Nhận được tin nhắn: Đi ăn với em nhé!
Ố kề, đi luôn!
Đến nơi, em ngồi chờ sẵn, da vẫn trắng, tóc vẫn dài, môi son Hàn Quốc, guốc cao 15 phân. Cái vẻ hồn nhiên làm mình cứ bối rối. Cái líu lo của em làm mình loạn nhịp. Em nói: “Em gọi món ăn rồi, ăn luôn thôi!”
Ố kề, ăn uống có gì quan trọng.
Món ăn dọn ra. Em chỉ vào món cá hồi: “Cá này hiếm lắm vì cá phải ngược dòng để sinh nở nhưng ăn tốt lắm, tốt lắm.” Mình đong đưa, đong đưa, nhớ cái mớ tép cân cấn đòng đong mà tuổi thơ hay lội ngược dòng để bắt. Em cứ líu lo, líu lo.
Em chỉ cốc rượu vang: “Ăn hải sản là phải uống rượu vang, như thế mới có lợi cho tiêu hóa.” Mình lắc lư, đẩy sâu cốc nước ngọt vào góc khuất, nhớ cốc nước vối thơm lành mẹ hay để dành mỗi trưa nắng nóng. Em vẫn líu lo, líu lo.
Em chỉ vào đĩa sa lát: Rau chế biến thành sa lát kiểu tây thế này còn giữ nhiều vitamin hơn là cách chế biến của người Việt, mất hết vitamin. Mình ngất ngư, loáng thoáng hiện ra đĩa rau tập tàng hái trong vườn nhà, rau lèn từng búi thay cơm. Em đang líu lo, líu lo.
Em chỉ vào đĩa khoai tây chiên: “Chiều anh thì em gọi thôi chứ cái này ăn chẳng tốt cho sức khỏe đâu, nhiều dầu mỡ lắm.” Mình nhấp nhổm, nghĩ đến mâm khoai lang nghi ngút khói, ăn cho qua những ngày giáp hạt. Em tiếp tục líu lo, líu lo.
Rồi ăn, rồi lao xao, rồi chùng chình... Cắm cái tăm vào hàm răng ngà ngọc, em nói: “Nói chung hôm nay món nào cũng nhạt, chỉ có nước trà là đậm đà.”
Mình ngước lên nhìn em và dè dặt: “Em ơi, cái em gọi là trà đó, thực ra là... nước mắm đấy em à!”
Em... líu... lo...