CON CHIM KHỔNG LỒ, ĐIÊN LOẠN
Ông có thấy con bọ ngựa đưa càng lên định chặn chiếc xe không? Nó không thấy việc đó không thể làm được vì nó quá tự cao tự đại.
Trang Chu 128
128 Tức Trang Tử (365 (?) -290 (?) trước Công nguyên), triết gia lớn thời Chiến quốc ở Trung Quốc. Câu trên là trích trong chương 4: “Nhân gian thế,” sách Trang Tử (Nam Hoa kinh). Nguyên văn Hán-Việt: “Nhĩ bất tri phu đường lang hô? Nộ kì tí dĩ đương xa triệt, bất tri kỳ bất thắng nhậm dã, thị kỳ tài chi mỹ giả dã.”
Đ
ã tới lúc đi khỏi Tây Virginia. Cuốn gói. Cuốn gói. Cuốn gói. Anh đã không nghĩ tới chuyện gì khác kể từ khi Swonger cố hạ anh với khẩu 0,45 inch đã hỏng của gã. Đi khỏi, tránh xa. Tuy nhiên, điều quan trọng thì cần phải làm trước. Gibson cần dẹp chiếc xe tải. Anh không muốn đưa nó trở lại Virginia. Một trạm xe buýt ở Morgantown đằng sau Bệnh viện Đại học Tây Virginia sẽ là nơi tốt để vứt chiếc xe. Anh có thể thoát khỏi nó, bắt một chiếc xe buýt Greyhound về DC và xa mãi Niobe, Tây Virginia.
Anh lái nhanh hết mức có thể – bảy hay tám dặm129 trên giới hạn tốc độ. Mỗi lần đèn pha chiếu ở khúc quanh, Gibson lại thấy khuôn mặt biến dạng của Martin Yardas hiện lên, khẩn cầu anh tha thứ hay khoan dung. Bất cứ sự an ủi nào mà kẻ hấp hối tin cũng giúp dịu đi những khoảnh khắc cuối cùng của họ. Mùi căn phòng u ám đó vẫn đọng trong miệng dù anh đã uống rất nhiều nước. Tiếng cò súng khẩu 0,45 inch vang lên và tích tắc mà anh quên mất cái kim hỏa đã ở trong túi mình và tin rằng số phận của anh là nằm cạnh Martin Yardas.
129 Hơn 11 hoặc gần 13 km.
Về nhà thôi. Khi vẫn còn kịp.
Liệu có còn kịp không?
Một con bọ kích thước bằng một con chim nhỏ lao vào kính trước. Gibson bẻ lái mạnh tới mức chiếc xe tải chệch sang dòng xe đang chạy tới. Anh chỉnh lại chiếc xe tải về phần đường của nó, cố cười lớn dù chẳng còn chút sức lực. Rồi anh phun nước lên rửa kính cho tới khi con bọ chỉ còn là một vệt mờ trong tầm nhìn của anh.
Lúc lái xe về phía Bắc và Đông, anh có thể hiểu được sự bối rối của một viên phi công đã ngủ thiếp đi trong buồng điều khiển và lúc tỉnh lại thấy hiện ra sau đám mây dày đặc một vùng đất xa lạ, nhận ra mình đã đi lạc hướng hoàn toàn. Rất xa nhà. Anh không biết làm thế nào mà lại để chuyện này xảy ra… ngoại trừ việc đó không phải là sự thật, hay đúng là sự thật? Anh biết chính xác mọi chuyện đã xảy ra thế nào. Rốt cuộc, anh mới chính là người đang ở chế độ bay tự động và đây không phải lần đầu tiên. Đó là phần tồi tệ nhất – cảm giác này mới quen thuộc làm sao. Một lần nữa, anh lại bắt phần trách nhiệm trong đầu, phần hiểu rõ hậu quả và về lý thuyết là khôn ngoan hơn phải câm nín. Anh từng làm thế hồi còn thiếu niên để có thể săn đuổi Benjamin Lombard, một lần nữa ở Atlanta và bây giờ, khi già đời hơn và đáng ra phải khôn ngoan hơn, anh lại làm thế. Khiến nó im lặng để anh có thể làm những gì mình muốn. Giờ thì nó không im lặng nữa. Và nó có rất nhiều điều cần lên tiếng. Nên anh lái xe trong im lặng, khi mà trong đầu, anh tự buộc tội mình đủ thứ chuyện.
