M
ặt sau của khách sạn Wolstenholme không thể tàn tạ hơn. Không sai, vẫn có thể gớm ghiếc hơn. Ném vào đó vài con chủy thú139. Có thể là một cái hào đầy đám cá sấu.
139 Nguyên văn: “gargoyle”: Những con quái thú với hình dạng dữ tợn thường được dùng trang trí cho các tòa nhà cổ.
Gibson tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn. Khả năng là Deja và nhóm của cô ả đã thu hút sự chú ý khỏi lối vào phía sau. Trừ khi những kẻ trên lầu năm có kỷ luật, mà cho tới nay thì đúng là như vậy. Anh phán đoán khoảng cách khoảng ba mươi yard140. Ba mươi yard khoảng trống, chiếu sáng đầy đủ của bãi đậu xe ngăn giữa anh và khách sạn. Chỉ cần một gã mang súng trường xuất hiện thì mọi thứ coi như vứt đi. Gibson thậm chí sẽ chẳng nghe được tiếng súng đã bắn hạ anh. Anh lướt mắt qua những ô cửa sổ tối đen lần nữa. Không có gì.
140 Khoảng 27 mét.
Cũng chẳng thoải mái hơn.
Anh lao khỏi chỗ trốn và chạy hết tốc lực qua bãi xe. Đường thẳng là đường ngắn nhất; anh cúi đầu xuống và chạy để giữ mạng. Ba mươi yard sau đó, anh tựa lưng vào khách sạn và căng mắt căng tai để nghe xem có dấu hiệu gì cho thấy anh đã bị phát hiện không. Tới giờ vẫn ổn. Giờ anh cần tìm lối vào. Những chiếc xe đậu thành đội hình vẫn chặt chẽ xung quanh chỗ bỏ hàng, nên anh cảm thấy không phải mạo hiểm ở đây. Emerson sẽ không để đường thoát hiểm của gã không có người bảo vệ. Thay vì thế, Gibson trèo lên một chiếc xe chở rác và nhận ra rằng cú nhảy sẽ xa hơn nhiều so với nhìn xuống từ thang thoát hiểm.
Đừng trẻ con như vậy, anh tự nhủ; chỉ là một cú nhảy mười foot141 từ trên nóc một chiếc xe chở rác sang cầu thang thoát hiểm đã cũ. Trong bóng tối. Nếu anh nhảy trượt, anh sẽ bị gãy vài cái xương. Thật ra, anh có thể bị gãy hết.
141 Khoảng 3 mét.
“Mình có thể làm được,” anh thì thầm với bản thân.
Gibson chạy một quãng ngắn, nhảy và với tay được vào mép cầu thang thoát hiểm. Thật ra, cú nhảy là phần dễ. Phần khó là vận lực đẩy vào vai và đôi tay của anh để phần thân dưới không trượt đi và để trọng lực kéo anh vào chỗ bê-tông.
Trong sự ngạc nhiên của anh, anh đã trụ được. Anh đu người lên xoay hai bả vai về lại đúng khớp. Giá mà có một đôi găng tay; anh quệt máu trên quần và phủi những mảnh vụn kim loại ở lòng bàn tay, rồi đi theo cầu thang thoát hiểm lên tầng ba. Anh biết có người đã ở trong phòng mình, vì cửa sổ mở và thứ mùi trongđó khiến anh rợn người. Nó nhắc anh tới một hầm xí đã ăn đạn pháo khi anh còn trong thủy quân lục chiến. Anh còn nhớ gã khốn khổ được giao nhiệm vụ lau dọn nơi đó. Đấy không phải là thứ họ sẽ đưa vào quảng cáo tuyển quân. Gibson che miệng và mũi bằng cổ áo của anh rồi trèo vào trong.
Phòng anh có một vị khách mới.
