• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Từ ngày em đến
  3. Trang 23

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 22
  • 23
  • 24
  • More pages
  • 28
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 22
  • 23
  • 24
  • More pages
  • 28
  • Sau

Chương 20

Lilah - Ngày 10 tháng Ba

Đã đến lúc.

Mình đã hoãn nó lại năm năm. Mình chưa từng hoãn việc gì. Mình cần làm nó ngay. Đó là sự suy thoái, sức khỏe của mình đang suy giảm và không ai biết sự thật. Khi mình đi, nó sẽ đi cùng mình và điều đó có vẻ như không đúng.

Mình từng viết nhật ký như thế này để chắc chắn mình không mất đi những phần quan trọng nhất của bản thân. Sau lần đầu tiên mình phát hiện triệu chứng, mình ghi nhật ký để có thể theo dõi và ghi chú khi mình uống thuốc. Nó tiến triển theo cách phản ánh lại cá tính và những quyết định của mình, một cách để đảm bảo rằng mình vẫn còn có thể kết nối với bản thân. Mình biết căn bệnh này sẽ lấy đi trí nhớ của mình. Mình muốn đảm bảo rằng mình có một cách để nhớ mình trước đây như thế nào.

Mình gặp Haruto vào lần đi khám đầu tiên tại bệnh viện Huntington ở Newscastle. Lượt khám của anh ấy ngay trước mình, nhưng Lynn đến muộn. Sau này mình mới biết là cô ấy vẫn luôn như vậy. Anh ấy đang đọc một tạp chí New Scientist và gần như mọi người khác trong phòng đợi, trừ mình, bị co giật không kiểm soát được và khoảng cách giữa các cơn giật không đều nhau. Không hiểu sao mình lại đến ngồi cạnh anh ấy và khi từng phút trôi qua, mỗi chuyển động không đều đặn của các bệnh nhân khiến mình có cảm tưởng như ngực mình mỗi lúc một thít chặt lại, cho đến khi một tiếng xin chào nghèn nghẹn bật ra từ môi mình hướng về phía anh ấy và anh ấy mỉm cười đồng cảm. Mình nghĩ những lời nói đầu tiên của anh ấy với mình hẳn là, “Em là bệnh nhân mới hả?”

Haruto chưa bao giờ biết cha mẹ ruột của anh. Anh ấy bị bỏ rơi và thành trẻ mồ côi, chuyển loanh quanh vài nhà nhận nuôi cho đến khi chập chững và rồi số phận đưa đẩy thế nào đó anh ấy được Janice và Ryan Abel nhận nuôi và hai người lập tức xây dựng tổ ấm. Sự bắt đầu mới mẻ của gia đình cha mẹ nuôi ấy cho Haruto mọi cơ hội mà lẽ ra anh ấy đã bỏ lỡ, nhưng có một điều nó không thể làm được là phục hồi cái gene lỗi đang nằm im lìm trong ADN của anh ấy.

Không như mình, Haruto không biết anh có thể mắc bệnh Huntington và không có thời gian để sợ hãi và chuẩn bị cho sự tấn công của nó. Anh ấy đang độ tuổi ba mươi thì bắt đầu phát bệnh và dấu hiệu đầu tiên ở anh ấy là tâm thần. Anh ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp – một nhà môi trường học rất nổi tiếng và đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể, anh đạt được mọi thứ anh luôn mơ ước. Nhưng rồi anh ấy dần dần rơi vào trầm cảm nặng và bắt đầu xa lánh bạn bè và đồng nghiệp, cho đến khi một nhà tâm lý học tình cờ gợi ý anh ấy nên phân tích ADN xem thử có vấn đề gì về gene không. Và anh ấy đã làm theo.

Phân tích ADN xác nhận những gì anh ấy đã nghi ngờ - cha mẹ Haruto đều là người Nhật. Và anh ấy mang trong người gene bệnh Huntington và sự nghiệp của anh ấy thay đổi chỉ sau một đêm. Thêm một vài xét nghiệm máu nữa và cuối cùng anh ấy biết mình là một quả bom hẹn giờ biết đi đang sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.

