S
ao lại thuê một cabin câu cá trong rừng và một phòng khách sạn trong thị trấn chứ? Đó chẳng phải là câu hỏi triệu đô sao? Lúc đó, bị phân tâm bởi cuộc săn lùng số tiền của Charles Merrick, Gibson đã không nghĩ nhiều. Nhưng giờ đã biết tay câu cá là một gián điệp Trung Quốc, anh đánh cược là mình sắp sửa xâm nhập một nơi trú ẩn. Một nơi để che giấu Merrick cho tới khi có thể sắp xếp việc đưa gã ra khỏi đất nước này. Trong bóng tối, Gibson vấp chân vào vết lún bánh xe suýt thì làm anh trật mắt cá. Đi đứng cẩn thận, anh tự nhắc mình.
Con đường ngoằn ngoèo hơi dốc lên. Phía dưới trên mặt đất trống có một căn cabin một tầng giản dị. Nhìn nó thật bình yên dưới ánh trăng. Mọc lên trên những hàng cột, nó nhìn ra một khúc quanh lững lờ của dòng sông và những bậc thềm bằng gỗ cắt cắt ngang một con dốc dẫn xuống một cầu cảng khiêm nhường. Không tàu thuyền, nhưng phía dưới khu nhà để xe tách rời, Gibson nhìn thấy một chiếc Nissan Sentra cũ – không có gì hào nhoáng giống xe của một tay điệp viên, nhưng cực kỳ tiết kiệm xăng. Nếu đó là chiếc xe của tay đánh cá. Bóng đèn trơ trọi phía trên mái hiên đã tắt, nhưng bên cửa sổ, ánh sáng hắt ra từ sau màn cửa được kéo lại. Một bóng đen ngang qua cửa sổ. Có người ở nhà.
Gibson quỳ bên cạnh một cây sung dâu còi cọc, sắp chết, không bao giờ hưởng đủ ánh nắng để cạnh tranh với cánh rừng xung quanh. Bình thường, anh sẽ bỏ ra nhiều tuần chuẩn bị trước một vụ tấn công kiểu thế này, nhưng giờ không còn thời gian nữa. Anh với tay để chỉnh lại chiếc mũ không còn ở đó. Thay vì thế, anh xoa trán và nghĩ cho thông suốt kế hoạch của mình. Anh rút khẩu Glock ra và nhét nó xuống đáy chiếc túi, dưới máy tính xách tay và quần áo bẩn của anh. Rồi anh bước xuống sườn dốc về phía cabin, lên những bậc thang và gõ cửa.
Sự thật là bạn ta; hãy nói dối càng ít càng tốt.
Từ trong nhà, anh nghe một giọng nói đầy cảnh giác. Một giọng thứ hai, trầm tĩnh và có tính toán, khiến giọng thứ nhất ngừng nói. Gibson bước trở lại cầu thang, không muốn che cửa và cũng để anh có không gian trong trường hợp không ngờ đến là tay câu cá quyết định bắn anh để cảnh cáo. Khó có khả năng đó, vì Gibson mang tới thông tin, tay câu cá còn phải trả lời trước một số câu hỏi. Theo phỏng đoán của Gibson, thông tin anh mang đến có thể giúp anh có thêm mười phút trước khi tay câu cá vứt xác anh xuống dòng sông.
Những ngọn đèn bên trong cabin tắt ngóm và cánh cửa mở ra. Tay câu cá đứng ở bậc cửa, một khẩu súng ở bên hông. Nhiều khả năng là khẩu súng đã bắn Lea, Gibson tự nhắc anh.
“Anh Vaughn. Anh không nên tới đây.”
“Tôi cần anh giúp.” Thực ra đúng là như thế thật.
“Làm sao anh tìm được tôi?”
“Tôi có người theo dõi anh sau cuộc gặp đầu tiên của chúng ta.”
“Gã nhà quê đó hả?” Tay câu cá hỏi đầy nghi hoặc.
“Tôi biết, đúng không? Anh ta tháo vát việc đó một cách đáng ngạc nhiên.”
“Anh ta có ở đây với anh không? Trong rừng với một khẩu súng trường, có lẽ thế?”
“Tôi chỉ có một mình.”
“Tất nhiên.” Tay câu cá dò xét khuôn mặt Gibson để tìm dấu hiệu là anh có thể đang nói dối. Cuộc khiêu vũ đã bắt đầu. Có vẻ hài lòng, tay câu cá bước lùi lại khỏi cửa, một nụ cười chào đón nở trên mặt anh ta. “Vào trong đi.”
Một mệnh lệnh, không phải một lời mời. Lại thêm những mệnh lệnh nữa – Gibson đóng cửa và bật đèn lên. Tay câu cá không bao giờ để anh tới gần hơn mười foot149, giờ khẩu súng của anh ta đã giơ lên.
149 Khoảng hơn 3 mét.
“Anh có vũ khí không?”
“Trong túi của tôi.” Gibson hy vọng sẽ khẳng định được thiện chí của anh với sự hợp tác rõ ràng đó.