Gibson đứng nhìn xuống thi thể nằm trên giường – còn mặc quần áo, nằm đè lên chăn. Nhìn gã này thì có lẽ chết chưa đủ lâu để bị phân hủy, nhưng đã nhận ít nhất là một viên đạn vào ruột già, điều giải thích cho thứ mùi kinh khủng bất chấp cửa sổ đã mở để thông gió. Gibson cho là anh đã tìm thấy một trong số những kẻ thua cuộc trong vụ xả súng ở sân bay, nhưng tại sao thi thể này được mang trở lại đây thì anh không đoán ra nổi. Anh ngờ rằng không phải là do sự tôn trọng với người chết.
Đã đến lúc đi tiếp.
Chốt trượt mở an toàn để hé nên cửa không đóng hẳn. Như thể có người chỉ vừa rời khỏi phòng để làm chút việc. Gibson lẻn ra hành lang và đi tới cầu thang bộ ở trước khách sạn. Dọc hành lang, mọi cánh cửa đều được bẻ khóa cùng một cách. Sự tò mò bệnh hoạn buộc anh phải kiểm tra lần lượt các căn phòng. Trong mỗi phòng lại có một thi thể. Tất cả bình lặng lạ lùng bất chấp sự tàn bạo trong cái chết của họ. Giờ chỗ này là một nhà xác chứ không phải một khách sạn. Nhưng cho tới giờ anh chưa thấy Lea trong số những người chết và điều đó cho anh chút hy vọng nhỏ nhoi. Gần cuối hành lang, Gibson tìm thấy ông cảnh sát trưởng và Jimmy Temple; họ nằm cạnh nhau trên chiếc giường một mét sáu. Họ không bị bắn như những người khác nhưng cũng đã chết. Gibson sờ vết sẹo quanh cổ anh, chửi thề và để họ nằm đó. Emerson Soto King có rất nhiều điều phải trả lời.
Trong căn phòng cuối cùng, anh tìm thấy câu trả lời cho lý do những cánh cửa đều đã mở: một quả bom đơn giản nhưng hiệu quả gắn vào một kíp nổ điều khiển từ xa, quấn quanh hai hộp a-xê-tôn đóng vai trò chất dẫn nổ. Theo thiết kế, những cánh cửa khách sạn được đóng lại để ngăn hỏa hoạn và việc để nó mở toang sẽ khiến lửa lan ra nhanh hơn. Giờ nghĩ lại anh mới thấy cửa sổ được mở không phải để thông khí cho căn phòng, mà để cung cấp oxy cho đám cháy. Anh đánh cược là sẽ tìm thấy một thiết bị tương tự ở mỗi tầng. Toà khách sạn cũ sẽ cháy bừng như một đám lửa trại. Ngọn lửa sẽ bừng bừng và xoá đi tất cả mọi dấu vết của tầng năm, tàn nhẫn, nhưng lại hiệu quả. Các điều tra viên sẽ mất nhiều năm trời để hiểu được chuyện gì đã xảy ra ở Niobe, chứ đừng nói là chứng minh.
Gibson biết tốt hơn là không nên tự mình gỡ bom. Đó không phải là kỹ năng của anh và đơn giản vì quả bom có thể do một tay chuyên nghiệp thiết kế dù nó trông bình thường. Những người chế bom giỏi luôn phán đoán trước các nỗ lực phá bom. Hy vọng tốt nhất của anh là tìm ra Lea và chạy xa khỏi chỗ này trước khi nó nổ tung. Ở giữa cầu thang chính, những giọng nói giận dữ vang lên từ bên dưới, đe dọa và tiềm ẩn bạo lực. Gibson lẻn ra ngoài cầu thang, nhưng những tiếng chân nặng nề khiến anh lại phải ẩn mình. Anh nín thở khi Emerson dẫn nửa tá người đi xuống cầu thang. Nếu họ đi theo bất kỳ một hướng nào khác, anh hẳn đã cùng với Jimmy Temple an giấc ngàn thu rồi.