Khi gặp mình anh ấy bốn mươi bốn tuổi và điên cuồng tìm cách để chiến thắng căn bệnh quái ác. Mình nhỏ hơn anh mười tuổi và trong khi anh ấy tức giận, thì mình chỉ thấy sợ hãi. Hai tay mình bắt đầu co giật, giọng nói của mình đã thay đổi, nhưng tệ hơn hết là mình cảm thấy tâm trí mình sa lầy như thể những ý nghĩ của mình phải lội qua mật đường trước khi phát ra. Khi nghĩ về tương lai, mình chỉ thấy một cơn bão khủng khiếp của sự thiếu chắc chắn.

Haruto không như vậy. Anh ấy đã có bằng thạc sĩ về khoa học môi trường và biết ít nhiều về di truyền học và tế bào gốc. Anh ấy có vẻ đã dành nhiều năm nghiên cứu các bước đột phá trong những căn bệnh về gene hiếm gặp và anh ấy chắc chắn một cách tích cực và tuyệt đối rằng sẽ có cách để trị nó. Anh ấy chỉ phải thuyết phục Lynn thử cách gì đó – và nếu không thể, anh ấy sẽ tự mình tìm.

Mình đeo đuổi anh như một kẻ ăn bám. Anh ấy đi vào trong phòng khám khi đến lượt và khi anh ấy ra, mình đưa nhanh danh thiếp cho anh ấy và xin anh ấy gọi cho mình. Cuộc hẹn của mình hôm đó với Lynn không hiệu quả, như tất cả những cuộc hẹn trong tương lai cũng sẽ như vậy, nhưng Haruto gọi mình đêm đó, bọn mình đi uống cà phê và rốt cuộc đưa đẩy thế nào mình dọn đến sống chung với anh ấy. Anh ấy sống trong một chỗ chật chội ở CBD với những bức tường dán đầy những bài báo và những mảnh giấy ghi chú các ý tưởng và địa chỉ email. Tủ y tế ở phòng tắm chứa đầy thuốc.

Thời điểm đó Haruto là cái tên được nhiều người biết. Suốt một thời gian dài anh ấy đã rất tích cực trong vấn đề môi trường – niềm đam mê anh ấy thừa hưởng từ Janice và Ryan. Họ làm những việc điên khùng như xích mình vào mấy cái cây trong khu rừng nhiệt đới, dẫn cả anh ấy theo cùng và niềm đam mê của họ đã để lại nơi Haruto một dấu ấn không thể xóa nhòa. Anh ấy đã làm việc cho những tổ chức môi trường thế giới, thực hiện các chiến dịch giải cứu cá voi, ong và những thảm thực vật mà những người khác không thấy được giá trị.

Dù vậy, lúc mình gặp anh ấy, niềm đam mê duy nhất của anh ấy chỉ là cứu lấy chính mình. Anh ấy ban đầu sống bằng tiền tiết kiệm, nhưng chẳng bao lâu sau mình phải hỗ trợ tài chính cho anh ấy. Mình chẳng quan tâm. Mình đang làm việc trong lĩnh vực luật thương mại và mình có thể kham được, dành dụm làm gì chứ? Thêm nữa, gần như bọn mình đang trao đổi những “mặt hàng” quý giá. Mình trả tiền thế chấp cho anh ấy và anh ấy cho mình hy vọng.

