• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tôi đi tìm tôi
  3. Trang 22

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • 24
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • 24
  • Sau

19. TÌM LẠI CHÍNH MÌNH

K

ể chuyện Đông Tây, chuyện người chuyện tôi, chuyện dài chuyện ngắn, chẳng qua để thổ lộ rằng tôi quá khứ, hiện tại, tương lai vẫn ngày ngày vất vả tìm tôi. Khác chăng, là tôi hiểu ra hai điều quan trọng của hành trình. Một là, ' tôi' không cần phải đi tìm. ' Tôi' vẫn luôn hiện diện từ ngày ta chạm tay vào cuộc sống. Hai là, thấy rồi chưa phải hồi kết thúc. Người ta vẫn có thể đánh mất mình khi không biết cách giữ gìn.

Cuộc đời quá ồn, quá nhiều thứ lao xao làm cho con người dễ lạc hướng, lạc tâm. Ta như đứa trẻ trúng vé Disneyland, cuống cuồng, nháo nhào, hớn hở chạy vòng quanh, tự gieo mình vào những trò chơi. Mỗi trò cho ta một khoái cảm rất khác nhau, cho ta tự do thả rông thất tình lục dục. Và ta trở thành con nghiện, nghiện ánh mắt tôn thờ, ngưỡng mộ, nghiện lời tung hô chót lưỡi đầu môi, nghiện sức mạnh đồng tiền, nghiện sự hùng vĩ của cái bóng đổ gọi là ngã mạn. Ta chơi mãi, chơi mãi, thế giới thành theme-park (công viên giải trí). Ta chơi mãi, chơi mãi, vũ trụ chỉ vòng quanh trong sự xoay vần của những trò chơi.

Ta quên mất có một cuộc đời thật ngoài kia rộng lớn, vắng lao xao, thừa những bình an. Ở đó, ta là mình, không là nhân vật của một trò chơi, không phải game thủ, cũng không là kẻ bày trò, thiết kế. Không có sự bắt đầu cao trào, cũng không có kết thúc đong đầy khổ đau, nước mắt. Ta không diễn, chỉ là mình, mộc mạc, giản đơn. Ta không bị quăng lên giáng xuống bằng mấy bao được mất thắng thua. Nghe có vẻ nhàm chán, thiếu chất hành động quá phải không? Ừ, vì thế mà con người cứ lao vào hết trò này sang trò khác. Ta thích, ta muốn, ta bị cuốn vào, ta thắng, và ta nghiện. Cho đến ngày lòng xác xơ khi cơn thắng đã qua thời. Chiều đã tàn, ta hốt hoảng nhận ra, một đời sắp qua chỉ chôn thân vào công viên giải trí. Thế giới ngoài kia là gì ta chưa một lần du ngoạn. Thế giới thật là gì không biết có còn cơ hội để nhận ra.

May mắn nhất trong cuộc đời của tôi là đã được dạy, tự dạy, để nhận ra, mình đang lòng vòng trong khu trò chơi đầy ánh neon giả tạo. Để tôi hiểu ra, mình chỉ là kẻ đóng tuồng, diễn trò trong theme-park. Tìm làm chi mất thời gian trong đó. Kẻ chạy lòng vòng trong cơn đua chuột vốn chẳng phải là tôi. Tôi, đã tồn tại ngoài kia, tại cổng exit của trò chơi. Chỉ một bước, bước ra, tôi thấy mình đang chờ ở đó. Nhưng hành trình leo dốc để ngược về lối ra thật khó. Quá nhiều cám dỗ, cản ngăn, và sự bất an về một thế giới bất định, không phổ thông, và quá khác người. Nếu ta khác họ thì sao? Có phải ta bất bình thường? Nếu ta không tham gia vào trò chơi thì sao? Có phải ta đang tự đánh mất nhiều cơ hội? Nếu ta mất hết khi là mình thì sao? Có phải quá bất định, rủi ro? Không được là tôi nhưng an toàn phải chăng cũng là một lựa chọn trong đời? Khi vẫn còn do dự và cân đo đong đếm thế kia, tôi chưa sẵn sàng để hiện nguyên hình cùng thế giới.