Phía dưới, tiếng súng nổ vang lên đinh tai nhức óc. Có vẻ như Deja đang hết sức bận rộn. Hy vọng cô ả sẽ giữ được sự chú ý của họ đủ lâu để anh giải thoát cho Lea. Gibson liếc ra đầu cầu thang tầng ba và thấy một gã được bố trí ở lại đó để canh gác phía sau. Tay súng này tựa lưng vào tường với tầm nhìn khắp cầu thang không bị hạn chế. Gã sẽ bắn gục Gibson trước khi anh kịp bước tới bước thứ ba.
Giờ có một khẩu súng thì tiện và anh mừng vì Deja không có ở đó để nói với anh thế.
***
Guo Fa không biết những tay xuất hiện mới dưới sảnh, nhưng anh vô cùng biết ơn họ. Họ đã thu hút hầu hết lực lượng an ninh khỏi phòng tổng thống và bây giờ là lúc thích hợp. Vận số đã mỉm cười với anh và anh sẽ không để lỡ nó lần nữa.
Ở sân bay, anh đã tự rủa xả mình vì quá thận trọng ở Niobe và để Merrick thoát mất. Nhưng rồi những chiếc máy bay đã rời đi mà không có Merrick và vụ đấu súng giành quyền bắt gã nổ ra trong đêm – một cách quyết liệt và tàn bạo. Theo dõi sự hỗn loạn từ rặng cây, một nụ cười ranh mãnh nở ra trên mặt Fa: Gibson Vaughn đã tỏ ra còn tháo vát hơn Fa hình dung. Anh hy vọng rằng tay tin tặc tận hưởng chỗ tiền của Merrick; anh ta hoàn toàn xứng đáng. Trong khi đó, phần thưởng của Fa nằm ở cuối hành lang. Anh rút súng ra, siết chặt giảm thanh và thận trọng đi xuống hành lang. Fa phải thừa nhận là anh rất tò mò về nhân thân của vị khách bí ẩn ở phòng tổng thống. Đó là mảnh ghép duy nhất trong bức tranh mà anh vẫn không biết.
Lúc tới gần phòng tổng thống, anh nghe tiếng súng từ bên trong. Fa lao về phía trước, sợ rằng Merrick đã bị xử tử trước khi có thể hỏi cung gã. Thêm một tiếng súng nữa khiến Fa cân nhắc lại. Không phải một vụ hành quyết, mà là một cuộc đấu súng. Nhưng ai mới được? Anh không thấy có ai vào đó cả. Khi anh tựa lưng vào tường và từ từ tiến lên, cánh cửa phòng tổng thống mở ra. Một phụ nữ tóc vàng mặc váy vàng xuất hiện. Anh nhận ra chiếc váy ở sân bay, dù ở cách quá xa để thấy được người mặc nó. Fa cho rằng Merrick đã sắp xếp chút giải trí cho chuyến bay của gã. Điều đó có vẻ là một phán đoán chính xác, bởi cô ta cầm một đôi giày cao gót trên tay và đóng cửa lại khẽ khàng sau lưng, như thể cô ta rời đi sau một đêm truy hoan vậy. Tay kia, cô ta cầm một khẩu súng và khi cô ta quay ra, Fa nhìn thấy máu bắn trên chiếc váy. Anh nhận ra cô ta là người pha chế ở Toproll. Anh không hề trông đợi một người như thế ra khỏi cửa, nhưng cô ta không cho anh có thời gian để tính toán. Cô ta nhìn thấy anh và mở to mắt. Súng của cô chĩa lên vào anh.
Fa bắn cô.