Sau vô số những kiếm tìm vô vọng chỉ toàn thấy những người có phương pháp chữa trị thiếu căn cứ khoa học, Haruto tìm được trang web của bác sĩ Charles. Điều Haruto muốn là một bệnh viện và một bác sĩ chuyên khoa thần kinh chịu thử nghiệm một liệu pháp tế bào gốc bất hợp pháp, dù tại bất kỳ quốc gia nào. Hàng ngàn bệnh nhân mắc bệnh giai đoạn cuối cũng hàng ngày thực hiện những cuộc tìm kiếm tuyệt vọng tương tự để có đường sống, nhưng không giống như họ, Haruto biết mình cần làm gì. Anh ấy đã gửi bác sĩ Charles một loạt các câu hỏi và sau khi nhận được những câu trả lời thỏa mãn, anh ấy phỏng vấn ông ta thêm nhiều lần nữa qua Skype. Và rồi một đêm nọ anh ấy quay sang mình và thông báo rằng mình cần bán ít cổ phiếu và xin nghỉ việc một thời gian.

Janice và Ryan van bọn mình đừng đi. Ryan hy vọng tràn trề rằng nếu tiếp tục chế độ ăn uống được Lynn và bệnh viện Huntington kê cho, bọn mình sẽ sống thêm nhiều năm nữa, thậm chí hàng chục năm, trước khi căn bệnh hủy hoại chất lượng sống của bọn mình. Ai biết được điều gì có thể xảy ra trong khoảng thời gian đó? Sự suy thoái sẽ diễn ra từ từ, nghĩa là vẫn còn cơ hội. Biết đâu có người tình cờ tìm ra cách điều trị thì sao. Janice chỉ muốn Haruto yên ổn trong sự bao bọc của mình. Cũng dễ hiểu thôi. Bà yêu thương anh ấy và mình nghĩ bà sẵn sàng chăm sóc anh ấy tại nhà đến giây phút cuối cùng nếu anh ấy chịu.

Mình nhớ đã cảm thấy nôn nao thế nào vào cái hôm mình thông báo với Alan mình sẽ nghỉ việc một năm. Mình không nói với ông về bệnh Huntington, nhưng ông biết mình ốm. Ai cũng biết mình ốm. Công việc của mình không tiến triển và dù biết nhưng mình không thể làm được gì để cải thiện tình hình. Mình không tranh luận ở tòa nữa vì mình không kiểm soát được tốc độ suy nghĩ bắt buộc; giọng mình đặc lại và khi mình mệt, những lời nói tuôn ra như suối, xen kẽ những khoảng dừng dài. Điều muối mặt nhất là không hiểu sao mình bắt đầu mất cảm giác ở chân và mình chuyển từ việc mang giày gót nhọn cao ngất sang loại đế bệt múa ballet chỉ để giữ thăng bằng. Alan rất lo lắng, nhưng vẫn ủng hộ, ngay cả khi mình không chịu cho ông biết có chuyện gì. Ngày mình xin nghỉ, ông khiến mình sốc bằng việc ôm mình khi mình chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Phòng khám ở Mexico. Phải đăng kí trước hàng tháng mới tới lượt khám, nên Haruto và mình tận dụng thời gian hết sức có thể trước khi được điều trị. Bọn mình ngừng uống thuốc và bắt đầu chu du khắp châu Á, châu Âu và cuối cùng lạc đến Trung Mỹ.

Lúc bọn mình bay tới Mexico, mình hoàn toàn mất cảm giác ở chân. Vậy nhưng mình vẫn đi, dù không thể ở địa hình nhấp nhô. Bọn mình đã đến đó – mình, vụng về một cách vô vọng và theo Haruto một cách mù quáng; anh ấy chịu ít triệu chứng về thể chất hơn mình nhưng về trí não thì tệ hơn. Sáng nào cũng vậy, anh ấy đang từ phấn khích trở nên giận dữ khủng khiếp và cứ lặp lại như thế, đôi khi không có bất kỳ sự báo trước nào. Trí nhớ ngắn hạn của anh ấy vẫn còn chấp nhận được, nhưng trí nhớ dài hạn thì tồi tệ vô vùng. Có lúc anh ấy cãi tới cùng với mình rằng bọn mình sống ở Perth, chứ không phải Sydney. Mình nằm thức chong chong cả đêm và tự hỏi có phải mình để Haruto lôi đi khắp nơi chỉ dựa trên một ảo tưởng rằng bác sĩ Charles có thể chữa cho bọn mình, nhưng kể cả có thế đi nữa, mình cũng chẳng có điều gì để mất vì nó, nên mình nghĩ rằng mình sẽ theo tới cùng.