Bắt đầu từ đâu đây? Anh đã trốn chạy những trách nhiệm của mình ở nhà để tìm công lý cho một người đã nói rõ với anh là anh phải tránh xa chuyện này. Anh có thể biện minh cho điều đó là cao cả, nhưng có lẽ anh đã làm vì những lý do ích kỷ. Đó chính xác là kiểu ông bố mà anh thề sẽ không trở thành. Giờ anh đã thấy rõ điều đó. Và để làm gì chứ? Lúc này Nicole hẳn đã xé nát thỏa thuận quyền ghé thăm của anh rồi. Chắc chắn là cô sẽ để lại tin nhắn để nói với anh – hãy tránh xa ra – và anh không thể trách cô. Anh chưa bao giờ nghe tin nhắn đó, nhưng cảm thấy quá đau khổ, anh nhấn nút bật và giữ điện thoại sát tai mình. Giọng vợ cũ của anh mệt mỏi nhưng bình tĩnh:
“Biết là anh sẽ không trả lời. Nghe này. Em không nên nói những gì em đã nói. Em sẽ không xin lỗi, nhưng lẽ ra em không nên nói thế. Và em không có ý như thế. Không phải tất cả những gì em nói. Em đã giận dữ; em đã thất vọng. Em không thể chịu đựng được nữa. Ngay cả nếu em biết chuyện đó là do đâu. Em hiểu anh. Em biết là anh tự dằn vặt mình thế nào. Em biết anh muốn công việc đó ra sao và em biết anh nghĩ là mình đã làm mẹ con em thất vọng. Nhưng bọn em không sao. Ellie vẫn ổn. Nó không quan tâm anh có công việc gì. Vì thế hãy quay trở lại sau khi xong bất cứ việc gì mà anh đang đuổi theo. Em rất lo khi ngay cả Toby cũng không biết việc anh đang làm. Đừng là một thằng khốn nữa và hãy trở lại trước khi quá muộn.”
Tin nhắn kết thúc và Gibson ném chiếc điện thoại lên ghế hành khách. Đừng bắt đầu, anh cảnh báo giọng nói trong đầu nhưng rồi lại tự sỉ vả mình, bằng ngôn ngữ hẳn sẽ khiến những người hướng dẫn cho anh trong trại huấn luyện thủy quân lục chiến tự hào. Những suy nghĩ về gia đình đẩy chiếc xe tải lên tốc độ bảy mươi lăm130, nhưng anh nhanh chóng nhấc chân khỏi chân ga. Sẽ là cực kì ngu ngốc nếu bị cảnh sát chặn lại vào lúc này. Trở về nhà là điều quan trọng, chứ không phải trở về nhanh ra sao.
130 75 dặm/giờ, tương đương hơn 120 km/giờ.
Ở ghế hành khách, điện thoại của anh rung lên, rồi rung lên mấy lần nữa, báo hiệu những tin nhắn đang đến. Gibson lái thêm một hai dặm rồi cầm điện thoại lên: “Lea Regan (3 tin nhắn).”
“Không, không, không, không còn là vấn đề của mình nữa,” anh nói và bỏ lại chiếc điện thoại ra ghế hành khách. Sự nhẫn tâm của anh kéo dài thêm không tới hai dặm131 nữa trước khi anh dừng lại bên vệ đường. Anh nhìn chiếc điện thoại của mình chằm chằm, đầy trách móc, rồi bỏ cuộc và cầm nó lên.