Phát súng đẩy cô ta vào cửa, súng rơi khỏi tay. Đôi giày bay lên. Chân cô khuỵu xuống, rồi cô ngồi gục về một bên. Fa khẽ tặc lưỡi như thể một người nhìn thấy vết ố trên chiếc áo trắng tinh của mình vậy. Anh không có ý định nổ súng, nhưng cô ta không cho anh lựa chọn khác. Anh dõi theo cô ta bò tới chỗ vũ khí của mình. Cô ta thật lỳ lợm. Anh bước đến, cầm khẩu súng lên, rồi dùng chân lật ngửa người cô ra. Váy cô ta chuyển màu đen vì máu. Viên đạn đã găm vào ngực cô ta và hẳn chỉ cách trái tim vài mi-li-mét. Cô ta may mắn là vẫn còn sống. Nhưng phải được chữa trị ngay và không có xe cứu thương nào đang trên đường tới cứu cô ta cả. Anh giơ khẩu súng lên để kết thúc. Cô ta giơ tay lên che viên đạn.
Cô ta quả là lỳ lợm.
Có điều gì đấy ngăn anh lại và anh nhìn cô ta kỹ hơn.
Con gái của Charles Merrick.
Cô đã ở ngay trước mặt anh suốt thời gian đó. Anh tự rủa mình vì bỏ qua điều đó. Rõ ràng là cô đã nhuộm tóc từ lần gần nhất anh thấy cô, nhưng không thể lấy đó làm lý do. Anh hy vọng rằng đó không phải là sai lầm chết người với những kế hoạch của anh. Chelsea Merrick có thể là một nhân tố hữu ích, nhưng anh không thể lãng phí thời gian vào việc chăm sóc vết thương cho cô. Mỗi giây trôi qua khiến cơ hội của anh ngày càng ít lại. Fa nắm mắt cá chân cô và lôi cô vào căn phòng gần nhất. Cô rên lên khi anh kéo cô qua bậc cửa. Những căn phòng ở các tầng dưới có các thi thể từ sân bay, nhưng tầng năm thì không. Cho tới giờ. Fa mang cho cô khăn tắm từ trong phòng tắm và ấn nó vào ngực cô. Sống hay chết là do sức của cô.
“Ấn đi,” anh chỉ cho cô.
Cô vòng tay quanh những chiếc khăn và ôm lấy chúng như một chiếc phao cứu sinh. Cô có vẻ sợ hãi. Cô có lý do để sợ hãi.
“Chặt vào,” anh nói và đóng cánh cửa lại sau lưng.
Ở cửa phòng tổng thống, Fa dừng lại lắng nghe, không chắc điều gì đang chờ đợi phía sau đó. Và điều anh thấy chắc hẳn không phải là một cuộc tàn sát. Anh kiểm tra căn phòng xem có mối đe dọa tức thời nào không và thấy ít nhất hai người đã chết. Thật may mắn, Charles Merrick bị trói vào ghế nằm ngả một bên và còn sống tốt. Một tay lính gác nằm chết cạnh Merrick đã rút súng ra nhưng không kịp bắn. Người giết gã đã bắn loạn xạ; gã trúng đạn ở vai, bụng và đùi. Viên cuối cùng đã trúng vào động mạch đùi; dựa trên sự mất máu của gã.
Tác phẩm của Chelsea Merrick, anh nghĩ thầm. Cô lỳ lợm nhưng nhắm kém… may mắn nhưng kém. Fa cầm khẩu súng lên và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Merrick yên lặng. Merrick, gần như hoảng loạn, không hề trả lời.
Bên trái gã, hai người chụp mũ trùm cũng bị trói chặt trên ghế. Người đầu tiên chỉ có thể là Veronica Merrick. Fa có thể đoán được qua tiếng thở hổn hển của cô ta. Nhưng anh không biết người bên cạnh cô ta là ai. Có lẽ là một tay bảo vệ? Một chiếc ghế thứ tư, dây thừng vẫn còn quấn ở chỗ chân và tay dựa, không có người. Chắc chắn là Chelsea Merrick, làm sao cô tự giải thoát được cho mình và rút súng ra? Anh có nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời.