Bác sĩ Charles là người Mỹ. Ông ta sống ở Chicago và đi Mexico vài lần một năm để thực hiện phương pháp điều trị tế bào gốc. Bọn mình không bao giờ biết tên thật của ông ta. Cứ gọi tôi là bác sĩ Charles, ông ta nói thế. Những bệnh nhân tế bào gốc của ông chưa từng trông thấy phòng khám của ông ở Chicago và ông ta không bao giờ chuyển bệnh nhân Chicago của mình đến Mexico – đó là cách ông ta bảo vệ danh tiếng ở quê nhà.

Mặc dù ông ta gây ấn tượng đối với Haruto, lần đầu tiên gặp ông ta, mình biết bọn mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Ông ta như bước ra từ một chương trình quảng cáo đêm khuya trên TV, làn da nhuộm, hàm răng tẩy trắng và cặp môi sưng lên vì tiêm collagen. Sau màn chào hỏi, bác sĩ Charles áp đảo bọn mình bằng một bài diễn văn vô tận của những hứa hẹn hão huyền và số liệu vớ vẩn. Haruto, bỏ lại tất cả những đau đớn và cảnh báo ở Sydney, giờ háo hức đón nhận những lời hứa như rót mật vào tai. Những câu hỏi khoa học thông minh qua email đã tan rã thành sự ngây thơ. Mình nhớ đã quan sát sự phấn khởi rạng ngời trên khuôn mặt Haruto khi nghe bác sĩ Charles nói và cho dù khi ấy tuyệt đối chẳng có lấy một chút kiến thức khoa học nào, mình vẫn dễ dàng nhận ra những đảm bảo bất khả và thứ khoa học chỉ có trẻ con mới tin ông ta nhét vào đầu bọn mình.

Tuy vậy mình vẫn đi tiếp. Ném lao rồi thì phải theo lao thôi. Trong chừng mực nào đó, có thể mình hy vọng cái gọi là phương pháp chữa trị đó sẽ giết chết mình cho xong.

Haruto được chữa trước. Họ lấy tế bào từ da bọn mình và thực hiện một quy trình cảm ứng. Bác sĩ Charles bảo bọn mình rằng ông có thể đạt giải Nobel một ngày nào đó vì quy trình này, nhưng ông ta cũng quả quyết với bọn mình rằng vài năm nữa thôi là các cơ sở y tế sẽ áp dụng rộng rãi phương pháp đột phá của ông. Sau vài tuần, các tế bào mới đã sẵn sàng và họ đưa Haruto vào phòng phẫu thuật. Vài giờ sau, mình gặp anh ấy trong phòng hồi sức. Trông Haruto thoải mái và tình trạng anh ấy không thay đổi gì ngoại trừ một cái lỗ nhỏ xíu ở hộp sọ. Mình nghĩ quy trình đó không cần rạch da như phẫu thuật não và họ cũng không cạo sạch đầu anh, chỉ làm sạch một mảng tóc nhỏ quanh vết thương bé xíu đó.

Ngày hôm sau đến lượt mình. Mình nhớ mình đã thức dậy khỏi giấc ngủ gây mê như thế nào. Trước khi cảm nhận được sự đau đớn nhẹ trong đầu hoặc sự chếnh choáng hoặc tiêm tĩnh mạch trên cánh tay, mình cảm thấy một cơn sóng thất vọng trong lòng. Mình đã tin chắc là mình sẽ chết.

Và sau khi phòng khám tiến hành biện pháp ngăn chặn nguy cơ nhiễm khuẩn cho cả hai, bọn mình về lại khách sạn và đợi.