Tôi, là cốt lõi trong trẻo, không phấn son, tự nhiên, mộc mạc nhất của một con người. Tôi, không có sự sợ hãi, che giấu, chọn lọc, điểm tô để được đời tung hô, ngưỡng mộ. Tôi, là khi ta dám phơi trần cốt lõi tự nhiên, thoải mái một cách đầy dũng cảm. Tôi, là niềm tin lớn lao giúp ta an nhiên dù phải hy sinh mọi khái niệm sở hữu, an toàn. Tôi, là cắn răng bước qua dù đau đớn, gian nan. Tôi, tâm định trong dòng đời bất định. Cho nên, tôi không đi tìm, mà đi chà sáng từng vết bụi, học và thực tập từng ngày để bản thân đủ tự tin diễn trình ánh sáng ở bên trong. Hỏi tôi có sợ hãi không khi dám trình diễn chính mình? Thánh sao mà không sợ! Những ngày đầu sợ phát khiếp lên ấy chứ, và tủi thân vì cảm thấy quá cô đơn. Đôi khi, nghi vấn bản thân đây có phải con đường. Đôi khi, bị người đời liếc dọc nhìn ngang mà có phần nao núng. Lại là cuộc chiến với  chính ta thôi. Ta có đủ niềm tin và lòng dũng cảm? Con đường đi tìm ta là đường độc hành, chỉ có ta chịu trách nhiệm về mình. Không đổ lỗi được cho ai, càng không tìm được đám đông hay lễ hội để nhập vào. Chỉ có ta đối diện cùng bóng đêm vốn ngự trị ở trong lòng ta đó.

Bước ra cổng exit, trở về kết nối với tôi là cả một quá trình, là cuộc chiến chẳng bao giờ kết thúc. Kẻ thù lớn nhất cản ngăn ta lại chính là ta. Nên tôi chắng đi đâu tìm mà phải quay ngược trở vào, đối thoại, tranh cãi, đấu tranh, và làm lành với bản thân, từng ngày, qua từng cột mốc, từng sự kiện và sự việc. Ta học từ bài học của mình, của người, từ gian nan, vấp ngã. Ta miệt mài giũa từng góc tối ngõ tâm.

Nhưng tìm thấy mình rồi chưa chắc đã an. The road less travelled - đây là con đường ít ai dám chọn. Ta làm sao vận hành trong dòng đời với những luật chơi rất khác? Ta sẽ bị thiệt thòi, bắt nạt, loại bỏ khỏi trò chơi? Cho nên, có người thấy rồi, nhưng bỏ vào cái hộp giấu một nơi, và sống hai cuộc đời là mình, là họ. Là họ, nghĩa là không là mình, phải chăng ta đang thỏa hiệp với những điều không cùng giá trị? Bao xa là quá xa để có thể trở về? Có người sẽ không về vì lỡ trượt quá xa. Chiếc hộp nhỏ bị lãng quên cùng năm tháng.

Có dũng cảm không khi ta giấu mình sau họ? Bao lâu là quá lâu để ta đánh mất bản thân mình?
Tiếp tục là mình lại là một cuộc chiến khốc liệt hơn, và ở đó ta phải tự mình xây quân đội. Ta sống sao, tương tác sao với chính mình, với gia đình, xã hội? Không có một công thức chung cho tất cả mọi người. Có người bỏ hết đi để xây lại từ đầu. Có người chỉ thay đổi tư duy, cách và kênh tiếp cận. Có người chọn thế giới nhỏ hơn, có người mở thế giới ra thành vô tận. Có người lui về lặng im và cũng có kẻ ồn ào mở lối tiến lên. Sao cũng được, đường nào miễn tới thôi. Có người chọn ngõ nhỏ cũng có người tìm đường lớn. Sao cũng được, miễn là ta giữ được ' tôi' mà ta tìm thấy, để không bỏ cuộc, lạc đường, bỏ quên chính bản thân ta.

Sao cũng được, không có chọn lựa nào là đúng hay sai. Thế giới 7 tỷ người là 7 tỷ cách để ta tìm về ánh sáng. Khi chưa đủ sức mạnh ta có thể tựa vào một dấu chỉ, một người dẫn đường hay một phương tiện gần ta nhất, nhưng con đường thật sự vững bền là con đường ta tự xây cho chính bản thân mình. Không có nhượng quyền được đâu nha, không có cách lười biếng để trở về. Phải làm việc nghiêm chỉnh, cật lực, và không có holiday gì hết. Khó mà, nên mới không có dễ. Gian nan mà, nên ít ai dám dấn thân. Bạn sẵn sàng hay chưa thì chỉ có bạn biết thôi. Bạn đi hết hay sẽ giữa chừng bỏ cuộc? Ai biết, chỉ có mình bạn biết. Đường về mênh mông là đường dễ bỏ cuộc nhất trên đời. Tôi thì đã cần mẫn chà đèn dù thần đèn mãi chẳng hiện ra. Tôi thấy ánh sáng, thấy mình, nhưng vẫn hằng ngày đối diện cùng cuộc chiến. Tôi có chiến thắng và giữ được mình hay không là câu chuyện còn tiếp diễn. Cầm GPS trong tay, ai nói sẽ chẳng thể lạc đường? Nên tôi cầu mong gì mỗi sớm tinh sương? Mong thế giới hạnh phúc, bình an trong yêu thương, từ ái. Mong ánh sáng dẫn đường để bản thân không trở về lạc lối. Mong được sống là mình dù có mấy gian nan.