Anh không nhận ra người phụ nữ ngồi xe lăn, nhưng có vẻ bà ta là người chỉ huy. Khó mà tưởng tượng nổi một người yếu ớt như thế lại là tác giả của những màn giết chóc này. Có lẽ bà ta đáng sợ hơn trước khi bị Chelsea Merrick găm một viên đạn vào đầu. Dựa trên vết thương hình ngôi sao trên trán, đã đen lại vì thuốc súng, đó là một phát đạn gần và đầy tính cá nhân. Biểu cảm của người phụ nữ, một sự pha trộn giữa giận dữ và không tin nổi, cho thấy mọi thứ đã không diễn ra như bà ta dự liệu. Fa lần theo bước chân của Chelsea Merrick vào căn phòng sâu bên trong.
Trên giường bày đầy những công cụ tra tấn thời hiện đại. Kẻ lẽ ra là người tra tấn, nằm chết sõng soài trên thảm, nhận một viên đạn vào cổ họng. Rõ ràng là Chelsea Merrick đã nghĩ khác. Fa lấy làm tiếc vì đã bắn một phụ nữ trẻ ấn tượng như thế. Nhưng phần thú vị của câu chuyện là sau khi tự giải thoát cho mình, Chelsea Merrick đã bỏ cha mẹ cô lại. Cô đã rất nỗ lực để ở trong căn phòng này cùng cha mẹ mình và rồi lại bỏ họ đi như những người lạ. Cô đã nói gì với bố mình trước khi bỏ mặc ông ta với phần số của mình? Dựa vào khuôn mặt thất thần, đẫm lệ của Merrick, điều đó có lẽ rất đáng nghe.
Fa quỳ bên cạnh người đàn ông đang ngã xuống.
“Xin chào lần nữa, anh Merrick. Anh nhớ tôi chứ?”
“Lee Wulff.”
“Hoàn toàn chính xác. Anh có tận hưởng ngày tự do đầu tiên của mình không?”
Merrick nghển cổ lên nhìn thẳng vào mắt Fa. “Anh muốn gì?”
“Không có tâm trạng cãi nhau với tôi hôm nay à? Lần trước chúng ta nói chuyện, anh định ra vẻ thông minh. Tôi đã trông đợi một cuộc tái đấu.” Fa nhún vai. “Thôi được. Vào trọng tâm luôn nhé. Lần gần nhất chúng ta trao đổi, tôi đã đưa ra cho anh một đề nghị. Anh không hứng thú. Tôi nghĩ có lẽ anh đã có thời gian để cân nhắc, giờ thì tình hình tài chính của anh đã thay đổi.”
“Làm sao anh biết điều đó?”
“Anh nghĩ ai đã chỉ cho Gibson Vaughn và con gái anh hướng đi đúng?”
Đầu người đàn ông không rõ danh tính đang bị trùm lại quay về phía giọng nói của Fa.
“Gibson Vaughn là đứa quái nào?” Merrick hỏi.
“Một người rất giàu, nhờ có tôi,” Fa nói.
“Tại sao?”
“Để tôi có thể giúp anh, anh Merrick.”
“Anh ở đây để giúp tôi sao?”
“Phải, đó là tất cả những gì tôi muốn làm.”
“Anh đề nghị gì?”
“Đưa anh ra khỏi đây. Giúp cho anh có một cuộc sống thoải mái.”
“Thoải mái thế nào?”
“Thoải mái hơn chết trên chiếc ghế này khi những kẻ bắt anh quay lại.”
“Và anh muốn gì?”
“Tên của kẻ hợp tác người Trung Quốc. Merrick Capital có một nguồn tin trong Bộ Chính trị của đất nước chúng tôi. Bí mật thật sự cho thành công của anh. Tôi muốn tên kẻ phản bội mà anh đã cung cấp cho những người Mỹ để cứu mạng anh.”