131 Khoảng 3,2 km.
Tôi không biết ở chỗ anh có thể nhìn thấy những ngôi sao không, nhưng chúng thật đẹp. Bầu trời đầy sao. Đã ở đây hai năm mà chưa bao giờ để ý thấy chúng. Thật buồn cười phải không?
Tôi đang ở sân bay Dule Tree với cha tôi. Vừa thấy chiếc máy bay bay đi mà không có ông ta. Thật đẹp đẽ. Không biết anh làm thế nào, nhưng anh đã làm được. Họ sẽ sớm lên đây bắt chúng tôi. Cảm ơn. Tạm biệt và chúc may mắn. – L.
Nếu anh vẫn còn ở Niobe, hãy nhanh chóng rời đi.
Có rất nhiều điều phải tiêu hóa trong ba tin nhắn đó và anh đọc chúng vài lần nữa, cố gắng phân tích giọng điệu của cô – giọng điệu là thứ khó truyền tải nhất trong một tin nhắn. Những lời lẽ của cô không có vẻ sợ hãi và bị ép buộc. Đó lẽ ra phải là dấu hiệu tốt, nhưng anh không thích lời tạm biệt của cô chút nào. Nó nghe không giống Lea mà anh đã biết. Cô có vẻ đã bỏ cuộc. Muốn chết.
Gibson có thể nhìn thấy những chuỗi sự kiện dẫn tới các tin nhắn của cô. Nếu cô biết không còn tiền nữa, thì Merrick hẳn vừa cố đăng nhập vào đó. Nếu chiếc máy bay của gã đã đi mà không có gã, thì gã cần khoản tiền đó để có thể rời đất nước này. Nhưng khoản tiền không còn ở đó vì Gibson đã lấy nốt những gì ít ỏi còn lại. Điều đó khiến số phận Merrick nằm gọn trong tay của những kẻ thù của gã và thành thật mà nói Gibson thấy chuyện đó ổn. Merrick đáng phải nhận những gì đang đến với hắn. Nhưng Emerson và tầng năm sẽ phản ứng ra sao đây? Anh nhớ rõ điều Emerson nói. Gã tin là mình sẽ giết tất cả bọn họ. Gibson có cảm giác tồi tệ là Emerson sẽ làm đúng lời hứa của gã.
Gibson tìm Sân bay Dule Tree và để GPS của anh định vị tuyến đường nhanh nhất. Rồi anh quay vô-lăng, lao chiếc xe tải về nơi đó và bắt tiếng nói bên trong anh câm lặng trước khi nó nhận ra điểm đến của anh. Qua khúc quanh đầu tiên, anh thấy một chiếc Scion màu xám quen thuộc đang chạy phía sau. Tất nhiên, Swonger vẫn bám theo anh; gã không còn biết làm gì khác. Gibson chạy chậm rồi dừng lại ở giữa đường và kéo cửa sổ xuống.
“Anh làm gì đó?” Gibson hét.
Swonger nhìn trừng trừng phía trước, cả hai tay đặt trên vô-lăng. Có lẽ gã nghĩ rằng gã có phép tàng hình? Gibson không hiểu trong đầu gã có gì.
“Swonger.” Không có câu trả lời. “Anh biết là tôi nhìn thấy anh, đúng không?”
Một chiếc xe ở giữa hai xe họ, bóp còi inh ỏi. Swonger không chút nao núng, cứng đầu như một đứa trẻ hai tuổi không chịu tắm. Gibson đợi, nhưng Swonger có vẻ không muốn nhận ra anh. Vậy thì mặc kệ; anh không có thời gian để xử lý chuyện này lúc này. Gibson bỏ lại Swonger chơi trò tượng, nhưng một phần tư dặm132 ở cuối con đường, Gibson lại thấy chiếc Scion bám theo sau.