Thoạt đầu, mình nghĩ đó chỉ là trong tưởng tượng của mình thôi, có lẽ là mơ tưởng thì đúng hơn, nhưng có vẻ như chân mình đang có cảm giác trở lại. Haruto cũng chắc chắn những triệu chứng nơi anh ấy cũng giảm, nhưng mình không hề thấy biểu hiện nào chứng tỏ điều đó. Ở Haruto có một sự căng thẳng sôi sục bên trong và nó cứ sủi bọt liên tục ngày một nhiều lên và bục vỡ ra khỏi anh ấy trong hình dạng của những cơn giận bùng phát và lời nói vô nghĩa. Mình nhớ hơn một lần mình trốn ra khỏi khách sạn trong khi anh ấy lên cơn giận quá mức và mù quáng, mình đi loanh quanh qua những con đường của thành phố Mexico, chờ đợi cơn bão đi qua. Lúc mới quen, mình vẫn an ủi anh ấy, hay nói lý lẽ với anh ấy, hoặc cố khiến anh ấy phân tâm, nhưng thời gian bọn mình ở Mexico, mình không có cách nào tiếp cận được với anh ấy khi cơn giận bùng phát. Cơn giận và tình trạng lẫn lộn của anh ấy làm khoảng cách giữa bọn mình cứ rộng mãi ra và lựa chọn duy nhất của mình là tránh đi cho đến khi anh ấy tìm lại được chính mình.

Một tháng sau Haruto quay lại để kiểm tra, mình không bất ngờ khi kết quả đánh giá tổng quát của anh ấy cho thấy tình trạng bệnh tệ hơn thay vì được cải thiện. Nhưng mình… không biết bằng cách nào đó, có sự phục hồi tiến triển tốt. Chức năng nhận thức của mình thực sự đã quay lại, mình dần dần lấy lại được cảm giác ở chân và chứng co giật ở tay biến mất.

Bác sĩ Charles vô cùng phấn khởi. Ông ta hứa với Haruto là chỉ cần một hay hai lần điều trị nữa là tình trạng của anh ấy được cải thiện và khuyên mình cũng nên tiếp tục điều trị.

Bọn mình thực hiện đợt điều trị thứ hai vào cùng một ngày, được xếp đầu tiên và thứ hai trong danh sách bệnh nhân. Lúc đó khi mình nắm tay Haruto, tay mình không hề giật và anh ấy nhìn mình như thể anh ấy có thể truyền được sự cải thiện từ mình vào anh ấy vậy. Anh ấy từng là niềm hy vọng của mình và giờ đây, bằng cách nào đó mình là hy vọng của anh ấy. Anh ấy đã tình nguyện vào trước, nhưng cô y tá gọi tên mình, nên hai đứa nhún vai và mình vào bên trong.

Khi mình thức dậy trong phòng hồi sức, mình tưởng Haruto sẽ bên cạnh mình. Nhưng không, thời gian trôi đi và anh ấy không hề xuất hiện. Không y tá nào nói tiếng Anh, còn bác sĩ Charles thì chẳng thấy đâu, nên nhiều ngày sau mình mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Bọn mình biết sẽ có rủi ro. Ngay cả Haruto, bất kể những lạc quan mù quáng, vẫn biết bọn mình giao phó mạng sống vào tay của một bác sĩ điều trị bằng sự kết hợp giữa lý thuyết và may mắn. Có thể vận may đã cạn, bởi vì khi Haruto đang điều trị đợt hai, có một sai sót khủng khiếp nào đó đã xảy ra. Mình không bao giờ gặp lại bác sĩ Charles và mình chưa bao giờ tìm hiểu được chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi cuối cùng mình tìm thấy Haruto trong một cơ sở chăm sóc chuyên sâu của một bệnh viện khác nhiều ngày sau đó, anh ấy chảy nước dãi đầy ra gối và không có bất kỳ phản ứng nào trước sự có mặt của mình.

Sự trớ trêu tàn nhẫn nhất là, sau một đêm, cảm giác ở chân mình đã trở lại hoàn toàn. Trong khi cố nghĩ cách để giúp Haruto, mình đi tới đi lui trên lối đi rải sỏi ngoài bệnh viện và sự sắc nhọn của những viên sỏi tác động lên da mình còn thần bí hơn cả sex.