Mắt Merrick nhíu lại. “Anh là ai? Thật ra thì anh là ai?” “Vì Chúa, Merrick,” người đàn ông kia lên tiếng dưới mũ trùm đầu của anh ta. “Hắn ta là một gián điệp người Trung Quốc. Câm miệng của ông lại.”
Fa đứng lên và gí họng súng vào chiếc mũ trùm. “Người này là ai?”
“Damon Ogden. Kẻ dắt mối CIA của tôi.”
“Đầu mối của anh?”
“Giờ thì không phải nữa rồi.”
Không phải là Fa nghi ngờ, nhưng sự hiện diện của CIA là lời xác nhận cuối cùng rằng Merrick biết nhân thân của Trậm Điểu.
Đôi vai Ogden rụt lại, chấp nhận thất bại.
“Anh ta không tử tế lắm với anh, phải không?” Fa nói.
“Không. Anh đề nghị gì?”
“Một căn hộ ở Thượng Hải nhìn xuống sông Hoàng Phố. Cơ hội lại làm môi giới chứng khoán cho một trong những tập đoàn đầu tư hàng đầu Trung Quốc. Tư cách công dân của đất nước vĩ đại nhất Thế giới. Và tất nhiên là một khoản phí tư vấn rộng rãi.”
“Rộng rãi cỡ nào?”
“Mười triệu đô-la.”
“Tôi muốn hai mươi.”
Fa cười khẩy. Ngay cả khi bị trói vào một chiếc ghế trong một căn phòng đầy những xác chết, Charles Merrick vẫn muốn thương lượng. Nhân thân của Trậm Điểu đáng giá gấp mười lần như thế với chính phủ của anh.
Veronica Merrick xen ngang. “Tôi sẽ cho anh cái tên đó với chín triệu.”
Đó là một diễn tiến không ngờ tới. Fa cởi mũ trùm đầu của cô ta ra.
“Rất vui được gặp bà, bà Merrick. Bà biết danh tính tên đó sao?”
“Tất nhiên là tôi biết. Anh nghĩ ai điều hành Merrick Capital chứ? Charles ư? Anh ta còn không đủ thời gian ngắm mình trong gương kìa.”
“Veronica, cô nghĩ là cô đang làm gì thế?”
“Thương lượng để được thả ra.”
“Thế cô nghĩ tôi đang làm gì hả?”
“Thương lượng để anh được thả ra. Tôi đã học được bài học tám năm trước khi anh đổi mật khẩu các tài khoản của chúng ta. Anh nghĩ tôi sẽ ngồi yên ở đây để anh qua mặt lần nữa sao?”
“Cô muốn nói chuyện qua mặt hả? Vậy thì hãy nói về việc chúng ta đã khởi đầu Merrick Capital cùng nhau thế nào, rồi bỗng nhiên tên cô không có trên tài liệu nào hết. Cô ôm hết tiền trong khi bỏ mặc tôi với tù tội.”
“Charles. Anh muốn làm người vĩ đại và coi tôi là quý cô bé bỏng. Thì đó, người vĩ đại phải đi tù chứ.”
Fa ngỡ ngàng nhìn họ. Bất chấp bị trói vào ghế, bất chấp những thi thể dưới chân họ, bất chấp tiếng súng ngày càng lớn, cả hai vợ chồng Merrick đều không nhận ra sự hung hiểm của tình thế.
“Đó là một thỏa thuận cả gói, hay tôi sẽ nói với anh ta mà không cần gì cả,” Veronica Merrick quát. “Tôi đã lên báo chỉ để thấy anh phải đau khổ. Giờ tôi sẽ lặp lại điều đó.”
Nhà Merrick trừng mắt nhìn nhau.
“Được rồi, được rồi, cô thắng. Một thỏa thuận cả gói.” Merrick nhìn Fa. “Đưa chúng tôi ra khỏi đất nước này và chúng tôi sẽ cho anh cái tên đó.”