Tay câu cá vẫn lục soát người anh và tịch thu chiếc điện thoại di động, chĩa khẩu súng thẳng vào sau sọ anh. Vào lúc Gibson quỳ xuống, mặt quay ra cửa, tay câu cá lục soát túi của anh tìm khẩu súng.
“Có máu trên khẩu súng này, anh Vaughn. Anh đã có mặt ở tầng năm khách sạn tối nay đúng không?”
“Phải, tôi lấy khẩu đó từ một trong những người đã bị anh giết.”
“Tôi không giết ai tối nay cả. Anh phải cảm ơn Chelsea Merrick vì điều đó.”
Gibson không tin anh ta nhưng bỏ qua chuyện đó, sợ bị hướng ra khỏi việc chính. Anh là một người giỏi ứng biến, nhưng khả năng sai lầm tăng lên với mỗi đề tài không đoán trước được. Chủ nhà của anh cũng biết điều đó và để cho anh nói và nói mãi, khiến anh nói lung tung cho tới khi lộ ra sự thật. Đây là một cuộc thẩm vấn, không phải một cuộc đối thoại. Tay câu cá bỏ khẩu súng và chiếc điện thoại di động vào lại chiếc túi của Gibson và chỉ vào một chiếc ghế mây ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Không gian trong này nhỏ hẹp nhìn như thể được trang trí từ những mẫu đồ đạc nhặt nhạnh ở sáu căn nhà khác nhau. Mọi thứ đều là đồ đã dùng rồi. Một gian bếp kích thước như một phòng chuẩn bị đồ ăn trên máy bay ở bức tường phía xa. Hai cánh cửa đóng dẫn tới phòng ngủ hay phòng tắm… và đối tác làm ăn mới của anh ta, Charles Merrick. Giữa hai cánh cửa treo một bức thêu với dòng chữ, “Tất cả mọi người đều phải tin vào điều gì đó; tôi tin là tôi sẽ đi câu cá. – Henry David Thoreau150.”
150 Henry David Thoreau (1817-1862), là tác giả, triết gia, nhà tự nhiên học và người đấu tranh giải phóng nô lệ người Mỹ.
Tay câu cá cất tất cả đồ đạc của Gibson vào gian bếp và quay lại với một cái ghế đẩu. Bằng một giọng thân tình, vui vẻ, anh ta hỏi lại anh cùng những câu hỏi đó lần thứ hai, để dò xét xem có sự không nhất quán nào không. Người ta có thể nhầm họ là những người bạn tốt đang kể chuyện một ngày vất vả cho nhau nghe và Gibson ngưỡng mộ vẻ ngoài của vị chủ nhà gây ảo tưởng là anh ta thật lãnh đạm. Đó là một cảm giác sai lầm – khẩu súng để trên đùi anh ta xác nhận điều đó – nhưng lại là một màn kịch lợi hại. Anh ta sẽ không giết Gibson cho tới khi chắc chắn là chỉ có Gibson và Swonger biết nơi này. Nên họ nói chuyện vòng vo, bất chấp sự thật là chỉ có một câu hỏi quan trọng nhất mà thôi.
Gibson cố gắng hướng họ lại với chủ đề trọng tâm với anh. “Nghe này, tôi đã có tiền của Charles Merrick.”
“Vậy thì tại sao anh lại ở đây?”
“Anh có cho CIA biết tên tôi không?”
“Tại sao tôi lại nói chuyện với CIA chứ?”
“À, có ai đó đã nói điều gì đó khiến Damon Washburn tưởng là tôi làm việc cho anh.”
“Tôi không biết Damon Washburn nào cả. Vì sao anh ta lại nghĩ anh làm việc cho tôi?”
Đây rồi. Nếu đây là một ván bài xì-tố, tay câu cá hẳn vừa thách cược hết với Gibson. Hiện giờ, anh có hai lựa chọn – úp bài hay theo. Nếu anh theo, điều đó có nghĩa là mở hết bài trên tay và như vậy, tay câu cá sẽ không bao giờ sẵn lòng để anh còn sống rời căn phòng này. Gibson không thể không liếc mắt tới chỗ khẩu súng đang lặng lẽ nhắm vào người anh.
“Washburn nghĩ rằng anh là người của Bộ An ninh Nhà nước Trung Quốc. Anh ta nói Charles Merrick biết tên một tay trong trong Bộ Chính trị các anh. Trậm Điểu, tôi nghĩ là các anh gọi ông ta thế. Đó là lý do tại sao anh giúp tôi đánh cắp tiền của Merrick. Để anh ta không thể rời đất nước này mà không có sự giúp đỡ của anh và không có lựa chọn nào khác ngoài việc cho anh biết danh tính của Trậm Điểu. Điều đó sẽ biến tôi thành một kẻ phản bội. Nhân đây, cảm ơn anh vì điều đó. Anh thực sự đánh lừa được tôi với giọng nói đấy.”
“Chúng ta đã có một thỏa thuận. Nhờ tôi, giờ anh đã là một người rất giàu có.”
