
“Có lẽ cậu ấy là một huân tước, nhưng có thể cậu ấy sẽ đảm nhiệm vai trò của tôi trong một vài tháng tới. Trừ phi ai đó cho cậu ấy một công việc tử tế, không thì cậu ấy sẽ hủy diệt cả hai chúng tôi khi hết năm.”
“Tại sao anh không cho cậu ta một công việc tử tế?” “Tôi không có ở đây,” Bram nói, nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào ông. “Tôi ư?”
Ngài Lewis né ánh nhìn của anh, xoa xoa thái dương bằng ngón cái và ngón trỏ. Bram không thích như thế. Việc ai đó xoa thái dương có nghĩa họ đang chần chừ.
“Nghe đây, Bramwell...” “Bram.”
“Bram. Ta rất khâm phục cha anh.”
“Tôi cũng vậy. Và đất nước này cũng vậy.” Cha anh đã rất thành công ở Ấn Độ, được thăng hàm Thiếu tướng và có được rất nhiều danh hiệu cùng giải thưởng. “Cha tôi ngưỡng mộ ông và công việc của ông.”
“Ta biết, ta biết,” ngài Lewis nói. “Và ta thật sự rất đau lòng khi tin tức báo rằng ông ấy đã mất. Dù tình bạn ấy thật quý giá nhưng ta không thể giúp anh được. Không phải điều mà anh yêu cầu.”
Toàn thân Bram đông cứng như tượng đá. “Ý ông là sao?” Ông hất hất những lọn tóc bạc. “Bram, anh bị thương ở đầu gối.”
“Mấy tháng nay rồi.”
“Và anh biết rất rõ, việc điều trị phải mất cả năm. Nếu như muốn chữa lành hẳn.” Ngài Lewis lắc đầu. “Ta không thể, theo đúng lương tâm mình, phục hồi quyền chỉ huy trận địa cho anh. Anh là một sĩ quan bộ binh. Làm sao anh có thể chỉ huy cả đạo quân bộ binh trong khi anh đi lại khó khăn?”
Câu hỏi như xoáy vào cụm dây thần kinh ở bụng anh. “Tôi có thể đi bộ.”
“Ta không nghi ngờ việc anh có thể đi lại trong phòng.
Có lẽ ra đến bãi cỏ và ngược lại. Nhưng anh có thể đi được mười sáu, mười chín, hay hai mươi hai kilomet ngày qua ngày mà không mệt lử?”
“Vâng,” anh nói một chắc chắn. “Tôi có thể diễu hành. Tôi có thể cưỡi ngựa. Tôi có thể chỉ huy lính bộ binh.”
“Ta lấy làm tiếc, Bram. Nếu ta cho anh trở lại chiến trường, chẳng khác nào ta ký tên vào giấy chứng tử cho anh và cả những người dưới quyền anh. Cha anh là bạn tốt của ta. Ta không thể.”
Lòng bàn tay anh ướt nhẹp mồ hôi. Sự sụp đổ đã lờ mờ hiện ra. “Vậy thì, tôi phải làm gì?”
“Nghỉ hưu. Về nhà.”
“Tôi không có nhà.” Chỉ có đủ tiền, chắc là vậy, nhưng cha anh là con thứ. Ông không được thừa kế bất kỳ tài sản nào và ông không có thời gian để tậu của cải.
“Vậy, mua một ngôi nhà. Cưới một cô gái xinh đẹp. An cư và xây dựng gia đình.”
Bram lắc đầu. Tất cả chỉ là những lời khuyên không tưởng. Anh không sẵn sàng rời bỏ phận sự ở độ tuổi hai mươi chín, trong khi nước Anh còn đang chiến tranh. Và khốn kiếp, anh không sẵn sàng kết hôn. Giống cha anh trước đây, ông giả vờ vâng lời cho đến khi họ săm soi vào khẩu súng kíp mà ông đang ghìm chặt. Và khi các viên sĩ quan được phép mang theo vợ mình, Bram chắc chắn tin rằng những cô vợ không thuộc về trận chiến. Mẹ anh là một bằng chứng. Bà đã qua đời vì bệnh lỵ khi ở Ấn Độ, một thời gian ngắn trước khi Bram nhỏ tuổi được gửi sang Anh để đi học.
Anh ngồi thẳng trên ghế. “Ngài Lewis, ông không hiểu. Tôi phải cắn răng chịu đựng với khẩu phần bánh bích quy. Tôi có thể đi trước khi nói. Tôi không phải loại người ngồi yên một chỗ. Trong khi nước Anh còn đang chiến tranh, tôi không thể và sẽ không từ bỏ phận sự. Nó không đơn giản là nhiệm vụ. Nó là cuộc đời tôi. Tôi...” Anh lắc đầu. “Tôi không thể làm gì khác.”
“Nếu anh không từ chức, vẫn có cách.”
“Trời ơi. Tôi đã thông qua cấp trên. Tôi sẽ không chấp nhận cái gọi là sự thăng chức vốn chỉ là sự xáo trộn giấy tờ của chức vụ trong Chiến tranh.” Anh chỉ tay vào phiến thạch cao tuyết hoa ở góc phòng. “Ông cũng có thể nhét tôi vào quan tài rồi niêm phong lại. Tôi là một người lính, không phải thư ký.”
Đôi mắt màu xanh nước biển của người đàn ông dịu lại. “Anh là đàn ông, Victor. Anh là con người.”
“Tôi là con trai của cha tôi,” anh đáp trả, đấm tay lên mặt bàn. “Ông không cản nổi tôi đâu.”
Anh đã đi quá xa, quá giới hạn cho phép. Ngài Lewis Finch là sự lựa chọn cuối cùng và duy nhất. Người đàn ông đứng tuổi này không thể cự tuyệt anh được.
Ngài Lewis đầy xúc động, nhìn chằm chằm vào nắm tay của anh một hồi lâu. Sau đó, ông bình tĩnh đeo lại kính.
“Ta không có ý cản trở anh. Hoàn toàn ngược lại với điều anh nghĩ.”
“Ý ông là sao?” Bram lập tức cảnh giác.
“Ý ta y như những gì ta đã nói. Ta hoàn toàn không cản trở anh.” Ông với tay lên chồng giấy. “Bramwell, chuẩn bị tinh thần để thăng chức đi.”