“Đó là tội phản quốc, Merrick,” Ogden hét lên. “Anh có hiểu không?”
Fa đập báng súng vào đầu Ogden và anh ta lịm đi. Lúc anh đang giải phóng cho Merrick thì tiếng đổ vỡ ngoài hành lang tới tai anh. Fa đưa cho Merrick con dao.
“Cắt dây cho cô ấy. Sẵn sàng khi tôi trở lại. Tôi sẽ kiểm tra lối ra.”
Fa rút khẩu súng của anh và liếc ra ngoài hành lang trống trơn ở tầng năm. Tiếng súng rời rạc vang vọng lên từ cầu thang; trận đánh đã tới chỗ bế tắc. Nếu gia đình Merrick tuân theo chỉ dẫn của anh và im lặng, vẫn còn thời gian để trốn thoát. Anh nhận ra chữ nếu đó khó khăn cỡ nào. Anh tính toán thời gian để đưa gia đình Merricks tới căn nhà an toàn và sắp xếp để đưa họ trốn thoát. Anh đã không tính tới việc đường dây điện thoại bị cắt hoàn toàn. Điều đó gây ra chút trở ngại, nhưng anh có điện thoại vệ tinh ở căn nhà an toàn.
Như thế là chỉ còn Damon Ogden. Để anh ta sống là một rủi ro, nhưng giết một đặc vụ CIA trên đất Mỹ là một hành động chiến tranh. Ngay cả nhân thân của Trậm Điểu cũng không thể biện minh cho một vụ giết người không được phê chuẩn. Nhưng nếu Ogden có thể bằng cách nào đấy báo động, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp. Fa gãi đầu. Dù sao anh ta cũng đang bị trói vào một chiếc ghế trong một tòa nhà sẽ cháy rụi. Đôi khi việc cần làm lại là không làm gì cả. Những tình thế như thế này sẽ tự nó xử lý.
Ở hành lang, một chậu hoa lật úp hướng Fa chú ý tới một vệt máu mảnh trên tấm thảm từ căn phòng anh đã để Chelsea Merrick. Bằng cách nào đó, cô đã biến mất; dấu tay máu trên nắm cửa cho thấy cô đã đi ra. Điều đó có vẻ bất khả thi, nhưng anh không thấy dấu lôi kéo nào cả; cô đã tự đứng lên. Sự ngưỡng mộ của anh với cô càng tăng thêm. Hầu hết mọi người sẽ nằm đó chờ chết, nhưng người phụ nữ này thì không. Cô không có nhiều cơ hội, nhưng Fa mong cô gặp may mắn.
Fa trở lại căn phòng tổng thống để thu thập kiện hàng của anh. Charles Merrick đã không cắt những sợi thừng trói vợ gã vào ghế. Mất một lúc Fa mới hiểu máu trên con dao là từ đâu. Máu khắp nơi. Merrick đã trùm đầu cô ta trở lại. Phải chăng không nhìn vào mắt cô ta khiến việc đó dễ hơn? Dẫu thế nào, gã đã gây ra một đống hỗn loạn, nhưng gã không bỏ cuộc. Một người Mỹ với tinh thần sống chết bằng được.
Merrick đứng cạnh thi thể Veronica Merrick, hai vai run lên và gã nhìn Fa, mắt mở to.
“Hai mươi triệu.”
Fa giơ khẩu súng của anh lên. “Bỏ con dao xuống.”
“Tôi muốn hai mươi triệu.”
“Ừ thì hai mươi triệu,” Fa đồng ý. “Giờ thì bỏ con dao kia xuống.”
Merrick làm theo và nhìn Fa với đôi mắt ủ rũ.
“Cảm giác có giống không, khi tự tay ta nhúng chàm?” Fa hỏi.
“Hai mươi triệu.”
Fa thấy khinh thường những kẻ này làm sao.