“Tiền bạc thì ích gì chứ? Làm sao tôi có thể trốn được CIA? Washburn buộc tội tôi phản quốc. Họ sẽ treo cổ tôi.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Anh cần đưa Merrick ra khỏi đất nước này, đúng không? Thỏa thuận là thế chứ gì? Anh lo cho gã; gã cho anh Trậm Điểu. Tôi có một chiếc máy bay, đã đổ xăng và sẵn sàng lên đường. Hãy đưa tôi đi với các anh.”
“Không được.”
Gibson làm hết sức để tỏ ra buồn bã và tuyệt vọng. Thực ra cũng không hẳn là đóng kịch. “Tôi sẽ chia tiền cho anh. Một phẩy hai mươi bảy tỉ đô-la,” Gibson nói thật rõ và lớn tiếng nhấn mạnh với người nghe ở phòng ngủ đằng sau hơn là với tay câu cá. Anh chỉ cần thuyết phục một người và tay câu cá thì chẳng thể bị thuyết phục.
“Một đề nghị rất hào phóng,” tay câu cá nói và ngồi lại trầm tư, giả vờ nghĩ ngợi. Thật ra, anh ta đang chuyển khẩu súng khỏi hông. Sẽ không có bài diễn văn cuối cùng nào cả; tay câu cá sẽ hạ anh một cách càng ít ồn ào càng tốt. Khuôn mặt con gái lướt qua trước mắt Gibson. Một khuôn mặt mà anh đã kìm nén không nghĩ tới vài tuần qua trong lúc làm công việc ngu xuẩn này. Đây là hậu quả anh phải nhận vì đã phớt lờ óc phán đoán của mình. Anh đã có bao nhiêu cơ hội để bỏ đi? Bao nhiêu lần anh đã phớt lờ những cảnh báo?
Đây có vẻ sẽ là lần cuối cùng.
Một suy nghĩ nữa hiện ra với anh và nó thật kinh khủng. Rằng con gái anh sẽ tốt hơn khi không có anh. Vì ngay cả hiện giờ, anh không nghĩ rằng mình sẽ làm khác nếu anh có cơ hội làm lại. Anh đã coi trọng ông thẩm phán hơn con bé, rồi Lea và giờ là Jenn Charles. Mỗi một lựa chọn đó đều có cảm giác đúng đắn với anh, ngay cả lúc này. Có lẽ anh không đủ can đảm để sống cuộc đời bình lặng mà con gái anh xứng đáng. Vậy thì làm sao anh có thể ở bên cạnh nó thường xuyên, điều mà nó cần? Trong nhiều năm qua, sự xuất hiện của anh trong cuộc đời nó ngày càng mờ nhạt; tốt hơn là dứt điểm luôn bây giờ thay vì sự tan biến chậm chạp đó. Tay câu cá thấy điều đó trên mặt Gibson – không phải là những chi tiết, nhưng là thực tế anh đã nhận ra – và mỉm cười với anh.
“Anh có thể lấy hết,” Gibson nói.
“Tôi biết.”
Tay câu cá sẽ không cắn câu, nhưng Charles Merrick thì khác. Điều đó đã cứu mạng Gibson, ít ra là trong nhất thời. Một tiếng loảng xoảng vang lên từ phòng bên cạnh, tiếp theo là âm thanh kính vỡ. Cửa sổ trong cabin hẹp; một người trưởng thành không thể thoát ra nếu không đập vỡ khung cửa ở trên. Có vẻ Charles Merrick đã nghĩ lại về sự hợp tác của họ.
Tay câu cá đứng lên với một lời cảnh báo rõ ràng. “Nhúc nhích là tôi bắn.”
Ở cửa phòng ngủ, anh ta liếc lại để đảm bảo rằng Gibson vẫn ngồi trên ghế. Sự phân tâm của anh ta có thể là bởi anh ta đã đánh giá quá thấp Charles Merrick. Tay câu cá mở cửa phòng ngủ và vội vàng băng qua phòng về phía cánh cửa sổ vỡ. Charles Merrick bước ra từ sau cửa. Gã cầm thứ gì đó rất lớn trong tay. Giống như xem một bộ phim qua lỗ nhòm vậy.
Gibson thấy một màu đỏ nhờ nhờ. Tay câu cá hét lên và đổ vật xuống sàn.
Gibson lao qua căn phòng tới chỗ chiếc túi của anh, mở nó ra và xới tung lên tới chỗ khẩu súng. Anh chụp lấy thứ gì đó bằng kim loại và lôi nó ra khỏi đám quần áo chưa gấp. Nhầm đầu. Anh chửi thề. Mất hai nhịp để quay khẩu súng lại trong tay anh. Mới ở nhịp thứ nhất, một phát súng làm vỡ tung bức tường trên đầu anh. Gibson đông cứng. Charles Merrick đứng ở chỗ cửa với khẩu súng của tay câu cá.
“Vậy ra mày là thằng ăn cắp tiền của tao.”