⇒  LAN-PHA-ME

Đi hết một chuyến tàu quá khứ chắc đã đuối lắm rồi. Tụi mình dừng ở ga hiện tại này, uống ly cà phê, trò chuyện cùng một vị khách đặc biệt từ tương lai về thăm ta nhé. LAN-PHA-ME tối qua mới đáp tàu về đây từ Sao Hỏa, từ năm 2090. Ở trển, bạn phụ trách phòng phát triển loài siêu việt của chi hội hành tinh. Hot boy ở trển nha. Nhìn đi, đồ đúng xì tai 2090 suit trắng toát, nút cẩn bạc, và đầu cạo láng boong, tạo hình ảnh phản chiếu có độ phân giải cao hơn ai hết. Mặt lạnh và hơi đơ, nhưng thật ra cũng có chút nhiệt tình mới thu xếp về đây thăm ta đó.

Em ơi, ở trển dạo này sống sao chia sẻ cùng các bạn hiện tại được không?

Tụi mình sống ở tương lai năm 2090. Là thế hệ thứ 2 của đợt di dân đầu tiên lên Sao Hỏa. Nguồn lực Trái Đất thời các bạn cạn kiệt vì con người bắt hành tinh cày quá sức, nên sau đó chừng chục năm thì phải chia ra đứa Trái Đất, đứa Sao Hỏa, đứa Mặt Trăng. Mà bạn có bao giờ hỏi mình chưa, bạn sẽ chọn Trái Đất, Mặt Trăng, hay Sao Hỏa?

Thời tiết trên này hơi khắc nghiệt. Tụi mình ở trong những ngôi nhà in 3D nho nhỏ, thiết kế như cái ống khói nhà máy rất ư là khoa học viễn tưởng. Này là thiết kế vừa đạt giải thưởng thiết kế nhà ở cho cư dân sao Hỏa của NASA – Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ. Mới trao giải năm nay ở Trái Đất đó nhớ hông? Con người 2090 chẳng phải làm gì. Có robot, có AI – trí tuệ nhân tạo thay mình làm hết cả. Tụi mình sinh ra chỉ để suy nghĩ, để sáng tạo ra cái gì mới hơn mà máy thời này chưa có nghĩ ra. 2090 vậy thôi, chớ qua năm 3000 thì máy nó cũng nghĩ thay mình luôn. Cuộc sống thật là nhàn hạ. Mọi thứ theo sự sắp xếp không sai một li của máy. Tới giờ nó kêu ngủ, kêu dậy, đánh răng, ăn, làm việc, v.v. Tất cả là chế độ tối ưu lập trình theo mẫu DNA của mỗi cá nhân. Ăn gì, uống gì, lúc nào cần vui, lúc nào cần buồn, lúc nào cần chung đụng giới tính bằng công nghệ thực tế ảo là do máy nó lập trình hết đó. Cuộc đời suôn sẻ lắm, được sắp xếp bài bản, chuẩn mực, dựa trên nền tảng phân tích dữ liệu lớn của máy cho người, tính ngay từ khâu phối giống.

Hả? Em nhìn bạn kia bản trợn mắt kìa. Em nói đi, gì có cả chuyện phối giống ở trong đó chớ?
Chị quên em làm trưởng trung tâm phát triển loài siêu việt hả? Để cho con người cảm xúc buông thùa như ở Trái Đất hiện giờ thì làm sao quản trị hiệu quả và tối ưu hóa tiềm năng? Nội chuyện chị em nhà chị đang làm thôi, gì mà ngược thời gian về quá khứ để tìm lại chính mình, em thấy đã mất thời gian quá sức. Tìm tìm, rồi tìm hoài hông thấy rồi sao? Tìm xong rồi làm hông được thì sao? Mà hông tìm có được không? Sorry chị nha. Em phản biện vậy đó, vì em thấy loài người mình thời hiện tại u mê quá.