Rốt cuộc mình dựng lên một câu chuyện về một tai nạn xe hơi và tìm cách cho anh ấy chuyển viện về lại Sydney và dưới sự chăm sóc của Lynn. Khi bác sĩ chịu trách nhiệm việc chuyển viện cho anh ấy hỏi mình tại sao Haruto có những vết thương trên sọ, mình vờ bối rối và bảo bệnh viện đã phẫu thuật khi họ điều trị cơn chấn động của anh ấy.

Dù vậy Lynn và mẹ không dễ dàng bị lừa như thế. Thoạt đầu, họ thúc ép mình trả lời. Những triệu chứng của mình không thể nào cứ thế biến mất như thế được. Theo bà, không thể nào tình trạng chết não của Haruto lại có thể do tai nạn xe hơi được. Lúc ấy tóc mình ngắn hơn, nhưng điều đó không thành vấn đề; mình dễ dàng giấu đi cái sẹo nhỏ xíu bằng cách cột tóc lên. Mình không bao giờ thuật lại mọi chuyện và cho dù mình ghi nhật kí về mọi suy nghĩ khác thoáng qua đầu mình sau tai nạn của Haruto và thậm chí sau khi anh ấy qua đời, mình cũng chưa từng viết ra giấy chi tiết chuyện này. Mình sợ rằng nếu viết mọi chuyện ra, tội lỗi đó sẽ hủy diệt mình.

Nhưng một lần nữa mình nhận thấy bản thân đã đến lúc không còn gì để mất, thì việc tiết lộ mọi chuyện xem ra nhẹ tựa lông hồng. Ký ức đó sẽ sớm phân rã, hệt như tất cả những ký ức khác của mình và đương đầu với nó trước khi nó phai nhòa mãi mãi là điều không quá khó. Có thể mình sẽ lấy hết can đảm để ký thác cuốn nhật ký này cho một ai đó, để họ có thể biết những điều mà chưa một ai từng biết về mình. Tình yêu mình dành cho Callum. Thất bại của mình đối với Haruto.

Thời gian đã bắt kịp bác sĩ Charles, cũng như nó đã và đang bắt kịp mình. Nhiều tháng trước khi mình nhận ra rằng chứng co giật đã quay lại và tay mình bắt đầu với chứng múa vờn khốn khiếp, mình đã bỏ ra nhiều ngày ở nông trại cố tìm dấu vết ông ta. Bên cạnh Callum tận hưởng thời gian được cho là kỳ nghỉ của anh, mình gạt bỏ công việc sang một bên và bắt đầu truy tìm tung tích của bác sĩ Charles như một người lén lút theo dõi. Với kết cục của Haruto, mình biết việc đó thật điên rồ, nhưng đấy là một phản ứng vô thức – hoặc có thể chỉ là một cách để giữ mình bận rộn cho đến khi biết nên làm gì với Callum.

Sau vài ngày mình lần ra được tung tích của bác sĩ Charles và ngay khi mình biết số phận của ông ta, thì số phận của mình cũng bị bịt kín. Tên thật của ông ta là Charles Morgan và ông ta đang thụ án chung thân ở nhà tù Chicago. Từ các bản tin, mình biết được mình là ngoại lệ và có thể coi là thành công hiếm hoi của ông ta.

Khi mình khỏe, có những lần não mình bị mắc kẹt trong một câu chú cầu thần cung cấp nhiên liệu cho sự mê loạn bên trong mình. Lilah, mày đã có được phép màu từ Haruto. Và mình luôn biết nó đúng. Nhưng đó là sự thỏa thuận chỉ-một-lần- thôi và dường như nó chỉ trì hoãn điều không thể tránh khỏi, vì mình đã lại trở về đúng cái nơi mà định mệnh vốn đã an bài cho mình từ trước.