132 Khoảng 400 mét.
Swonger bám theo chiếc xe tải tới tận Sân bay Dule Tree. Không còn những ngày bám theo Gibson ở một khoảng cách an toàn nữa. Gibson không cố bỏ chạy; làm như thế cảm giác thật ngu ngốc và chỉ tổ tốn sức. Anh rẽ ra khỏi đường chính và đi ngược dốc con đường đất tới sân bay. Chiếc Scion bám theo. Ở cổng, Gibson tắt đèn và cho xe chạy từ từ về phía văn phòng chính; anh không thấy ai, nhưng điều đó không có nghĩa là họ một mình. Đằng sau anh, ở cổng trước, chiếc Scion chờ đợi đầy kiên nhẫn. Thấy không còn lối ra nào cả, Swonger có vẻ hài lòng để mặc anh với cuộc trinh sát của mình.
Có thứ gì đó đã lao qua hàng rào xích sắt vây quanh nhà chứa máy bay. Cú đâm đã làm đứt một vài chỗ và dựa trên độ sâu của vết lốp xe, chiếc xe đã lao vào đó hẳn phải xoay một vòng rất lớn. Dưới ánh trăng, Gibson theo dấu lốp xe chạy ra sân bay gần với đường băng, e dè người hay thứ mà anh có thể gặp phải trong đám cỏ cao. Nhưng ngoài một sân bay đổ nát, Gibson không thấy dấu hiệu gì cho biết vị trí của Lea. Thật nhẹ nhõm, nhưng không nhiều… điều gì đó tồi tệ đã xảy ra ở đây.
Gibson lái vòng quanh sân bay, cố kiếm những điều khác thường, nhưng chẳng tìm được gì. Tuy nhiên, Lea đã đúng - trời thật nhiều sao.
Ở phía xa của sân bay, một bóng đèn chỗ những hàng cây thu hút ánh mắt anh. Nó chập chờn qua những rặng cây, nhưng anh không thể nhìn thấy nguồn ánh sáng. Tò mò, anh lái xe tới đó, nó trải dài xuống một bên sườn đồi. Anh vớ lấy một cái đèn pin và đi tới hàng cây. Ba mươi foot133 dưới kia, những chiếc xe lăn ra khỏi sườn đồi nằm chồng lên nhau như xe mô hình ở đáy một hòm đồ chơi trẻ em. Một kim tự tháp của tan nát kim loại và hợp kim crom. Gibson cũng tìm thấy nguồn sáng – một chiếc xe bị kẹp giữa hai chiếc SUV; dựng đứng lên, đèn pha của nó chiếu lên những rặng cây phía trên.
133 Hơn 9 mét.
Cảm giác nhẹ nhõm của anh lung lay, Gibson bò xuống sườn đồi tới chỗ một chiếc SUV, nó đã lăn rồi dừng lại trước một cái cây cách xa đám xe chính. Ngoài cửa kính vỡ vụn, nó ít nhiều không hư hại gì. Cho tới khi Gibson chiếu đèn pin lên chiếc SUV – có người đã dùng một bên thành xe làm mục tiêu nhắm bắn. Nhìn như nó vừa đi qua vùng chiến sự. Anh soi đèn pin vào trong, nhưng chiếc SUV trống không. Có thứ gì đấy khiến anh chú ý và anh mở cửa xe phía ghế tài xế. Máu đọng bên trong và xung quanh ghế ngồi, vỏ đạn rải rác giữa những vết máu đông. Có người đã chiến đấu và chết trong chiếc xe này. Vậy thì thi thể ở đâu? Linh cảm chẳng lành, Gibson mở cốp xe ra, nhưng cũng không thấy gì.
Anh kiểm tra những chiếc xe kia. Hầu hết đều trúng đạn và anh tìm thấy rất nhiều vết máu, nhưng vẫn không thấy thi thể nào. Có người đã thắng một trận đánh quyết định ở sân bay, tống tất cả những chiếc xe này xuống dưới đồi và đưa tất cả những thi thể đi. Anh tự hỏi ai thắng và ngờ rằng mình biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Emerson có vẻ đã làm đúng lời gã nói.
Điều anh vẫn không biết là Lea còn sống hay đã chết, chỉ là cô không có ở đây. Và điều đó dẫn tới một lựa chọn duy nhất.
Niobe.