Chị coi nè ha. Ở trển 2090 tụi em phát triển con người toàn diện từ khâu phối giống. Em lựa đứa nào nam, DNA sao; đứa nào nữ, DNA sao. Hai đứa nào cần phối giống với nhau cho tối ưu, thì em lập trình cho tụi nó gặp nhau vì tụi em nắm hết thời gian biểu do máy thiết kế cho mỗi đứa. Xong, nếu cần tụi nó thích nhau, muốn chung đụng với nhau, em cho gia giảm hormone trong cơ thể một cách tự động từ bữa ăn, từ chế độ bổ sung vitamin để tạo ra cảm xúc phù  hợp. Tăng  giảm lượng testosterone và  estrogen là xong mà chị. Rồi, vậy là phối xong rồi đó. Tụi nó thích nhau, chung đụng bằng công nghệ thực tế ảo, xong bữa sau tụi em chích lấy giống ra phối trong phòng lab. Khi đứa trẻ thành hình, tụi em phân bố về đơn vị gia đình tuơng ứng là xong. Tất cả đều hoàn hảo. Cuộc sống của đứa trẻ phối theo vai trò xã hội, biết trước từ hồi sinh ra mình là ai và sẽ làm gì. Có công thức cảm xúc theo từng giai đoạn sẵn luôn. Đâu cần tìm tìm gì. Ai mất thời gian ba chuyện đó.

Nghe ghê quá. Vậy gọi là con siêu việt chớ đâu phải con người?

Human-being- con người là phiên bản cũ và lạc hậu quá rồi. Hỷ nộ ái ố tùm lum không theo khuôn khổ gì sao mà lập trình hạnh phúc? Con người là phiên bản auto-ma-lắc. Tụi em 2090 là digital being – loài số hóa, bỏ chữ human- người ra khỏi khái niệm tồn tại chị nhe.

Ủa, nói vậy em nghĩ giờ tụi chị phải làm sao? Vậy thôi dẹp hết khỏi kiếm tìm, cứ sống bung lụa, ngây ngô, buồn vui bất chợt, trầm cảm muôn năm cho rồi hả?

Nói thiệt nhe. Con người thời này còn quá nhiều humanrights – quyền làm người. Mỗi cá nhân tự mình quyết định mình tìm hay không tìm, buồn vui làm sao, sống đời thế nào các kiểu. Nhiều quyền quá mấy người đâm rối, rồi bày đặt buồn vui trầm cảm này nọ loạn hết cả lên. Thế giới thật là vô trật tự. Cuộc đời thật là bất định không biết đường đâu mà viết code. Cho chọn thì hoang mang không biết chọn. Mới có chuyện tương lai dẹp luôn để máy nó chọn giùm. Hành trình đi tìm của chị, tụi em số hóa cho nhanh. Phân công đầu ra luôn khỏi cho chọn lựa. Tự do quá đâm ra ý kiến ý cò đủ kiểu. Không làm gì, cứ sống hồn nhiên như bây giờ đã là quá sướng rồi. Được tự chọn tìm lại chính mình, tự quyết định sống ra sao trong đời phải nói là một đặc ân. Còn đòi hỏi gì nữa chứ?

2090 có khác. Tụi em lùa người ta vô hết quy trình loài số hóa, thân bất do kỷ - thân tâm không còn do mình điều khiển nữa rồi.

Ừa, nên thôi hiện tại mấy bạn cứ dũng cảm chọn cho mình cách sống. Cứ từ từ, bình tĩnh hưởng cái hạnh phúc làm người mà tương lai chắc sẽ không còn. Không có áp lực nào đâu trong hiện tại. Cứ lên tàu, cứ viễn du, trở về quá khứ, thẳng tiến tương lai. Cứ đi, cứ học. Cuộc sống là hành trình cá nhân, là chuyến tàu trải nghiệm sắc màu kỳ bí. Mỗi ga khác nhau là một câu chuyện hay để kể lại cho đời. Và cũng đừng ngồi im đó, lãng quên quyền du hành thời gian khi còn được làm người. Hãy cứ đi, và mở lòng mà trải nghiệm.

Thôi thời gian chẳng còn nhiều, em phải trở về tương lai để làm dự án phối giống đây. Xin chào mọi người và hẹn ở tương lai nhé.

Em ơi, rồi sau này liên lạc với em sao?

Mỗi lần buồn hay trầm cảm, các bạn đặt tay phải vào cánh cửa trên bìa sách, rồi gọi tên đầy đủ của mình: LÀM NGƯỜI  PHÁT  MỆT,  tên  viết  tắt  LAN-PHA-ME cũng được. Nó sẽ tự động báo về máy nguồn của mình ở Sao Hỏa. Mình sẽ trình chiếu lại buổi chia sẻ hôm nay trong tâm thức người tương tác, gợi nhớ về vốn hạnh phúc tự có khi đang được làm người. Thế giới hôm nay, thật ra cũng không tệ như là ta tưởng.

Singapore, 27/06/2019